Công Nguyên năm 182, đã hai năm trôi qua kể từ khi Quách Gia tiếp tế dân chạy nạn, cũng vì việc thiện này mà thanh danh Quách Gia được nâng cao
trong vùng Dĩnh Xuyên. Danh tiếng Tiểu thái công trong lòng bình dân sĩ
tử như mặt trời ban trưa. Hiện tại, số lượng đứa trẻ Quách Gia phụ trách dạy dỗ đã vượt quá con số hai trăm.
Mưa phùn kéo dài, ở giữa gian nhà gỗ dựng bên cánh đồng có hai thiếu
niên tuấn tú ngồi xổm đối diện với nhau, trong đó có một người thân mặc
trường bào màu trắng chính là Quách Gia, hiện tại đã mười ba tuổi. Hàng
năm không ngừng luyện tập võ nên thân thể cao lớn, mặc dù không tới mức cơ bắp cuồn cuộn nhưng trong vẻ ảnh tuấn không che lấp được khí chất
dũng mãnh vốn có.
Quách Gia ngồi đối diện thiếu niên nọ tự mình châm trà rồi sau đó đưa
mắt nhìn cơn mưa phùn bay lất phất bên hiên cửa sổ. Y than nhẹ một tiếng nói: "Nguyên Trực, hai người chúng ta quyên biết nhau đã hơn một năm
rồi. Trong một năm nay, huynh từng hỏi ta đại thế thiên hạ ra sao nhưng
ta vẫn im lặng không đáp. Hôm nay, chúng ta không bằng thoải mái nói
chuyện, được chứ?"
Từ Thứ tay bưng chén trà đang muốn uống thì chấn động một cái, thần sắc
biến hóa rõ ràng, nhanh chóng đặt chén trà xuống rồi hướng Quách Gia
chắp tay thi lễ, khiêm tốn nói: "Phụng Hiếu dạy ta."
Người trước mặt này chính là Từ Thứ Từ Nguyên Trực, hiện nay chỉ vừa
tròn mười sáu tuổi. Lúc trẻ Từ Thứ đã nổi danh nhưng không phải danh
tiếng trong giới học sĩ mà là trong giới giang hồ.
Thời niên thiếu Từ Thứ yêu thích kết giao với những giang hồ hào kiệt,
một thân võ nghệ hơn xa những con nhà võ tầm thường khác. Từ nhỏ y lập
chí trừ bạo an dân, chí hướng quét sạch gian tặc trong thiên hạ để dân
chúng có cơm no áo ấm nên trở thành hiệp khách giang hồ, du lãm qua khắp năm châu bốn bể, hành hiệp trượng nghĩa khoái ý ân cừu, cũng vì lẽ đó
mà trở thành một thiếu niên hiệp sĩ rất có thanh danh trong giới võ lâm
đồng đạo.
Nhưng theo năm tháng thoi đưa, Từ Thứ cũng biết bằng vào võ công của bản thân đối với dân chúng trong cả nước chỉ là muối bỏ vào biển. Nếu muốn
cứu vớt chúng sinh tất cần phải học tập kiến thức trị quốc an dân, đem
lại sự hòa bình yên ổn cho bá tánh. Bởi thế hắn một thân một ngựa đi tới Dĩnh Xuyên cầu học. Nhưng học viện Dĩnh Xuyên hắn bị đám sĩ tộc coi
thường, tự nhiên do thân phận giang hồ hiệp khách của mình mà ra. Rồi
cũng do nguyên nhân gia cảnh của Từ Thứ nên không lọt vào mắt xanh của
mấy đại nho đại sỹ.
Ngay khi trong lòng mất mát tới cực điểm thì Từ Thứ nghe được danh tiếng Tiểu thái công vùng Dĩnh Xuyên có nhân đức, hiểu biết lễ nghĩa, làm
người trong sáng ngay thẳng nên liền tới nhà viếng thăm. Ở bên ngoài lớp học nghe học vấn cả nửa ngày, hắn liền vội vàng muốn bái Quách Gia làm
thầy nhưng Quách Gia không chấp nhận. Bản thân y rất kiêng kỵ việc làm
trưởng bối người khác vì thế liền xem Từ Thứ như bạn hữu mà đối đãi,
cùng nhau nghiên cứu học vấn. Như thế Từ Thứ liền ở lại nhà của Quách
Gia cho tới nay.
