Ta hít một hơi thật sâu, nói : " Kẻ tới ngày hôm
qua, hẳn là Huyền Nữ"
Mê Cốc hai mắt nhìn đăm đăm, cắn môi tới mức trắng
bệch.
Thấy thần sắc hắn có vẻ không giống bình thường, ta
liền hỏi " Hôm qua nàng ta làm gì ?"
Mê Cốc run rẩy nói " Hôm qua, hôm qua lúc nàng
đến, nàng nói với ta, nói là tìm được biện pháp mới để bảo trụ tiên thể của
thượng thần Mặc Uyên, bảo ta mang tiên thể của thượng thần giao cho nàng. Ta,
ta nghĩ nàng là Cô Cô, liền đi, liền đi Viêm Hoa Động bế tiên thể của thượng
thần tới. Sau đó, sau đó, tiểu điện hạ ngủ trưa tỉnh dậy chạy tới, thấy người,
không, thấy nàng tưởng là người, thập phần cao hứng, nàng liền, nàng liền mang
tiểu điện hạ đi cùng luôn rồi"
Đầu ta bắt đầu choáng váng, túm lấy áo Mê Cốc nói :
" Ngươi vừa nói, nàng mang sư phụ và a Ly đi theo luôn ?"
Mê Cốc sắc mặt trắng mét, nhìn chằm chằm vào mắt ta :
" Cô cô, ta mang tiên thể của thượng thần Mặc Uyên đưa cho nàng, người
đánh chết ta cho rồi "
Giữa không trung như có tiếng sấm nổ vang, mây đen
cuồn cuộn, một tia chớp rạch ngang bầu trời, Ngọc Thanh Côn Luân Phiến suốt năm
trăm nay chưa sử dụng lại bắt đầu xuất hiện ở trước hồ nước, thân cao bảy
trượng, hiện lóng lánh trong đôi mắt đỏ sậm của ta.
Ta cười nói : " Quạt này, hôm nay sợ là phải cho
ngươi nếm thử, một chút huyết khí"
Mê Cốc ở phía sau vộ vàng gọi to : " Cô Cô"
Ta quay sang nhìn hắn, trấn an : " Bất quá ta
đánh qua đó một hồi, mang sư phụ với cục bột về, ngươi không cần hoảng sợ như
thế, à, đun trước một ít nước nóng, lúc trở về ta muốn tắm một cái cho khỏi
mệt"
Sau đó lại lấy ra bạch lăng chăm chú bịt kín hai mắt,
bắt quyết niệm chú, triệu tới một đóa liên vân, bay thẳng tới Đại Tử Minh Cung.
Thời thượng cổ, một số Ma tộc vì nghiệp chướng quá
nặng nên bị thiên phạt, sinh ra tử thai (thai chết). Có một nữ ma nhân tên là Tiệp Ngu sát nghiệp quá
nặng, ba lần có thai liên tiếp đều là tử thai. Sau Tiệp Ngu nghĩ ra một biện
pháp, dùng pháp thuật nuôi dưỡng hồn phách của thai nhi, sau đó giết chết một
vị thượng tiên, cho hồn phách này nhập vào thân thể của thượng tiên, thai nhi
kia liền sống lại. Sau bạo loạn của Quỷ tộc ngót một vạn năm, lúc Chiết Nhan
đến Thanh Khâu gặp ta, từng vô tình nhắc tới, vương hậu của Ly Kính từng sinh
ra một cái tử thai.
Huyền Nữ, nếu lần này ngươi có can đảm động tới tiên
thể của Mặc Uyên, chớ trách bản thượng thần không để ý tới tình nghĩa hai tộc
đại khai sát giới, huyết tẩy Đại Tử Minh Cung.
Đại Tử Minh Cung bảy vạn năm trước giới bị thập phần
thâm nghiêm, bây giờ cửa cung không một người gác, nghĩ lại cũng là quả báo tự
mình làm mình chịu.
Ta không còn là cái nàng Bạch Thiển bảy vạn năm trước
kia, Bạch Thiển mà giữa đêm khuya được Mặc Uyên đến cứu, ta cười lạnh một
tiếng. Côn Luân Phiến trong tay hơi xao động, ta liền áp nhẹ nó lên môi, khe
khẽ nói : " Ngươi ngửi được mùi máu rồi sao ?"
Trước điện Đại Tử Minh cung thấp thoáng bóng dáng của
vương hậu, Huyền Nữ ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, hai bên tả hữu đầy quỷ tướng
oai nghiêm. Nàng cười nói : " Thiển Thiển, bảy vạn năm bặt vô âm tín, đột
nhiên lại nghe bệ hạ nói Ti Âm Thần Quân vốn thực là nữ tử, bản cung liền liên
tưởng đến ngươi. Lúc mới gặp Ti Âm ở Côn Luân, bản cung cũng thật kinh ngạc,
loại trừ Thiển Thiển ngươi ra, lại có người có bề ngoài giống bản cung đến vậy.
