Linh hồn Gia Cát trôi giạt chầm chậm tới địa phủ, giương mắt, trước mặt là cầu Nại Hà.
Nhẹ nhàng bước chân bỗng nhiên ngừng lại, trước cầu Nại Hà, có một bóng trắng đang bay.
Gia Cát đứng lại, nét mặt lại hiện lên nụ cười như có như không, sâu xa khó hiểu đã lâu không gặp.
“Đốc đốc qua đời đã hơn hai mươi năm, cớ gì mà phiêu đãng đến nay, chậm chạp không chịu qua cầu Nại Hà đầu thai chuyển thế?”
Người trước cầu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời, lại vội vã che giấu, lạnh lùng nói, “Diêm Quân bảo ta còn nợ ngươi, trước khi trả xong nợ, không được qua cầu.”
“Ồ?” Gia Cát nở nụ cười, “Diêm Quân thật hiểu ý ta. Đô đốc nợ ta, chính là lời hứa ở trận Xích Bích cho ta đó mà…”
“Không phải!” Chu Công Cẩn hung hăng cắt đứt, nét mặt dần dần phiếm hồng, quay đi, “Diêm Quân nói… Nói ta nợ ngươi… Nợ tình chưa trả…”
Người đối diện lặng yên một hồi.
Y nghi hoặc, vừa quay đầu lại bỗng thấy ánh mắt Gia Cát, bình yên, không nửa điểm trêu chọc.
Y giật mình, trong lòng ấm áp, nhưng y lại cố ý phát hỏa, tiến đến túm áo Gia Cát, oán hận nói, “Diêm quân bất công! Ngươi… Ngươi chiếm Kinh Châu của ta, chiếm thành trì của ta, lại nhiều lần trêu chọc ta… Bảo ta nợ ngươi cái gì chứ! Nếu có nợ, thì cũng nên là…”
Y bỗng nhiên không nói được, Gia Cát đã nâng tay cầm lấy tay y, nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, thấp giọng nói, “Cũng nên là ta nợ ngươi… đúng không?” Gia Cát cười, cúi đầu tựa vào cổ y, “Ta trả… Được không?”
Đôi dòng người dịch:
An biết các bạn có lẽ sẽ khó chịu khi An không chịu dịch nốt các truyện đang dang dở mà lại bắt đầu một truyện khác. An chỉ có thể xin lỗi các bạn mà thôi, vì để bắt đầu một việc đã lâu không động tới, cần quyết tâm rất lớn, giờ An vẫn còn trong trạng thái khởi động, xin các bạn chờ cho thêm một thời gian nữa. Cảm ơn các bạn đã yêu mến và quan tâm đến góc nhỏ này.
An tìm được truyện ngắn này một cách tình cờ thôi, qua tuyển tập Tam Quốc đồng nghiệp văn được chia sẻ trên vnsharing.net. Lúc đầu quả thật An định bỏ qua nó, vì An hiếm khi đọc truyện nào ngắn mà làm mình hài lòng cả. Nhưng sự thực đã chứng minh nhận định mà An vẫn giữ bấy lâu là sai lầm.
Chu lang cố có thể nói là một tác phẩm thành công. Xuyên suốt câu truyện, tác giả không mấy khi dùng những từ như “đau đớn”, “giằng xé”, “xót xa”… như trong Ba năm lại ba năm, nhưng hiệu quả của nó lại lớn hơn rất nhiều. Thực ra, An đã vừa khóc vừa edit những chương cuối của truyện ngắn này. Giọng văn có vẻ dửng dưng nhưng lại khiến người ta đau lòng bật khóc, khóc thương cho một mối tình chưa bao giờ thành lời.
Cảm xúc của An sau khi đọc và edit xong, đến bây giờ, khi ngồi viết những dòng này, vẫn rất hỗn loạn. An cảm thấy nên hận Gia Cát, con người khinh cuồng, bễ nghễ thiên hạ, luôn cho mình là nhất đó. Hắn trêu chọc, khiến Chu Du phải chú ý đến mình, giăng lên một cái bẫy vô cùng khôn khéo, đến khi Chu Du bước chân vào rồi, lại đâm y đau đến nát lòng. Thế nhưng đến cuối truyện, An vẫn không hận hắn được. Hắn có lý do để làm tất cả những điều đó, tài năng, diện mạo, và cả vị trí đối địch với Chu Du đã cho hắn mọi cớ. Nhưng nước mắt vẫn rơi.
Tình yêu của Chu Du dành cho Gia Cát, có lẽ đến khi chết y mới biết được. Trước đó, có lẽ y chỉ cho rằng đó là sự tôn trọng giữa đối thủ dành cho nhau mà thôi. Tình yêu đó vẫn trong sáng, bất chấp mọi ngăn trở và đau đớn, nó vẫn lớn lên từng ngày từng ngày một. Hai tiếng “Công Cẩn” mà y hằng ao ước được thốt ra từ miệng người đó chỉ vang lên sau khi y chết hai mươi năm. Nếu không có đoạn vĩ thanh này, có lẽ mối tình của hai người sẽ chứa đầy những xót xa và không trọn vẹn. Cảm ơn tác giả đã cho người đọc một cái kết có hậu thế này.
Cảm ơn các bạn đã ngồi đọc những dòng lảm nhảm này và sự khoan dung cho tính tùy hứng, ích kỷ, lại lười biếng thâm niên của An. Hẹn gặp lại các bạn trong những câu truyện khác.
Nếu các bạn muốn có bản full về đọc, hãy vào phần mục lục để down nhé. Vẫn khóa pass như thường thôi, nhưng nếu bạn chưa đọc truyện để giải pass thì vui lòng gửi mail cho An, An sẽ gửi pass cho các bạn.
Thân ái.