" Nguyên Trực, huynh nói thiên hạ thế đạo hôm nay ra sao?" Ánh mắt nhìn cơn mưa bên ngoài cửa số, nhưng trong lòng Quách Gia suy ngẫm: đã hai
năm trôi qua, vậy chỉ còn lại hai năm nữa là Trương Giác lão đạo dấy
binh tạo phải rồi. Nhưng chân chính tới lúc thiên hạ đại loạn, anh hùng
xuất hiện như mây là còn tới tám năm. Ta thật sự là đợi không kịp nữa
rồi.
Từ Thứ trầm tư một lát, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói: "Thế đạo nóng
lạnh, người chết đói khắp nơi, dân chúng lầm than thật sự vô cùng thê
thảm."
"Vì sao lại như thế? Đại Hán cũng từng một thời cực thịnh nhưng tại sao
vương triều cơ nghiệp kéo dài bốn trăm năm cho tới hôm nay, giang sơn
ngàn dặm sắp vỡ nát?"
Ánh mắt Quách Gia luôn luôn nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói bình thản, còn
Từ Thứ lại tức giận bất bình nói: "Nguyên do đều do thiên tử ngu ngốc
không rõ lý lẽ, tùy ý để dám hoạn quan lộng quyền dẫn tới triều cương
hỗn loạn. Nước nhà không rõ, các loại quan lại thì chỉ ăn bám ngồi
không, lo tranh quyền đoạt lợi với nhau, giành giật lợi ích cho bản thân mình mặc cho dân chúng sống chết không thèm để ý. Thật là làm cho người ta thất vọng đau khổ mà. Thứ hai chính là môn phiên thế gia trong cả
nước đều chia bè kết phái, cũng vì lẽ đó mà không để ý tới đạo nghĩa, bỏ mặc dân chúng thấy chết không cứu, đã vậy còn cố bóc lột sức lao động
của bánh tánh, làm thêm một bước bức người dân đi tới tử lộ. Nếu bọn hắn có một chút thương hại, một chút lòng nhân đạo thì hiện giờ sẽ không
như thế này rồi."
Quách Gia quay đầu nhìn sang Từ Thứ, sau một hồi chăm chú liền khẽ cười
nói: " Nguyên Trực có phải từng nói thuở nhỏ bỏ văn theo võ, tự nhận bản thân chỉ là một mãng phu hay sao. Nhưng theo những lý lẽ vừa rồi, cho
dù là sĩ tộc cũng không phải ai có thể nghĩ ra được. Nhưng mà ta còn bổ
sung thêm một yếu tố khách quan nữa, đó là thiên tai. Mặc dù ta ở Dĩnh
Xuyên nhưng cũng nghe nói những năm gần đây thiên tai không ngừng, không phải hạn hán thì mưa tối trời tối đất, nếu không thì lũ lụt làm vạn
mảnh ruộng bị mất trắng. Không phải thiên tai không ngừng thì hiện tại
không có cục diện như vậy."
"Thiên tai? Chẳng lẽ trời cũng bỏ thiên hạ chúng sinh sao?" Từ Thứ thì
thào tự nói, vẻ mặt biến ảo không ngừng, không biết trong lòng đang suy
nghĩ gì nữa.
Quách Gia tiếp tục hỏi: "Nếu Nguyên Trực đã biết nguyên do thiên hạ tiêu vong thì xin hỏi, Nguyên Trực có kế sách thần kỳ gì có thể cứu vớt
thiên hạ chúng sinh?"
Từ Thứ ngẩng đầu đối diện với Quách Gia, thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Xu thế hiện giờ, vương triều Đại Hán tràn ngập nguy cơ. Nếu muốn trị
an thiên hạ không phải minh quân xuất hiện thì không thể làm được. Quét
sạch triều cương, chỉnh đốn thế gia, chỉ có minh quân cùng hiền thần
chung sức chung lòng, triều cương được lập lại tức thì thiên hạ thái
bình ..."
Từ Thứ không nói hết câu, bởi hắn biết chuyện này không thể nào xảy ra.
