Thế lửa Trường Xã mạnh mẽ tới mức đáng sợ, một đám đệ tử thế gia tận mắt nhìn thấy đại quân Ba Tài bị lửa đốt cháy bỏ chạy toán loạn, tiếng kêu
khóc thảm thiết tức thì liền bị dọa cho sợ hãi ra mặt.
"Lợi dụng sức gió mà nổi lửa, hỏa thiêu Trường Xã, lần này Phụng Hiếu
cùng Nguyên Trực chỉ cần một trận này đủ để vang danh thiên hạ!" Gương
mặt Trần Quần đầy sự kính nể lẫn thán phục.
Còn Hi Chí Tài rất nhanh bình ổn cảm xúc trong lòng, ôm quyền chắp tay
nói với Tuân Diễn: " Hưu Nhược huynh, giờ phút này đại quân Ba Tài hỗn
loạn, nhanh lập tức hạ lệnh xua binh ra khỏi thành đánh lén phản quân,
không được để bọn chúng chạy thoát."
Lời vừa nói ra, Tuân Diễn liền biết hay bây giờ là thời cơ thích hợp
nhất để đại phá quân địch, ngay cả những công tử ca ăn no rửng mỡ kia
cũng nhao nhao đòi xung phong ra trận giết địch, bởi đây là thời khắc
kiến công lập nghiệp, chỉ cần biểu hiện cho tốt thì mai sau nhờ trưởng
bối trong nhà dâng sớ thỉnh tấu với triều đình chắc chắn sẽ được làm
quan.
Vì thế, ngay sau khi Tuân Diễn ra lệnh một tiếng thì tất cả các đệ tử
thế gia đều nhanh chân chạy xuống cổng thành, dẫn gia binh gia tướng
xung phong giết giặc, bộ dáng uy phong lẫm liệt như thiên tướng hạ phàm
vậy. Dù sao hiện giờ quân hoàng cân bị lửa đốt cháy đít, bỏ chạy tứ tán
còn ai rảnh rỗi nghĩ tới chuyện cầm thương chống cự chứ. Một đường chém
giết cứ thế mà diễn ra.
* * *
Tin tức Ba Tài bại trận được truyền về tới tai Trương Giác làm cho y tức giận tới mức run cả người, một tay cầm trúc giản chiến báo ném thẳng ra ngoài trưởng, chửi ầm lên: " Ba Tài, mày không biết tự lượng sức mình!
Lại còn làm liên lụy một vạn nhân mã Thái Bình đạo của tao cùng ngươi
chôn cùng!"
Trương Bảo từ bên ngoài đi vào tiện tay nhặt thẻ tre tình báo lên xem,
sau khi coi xong đưa cho Trương Lương ở bên cạnh. Trương Lương nhìn qua
liền kinh ngạc nói: " Không lẽ Quách Phụng Hiếu được quỷ thần trợ giúp?
Không tổn hại một binh một tốt, chỉ dựa vào một trận đại hỏa mà thiêu
rụi mười ngàn đại quân của chúng ta sao?"
Trương Giác ngồi trong soái trướng, nhắm mắt thở dài nói: " Thái Bình
đạo chúng ta tập hợp sáu mươi vạn đại quân vây công Lạc Dương, ngay cả
bản thân huynh đây cũng không nắm chắc phần thắng. Nếu như có Phụng Hiếu thì chỉ cần mười vạn quân thôi cũng đủ sức phá tan Lạc Dương rồi."
Trương Bảo cùng Trương Lương đều lộ vẻ nghi ngờ, Trương Bảo lẩm bẩm nói: " Trong lòng của đại ca, một mình Quách Phụng Hiếu có thể sáng bằng năm mươi vạn hùng binh sao?"
Hai mắt Trương Giác mở to tựa hồ có hai đạo ánh sáng bắn ra ngoài, y
đứng thẳng dậy ra lệnh: " Truyền lệnh xuống, ngay mai đại quân xuất
phát. Trước khi mặt trời lặn phải tới cổng thành Lạc Dương. Chờ sau khi
các lộ đại quân khác cùng đến thì chúng ta công thành!"
