Đông đi xuân tới, băng tuyết tan rã, sơn thôn xanh biếc ngập tràn sức
sống, trời đất chìm ngập trong không khí vui sướng hân hoan.
Đầu xuân năm nay, xưởng rượu của Vô Cực Chân gia xuất ra lô rượu đầu
tiên trong năm, rượu này khác xa với các loại rượu trước đây vì nó có
hương thơm nồng đậm bay khắp ngàn dặm. Có người nhiều chuyện đồn đãi
Chân gia chế ra một loại rượu ngon thiên cổ, chính là do từ trước tới
nay Chân gia thích làm việc thiện nên ông trời đặc biệt ban ân cho gia
đình họ Chân.
Xuân về hoa nở trên khắp đỉnh núi trông càng thêm rực rỡ, trên đồng cỏ
xanh mơn mởn có ba thớt tuấn mã rong đuổi thỏa thích, tiếng cười thoải
mái của trang nam tử phiêu du trong gió.
" Nguyên Trực à, chúng ta đã lâu không hoạt động rồi nhỉ. Dựa theo tính
cách du lịch tứ phương của đệ sợ rằng ở nhà tới phát chán rồi, đúng
không." Chân Dự vung roi ngựa lên một cái, tuấn mã dưới thân tiếp tục
nện bước nhanh hơn.
Từ Thứ cũng nhanh chóng thúc ngựa tăng tốc, nhanh như chớp đuổi theo
sau, cười nói: "Cuộc đời này của Từ Thứ có hai sở thích lớn nhất, một
chính là cùng trò chuyện với anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, hai chính là một mình một ngựa tung hoành giang sơn, không có nơi nào mà Từ Thứ
đệ không thể đi được. Ha ha ha."
" Hai người các huynh đi chậm lại chút có được không?!"
Từ Thứ cùng Chân Dự phóng ngựa ở phía trước nghe thấy phía sau vang lên
tiếng thở dốc hổn hển của Quách Gia truyền tới, cả hai nhìn nhau cười ầm lên liền đồng thời vung roi thúc ngựa, khoảng cách với Quách Gia càng
lúc càng xa.
Quách Gia ở phía sau hai người không biết làm thế nào cho phải, cũng
không phải thuật cưỡi ngựa của hắn cùi bắp mà hắn có điều kiêng kỵ. Giờ
phút này Chân Khương đang ngồi trong lồng ngực của hắn nên hắn không dám tùy ý tăng tốc, sợ nàng gặp phải điều gì sơ suất thì khó mà gánh vác
được. Vì thế mà Quách Gia trơ mắt nhìn hai người Chân, Từ càng lúc càng
đi xa mà thôi.
" Phụng Hiếu, huynh thả muội xuống đây một lát liền có xe ngựa của mấy
muội muội từ phía sau chạy tới đón muội, huynh không cần bận tâm mà
nhanh chóng đuổi theo hai vị đại ca đi." Chân Khương dựa vào lồng ngực
Quách Gia, gương mặt ửng hồng lên, giờ phút này tuy nàng không muốn
nhưng nàng cũng không vì bản thân mình mà Quách Gia bị bỏ lại phía sau.
Quách Gia một tay cầm cương, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Chân
Khương kéo nhẹ vào người mình làm cho thân hình cả hai càng thêm tựa sát vào nhau. Mũi ngửi thấy mùi hương nhẹ nhè thẩm thấu vào tận trái tim,
Quách Gia nghiêng đầu vào bên tai Chân Khương mà nhẹ nhàng nói: "Chân
đại tiểu thư của ta ơi, muội không biết rằng hảo ca ca của nàng cùng
Nguyên Trực cố ý bỏ ta lại phía sau."
Chân Khương tâm trạng hoảng hốt, ngượng ngùng hỏi ngược lại: "Vì sao lại thế?"
" Chân đại tiểu thư, muội giả ngốc hay là ngốc thật thế? Đại ca của muội đã sớm đem nàng bán cho Quách Phụng Hiếu ta rồi. Ha ha, hiện tại y cố
tình tạo cơ hội cho hai ta tiến lại gần với nhau hơn."