Quách Gia gật gật đầu xem như đồng tình với lý lẽ này, nhưng hắn vẫn
hỏi: "Như thế theo lời của Nguyên Trực, thiên hạ đã hết cách cứu vãn rồi ?"
Từ Thứ trầm ngâm hồi lâu cuối cùng cắn răng nói: "Thứ nhớ rằng Phụng
Hiếu từng nói, từ thời Hoàn Đế cho tới nay, triều đình hủ bại, dân chúng lầm than. Đương kim thiên tử Linh Đế lại mua quan bán tước, chính là
mối họa mất nước hiện ra rõ ràng. Trong thâm tâm Thứ không chấp nhận
nhưng hiện giờ tình trạng đã như thế, nếu muốn thiên hạ không loạn thì
cần dựa vào loạn thế mà thôi. Chỉ cần loạn thế nảy sinh, anh hùng xuất
hiện lớp lớp quét sạch đám tham ô, gây dựng lại một giang sơn mới tức
thì dân chúng an bình, khắp nởi hưởng lạc."
Lời nói này tuy là đại nghịch bất đạo nhưng cũng là lời thật lòng, chỉ
có người có tầm nhìn xa trông rộng mới có thể nói ra những điểm này.
Nhưng mấy năm nay Quách Gia cùng người tán gẫu chỉ dám nói với hai người mà thôi, đó chính là Hi Chí Tài cùng Từ Thứ.
Nguyên do thứ nhất là cả hai đều xuất thân hàn vi, hiện giờ quân ngu
thần nịnh nên không có chí hướng giúp vua báo quốc. Đối với cả hai mà
nói, nếu thật cần thiên hạ đại loạn thì hẳn nên tìm kiếm minh chủ dựa
dẫm vào. Còn việc Hán thất có vong hay không vong thì không đáng quan
tâm. Nguyên do thứ hai là hiện tại Quách Gia cũng tạm xem là danh sĩ
Dĩnh Xuyên, nếu làm việc không cẩn thận chắc chắc sẽ mang họa từ miệng
mà ra. Dù là với người bạn tốt Tuân Úc của mình, Quách Gia cũng không
nói những lời này, vì hắn biết Tuân gia là đại thần nhiều đời có công
với nhà Hán, chịu hoàng ân mênh mông nên dù Tuân Úc nhìn ra được khí số
nhà Hán đã hết nhưng không dám nói những lời đại nghịch này, không dám
bán nước cầu vinh.
Quách Gia lại hỏi: "Nếu như thiên hạ đại loạn thì thế gia đại tộc làm sao sinh tồn?"
Câu hỏi này làm cho Từ Thứ trầm tư rất lâu, nhưng mà dựa trên sự thông
minh cộng với chăm chỉ học tập của y liền rất nhanh nghĩ ra, trầm giọng
đáp: "Thiên hạ nếu đại loạn thì khắp nơi loạn dân sẽ nổi lên, tuy rằng
thế gia có mạnh đấy nhưng cũng phải lật thuyền trong mương mà thôi. Nếu
trong thế gia có người tài trí giúp đỡ minh chủ dốc sức xây dưng cơ
nghiệp thì có thể bảo vệ an nguy cả gia tộc, thứ hai nếu như bọn họ tìm
được minh chủ thì có thể dựa vào đó mà nâng cao quyền lực của gia tộc
mình lên."
"Lời Nguyên Trực nói giống như châu báu vậy, trong loạn thế anh hùng
không có tư cách gì lớn lao, còn binh mã thuế ruộng, mưu thần võ tướng,
thành trì thuộc địa là tất nhiên không thể nào thiếu được. Mà những hào
môn vọng tộc sẽ là nguồn cung cấp thế ruộng dùng chiêu binh mãi mã. Thế
gia đệ tử đều không phải hạng người tầm thường, trong loạn thế sẽ có tác dụng to lớn." Quách Gia rót một chén trà nữa, nhẹ nhàng đặt trước mặt
của Từ Thứ.
Từ Thứ chợt hiện ra vẻ lo lắng, khổ sở nói: " Người làm loạn thiên hạ
đương thời, thế gia đứng hàng thứ nhất. Nhưng ngày sau đoạt được thiên
hạ cũng dựa vào công lao của thế gia đầu tiên, không biết là họa hay
phúc đây."
