Ba ngày liên tiếp Quách Gia được Trương Giác mời làm khách tại cứ điểm
truyền giáo của Thái Bình đạo bên trong Nghiệp thành. Ba ngày này hai
người Trương, Quách như hình với bóng, ăn cùng bàn ngủ cùng giường. Mặc
dù năm nay Trương Giác đã ngoài năm mươi nhưng đối mặt với thiếu niên
Quách Gia lại cực kỳ tôn kính. Hai người bàn luyện mọi chuyện kim cổ, từ hưng suy của các triều đại đế vương cho tới sự hưng thịnh của thiên hạ
bá tánh, tóm lại không có gì mà không nói tới.
Còn Quách Gia hiện đang xem cương lĩnh truyền giáo của Thái Bình đạo,
gọi là Thái Bình kinh, trong thâm tâm không kìm nổi sự tán thướng. Thái
Bình kinh khởi xướng giữ gìn chế độ hoàng quyền phong kiến, mặc khắc
cũng đề xướng ra việc đối xử tử tế với dân chúng. Có thể nói trong thời
đại này nó mang một ý nghĩa tiến bộ vượt bậc cả về chất lẫn tinh thần.
Mặc dù không bằng chế độ chính trị tiên tiến sau này nhưng ít ra nó phù
hợp với hiện thực xã hội hiện nay.
"Nhị ca, huynh nói đại ca cùng tiểu huynh đệ kia nói cái gì mà nhiều
vậy? Đã mấy ngày rồi ta muốn cùng đại ca nói một câu mà không mở miệng
được. Hiện nay Thái Bình đạo chúng ta khí thế hừng hực vậy mà đại ca lại không màng tới đại sự, chỉ lo lãng phí thời gian cùng một thiếu niên.
Nếu cứ mãi như thế thì chẳng phải là chuyện xấu sao?"Mặt mày Trương
Lương ủ rũ, nhìn nhìn nhị ca Trương Bảo của mình, sắc mặt có chút lo
lắng.
Vẻ mặt Trương Bảo lại thản nhiên như không, nói: "Chuyện mà đại ca đang làm chính là việc lớn đấy."
"Cả ngày ngồi tán dóc với thằng nhãi đó mà cũng coi là việc lớn?" Vẻ mặt Trương Lương không tin.
Trương Bảo kiên nhẫn mà giải thích: "Người gọi là Quách Gia kia có một
bụng thao lược, tài hoa dồi dào. Ta chỉ nghe y nói vài câu đã đạt được
không ít lợi ích làm cho bản thân tỉnh ngộ. Sau này nếu Thái Bình đạo
khởi sự chỉ bằng vào người đông thế mạnh cũng khó đạt được mục tiêu. Dù
hiện tại Thái Bình đạo nhân tài đông đúc nhưng bọn họ đều là hạng mãnh
phu chỉ biết vỗ bàn đập ghế mà thôi. Nếu nói tới việc xung phong liều
mạng thì bọn hắn có thể ngang tài ngang sức với võ tướng nhà Hán. Bất
quá Thái Bình đạo chúng ta thiếu một quân sư bày mưu tính kế quyết thắng nơi sa trường."
"Nhị ca à, huynh nói xem có phải đại ca muốn mời chào Quách Gia làm quân sư cho Thái Bình đạo hay không? Ta xem thằng nhãi đó chỉ là hạng người
bốc phét nói ba xạo mà thôi." Sắc mặt Trương Lương khó chịu, hiển nhiên
hắn không cam tâm để một thiếu niên đảm nhiệm chức vụ quan trọng như
thế.
Thế nhưng vẻ mặt Trương Bảo liền đanh lại, quát lớn với Trương Lương:
"Tam đệ, tất cả phải đem Thái Bình đạo làm trọng. Không được hành động
theo cảm tính mà hỏng việc! Chúng ta cũng đừng nên ở đây đoán mò, hết
thảy để cho đại ca lo liệu!"
Đúng lúc này, Trương Giác kéo tay Quách Gia từ trong nhà đi ra, trên mặt cười tươi rạng rỡ hiển nhiên tâm trạng rất vui mừng. Hắn thấy hai người huynh đệ cũng đang ở trong viện bèn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trương Lương liếc mắt nhìn sang Quách Gia muốn nói lại thôi. Quách Gia
thấy vậy quay qua nói với Trương Giác: "Đại hiền lương có chính sự muốn
làm, Gia đi trước đây."