Ta nhẹ nhàng cười nói : " Vương hậu đùa rồi, dáng
vẻ thực sự của ngươi cũng không phải như vậy, trí nhớ của lão thân ta vẫn còn
tốt lắm, đến nay vẫn nhớ rõ khuôn mặt trước kia của ngươi, mà vương hậu ngươi
lại quên sao. À, thượng thần Chiết Nhan ở Thập Lý Đào Lâm gần đây cũng không
rảnh, nhược bằng vương hậu đã quên, lão thân cũng không ngại mệt nhọc phiền
toái, có thể thỉnh hắn tới nơi này, giúp ngươi ngẫm lại cẩn thận một
chút."
Khuôn mặt nàng từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng lại
đổi thành xanh, trông rất đẹp mắt. Hồng xong, trắng xong, xanh xong, lại cười
khanh khách nói : " Muốn nói sao thì nói, hôm nay ta phải lấy mạng của
ngươi, thế gian này sẽ không còn ai giống bản cung nữa. Từ ngày hôm qua, sau
khi bắt được tiên thể của Mặc Uyên với con ngươi, bản cung đã biết tất ngươi sẽ
tìm đến chỗ bản cung, bản cung vẫn chờ ngươi. Trước đây bản cung vẫn biết, mặc
dù không có ngọc hồn, tất ngươi cũng có thể bảo dưỡng được tiên thể của Mặc
Uyên, thật không sai, ngươi quả không làm bản cung thất vọng, có điều để bản
cung tìm lâu như vậy mới thấy, cũng thật có lỗi. Tiên thể của Mặc Uyên được
ngươi bảo dưỡng thật không tồi, bản cung thực vui mừng là nhi tử của bản cung
có thể tìm ra cái thân thể tốt như vậy, Thiển Thiển, thấy công lao của ngươi
lớn như vậy, bản cung sẽ kêu bọn chúng cho ngươi một cái chết thật thống
khoái". Vừa dứt lời, ngai vàng lui lại sau, quỷ tướng hai bên nhất loạt
xông tới.
Ta cười lạnh : " Bọn ngươi có đủ tài cán làm việc
này sao "
Một tiếng sét nổ vang giữa không trung, Ngọc Thanh Côn
Luân phiến trong tay ta thoát ra, cuồng phong rít gào tứ phía. Côn Luân Phiến
vừa dài được ba trượng, ta liền nhảy lên, nắm chặt trong tay, đám quỷ tướng
phía dưới hươ loạn binh khí, lập tức nhào tới.
Cây quạt vũ lộng, đao thương côn bổng của chúng bị bị
hất hay, mỗi quạt phất ra, chiêu chiêu đều là trí mạng. Rất nhiều năm rồi cây
quạt này chưa từng đánh nhau, lần này mỗi lần vung lên là lại có một kẻ bán
mạng, lần lượt xuyên qua thân thể huyết nhục, máu tươi lấm đầy. Trong đám quỷ
tướng có hai quỷ tướng võ công cũng khá, binh khí múa may cũng có chút tác
dụng, mấy lần suýt đánh trúng ta, nhưng lại bị ta né qua. Lúc đó đúng là ta
chiếm thượng phong, có điều chúng quỷ nhiều lắm, buổi trưa bắt đầu gây trận,
đánh thẳng tới lúc mặt trời lặn, quỷ tướng chỉ còn lại hai ba tên. Trên lưng ta
đã trúng một đao, đáng lo nhất là bạch lăng bịt mắt trong lúc chiến đấu triền
miên đã bị chém rơi xuống. Đôi mắt là điểm yếu của ta, Huyền Nữ đang đứng bên
ngoài đột nhiên giơ ra một viên minh châu lấp lánh kim quang, làm mắt ta như bị
đao cắt đau nhói, giật mình một cái, trên ngực lại trúng một kiếm. Huyền Nữ
cười ha hả nói : "Nếu bệ hạ còn ở trong cung, có lẽ ngươi còn cơ hội giữ
lại mạng sống, có điều không ngờ ngươi lại có cơ hội đi tìm cái chết nhanh như
vậy, bệ hạ bận đi săn bắn, ha ha, nhìn người ngươi đầy những vết thương thế này
cũng thật đau lòng, lần này biết kêu kẻ nào tới cứu ngươi bây giờ. Hộc đâu, lấy
mạng của nàng cho ta."