Vừa dứt lời, giọng điệu Từ Thứ lại căm hận: "Dĩnh Xuyên là nơi giàu có
đông đúc, đất lành chim đậu nhà giàu đại tộc số lương không phải là ít.
Mấy ngày trước không ít mấy đại gia tộc liên hợp cùng nhau dâng sớ triều tình, tố cáo Phụng Hiếu nuôi dưỡng tử sĩ ý đồ bất chính. Nếu như không
phải Tuân gia ở Lạc Dương ra mặt giải vây thì chỉ sợ hôm nay Phụng Hiếu
gặp phải họa sát thân rồi. Bởi thế mới nói thế gia lòng dạ nhỏ nhen ích
kỷ, kỳ tâm gian ác khó có thể chứa đời ta."
Đối với việc này Quách Gia chỉ là nhẹ nhàng cười, cũng không để trong
lòng. Hắn biết mấy năm gần đây bởi vì hắn kiêu ngạo mà đắc tội không ít
người. Học viện Dĩnh Xuyên nhiều lần ngỏ lời mời mọc nhưng đều bị hắn
nhẹ nhàng từ chối, thế gia đệ tử nảy sinh lòng bất mãn. Mà hắn tiếp tế
dân chạy nạn làm thanh danh trong dân chúng tăng cao, khiến cho đám nhà
giàu nảy sinh ghen ghét không thôi.
Tuy rằng biểu hiện bên ngoài không có việc gì nhưng trong thâm tâm Quách Gia đều rõ những chuyện này, âm thầm hạ quyết tâm nếu sau này thiên hạ
đại loạn hắn tất sẽ không buông nương tay đám thế gia này.
Hôm nay cùng với Từ Thứ bình luận thiên hạ đại thế, không hy vọng đề tài kéo xa nên Quách Gia nói: "Nguyên Trực, vừa rồi chúng ta tiên đoán loạn thế sẽ xuất hiện. Như thế ta liền kỹ lưỡng hỏi một câu, loạn thế này sẽ làm sao mà xuất hiện? Nó sẽ bắt đầu như thế nào?"
" Cái này, cái này, cái này, Phụng Hiếu, Thứ tài sơ học thiển há có thể
dự đoán được những việc sau này? Hôm nay có thể cùng huynh bàn chuyện
thiên hạ đều nhờ công lao dạy dỗ của Phụng Hiếu cả. Nếu Phụng Hiếu vui
lòng chỉ giáo, Thứ vô cùng cảm kích."
Từ Thứ nói xong chắp tay cúi đầu làm bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo khiến
cho Quách Gia hết cách không biết làm sao, hắn thật sự hy vọng giữa hai
người tùy ý một chút, nhưng nhiều lần dặn dò mà Từ Thứ cũng không nghe
theo.
Quách Gia đứng dậy đến phía trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời u ám, hỏi: "Huynh có biết người gọi là Trương Giác không?"
Từ Thứ sắp xếp lại ý nghĩ, đáp: "Nghe đồn người này trong mấy năm nay đi khắp trung nguyên truyền giáo lý, bày ra thần chú phép thuật cứu bệnh
chữa người. Từ phía bắc cho tới Trung Nguyên, các châu không ai là không tôn thờ thiện danh của y. Thái bình đạo giáo cũng vì vậy mà có hơn trăm vạn tín đồ, thậm chí không ít quan lại các nơi thờ phụng Thái Bình đạo
giáo, chứng tỏ danh vọng rất cao."
"Vậy huynh nói xem nếu như Trương Giác tạo phản thì triều đình sẽ làm gì?"
"Đương nhiên sẽ phái quân đội tiễu trừ rồi! Trương Giác tất bại vong!
Nhưng mà tại sao Trương Giác phải tạo phản? Hắn dù có trăm vạn tín đồ
nhưng những người kia đều là hạng nông phu tay không tất sắt, so sánh
với quân đội chính quy mà nói thì quả thức không chịu được một kích
nha." Tuy rằng trên miệng Từ Thứ nói không tin, nhưng trong lòng cũng
nảy sinh dao động không ít.