" Tuân lệnh."
* * *
Thành Lạc Dương, trong phủ Tư Không Viên Phùng, hai vị trọng thần nhà
Hán hiện đang giữ chức tam công là thái phó Viên Ngỗi cùng Tư Không Viên Phùng đang chiêu đãi bạn tốt nhiều năm không gặp của mình, chính là
Tuân Sảng. Mà ở trong phòng khách của biệt việt, ba người thiếu niên
tuấn kiệt nhà họ Tuân đang ngồi chém gió, trao đổi tin tức cùng cách
nhìn về thế sợ hiện giờ.
Tuân Thầm, Tuân Úc cùng Tuân Du ngồi trên chiếu tre, trong ba người thì
Tuân Du là có sự thành công trong sự nghiệp lớn nhất, ít nhất bây giờ y
là hoàng môn thị lang dưới trướng của đại tướng quân Hà Tiến.
" Quân sĩ trong thành tổng cộng có năm vạn đã gồm các gia binh gia tướng của sĩ tộc thế gia cử tới nghe hiệu lệnh của đại tướng quân. Chưa kể
những ngày gần đây chiêu mộ tân binh trong thành được khoảng một vạn năm ngàn người, tất cả đều được Đại tướng quân điều khiển. Tóm lại sáu vạn
năm ngàn binh sĩ so với sáu mươi vạn đại quân khăn vàng đúng là .... quá nhỏ bé. Bất quá thành Lạc Dương tường cao hào rộng, dễ thủ khó công.
Cho dù quân giặc thanh thế lớn mạnh nhưng trong một giờ hai khắc không
thể phá thành được." Tuân Du chậm rãi nói tất cả những gì mình biết được từ phủ đại tướng quân Hà Tiến cho hai vị thúc thúc của mình nghe rõ
ràng.
Tuân Thầm cùng Tuân Úc nghe xong, mặc dù không có vẻ mặt khẩn trương
nhưng cũng cảm giác sầu lo. Tuân Úc lẩm bẩm nói: " Nếu có hắn ở đây thì
tốt biết mấy."
Những lời này bị Tuân Thầm nghe thấy, liền hỏi: "Văn Nhược đang nói tới Quách Phụng Hiếu à?"
Tuân Úc gật gật đầu, nói: "Phụng Hiếu trong ngực có thao lược, bụng có
sách hiền, thường có những kỳ mưu thần kỳ. Hiện giờ thành Lạc Dương đã
nguy trong sớm tối, chỉ sợ thành bị phá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chỉ cần một trận thắng bất ngờ mới có thể xoay chuyển cục diện này
được."
Mặc dù Tuân Du chưa từng gặp mặt Quách Gia những cũng nghe những thúc
phụ trong tộc nói tới người này, nghe thấy Tuân Úc tôn sùng Quách Gia
như thế bèn lập tức hỏi: " Quách Phụng Hiếu thật sự có mưu kế xoay
chuyển càn khôn?"
Về chuyện này, cho dù là Tuân Thầm không có quan hệ thâm giao gì với
Quách Gia cũng gật đầu đồng ý, hắn giải thích: " Công Đạt, không nói gạt cháu chứ chú cùng với Quách Phụng Hiếu chỉ là quan hệ hời hợt mà thôi.
Nhưng có một lần chú may mắn được nhìn thấy y rèn luyện quân đội, đưa ra những ví dụ chiến lược quân sự mà cổ kim chưa ai sánh bằng, thường hay
nói ra những lời kinh người nhưng luôn làm người khác tỉnh ngộ. Bản thân ta thường tưởng tượng rằng, nếu như bản thân Quách Phụng Hiếu lạc vào
cảnh giới kỳ lạ thì chắc chắn giống với những tướng lãnh chỉ huy tạo ra
những chiến công hiển hách thời xa xưa kia. Người này, chỉ riêng về mặt
binh pháp đã là một nhân vật thế gian hiếm có."