Chưa kịp nhìn thấy Mặc Uyên đã phải chết ở chỗ này,
cũng thật buồn cười. Những vết thương trên người không đau bằng vết thương
trong lòng. Đột nhiên một kiếm đâm thẳng từ trước ngực ra sau lưng, tên quỷ
tướng tên Hộc kia đâm trúng ta thập phần đắc ý. Thừa lúc hắn đang đắc ý thiếu
cảnh giác, ta liền túm lấy kiếm, quạt mạnh một cái qua đó, hắn chưa kịp phản
ứng, đã bị mất đầu. Cho nên lúc đang đánh nhau, tuyệt đối không thể sơ hở. Kim
quang chói lòa làm ta không mở mắt ra được, nhưng không thể không mở mắt, khóe
mắt bắt đầu chảy máu, Huyền Nữ vừa nãy còn cười nói rất cao hứng bây giờ đã im
bặt. Hai gã quỷ tướng còn sót lại cũng hơi khó chơi, có điều không có kẻ thứ ba
làm phiền ta, cây quạt uống đủ máu càng ngày càng hứng khởi, chỉ cần nửa chén
trà nữa, nhất định chúng sẽ trở thành tế phẩm cho cây quạt.
Huyền Nữ giơ cao minh châu trước mặt, run rẩy nói :
" Ngươi, ngươi đừng tới đây, ngươi dám bước qua, ta liền hủy tiên thể của
Mặc Uyên với con trai ngươi" Sau lưng nàng không biết từ lúc nào đã xuất
hiện hai cỗ băng quan, một lớn, một nhỏ, cỗ lớn có Mặc Uyên, cỗ nhỏ có cục bột
nhỏ. Trước mắt ta hiện ra hai cỗ băng quang đỏ lòe, trong màu đỏ chói chang vẫn
có thể thấy dung mạo tái nhợt của Mặc Uyên
Ta hơi dừng bước, chống chiết phiến, cố nén cơn giận
đã lên tới cực điểm : " Ngươi làm gì a Ly rồi ?"
Mặc dù nàng còn run rẩy, nhưng đã trấn tĩnh hơn rất
nhiều, dựa vào băng quan nói : "Hiện giờ nó chỉ ngủ say thôi, bất quá,
ngươi mà đi lại gần đây, ta cũng khó mà giữ được cho nó chỉ như vậy"
Ta cố sức nhìn chằm chằm vào nàng, khóe mắt hoen máu
hơi giật giật.
Nàng ta đắc ý nói : " Ngươi rút kiếm trong lồng
ngực ra, rồi đưa chiết phiến trong tay đây cho ta"
Ta không thèm trả lời nàng, chỉ chống chiết phiến đi
qua.
Nàng kinh hoảng nói : "Đã bảo ngươi đừng có lại đây, ngươi mà tiếp
tục qua đây, ta một đao cho con ngươi chết luôn"
Tay nàng quả nhiên cầm một thanh đao.
Ta hơi nhếch môi cười nói : " Hôm nay lúc tiến
vào Đại Tử Minh Cung, ta cũng không nghĩ tới việc trở ra, ngươi cứ giết nó đi.
Ngươi giết nó xong, ta lại giết ngươi báo thù cho nó, nó cũng thấy vui. Ta thủ
bên mình Mạc Uyên bảy vạn năm, người vẫn không trở lại, ta sống thế này cũng
không thấy vui vẻ gì, không phải sợ bỏ lại a Ly một mình, ta đã sớm về bên
người. Con người ta sinh ra, ai chả phải chịu vòng sinh tử"
Nàng bắt đầu nói năng lộn xộn, hoảng loạn nói : "
Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi"
Ta lau máu tươi rỉ ra từ hai khóe mắt, thấy mình cũng
hơi điên điên một chút, nhưng cũng không quá điên. Cái kẻ trước mắt ta đây, nàng
làm nhục sư tôn của ta, làm bị thương thân nhân của ta, sao ta có thể nuốt nỗi
nhục này xuống cho được, hôm nay làm sao không thể đem nàng tế Côn Luân phiến
cho được.
Ngọc Thanh Côn Luân Phiến giận dữ, lay động Cửu Châu.
Hôm nay cây quạt cũng uống đủ máu huyết, thập phần hưng phấn. Đại Tử Minh Cung
sấm vang chớp giật, mưa rơi tầm tã, nước trút xuống thành một dòng sông máu.
Huyền Nữ lảm nhảm như điên : "Ngươi không thể giết ta, ngươi mà giết ta,
bệ hạ sẽ đạp bằng Thanh Khâu, ngươi muốn làm liên lụy tới con dân của ngươi sao
?"