Người này được xưng là Đại hiền lương sư, tín đồ trải rộng khắp trung
nguyên cùng các châu phía bắc. Nếu như đứng lên dựng cờ khởi nghĩa thì
chỉ sợ một nửa giang sơn Đại Hán sẽ loạn mất!
Quách Gia cười nhạt trở lại chỗ ngồi của mình, nhẹ giọng nói: "Huynh nếu có thể thu lấy lòng dân ở tám châu Ký, Thanh, U , Dương Duyện, Kinh,
Từ, Dự, lại có trăn vạn người tình nguyện cống hiến sức mình. Lúc này
huynh chẳng lẽ sẽ không nảy sinh tâm tư khác sao? Chúng ta đều là người
nghèo, nếu như sinh ở những nơi bị thiên tại lâu dài thì vị tất có thể
sinh sống an ổn như hiện nay. Nếu như đại hiền lương sư ra tay cứu mạng
hai người chúng ta, chẳng lẻ không thể vì hắn mà dốc sức sao? Trong trăm vạn người chắc chắn xuất hiện không ít người tài ba lỗi lạc, dưới
trướng Trương Giác cũng vì vậy mà anh hùng hội tụ. Thái Bình đạo giáo
truyền đạo gần hai mươi năm, tình trạng phát triển cho tơi hôm nay,
Trương Giác sẽ cam lòng làm một lãnh tụ tôn giáo mãi thôi sao? Cho dù
hắn cam tâm đi chăng nữa thì người bên cạnh y có chịu cam tâm không?
Theo tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, chắc chắn Thái Bình đạo sẽ
tạo phản mà thôi, chuyện này giống như tên đã trên dây cung không thể
không bắn."
Từ Thứ nghe được kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, xoa
xoa một lúc sau liền sợ hãi nói: "Lời ấy của Phụng Hiếu chứng tỏ, Đại
Hán có nguy cơ bị lật đổ trong sớm tối sao."
Quách Gia lại lắc đầu nói: "Huynh cũng nói rồi, Trương Giác chắc chắn sẽ bại vong. Vương triều Đại Hán tuy là khí thế suy yếu nhưng vẫn chưa tới mưa sụp đổ đâu."
Từ Thứ vẻ mặt nghi ngờ, chần chờ hỏi: "Trương Giác thất bại có liên quan gì tới thiên hạ đại loạn đâu? Mấy năm nay người mưu toan tạo phản không phải là ít, cùng với Trương Giác tạo phản có gì bất đồng?"
Quách Gia nhắm mắt nói: "Nếu như Trương Giác tạo phản, một nữa giang sơn này sẽ nổi lên chiến hỏa liên miên. Thiên tử nếu muốn nhanh chóng tiêu
diệt phản tặc thì binh lực trong triều đủ sao?"
Từ Thứ ngầm hiểu ra ý tứ trong đó, thất thanh nói: "Không lẽ thiên tử
ngu ngốc tới mức đem quân quyền trong tay mình ném ra ngoài?"
Quách Gia trợn mắt, tán thưởng: "Cùng người thông minh nói chuyện thật
thoải mái, vì mau chóng dẹp yên phản loạn có thanh thế to lớn tất nhiên
thiên tử sẽ ban bố sắc lệnh các quận trưởng các nơi tăng cường quân bị
cùng nhau diệt tặc. Cái này gọi là người có tư tâm sẽ bị hủy bởi tư tâm
của chính mình. Mặc dù Trương Giác tạo phản thất bại nhưng dao động mạnh căn cơ quân sự nhà Hán, vương quyền phân tán tức thì thời khắc thiên hạ đại loạn anh hùng quật khởi không xa."
Trong phòng liền lâm vào trạng thái yên tĩnh lạ thường, rất lâu sau Từ
Thứ mới bình ổn trạng thái kích động của mình, có vài suy nghĩ hỏi:
"Nhưng Trương Giác sẽ thật sự tảo phản sao?"
Quách Gia không đáp hỏi lại: "Nguyên Trực có muốn cùng ta du hành tới Ký châu Nghiệp thành một lần không?"
Từ Thứ sửng sốt, nói: "Đi Nghiệp thành làm cái gì?"
"Vì Trương Giác đang ở Nghiệp thành."