Sắc mặt Tuân Du khiếp sợ, lập tức thở dài nói: " Hận không thể cùng
người này gặp mặt a, một bậc kỳ tài như vậy nếu như phò tá triều đình
nhất định sẽ làm yên ổn tứ hải."
Trong phòng liền lâm vào trầm mặc, hồi lâu sau Tuân Thầm mới đề cao tinh thần, nói: " Lần này thành Lạc Dương bị lâm vào tình trạng nguy hiểm,
nếu như muốn tự nhiên mã giải trừ thì điểm mấu chốt chính là những châu
quận khác trong thiên hạ có chịu phát binh cứu viện hay không."
Tuân Du uống vào một ngụm trà tựa như uống phải một chén nước lạnh vậy,
lạnh giọng nói: " Quân khăn vàng tới sau mươi vạn nhân mã, không biết đã dọa mấy tên thứ sử, thái thú kia bỏ chạy đến nơi nào rồi. Huống chi
những thái thú này đều là kẻ có dã tâm,, nếu như thành Lạc Dương mà bị
phá thì ..."
Tuân Du cũng không nói tiếp, tất cả người đang ngồi trong phòng đều là
người thông minh nên trong lòng đều rõ ẩn ý của câu nói này.
Tuân Úc đấm mạnh xuống bàn một cái, phẫn hận nói: " Những tên trọng thần đại Hán này, nay thấy đế đô lâm vào hiểm cảnh mà không mang binh cứu
viên, phân ưu cùng hoàng thượng, đích thị là hạng người ăn cháo đá bát
không đáng mặt quân thần."
Tuân Thầm cùng Tuân Du nhìn nhau cười khổ, đạo lý này ai ai cũng hiểu
được nhưng nhìn xem tương lai phát triển ra sao thì không ai dám nói
trước.
Ngày hôm sau lâm triều, Hán Linh Đế ngồi trên long ỷ, thần sắc uể oải do mấy ngày liên tiếp vừa lo lắng vừa hãi hùng khiến tâm hồn mỏng manh yếu đuối của y bị dày vò tối đa, cơ bản không có chút hứng thú nào mà lâm
triều nghị chính.
Đột nhiên có một người từ bên ngoài chạy tới cấp báo: " Bẩm bệ hạ, Đại
tướng quân sai mạt tướng tới đây báo cáo quân tình. Tặc tướng Trương
Bạch Kỵ của quân khăn vàng đã dẫn đại quân tới cửa tây Hoàng thành.
Trương Ngưu Giác dẫn đại quân đánh tới cửa Đông. Trương Mạn Thành dẫn
quân bao vây cửa nam còn yêu đạo Trương Giác suất lĩnh đại quân đang
hướng cửa Bắc hoàng thánh đánh tới. Hiện giờ Hoàng thành đã bị bao vây
bốn phía. Đại tướng quân sai mạt tướng bẩm báo với bệ hạ, người đã tự
mình lên thành lâu đốc chiến thề sống chết cũng phải giữ vững hoàng
cung, tuyệt đối không để cho một tên phản tặc nào bước chân vào trong
hoàng thành nữa bước!"
Tức thì các bá quan văn võ trong điện hoảng sợ cả lễn, tiếng nghị luận
bàn tán sôi nổi không dứt bên tai. Hán Linh Đế lại càng hoảng sợ kinh
hãi mà đứng bật dậy khỏi ghế, sắc mặt trắng bệch chỉ vào tướng lãnh đang quỳ gối phía dưới, run rẩy nói: " Vương sư của trẫm đâu? Các quân cứu
giá ở các châu mục đâu? Bọn chúng ở đâu? Ở đâu rồi?"
" Bẩm bệ hạ, chuyện này thì ... mạt tướng không biết, đại tướng quân
cũng chưa từng nhận được một tin tức gì về quân cứu viện cả."
Hán Linh Đế tựa hồ bị ai đó bóp chặt cổ họng vậy, y gấp gáp hít vào thở
ra, thân hình mập mạp ngồi phịch xuống ghế rồng. Sau một hồi lâu mới uể
oải cùng bi ai nói: " Nói cho ... nói cho Đại tương quân ... cần phải
... cần phải toàn lực bảo vệ đế đô."