Ta cười nhạt đáp " Lúc đó chúng ta đã chết cả
rồi, mọi người ai sống ai chết còn quản làm gì nữa"
Huống chi con dân Thanh Khâu dù không thích đánh nhau
cũng không phải không thể đánh nhau, Ly Kính muốn san bằng Thanh Khâu nhà ta, cũng
phải có chút tài cán.
Nhân nghĩ đến việc này, không khỏi phải bổ sung hai
câu : " Nếu ngươi lo lắng đến chuyện sau này, thì tốt nhất nên lo tới việc
thái tử của Thiên tộc đem san phẳng quỷ tộc bọn ngươi. Ngươi cướp con của hắn,
còn muốn giết con của hắn, cứ tin ta đi, lấy tính cách của hắn, mới thực là san
phẳng quỷ tộc"
Nàng không thể phản ứng được, ta cũng chẳng muốn cho
nàng thời gian phản ứng, Côn Luân Phiến chừng đã tích đủ năng lượng. Một tia
sét sáng lòe rạch ngang không trung từ trong tay ta phát ra. Trước mặt Huyền Nữ
bỗng có một bóng người xẹt qua, phất tay đẩy tia sét này chuyển ngược lại chỗ
ta. Huyền Nữ đang kinh hồn táng đảm vội vã túm lấy ống tay áo của người nọ, run
rẩy kêu to bệ hạ.
Côn Luân Phiến đó cũng có khả năng giết người thật,
vốn bay rất nhanh, lần này lại bị đẩy hướng quay lại, thế bay càng thêm mãnh
liệt, ta đã dùng tận lực, cũng không có khả năng cầm lại, cắn răng nhắm mắt, có
thể táng thân trong binh khi của mình, cũng coi như kiếp này ta sống không oan.
Ai ngờ vừa nhắm mắt, trong nháy mắt đã bị ai đó ôm chặt lấy dịch sang bên cạnh.
2
Quay đầu nhìn lại, đã thấy người ôm lấy ta chính là Dạ
Hoa, Dạ Hoa ơi là Dạ Hoa, ngươi căn giờ để tới sao, nếu ngươi tới sớm một chút,
có phải ta không đến nỗi bị thương như thế đâu.
Dạ Hoa sắc mặt xanh mét, trong đôi mắt lạnh lẽo bừng
bừng lửa giận, hơi nhếch môi, người cứng nhắc. Phần vạt áo của huyền sắc trường
bào nguyên là màu trắng, lại bị máu trên người ta nhuộm thành đỏ sẫm. Côn Luân
phiến dẫn động mưa gió vũ lộng ở bên ngoài tiên chướng, mưa đập rào rào vào
tiên chướng, thành một đám mưa bụi cực lớn. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má
dính đầy máu của ta, khe khẽ nói : " Thiển nhi, là ai đã làm nàng bị
thương như vậy ?"
Ta hơi run lên nói " Những kẻ làm ta bị thương
đều bị ta chém chết, còn mỗi một kẻ đang chuẩn bị chém nốt, lại đột ngột xuất
hiện phu quân của ả chặn lại, ai, ngươi ôm ta lỏng một chút, toàn thân ta chỗ
nào cũng đau á"
Ly Kính đang ôm Hyền Nữ đứng ở đối diện mới ngẩng đầu
lên, tựa hồ thực sự kinh ngạc, không tin nổi kêu lên : "A Âm"
Huyền Nữ đang bị hắn ôm trong lòng khẽ run lên, hai
mắt nhìn chằm chằm vào phía bọn ta, hoảng sợ, lúng túng nói : " Thượng
thần Mặc Uyên "
Chắc nàng ta đã lầm Dạ Hoa là Mặc Uyên
Ta miễn cưỡng đáp lời Ly Kính : " Không nghĩ lại
gặp lại nhanh như vậy, thủ pháp của Quỷ quân cũng tốt lắm, mới vừa rồi lão thân
suýt nữa bị một chiêu của Quỷ quân lấy mạng."
Hắn liền đẩy Huyền Nữ ra vội vàng đi tới trước mặt ta,
lại bị tiên chướng của Dạ Hoa cản lại, không thể lại gần. Ta hiện giờ mặt mày
lấm lem máu me kinh khủng cực kỳ chật vật, hắn nhìn ra được cũng thật giỏi.
Côn Luân Phiến đã bị truy hồi, một lần nữa trở lại
trong tay ta, ta tỏ vẻ tán thưởng : " Vị vương hậu này của quỷ quân quả
nhiên rất giỏi, cái trận chiến bảy vạn năm trước kia, lão thân cũng không bị ép
tới như thế này, hôm nay mới được thụ giáo"
Sắc mặt của Ly Kính còn nghiêm trọng hơn ta mấy lần,
trắng bệch không còn chút máu, lo sợ nghi hoặc nói : " A Âm, Thái tử Điện
hạ ? đã xảy ra chuyện gì vậy ?"