Chân Khương quay đầu nhìn thấy trong mắt Quách Gia trần ngập ý cười,
nhất thời nàng xấu hổ muốn chết, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay đang cầm
cương của y sau đó dựa sát vào lồng ngực hắn mà nỉ non: "Phụng Hiếu, có
phải muội đang nằm mơ không? Sau khi từ biệt ở Nghiệp thành muội thường
xuyên ảo tưởng không biết tới bao giờ mới gặp lại huynh, cùng huynh cưỡi ngựa ngắm cảnh thế gian này. Phụng Hiếu ơi, trong lòng huynh thật sự có muội sao?"
Quách Gia nghe xong liền bật cười, đầu tựa vào tai Chân Khương mà nói:
"Muội không nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt, huynh đã nói con gái Chân gia
ai ai cũng có sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn cả. Bản thân Quách Phụng
Hiếu còn dám trèo tường vượt rào nhìn trộm giai nhân chứ đừng nói chi
tới mấy kẻ có dã tâm lang sói thì lúc đó trên dưới Chân gia không ai có
thể ngăn cả được đâu. Chân đại tiểu thư của huynh à, nếu như huynh là
hạng người háo sắc thì lúc đó đã cướp sắc thỏa mãn dã tâm rồi, chứ đâu
phải chờ tới lúc này mới tới đây thăm hỏi muội, đúng không? "
Chân Khương nghe xong hai má đỏ bừng, toàn thân nóng lên, vô lực dựa hẳn vào lòng Quách Gia, làn thu thủy nét xuân sơn, ánh mắt ẩn chứa tình ý
nói với Quách Gia: "Phụng Hiếu ca luôn có thái độ phóng đãng như vậy,
nhưng muội biết Phụng Hiếu ca chính là bậc quân tử, chỉ là huynh không
để ý tới những lễ nghi thế gian mà thôi."
Quách Gia sinh lòng yêu mến, không kiềm nổi lòng mình mà dùng sức ôm
chặt Chân Khương vào trong lòng, cúi xuống bên tai nàng nhẹ nhàng nói:
"Người hiểu được huynh không ai khác ngoài Khương nhi muội cả. Huynh
cùng với đại ca của muội quen biết nhau khá lâu nhưng anh ta cũng không
hiểu rõ huynh bằng muội."
Chân Khương giơ cánh tay ngọc ngà trắng muốt của mình ôm lấy cổ Quách
Gia, tóc mai cùng vành tai hai người chạm lại với nhau, sau đó thật lâu
Chân Khương mới nũng nịu dò hỏi: "Phụng Hiếu, nhị ca muội đã nhậm chức
thái thú Trung Sơn quốc, chờ sau khi anh ấy yên ổn chính sự, muội nghĩ
sẽ mở học đường ở huyện Vô Cực thu nạp dân chúng lưu lạc cùng cô nhi
không có nơi nương tựa, dạy bọn họ học chữ đọc sách. Huynh xem xem có
được hay không?"
Quách Gia cảm thấy kinh ngạc, hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, hắn mới nói: "Vì sao Khương nhi muội lại có ý nghĩ này?"
Khóe miệng Chân Khương thoáng hiện nét mỉm cười, nàng tỏ vẻ nghiêm túc
nói: "Muội nghe thấy Dĩnh Xuyên có một đại thiện nhân, mấy năm trước
tiếp tế dân chạy nạn, tự mình dạy dỗ nhưng người đó. Hiện giờ đệ tử của y có hơn mấy trăm, việc đại thiện như thế Chân gia của muội tự nhiên
không cam lòng bỏ qua."
Quách Gia ngước mắt nhìn về phía chân trời, trời xanh thẳm không gợn một án mây, hắn bình tĩnh hỏi: "Khương nhi à, muội có hiểu vì sao huynh đi
dạy những người đó không?"
Chân Khương chỉ biết đây là một việc thiện rất lớn, nhưng chưa bao giờ
nàng nghĩ bên trong có ẩn tình gì nên mới nghi ngờ hỏi: "Phụng Hiếu làm
việc đó là có ý nghĩ sâu xa gì khác sao?"
Trong ý nghĩ của nàng thì việc dạy học khai mở dân trí cũng chỉ là dạy
học trồng người bình thường thôi mà, giúp người dân biết đọc biết viết
là được rồi.