" Mạt tướng tuân chỉ."
* * *
Trên lầu thành Lạc Dương, Đại tướng quân Hà Tiến thân mặc áo giáp, tay
cầm chặt bảo kiếm, đứng hiên ngang oai hùng trên tường thành. Ở hai bên
trái phải là hai người đang đứng, chính là Viên Thiệu tướng mạo đường
đường khí thế oai phong lẫm liệt cùng Tào Tháo có dáng vẻ bề ngoài thô
bỉ nhưng khí chất mạnh mẽ như hổ báo cáo chồn.
Trên cánh đồng hoang bát ngát ngoài thành, chính là doanh trại của quân
khăn vàng vừa được dựng lên, liếc mắt không nhìn thấy bến bờ là đâu, khó mà đếm được quân giặc có bao nhiêu người, chỉ cần nhìn thôi cũng bị dọa cho sợ hãi rồi.
Mặc dù đại tướng quân nắm giữ binh mã thiên hạ trong lòng bàn tay nhưng
bản thân y cũng chưa từng gặp qua quân đội hùng hậu khí thế ngập trời
như vậy. Hà Tiến thở ra một hơi dài, quay đầu lại nói với Viên Thiệu: "
Bản Sơ, cậu xem phản quân khăn vàng này lúc nào sẽ công thành?"
Sau một hồi suy nghĩ, Viên Thiệu đáp: " Bẩm đại tướng quân, mạt tướng
lường trước quân giặc khăn vàng mặc dù thanh thế lớn mạnh nhưng lại
thiếu khuyết dụng cụ công thành, hơn nữa lại từ xa mà tới nên người ngựa kiệt sức, tất nhiên bọn chúng sẽ nghỉ ngơi mấy ngày chỉnh đốn binh mã.
Chờ sau khi binh hùng tướng mạnh, có đầy đủ khí giới công thành thì mới
hạ lệnh tấn công."
Hà Tiến cảm thấy lời này có lý, bất quá hắn vẫn quay sang nhìn Tào Tháo nói: " Mạnh Đức, theo ý của cậu thì thế nào?"
Ánh mắt Tào Tháo khẽ liếc nhìn sang Viên Thiệu một cái, thản nhiên nói: " Bẩm Đại tướng quân, mạt tướng nghĩ rằng quân giặc khăn vàng nhanh nhất
tới buổi chiều hôm nay sẽ công thành, còn chậm nhất cũng là ngày mai."
Hà Tiến hoảng sợ, ngay cả Viên Thiệu cũng như vậy bất quá y không tin,
nói: " Mạnh Đức, đây chính là chuyện đại sự quốc gia không phải chuyện
nói đùa vui đâu, đừng có vội mà hồ ngôn loạn ngữ."
Đại tướng quân giơ tay cản lại Viên Thiệu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tào
Tháo, hỏi: " Mạnh Đức, đem lý do của cậu nói rõ ra xem nào."
Tào Tháo vừa chắp tay, vừa nghiêm mặt nói: " Phản tặc khăn vàng suất
lĩnh sáu mươi vạn đại quân tấn công đế đô vốn đã có dự mưu từ rất lâu
rồi. Bọn chúng tuy không có vũ khí công thành nhưng một đường đi ngang
các châu quận, chỉ cần chặt gỗ trên đường củ đủ sức tạo ra ba bốn thang
công thành rồi. Chưa kể từ sau khi mười vạn vương sư đại Hán của ta bị
bọn phản tặc khăn vàng giết sạch thì bọn chúng đinh ninh rằng trong
thành Lạc Dương không còn binh lực nào để phòng thủ nữa. Bởi thế trận
chiến này phản tặc khăn vàng nhất định sẽ nóng lòng phá thành, tốc chiến tốc thắng. Nếu như để chậm thì sẽ phát sinh biến cố, nhất là một khi
viện quân ở các châu khác tới cứu giá thì quân khăn vàng sẽ lâm vào thế
hai mặt thụ địch. Chính vì vậy mà mạt tướng tin tưởng trận đánh này sẽ
diễn ra rất nhanh, không phải chiều này thì là trưa mai mà thôi."