Dạ Hoa đang ôm lấy ta trầm giọng nói : " Quỷ quân
Ly Kính, bản quân cũng đang muốn hỏi tại Đại Tử Minh Cung của ngươi đây, rốt
cuộc là có chuyện gì"
Ta quay đầu nhìn Dạ Hoa nói : " Ngươi hỏi sai đối
tượng rồi, ban đầu là vương hậu Huyền Nữ bắt sư phụ ta cùng con ngươi, ngươi
nên hỏi chính vị vương hậu của quỷ quân Ly Kính mới đúng. À, mà cục bột tạm
thời không có việc gì cả, ngươi cũng đừng lo lắng"
Dạ Hoa ôn nhu nói : " Nó cũng là con của nàng
mà"
Con riêng cũng là con, ta cũng trái lương tâm nói :
" Được rồi, cũng là con ta"
Ly Kính ngạc nhiên nói "Con ?" Ta gật gật
đầu. Ánh mắt hắn tối sầm, rồi lắp lắp "Nàng ... nàng" hồi lâu cũng
không nói ra được câu gì, lại quay đầu nhìn Huyền Nữ, Dạ Hoa cũng nhìn Huyền
Nữ, ta thấy bọn họ quay sang nhìn Huyền Nữ, thì cũng quay sang nhìn Huyền Nữ.
Viên minh châu trong tay nàng sớm đã bị một tia chớp
trong tay Dạ Hoa đập nát, nàng đang quỳ rạp trước băng quan, thấy Ly Kính nhìn
nàng, ánh mắt trở nên điên loạn : " Bệ hạ, bệ hạ, con trai của chúng ta
rốt cuộc có sẽ trở lại, người xem, ta đã tìm cho nó một cái thân thể thật tốt.
Sớm biết rằng thân thể của Mặc Uyên sẽ hữu dụng với con trai ta, ngày xưa lúc
Bạch Thiển tới Đại Tử Minh Cung chúng ta cầu ngọc hồn, chàng phải đưa cho ả ta
rồi. A, bất quá cũng không tưởng tượng nổi, không có ngọc hồn ả vẫn có thể bảo
dưỡng thân thể của Mặc Uyên tốt như vậy. Bệ hạ, ngày xưa chàng ghen với Mặc
Uyên, từ nay về sau không được như thế nữa, hắn sẽ là con của chúng
ta...."
Ly Kính thét lớn một tiếng : " Im miệng"
Huyền Nữ không hiểu liền nói : " Bệ Hạ, chẳng lẽ
ta nói sai hay sao, lúc trước chàng không muốn đưa Ngọc Hồn cho Bạch Thiển kia,
không phải vì ghen với Mặc Uyên sao ? Nhưng hôm nay hắn sắp trở thành con của
chúng ta, a, đúng rồi, chàng còn chưa biết Bạch Thiển kia là ai, Bạch Thiển của
Thanh Khâu, ả ta chính là Ti Âm Thần Quân năm đó đấy"
Tay Dạ Hoa hơi run lên.
Ta tránh khỏi cái ôm của hắn, chống Côn Luân phiến đi
ra khỏi tiên chướng, cười lạnh nói : " Huyền Nữ, ngươi cứ thử nhục mạ sư
phụ ta thêm một câu nữa, thử nhục mạ ta thêm một câu nữa xem. Tiên thể của sư
phụ ta vô cùng tôn quý, lại được máu huyết của ta nuôi dưỡng suốt bảy vạn năm,
đứa con của ngươi không có phúc phận nhận được"
Ly Kính xoay người lại, hai mắt đỏ sậm, bước vài bước
đến trước mặt ta : " Máu của nàng, nàng vừa nói ..."
Ta lùi về sau một bước, uất hận gào lên : " Quỷ
quân trước đó không biết sao, ngươi cho rằng ngọc hồn của ngươi là phương thức
duy nhất để bảo dưỡng tiên thể của sư phụ ta sao ? Vừa nãy Huyền Nữ nói gì chắc
quỷ quân cũng nghe thấy rồi đấy, Bạch Thiển của Thanh Khâu chính là một cửu vỹ
bạch hồ ly, máu của cửu vỹ bạch hồ ly có tác dụng gì, ngươi có thể hỏi một chút
từ vương hậu của ngươi" Ta chỉ vào ngực trái mình, chỗ mà tên quỷ tướng
Hộc kia đã đâm trúng, cười thê thảm nói : " Lúc đó tiên thể của sư phụ ta
bị thương rất nặng, mỗi ngày ta phải dùng một chén máu lấy từ tim trong suốt ba
tháng, thân thể ta trải qua chiến tranh cũng bị thương tổn nghiêm trọng, nếu
mỗi đêm phải lấy máu huyết dưỡng tiên thể của sư phụ, căn bản không thể chịu
được tới ba tháng, nghĩ đến việc giữa ta và ngươi có chút tình nghĩa, nên cũng
mặt dầy đến Đại Tử Minh Cung của ngươi mượn ngọc hồn, lúc đó, quỷ quân Ly Kính,
ngươi đã nói gì với ta ?