Quách Gia nghiêm túc nói: "Hiện giờ nhà Hán khí thế suy vong, tình thế
đã cấp bách tới nơi rồi. Không nói quan lại triều đình ham ô hối lộ mà
khắp các châu quận từ phía bắc cho tới Trung Nguyên, đâu đâu cũng có dân chúng đói khổ lưu lạc khắp nơi. Trong đó địa phương có tình trạng
nghiêm trọng nhất đều là những nơi được xem là giàu có và đông đúc. Mấy
nơi đó đa phần bị thế gia đại tộc tiến cử con cháu mình vào triều làm
quan, từ thứ sử cho tới huyện lệnh nên không ai trong số bọn quan lại đó chịu để ý tới dân chúng, chỉ biết vơ vét lợi ích thật nhiều cho gia tộc mình mà thôi. Nếu bọn chúng chịu lấy dân làm gốc thì đã không bức người dân tới bước đường cùng, thế cục cũng không còn khẩn cấp như lúc này
rồi. Còn việc huynh thu nhận học sinh bần hàn, dốc hết túi truyền dạy
cho bọn chúng đều do, một là bọn chúng có xuất thân hàn vi, nếu sau này
thành công bước lên con đường làm quan thì chắc chắn sẽ đem việc chăm lo cho bà con là hàng đầu. Thứ hai nếu như loạn thế buông xuống, huynh
không thể để đám nhỏ đó trở thành bộ xác khô bị vất bỏ bên đường được,
huynh dốc hết sức mình cứu được bao nhiêu thì cứu, trên trời có đức hiếu sinh chứ còn huống chi là con người với nhau."
Chân Khương thầm cảm động, lộ vẻ xúc động nói: "Phụng Hiếu ơi, nếu những sĩ tử tự xưng là danh sĩ trong thiên hạ có một nửa đức tính của huynh
thì dân chúng sẽ không phải chịu cảnh lang thang đói khổ nữa. Muội sẽ
làm theo ý chí của huynh, để những đứa bé nghèo khổ này có cơ hội trở
thành vị quan phụ mẫu giúp người giúp đời, tạo phúc cho bá tánh."
"Hương mai được nuôi dưỡng nơi xứ lạnh, huynh cũng không rõ tương lai
sau này của mấy đứa nhỏ ấy sẽ ra sao, nhưng chắc chắn một điều bọn chúng sẽ đối xử tử tế hơn với người dân."
"Nỗi khổ tâm của huynh bọn nhỏ sẽ hiểu rõ mà. Nếu sau này có một ngày
như vậy thì chắc chắn bọn hắn sẽ dùng hành động để báo đáp ân đức của
huynh đó. Muội cũng mong chờ được nhìn thấy ngày đó."
Quách Gia ôm chặc Chân Khương, xúc động mà nói: "Có được người vợ như
nàng chính là may mắn nhất trong cuộc đời này của Quách Phụng Hiếu."
Chân Khương rức vào trong lòng Quách Gia, khẽ lắc nhẹ đầu một cái nói:
"Phụng Hiếu ơi, ba năm sau chúng ta lấy nhau, muội chỉ có thể làm thiếp
của huynh mà thôi." Nói xong vẻ mặt hơi ảm đạm, không ai lại chấp nhận
làm thiếp cho người khác cả, đương nhiên Chân Khương cũng không ngoại
lệ.
Nhưng Quách Gia lại phì cười một tiếng, nói: "Khương nhi, lúc trước
huynh còn tưởng muội hiểu rõ huynh lắm chứ. Ai dè Quách Gia đây cũng lầm rồi. Trong mắt của huynh không có lễ giáo quy củ gì cả, huynh nói muội
làm vợ chính là làm vợ, muội vĩnh viễn không phải thiếp của Quách Gia
này!"
Chân Khương nghe xong liền say đắm tâm hồn, dựa vào Quách Gia, trong lòng nàng kích động khó có thể bình phục được.
Tới buổi trưa, bên bờ sông cỏ mọc xanh um, Quách Gia, Từ Thứ cùng mấy
anh em Chân Dự nhao nhao xuống ngựa đi vào tới tàng cây râm mát ngồi
nghỉ mệt. Quách Gia thấy giữa sông có cá, vì vậy liền cởi bỏ giày dép,
nhấc bàn chân trần đi xuống lòng sông, một kiếm đâm vào dòng nước sau đó giơ lên, mũi kiếm đã đâm xuyên qua một con cá sống, đang giãy dụa những hơi thở cuối cùng của mình.