Dứt lời liền muốn bỏ đi nhưng bị Trương Giác nắm tay giữ chặt, thành
khẩn nói: "Phụng Hiếu cùng ta là bạn vong niên từ lâu đã thành thật với
nhau. Trương Giác ta sẽ không giấu diếm chuyện gì với Phụng Hiếu đâu.
Trương Lương, đệ cứ nói đi đừng ngại."
Trương Lương không thể nề hà bèn ôm quyền nói: "Bẩm đại ca, mấy ngày
trước các châu Trung nguyên truyền tới tin tức, dân chúng các châu nghe
thấy Thái Bình đạo nhân đức hiệp nghĩa nên có không ít người bán ruộng
bán nhà đổi thành vàng bạc, mang hết gia sản sôi nổi đi đến đầu quân,
tổng số đã hơn mười vạn người."
" Tốt, tốt, tốt lắm!"
Trương Giác vui mừng quá đỗi vuốt râu cười dài không thôi. Còn Quách Gia cũng cảm thấy sợ hãi, không nghĩ tới lời hiệu triệu của Thái Bình đạo
lại mạnh mẽ như vậy. Hiện giờ thanh thế Thái Bình đạo như mặt trời ban
trưa, chỉ sợ dã tâm của Trương Giác càng thêm bành trướng, chờ đợi thời
cơ sẽ dựng cờ tạo phản.
Sau khi nghe được tin tức từ hai huynh đệ của mình, Trương Giác liền an
bài dân chúng ở các châu đi tới đầu quân giúp sức, cũng chuẩn bị lập một kế hoạch đi thị sát từng vùng.
Về tới khách điếm, Quách Gia liền nghỉ ngơi một đêm. Sáng hôm sau y cùng với Từ Thứ đi ra khỏi thành đạp thanh.
Con đường nhỏ vùng núi khí trời trong lành, cảnh vật xanh tươi làm cho
người khác sảng khoái tinh thần. Quách Gia cùng Từ Thứ không nhanh không chậm cùng sóng vai lên núi. Trên đường, Quách Gia đem chuyện mấy trăm
vạn tín đồ của Thái Bình đạo nói cho Từ Thứ nghe.
Lúc này sắc mặt Từ Thứ đại biến, hỏi: "Trương Giác sẽ tạo phản sao?"
Ngẩng đầu nhìn mây trời đang trôi bồng bềnh phía trên đỉnh núi, Quách
Gia lắc đầu nói: "Tuy Thái Bình đạo đã thành đại thế nhưng vẫn còn cách
thời gian khởi sự rất xa. Không có vũ khí ngựa chiến cho trặm vạn người
thì dù có tạo phản, đại quân triều đình dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chỉ trong nháy mắt tiêu diệt sạch sẽ Thái Bình đạo ngay."
Từ Thứ ngẫm nghĩ không khỏi bội phục Quách Gia sát đất, hắn nói: "Trăm
vạn người cùng tạo phản, thanh thế ngập trời. Cho dù không có tài hoa
quân sự nhưng cũng có khả năng mưu đồ dài lâu. Tuy bình mã có thể cùng
triều đình đánh vài trận nhưng thiếu khuyết mưu sĩ mưu tính kế sách
quyết thắng ngoài ngàn dặm. Vả lại quân đội của Thái Bình đạo còn chưa
được rèn luyện chỉnh lý đầy đủ, hiện tại chẳng khác nào đám ô hợp tụ tập với nhau mà thôi. Chỉ sợ trong này cũng có âm mưu sâu xa, nhưng cũng
không thành công được. Mà nói đi cũng phải nói lại, với nhân số đông
đảo, thế lực lan rộng như thế thì triều đình Đại Hán muốn dẹp yên phản
loạn chỉ sợ giống như phán đoán của Phụng Hiếu mà thôi. Thiên tử sẽ đem
quân quyền ném ra cho thứ sử các châu quận ở bên ngoài tự ý chiêu binh
mãi mã, ngày mà các quân phiệt cát cứ không còn xa nữa."
Đi tới lưng chừng núi Quách Gia bèn dừng chân nghỉ ngơi, đưa mắt quan
sát Nghiệp thành, thị tuyến có thể nhìn thấy đường chân trời ở phía xa.
Lên núi cao phóng mắt nhìn khắp non sông làm cho lòng người trong sáng.
" Nguyên Trực, ta đoán mặc dù Thái Bình đạo khởi sự tất sẽ bại vong
nhưng sợ rằng kéo dài ít nhất vài năm. Chờ tới khi thiên hạ đại loạn
cũng là lúc chúng ta trưởng thành. Khi ấy hai người chúng ta sẽ nên làm
gì?"