Giọng hắn trở nên khàn khàn : " A Âm, khi đó ta
cũng không biết ngươi mang thương thế trong người, a Âm, ta cũng không biết, a
Âm..."
Ta lau nước mưa trên mặt, chỉ vào băng quan của Mặc
Uyên, cười nói : " Ngươi có biết vì sao ta phải khổ khổ sở sở mỗi đêm lấy
một chén máu từ tim trong suốt ba tháng hay không. Hiện giờ, nếu có ai nói Bạch
Thiển ta là thiện thần, là bởi vì ta còn có lòng tri ân báo đáp, sư phụ ta chăm
sóc ta hai vạn năm, lúc nào cũng cứu ta khỏi nơi nước sôi lửa bỏng, nếu không
thể báo đáp ân tình này của người, Bạch Thiển ta cũng uổng công xưng là một
thượng thần. Kể ra ta cũng là kẻ không có năng lực, ngày đó mới chỉ lấy máu
trong bảy ngày, đã hôn mê không biết gì, nếu không phải lúc đó mẫu thân tìm
tới, chuyển cho ta nửa tu vi, thì Ti Âm Thần Quân này đã vĩnh viễn thất tung
như truyền thuyết. Đến bây giờ, vì thần tộc và quỷ tộc vất vả lắm mới thiết lập
được tình bằng hữu, ta không muốn coi Đại Tử Minh Cung nhà các ngươi là địch,
ngươi còn cho là ta sợ các ngươi sao.”
Sắc mặt Ly Kính thê lương như muốn khóc.
Nhân vừa rồi nói hăng hái quá, làm ảnh hưởng đến miệng
vết thương toàn thân, lúc đấy không cảm thấy gì, bây giờ đau không chịu nổi.
Tốt thôi, đau này cũng chỉ là đau trong chốc lát.
Ta ho khan hai tiếng, Dạ Hoa vội vàng chạy lại khoác
áo lên mình ta, mới vừa rồi ta bận ôn lại chuyện cũ với Ly Kính, không để ý
thấy hắn đã cứu Mặc Uyên và cục bột nhỏ từ trong quan tài ra, đang dùng một
đoản tiên khí che chở, đứng lờ lững sau lưng hắn. Nhìn như vậy càng thấy hắn và
Mặc Uyên giống nhau, từ kiểu tóc đến trang phục, ngoài việc sắc mặt Mặc Uyên
hơi tái nhợt hơn một chút, còn lại giữa hai người không có gì bất đồng.
Ly Kính vẫn yên lặng nhìn ta, dừng thật lâu, mới nói :
" A Âm, cũng không phải như vậy, ngày ấy, sau khi nàng ly khai, ta đi tìm
nàng rất lâu, bảy vạn năm trời, ta vẫn chưa lúc nào thôi tìm nàng. Sau ta nghĩ
lại kỹ càng, A Âm, Huyền Nữ nói đúng, ngày đó ta không đưa ngọc hồn cho nàng,
cũng bởi vì biết nàng muốn dùng ngọc hồn để cứu sư phụ nàng, ta ghen tị với
hắn, a Âm, kỳ thật ta, kỳ thật ta chưa lúc nào quên tình cảm của ta với nàng.”
Một tiếng chưa bao giờ "vong tình" của hắn
làm ta kinh ngạc nhảy dựng lên, ta lấy lại bình tĩnh, thở dài : " Ly Kính,
không phải ngươi chưa quên tình cảm với ta, chẳng qua ngươi là một kẻ cả đời
chỉ biết theo đuổi những thứ gì không có được hoặc đã mất đi vĩnh viễn, một khi
ngươi đã chiếm được, ngươi cũng chẳng còn thấy quý trọng nữa"
Trong mắt hắn lấp loáng bóng nước, thật lâu sau, hắn
mới lau mắt nói : " Nàng nói như vậy, chỉ muốn giảm bớt gánh nặng mà thôi,
trước giờ nàng chưa bao giờ yêu ta đúng không, cho nên ta ở cùng một chỗ với
Huyền Nữ, nàng mới có thể buông tay một cách thản nhiên tiêu sái như thế, lúc
đó, nàng đã chán ta đến cực điểm rồi đúng không ?"