Hai người Từ Thứ cùng Chân Dự đều cười khổ không thôi, không ngờ tới
Quách Phụng Hiếu này muốn làm cái gì đều làm ngay. Hai người liếc mắt
nhìn nhau một cái, sau đó ăn ý đứng dậy đi xuống sông đánh cá.
Chân Khương ngồi trên tảng đá lớn trên bờ, ánh mắt trắng ngần mang theo ý cười nhìn ba người vung kiếm chém cá giữa sông.
Không bao lâu sau, ba người Quách Gia thu hoach kha khá mới bước lên bờ. Chân Dự nhóm lửa, Từ Thứ mang cá ra sông mổ bụng làm thịt sạch sẽ, còn
Quách Gia và Chân Khương lấy một tấm vải trong bọc hành lý đem theo,
trải lên cỏ để ngồi. Đúng lúc này, có một cỗ xe ngựa từ phía xa đi tới,
xung quanh có bốn người hộ vệ theo sát cẩn thận đề phòng. Quách Gia cùng Chân Khương đứng dậy tiếp đón.
Ba chị em Chân Thoát, Chân Đạo, Chân Vinh xuống xe. Chân Thoát cùng Chân Đạo cảm thán cảnh sắc nơi đây tuyệt đẹp, còn Chân Vinh đã lảo đảo chạy
tới trước mặt Quách Gia, hai tay mở ra nhõng nhẽo nói : "Phụng Hiếu ca
ca, bế bế."
Quách Gia cúi người ôm nàng lên, nhìn nét mặt tươi cười hớn hở của Chân
Vinh trong lòng liền vui vẻ, nói: "Vinh nhi à, muội càng ngày càng nặng
ra rồi đó. Phụng Hiếu ca không thể nào ôm được muội nữa rồi. Tương lai
muội muốn tìm ngươi ôm thì chỉ có tìm phu quân của mình mà thôi."
Hai tay Chân Vinh ôm chặt cổ Quách Gia, mếu máo nói: "Phụng Hiếu chính
là phu quân của Vinh nhi nha, vĩnh viễn phải ôm Vinh nhi đó nha."
Chân Khương dở khóc dở cười, Chân Thoát cùng Chân Đạo thì che miệng cười duyên đi tới trước mặt Quách Gia thi lễ một cái, nói: "Phụng Hiếu ca."
"Ài, ra ngoài du lịch cũng không phải câu nệ nhiều thứ như vậy đâu. Các
muội cũng biết Phụng Hiếu ca thích tự do tự tại. Nếu còn như vậy nữa thì lần sau huynh sẽ không mang các muội đi chơi đâu." Quách Gia ôm Chân
Vinh đi tới bên xe ngựa, mỉm cười gật đầu với bốn gã thị vệ, sau đó cùng bốn người đem thức ăn cùng rượu ngon ở trên xe xuống.
Mọi người ngồi trên mặt đất ven cạnh bờ sông, đám thị vệ ở cạnh đó vừa
uống rượu, ăn đồ nhắm vừa nướng cá, trông rất thoải mái và vui vẻ. Từ
Thứ cùng Chân Dự thì vào núi săn bắn, chỉ trong chốc lát đã thắng lợi
trở về. Lúc này không chỉ có rượu ngon, cá nướng, đồ ăn tinh xảo mà còn
có những món ăn dân dã vùng thôn quê.
Quách Gia ngồi xếp bằng ôm Chân Vinh trong lòng, Chân Đạo, Chân Thoát
cùng Chân Khương ngồi quây quần bên cạnh lắng nghe điều gì đó rất chăm
chú, nghe nghe họ Quách mặt không đổi sắc nói : "Đại hôi lang kia nhân
lúc ban đêm đã đi tới cửa nhà tiểu trư quan sát cặn kẽ, hắn phát hiện ra nhà của tiểu trư chỉ là một căn nhà cỏ tức thì mừng rõ trong lòng. Nó
há to cái miệng đỏ lòm như chậu máu, mạnh mẽ hít vào một hơi rồi dùng
hết sức thổi ra. Chỉ thấy một đạo cuồng phong từ miệng hắn bắn tới căn
nhà của tiểu trư nọ, gió lốc càn quét không gì cản nổi, hự ..."