Đưa mắt nhìn về phía quân doanh của phản quân khăn vàng, Hà Tiến lẩm bẩm nói: " Mạnh Đức nói có lý đó."
* * *
Ngoài thành Lạc Dương, trong soái trướng đại tướng quân Trương Giác. Các tướng sĩ dẫn đầu các lộ đại quân đứng ở hai bên, tất cả mọi người đều
lộ ra nét mặt vui mừng lẫn đắc ý.
Trương Lương bước ra khỏi hàng ôm quyền nói: "Tướng quân, thành Lạc
Dương đã ở ngay trước mắt chúng ta. Sĩ khí quân ta tăng vọt chỉ chờ đợi
thời khắc phá thành đạp bể Ngọ môn, một lần hành động liền lật đổ nhà
Hán. Nhưng những dụng cụ công thành thì quân ta lại không có đầy đủ,
hiện tại số lượng thang công thành không nhiều lắm, thỉnh tướng quân hạ
lệnh cho binh sĩ nhanh chóng tạo thang vượt thành nhằm bổ sung cho đủ số lượng."
Tất cả tướng lãnh hai bên đều gật đầu đồng ý, Trương Giác lại cười cười
một cách thần bí, phất tay áo nói: " Từ lúc ở Ký châu ta đã sai người
chuẩn bị thang vượt thành đầy đủ rồi, cũng đủ dùng cho ngày hôm nay vì
vậy không cần chế tạo làm chi nữa. Bọn bây chỉ cần quay về doanh trại
lệnh tam quân tướng sĩ ăn uống nghỉ ngơi dưỡng sức, tới mặt trời mọc
ngày mai chúng ta sẽ đồng loạt chiếm lĩnh Lạc Dương."
Tuy rằng Trương Giác nói như vậy nhưng các tướng lãnh bên dưới vẫn không hiểu nổi, Lưu Thạch bước ra khỏi hàng nghi vấn hỏi: " Tướng quân, số
lượng thang công thành trong các quân doanh không có đủ dùng, nếu như
suốt đem không chế tạo thêm cái mới thì .... ngày mai công thành sẽ ảnh
hưởng tới sĩ khí của quân ta ."
Trương Giác khoát tay, tùy ý nói: " Không cần hỏi nhiều làm gì, bọn bây
cứ y lệnh làm việc mà ta giao phó là đủ rồi. Ngày mai, Thái Bình đạo
chúng ta sẽ huyết tẩy hoàng thành!"
Chúng tướng bất đắc dĩ đành phải lui ra.
Trong soái trướng chỉ còn lại hai người Trương Giác cùng Trương Bảo,
Trương Bảo nghi hoặc hỏi: "Đại ca, nội ứng trong thành báo lại quân thủ
thành cũng chưa tới năm vạn người. Nếu như quân ta không suốt đêm tạo ra thật nhiều thang công thành thì chỉ sợ ngày mai khó mà làm thành đại sự nha."
Trương Giác thản nhiên cười nói: " Trong thành có năm vạn quân canh giữ
nhưng Thái Bình đạo của ta có sáu mươi vạn đại quân, cho dù dùng mười
vạn, hai mươi vạn, ba mươi vạn cũng đủ giết sạch năm vạn quân thủ thành
rồi, tất tả huynh đều không để trong lòng. Bất quá sau khi đánh vào Lạc
Dương cũng không dựa vào quân sĩ để công thành đâu, chuyện này tới ngày
mai đệ sẽ rõ thôi."
Trương Bảo cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đại ca mình chắc chắn có kế sách
thần kỳ nào khác để phá thành. Bởi vậy y không hỏi nhiều nữa mà cẩn thận lui ra ngoài, phân phó binh sĩ tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi lại
sức.