Huyết khí trong lồng ngực vất vả lắm mới nén xuống
được lại trào lên mạnh mẽ, ta cắn răng cười lạnh nói : " Lúc trước ngươi
gây ra chuyện như vậy, còn muốn ta rộng lượng cùng với Huyền Nữ hai gái thờ
chung một chồng sao ? Bây giờ ta thế này thì sao. Ngươi cứ nói Huyền Nữ là thân
nữ tử, nên ngươi mới thương tiếc, ngay cả ngày xưa ta là thân nam nhi, thì tim
cũng không phải sắt đá, bị hai bọn ngươi đối xử như vậy, cũng từng chảy máu đầm
đìa, ta thương tâm túy lúy triền miên, đêm đêm chìm trong ác mộng, lúc đó ngươi
đang ở đâu ? Ngươi và Huyền Nữ đang làm gì ?”
Sắc mặt Ly Kính tái nhợt.
Ta dựa vào cánh tay của Dạ Hoa, hổn hển thở dốc, Dạ
Hoa đứng phía sau cười lạnh nói : " Quỷ quân đừng vội vã tính toán lại
những chuyện cũ năm đó, bản quân tạm thời hỏi quỷ quân một câu, những chuyện
vương hậu làm hôm nay, chúng ta gộp lại tính sổ một lần hay tính riêng ?"
Ly Kính chưa kịp đáp lại, Huyền Nữ đã run rẩy nói
" Giải quyết riêng thì sao, giải quyết chung thì thế nào ?"
Dạ Hoa trầm giọng nói cùng Ly Kinh : " Giải quyết
riêng là thỉnh quỷ quân Ly Kính đem vị vương hậu thiếu hiểu biết của ngươi ra
lột da rút gân, hồn phách đày xuống súc sinh đạo* trọn đời không được siêu
sinh, để giảm bớt phẫn uất trong lòng bản quân. Giải quyết chung, thì tướng sĩ
Thiên tộc ta đã bao năm nay không đánh giặc, nhàn quá sinh hư, chúng ta có thể
thử một lần, xem, nhiều năm luyện binh như thế rốt cuộc có nên cơm cháo gì
không"
Huyền Nữ hít vào một hơi, òa khóc như mưa ôm chặt lấy
chân Ly Kính, ngửa đầu nói : " Bệ hạ, xin hãy cứu ta"
Ly Kính nhìn nàng, đáp : " Nàng quả thật không
hiểu biết gì hết"
Huyền Nữ liền kể lể : "Quả nhiên chàng muốn đem
ta lột da rút gân sao ? Chàng đã quên, chàng đã quên năm đó ta từng làm những chuyện
gì cho chàng sao, không có ta, chàng có thể nhẹ nhàng bước lên vị trí Quỷ quân
như thế sao ? Bây giờ chàng lại muốn, chàng lại muốn ..." rồi nàng ta lại
nài nỉ : " Bệ hạ, Thiên tộc sẽ không xuất binh, hắn không có quyền hiệu
triệu binh lực của Thiên tộc, bất quá hắn chỉ là thái tử mà thôi, nếu xuất binh
vì một nữ nhân, đương nhiên Thiên tộc không đồng ý..."
Dạ Hoa khẽ khàng thay đổi tư thế, ôm lấy ta, nhẹ nhàng
đáp : " Bản quân cũng không xuất binh vì một nữ nhân, thượng thần Mặc Uyên
là vị thượng thần cao quý được tôn thờ của Thiên tộc ta, thượng thần Bạch Thiển
là đế hậu tương lai của Thiên tộc ta, a Ly là kẻ thừa kế tương lai của bản
quân, lần này, ba người bọn họ lại bị nhục nhã như thế trong Đại Tử Minh Cung
của ngươi, ngươi thử nói xem, chúng tướng sĩ của Thiên tộc bọn ta có thể nuốt
trôi mối nhục này sao ?”
Ly Kính không thèm để ý tới Huyền Nữ đang ôm lấy chân
hắn, thần sắc đờ đẫn nói : "Huyền Nữ nàng bình thường cũng không được tỉnh
táo, nếu không đã không phạm phải tội lỗi lớn như vậy, thỉnh thái tử điện hạ
giơ cao đánh khẽ, hé cho một con đường sống"
Dạ Hoa nhẹ nhàng nói : "Thiển nhi, nàng nói xem,
có muốn mở một con đường sống cho ả hay không ?"