Từ Thứ nhìn theo ánh mắt Quách Gia về phía chân trời xa xăm, hùng tâm
tráng chí dâng lên trong lòng, cất cao giọng nói: "Tìm minh chủ thiên
hạ, cứu dân cứu nước, lập sự nghiệp thiên thu vạn tuế."
Quách Gia kìm lòng không đậu tưởng tượng trong đầu hình dáng của Tào
Tháo. Trong lịch sử có nói dung mạo của Tào Tháo không đẹp thậm chí là
khó coi, nhưng ... đây không phải là thời đại trông mặt mà bắt hình
dong. Vẻ bề ngoài của Tào Tháo mười phần không anh tuấn gì nhưng lại
khiến cho đám sứ thần chư hầu các nước phiên bang khi tiếp xúc phải sợ
mất mật, ai cũng không dám tự mình gặp mặt y vì sợ dánh mất thể diện
quốc gia."
Lại nghĩ tới một vấn đề khác, tác phong làm việc của Tào Tháo cùng với
cục diện để lại sau này, trong lòng Quách Gia liền dao động không ít,
lẩm bẩm nói: "Minh chủ?Cho dù là anh hùng cũng thế, tứ phương hào kiệt
cũng thế, có ai dám động vào thế gia đại tộc trong thiên hạ không? Ai
mới là người chân chính yêu dân như con?"
Tào Tháo chắc chắn không làm được, y tàn sát hàng loạt dân chúng trong
thành. Lưu Bị cũng không làm được, dạng người giả nhân giả nghĩ vì báo
tư thù của huynh đệ mình mà huy động lực lượng viễn chinh Đông Ngô, cuối cùng bị Lục Tốn một quả hỏa thiêu Di Lăng đốt rụi ba chục vạn đại quân. Nhà Thục Hán cũng vì lẽ đó mà đại thương nguyên khí, cô nhi quả phụ
nhiều không kể xiết, gian khổ khó khăn nương tựa vào nhau mà sống tạm bợ qua ngày. Cuối cùng Tôn Quyền cũng không làm được. Khi về già Tôn Quyền không hiểu lý lẽ, những công thần một thời không được chết già trong
tay hắn, vậy còn nói chi tới dân chúng? Huống chi đám vua tử tôn bại
quốc của Tôn Quyền đều là hạng người hoang dâm vô đạo như vua Kiệt, vua
Trụ!
Nghe được những lời lẩm bẩm của Quách Gia, Từ Thứ cảm thán nói: " Nếu
như lời Phụng Hiếu thì ngày sau thiên hạ đại loạn, hào kiệt khắp nởi nổi dậy. Chắc chắn sau khi dựa vào thế gia đại tộc liền mượn danh nghĩa
danh môn quyền thế mà chiêu mộ nhân tài, bởi thế không một tay kiêu hùng nào dám đả động tới thế gia, một khi rút dây động rừng thì sẽ mất lòng
sĩ tử trong thiên hạ."
Quách Gia không biết làm thế nào liền xoay người tiếp tục lên núi, vừa
đi vừa nói chuyện: "Mấy ngày gần đây ta cùng với Trương Giác một ngày
một đêm trò chuyện chân thành với nhau, đã phát hiện ra một điều."
"Điều gì?" Từ Thứ lập tức hỏi ngay.
"Sau khi ăn cơm Trương Giác liền uống một bát thuốc, ta đoán Trương Giác thân mang trọng bệnh."
"Ta xem sắc mặt của y bình thường, cũng không giống một người có bệnh đâu." Từ Thứ nghi ngờ nói.
Quách Gia thở dài: " Đó cũng chính là nguyên nhân ta ưu sầu, bên ngoài
không giống người bệnh chứ bên trong chỉ sợ bệnh tình tới hồi nguy kịch
cũng nên."
Từ Thứ cười lạnh không thôi,nói: "Thái Bình đạo lấy phù chú cứu người mà bản thân Trương Giác lại chính mình uống thuốc dã tật, thật là buồn
cười. Tuy rằng Trương Giác chỉ là một tên mãng phu nhưng lại dựa vào
truyền giáo để thu phục nhân tâm, đem nó sở dụng mà mưu đồ thiên hạ,
người phi thường cũng chỉ có thể như thế. Nếu như Thái Bình đạo phát
triển thêm mười năm nữa, lúc đó Trương Giác khởi nghĩa thì thắng bại
không thể nói trước được."