Hai tay Chân Vinh ghìm chặt cổ Quách Gia, gương mặt nhỏ nhắn của nàng
trắng bệch. Nàng không biết do mình dùng quá nhiều sức lực mà khiến cho
cần cổ Quách Gia đau đớn, khóe miệng run rẩy nhưng y vẫn có nhịn đau.
Chân Thoát cùng Chân Đạo đan hai tay vào nhanh, trông rất sốt ruột muốn
nghe diễn biến sau đó như thế nào. Chỉ có sắc mặt Chân Khương vẫn tươi
cười dịu dàng, lắng nghe câu chuyện Quách Gia đang kể.
Mấy chị em Chân gia nghe tới mức nhập tâm, Quách Gia ăn nói sinh động
không để ý tới lúc này Từ Thứ gọi: "Phụng Hiếu, rượu cùng đồ nhắm đã
chuẩn bị xong cả rồi, nhập tiệc thôi."
Quách Gia nghe thấy liền cười cười với mấy chị em Chân gia một cái,
chuẩn bị đứng lên đi qua bên đó thì bị Chân Thoát cùng Chân Đạo giữ chặt tay, truy vấn: "Vậy vận mệnh ba anh em nhà tiểu trư sẽ ra sao? Bọn
chúng có bị Đại hôi lang nuốt chửng hay không?"
Chân Khương đứng ra khuyên bảo hai cô em của minh, sau đó đỡ lấy Chân
Vinh đang nằm trong lòng Quách Gia, liếc mắt với y một cái như thúc
giục.
Quách Gia thoát khỏi sự đeo bám của mỹ nhân liền nhanh chân tới bên cạnh hai người Từ Thứ, Chân Dự. Sau khi ngồi xuống liền nắm một chân thỏ
nướng gặm một miếng, ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn, bất chợt:
" Khụ, khụ , khụ ..." Quách Gia uống rượu theo thói quen nhưng đâu biết
rượu này chính là loại mới xuất kho vào đầu năm nay, độ cồn trong rượu
cao hơn rượu thường gấp mấy lần, trong lúc sơ ý bị rượu làm cho sặc sụa
không thôi.
Còn Từ Thứ và Chân Dự chỉ nhẹ nhàng uống vào một ngụm nhỏ, nhìn bộ dáng
chật vật của Quách Gia mà cười ha hả không ngớt. Quách Gia lau giọt rượu bên miệng, cười khổ lắc đầu môt cái. Ba người nâng chén chém gió với
nhau, tiếng cười nói không ngớt.
Chị em Chân gia không có sức ăn lớn như mấy gã đàn ông, nên chỉ trong
chốc lát đã ăn chán chê. Sau đó bốn người quây quần bên một bàn cờ hình
lục giác, mỗi người chiếm một góc, dùng một loại quân cờ có màu sắc khác nhau mà chơi.
Vật đó là Quách Gia dựa vào loại cờ cá ngựa sau này mà làm ra, rất nhanh trở thành món đồ chơi được chị em Chân gia yêu thích.
Thả mình trong thanh sơn thủy tú, uống rượu ngon ăn đồ ăn ngon, bên cạnh có giai nhân làm bạn. Cảnh đẹp, rượu ngon, mỹ nhân tất cả đều có, Quách Gia cùng với hai người bạn tốt của mình uống rượu chém gió khí thế, lúc này Từ Thứ đưa ra một đề nghị: "Phụng Hiếu, cảnh đẹp như vậy sao huynh
không làm một bài thơ?"
Chân Dự vỗ tay tán thành, Quách Gia nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền cất cao giọng ngâm:
"Sơn quang vật thái lộng xuân huy,
Mạc vị khinh âm tiện nghĩ quy.
Túng sử tình minh vô vũ sắc,
Nhập vân thâm xứ diệc triêm y."
(Sơn Trung Lưu Khách - Trương Húc )
Dịch thơ:
"Ánh xuân muôn vật khoe tươi
Đừng toan về bởi thấy trời âm âm
Núi dù quanh tạnh mấy tầm
Vào sâu mây cũng ướt đầm áo ta"