Lúc này tâm đã tạm thời buông lỏng, toàn thân ta đau
đến mức không thốt ra lời, muốn định nói hai ba câu, lại quá mệt mỏi, chỉ lắc
lắc đầu.
Huyền Nữ cười ha hả nói : "Dạ Hoa Quân, thấy
ngươi đối tốt với Bạch Thiển như vậy, ngươi có biết, nàng ta có tư tình với sư
phụ không ?"
Ta thập phần tức giận, muốn chạy qua tát cho nàng hai
cái, nhưng Dạ Hoa đã bắn một tia chớp qua đó, không còn Ly Kính che chở, nàng
bị đẩy lùi mười trượng, đập vào chân ngai vàng, phun ra một búng máu.
Dạ Hoa liền nói : " Vốn bản quân chẳng muốn đánh
nữ nhân, Thiển nhi còn nói khuôn mặt ngươi khá giống nàng, ta thật không nhìn
ra khuôn mặt này của ngươi, giống nàng ở điểm nào ?"
Ta đẩy Dạ Hoa ra, tự lê bước tới trước mặt Huyền Nữ,
chăm chú nhìn khuôn mặt dính đầy máu tươi có phần tương tự ta, khẽ cười nói
" Cái thứ hời hợt này, trước đây ta tặng cho ngươi, cũng không để ý lắm,
nhưng hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ này hiện ra trên mặt ngươi, ta lại không hài
lòng chút nào"
Nàng hoảng sợ vội vàng lui lại, nó lảm nhảm : "
Ngươi nói lăng nhăng cái gì ? Ta vốn từ trước đến giờ vẫn như vậy, ngươi, ngươi
không được động tới dung mạo của ta, Ngươi có thỉnh Chiết Nhan tới cũng vậy,
ta, ta cũng không sợ đâu ..."
Tay phải ta kết ấn, kinh ngạc cười nói : " Thỉnh
Chiết Nhan làm gì, vừa nãy bất quá ta nói đùa với ngươi một chút, cái phép
thuật đổi dung mạo này, ngươi cho là tứ hải bát hoang chỉ có một người biết
sao, lão thân ta tuy bất tài, nhưng bảy vạn năm rảnh rỗi hết ăn lại ngủ, chẳng
có việc gì làm, phép thuật này cũng tính là tinh thâm, dù muốn lột da rút gân
ngươi, cũng không thể để ngươi mang khuôn mặt này cho người ta lột da rút
gân." Dứt lời, sử toàn lực thúc giục ấn già trong tay, một luồng bạch
quang chói lọi lóe lên, Huyền Nữ nhìn ta ngây dại.
Ta cúi mình vỗ vỗ lên mặt nàng, lấy từ trong tay áo ra
một mảnh gương đưa cho nàng, thật may mắn, mảnh gương này chưa bị nhiễm máu,
mặt trơn bóng loáng, nói với nàng với giọng hết sức thân ái " Thử nhìn một
cái xem, khuôn mặt hiện tại này của ngươi, cũng không phải rất đẹp sao ? Đây
mới là dung mạo nguyên bản của ngươi, cần phải nhớ cho rõ"
Ly Kính đứng cạnh khẽ lẩm bẩm : " Sao lại thành
thế này, sao lại thành thế này"
Huyền Nữ đột nhiên hét lên một tiếng, ta bị tiếng thét
chói tai của nàng gây chú ý, liền nhìn về phía sau, chỉ thấy nàng đột nhiên tự
móc mắt mình ra, gào lên điên loạn : " Không, không, không, ta không phải
sinh ra đã như vậy, không bao giờ ta lại sinh ra với dáng vẻ như vậy."
Khuôn mặt nhầy nhụa máu me của hàng trông khá đáng sợ.
Ly Kính vẫn còn đang đứng thất thần.
Ta lắc đầu thở dài nói " Không hiểu biết gì cả,
khả năng thừa nhận sự thật cũng quá kém." Lại quay đầu nói với Dạ Hoa :
" Thật ra ta thấy, khuôn mặt nguyên bản của nàng cũng là một giai nhân
thanh tú đấy chứ."
Bình luận một phen, trong cổ họng lại thấy ngòn ngọt,
khóe miệng lại trào ra vài tia máu.
Dạ Hoa ánh mắt ảm đạm, ôm lấy ta nói với Ly Kính
" Quỷ quân Ly Kính, ngươi cần làm gì thì làm đi." rồi âu yếm nói nhẹ
vào tai ta : " Thiển nhi, còn chịu được không?" Ta nghĩ nghĩ một
chút, lắc lắc đầu. Trước mắt chợt thấy trắng xóa một mảng, ta liền chìm vào mê
man