Vấn đề này cũng lý giải được nghi hoặc trong lòng Quách Gia. Phải biết
tuy Trương Giác chỉ trên năm mươi tuổi, thân thể còn mạnh mẽ cường tráng nhưng nếu tiếp tục ẩn núp mười năm thì khi đó Thái Bình đạo khởi nghĩa
đoạt giang sơn, cộng thêm mấy năm bày binh bố trận thì cơ hội sẽ tăng
lên rất nhiều. Nhưng vì sao Trương Giác chỉ chờ hai năm sau liền dấy
binh tạo phản đây> Quách Gia thông qua việc tiếp xúc với Trương Giác
cũng hiểu rõ, bản thân Trương Giác tự biết mạng mình sắp chết rồi cho
nên mới vội vã mà đẩy nhanh tiến độ, tiến tới bàn việc không bí mật bị
người ngoài nghe lén mật tấu cho triều đình. Cuối cùng bị bức phải dấy
binh tạo phản.
Cuối năm nay, Trương Giác đưa ra kế hoạch thị sát các châu mục ở Trung
nguyên thật ra muốn tụ tập đàn em, tay sai tâm phúc cùng bàn việc khởi
nghĩa. Trương Giác cũng thỉnh Quách Gia cùng đi với mình nhưng Quách Gia lắc đầu cự tuyệt.
Đi trên quan đạo rời khỏi Nghiệp thành, Quách Gia cùng Từ Thứ thúc ngựa
chạy chầm chậm. Từ Thứ có chút khó hiểu hỏi: "Nửa năm nay Trương Giác ưu ái Phụng Hiếu có thể nói hơn hẳn người thường. Không chỉ tặng ngựa tặng kiếm báu mà còn tiếp đãi như một thượng khách vậy, trình độ yêu mến của hắn đối với huynh đã vượt xa hai người anh em của mình. Lần này xuôi
nam Trương Giác thỉnh Phụng Hiếu cùng đi, ta đoán chừng y muốn đem Phụng Hiếu tiến cử vào cơ quan đầu não của Thái Bình đạo. Vì sao Phụng Hiếu
lại từ chối?"
Quách Gia mang lòng cảm kích Trương Giác vì nửa năm nay hắn đối với mình lễ nghĩa chu toàn, tiếp đãi chu đáo, quan tâm có dư. Bản thân Trương
Giác không có con nối dõi nên hắn đã nói một khi hắn gặp đại nạn liền
truyền cơ nghiệp của mình cho Quách Gia. Nhưng bản thân Quách Gia lại
không cần, hắn thản nhiên nói: "Chúng ta đã đoán trước Thái Bình đạo
khởi sự tất bại, việc khẩn cấp trước mắt phải làm sao cho bản thân không dính vào. Nếu chờ sau khi Đại hiền lương sư tuần tra phía nam trở về
thì ta cũng tiện nói lời tạm biệt."
Nghe được lý do này trong lòng Từ Thứ âm thầm gật đầu, một khi Thái Bình đạo khởi nghĩa bất luận người nào có quan hệ liên lụy tới Thái Bình đạo sẽ bị xem là phản tặc. Quách Gia vì lo lắng chuyện này không phải không đúng.
" Phụng Hiếu luôn luôn dè bỉu thế gia đại tộc vì cớ gì hôm nay lại đích
thân tới thăm viếng Chân gia?"Hai mắt Từ Thứ xoay tròn một cái, giọng
nói mang theo chút trêu tức.
Quách Gia biết lời ấy của Từ Thứ là cố ý, cũng không giấu diếm mà nói:
"Sắp sửa quay về Dĩnh Xuyên, về tình về lý chúng ta cũng nên đi thăm hỏi Chân gia một chuyến. Hơn nữa ta cùng với đại tiểu thư Chân gia có duyên gặp mặt một lần. Xa cách nửa năm trong lòng cũng tưởng nhớ lắm, lần này đi có thể giải khai nỗi tương tư của bản thân luôn. Ha ha."
" Quách Phụng Hiếu ngươi thật tốt đấy, trong lòng suy nghĩ cái gì đều
nói ra ngoài miệng cái ấy. Ngôn ngữ thô lỗ như vậy mà ngươi không một
chút giấu diếm mà nói ra ngoài, đúng là lãng tử phong lưu nha. Bản thân
ta muốn xem ngươi bước vào cửa Chân gia có bị người ta dùng loạn côn
đánh bay ra ngoài hay không đây. Từ Thứ ta tin tưởng ngươi sẽ không dám
mở miệng nói mình tới để giải nỗi khổ tương tư."
Quách Gia không để ý tới Từ Thứ, roi ngựa giơ lên, tuấn mã dưới thân
nhanh chóng phi nước đại, trong gió vang vẳng tiếng cười hào sảng của y.