Mấy ngàn năm đầu lúc Mặc Uyên mới ra đi, ta khổ sở chờ
đợi, ngày ngày vẫn trông mong rằng có thể nằm mơ thấy người, để hỏi một câu,
đến bao giờ người mới có thể trở lại. Mỗi đêm, trước khi chìm vào giấc ngủ, ta
đều tâm niệm trong lòng tới năm sáu lần, cố gắng nhớ thật rõ ràng, chỉ sợ lúc
mộng thấy Mặc Uyên lại quá kích động, quên mất vấn đề quan trọng nhất này.
Nhưng sau một thời gian dài ta vẫn không mộng thấy, rốt cuộc cái suy nghĩ này
cũng phai nhạt dần. Có điều nó vẫn được tâm niệm bao nhiêu năm, nên lần nằm mơ
này, ta vẫn nhớ kỹ tới cái thứ thóc mục vừng thối này, sau bảy vạn năm rốt cuộc
ta có thể đem cái vấn đề phức tạp này ra phơi nắng.
Bản thượng thần ta cũng thực bội phục sự anh minh của
mình.
Sơ mộng chính là cảnh ban đầu lúc Chiết Nhan dẫn ta
tới Côn Luân bái sư.
Lúc đó ta vừa qua sinh nhật năm vạn tuổi, cũng bằng độ
tuổi của Dạ Hoa bây giờ.
Bởi vì mẫu thân sinh bốn con trai, khó khăn lắm mới
sinh ra một nữ nhi, mà nữ nhi này lúc còn trong bụng mẹ đã mắc bệnh, sinh ra
mặt mũi cũng nhăn nheo ốm yếu, vì thế cả già lẫn trẻ trong hồ ly động đều chăm
sóc ta chu đáo. Bốn vị ca ca đều tự do lớn lên, chỉ riêng ta lại thập phần bất
đồng, thực đơn sinh hoạt hàng ngày cực kỳ cẩn thận nghiêm ngặt. Bước chân đi
khỏi hồ ly động bất quá chỉ có hai nơi Thanh Khâu với Thập Lý Đào Lâm của Chiết
Nhan. Ta cố gắng chịu đựng hai vạn năm, đã cực kỳ khỏe mạnh rồi, mà phụ thân
mẫu thân vẫn lo lắng.
Lúc được hai vạn tuổi, phụ thân và mẫu thân nhân có
một việc cũ không thể ở Thanh Khâu, liền đặc biệt sai tứ ca đến trông nom ta.
Vị tứ ca nhà ta này cũng là một nghệ sĩ cực kỳ tài
giỏi, lúc nào cũng mang trên mặt một cái mặt nạ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau
lưng không biết gây ra những chuyện thị phi gì.
Ta cực kỳ trông chờ tứ ca.
Lệnh của cha vừa ban ra, vị tứ ca tuổi còn niên thiếu
không ra gì kia ngậm một nhánh cỏ ngồi ở trước hồ ly động, vẻ mặt từ ái nhìn ta
nói : " Từ hôm nay trở đi, tứ ca sẽ cẩn thận chăm sóc muội, trèo cây trộm
trứng chim, có ta, tất cũng có muội, mà xuống sông bắt cá, có ta, tất cũng có
muội"
Ta với tứ ca thập phần hòa hợp ăn khớp với nhau.
Lúc đó Chiết Nhan kia đã cực kỳ quan tâm tứ ca của ta,
chỉ cần đưa ra danh hào của lão, tai họa có lớn tới đâu cũng có thể bình an dẹp
xuống. Vì thế tứ ca mang theo ta gây náo loạn trên trời dưới đất không chút cố
kỵ, suốt ba vạn năm liền.
Đến khi mẫu thân và phụ thân ta rảnh rỗi ngẫm nghĩ tới
việc dạy dỗ nữ nhi, cho rằng đã sinh ra một nữ nhân, phải dạy dỗ nàng sao cho
ôn nhu hiền thục văn nhã hào phóng, ta đã không thể giáo dưỡng nổi rồi.
Cũng thật may là tuy ta ở cùng tứ ca đến tận lúc năm
vạn tuổi, hai huynh muội chúng ta gây không ít việc nhỏ, nhưng lại không gây ra
chuyện gì lớn, việc gì cũng trôi chảy, làm bọn ta không khỏi kiêu căng một
chút, đương nhiên không thể có cái khí độ giống Dạ Hoa bây giờ.
Bản thượng thần thỉnh thoảng cũng hơi lo lắng, Dạ Hoa
hiện giờ bất quá chỉ năm vạn tuổi, mặc dù không cần khờ khạo quá, nhưng ít
nhiều cũng nên mang chút bộ dáng hoạt bát của thiếu niên. Hắn còn ít tuổi mà đã
chững chạc như vậy, không biết thuở thơ ấu đã gặp phải những chuyện như thế
nào, chắc cũng trải qua không ít tang thương đả kích.
Giờ lại nói về lúc ta tròn năm vạn tuổi.
Lúc đó, mẫu thân cảm thấy ta không có vẻ yểu điệu thục
nữ chút nào, cực kỳ buồn phiền. Điều lo lắng đầu tiên là sợ không gả ta đi
được. Nàng bế quan trong động hồ ly mất nửa tháng, sau đó, có một ngày hoàng
đạo ông trời mở mắt, nàng mới giác ngộ rằng, tuy tính tình của ta không ra sao
cả, nhưng bề ngoài lại không tầm thường, lẽ nào lại không thể gả đi, vì vây mới
có thể bình tĩnh.
Ai ngờ không lâu sau Mê Cốc lại đến kể mấy chuyện nhảm
linh tinh, nói rằng có một nhà chúc âm ở thủy phủ cách đây một núi gần đây mới
gả con gái. Tiểu Chúc Âm* từ nhỏ mất mẹ, không được dạy dỗ cẩn thận, lại hơi
yếu ớt, mẹ chồng nàng nhìn vậy thấy khó chịu, ngày nào cũng kiếm cớ để trách
mắng nàng. Tiểu Chúc Âm kia cũng không chịu đựng nổi, mới gả đi được ba tháng,
đã khóc lóc trở lại nhà mẹ đẻ.
Nghe nói Tiểu Chúc Âm sau khi làm dâu phải chịu nhiều
khổ sở, lại quay lại nhìn ta một cái, mẫu thân càng u sầu. Nàng thấy với tính
tình này của ta, sau này nếu may mắn gả đi được cho một người, khéo ngày nào
cũng bị mẹ chồng cho lên bờ xuống ruộng. Nghĩ đến sau này ta sẽ phải chịu khổ,
mỗi lần nhìn thấy ta, mẫu thân nước mắt lại lưng tròng.
Có một lần, Chiết Nhan đến động hồ ly chơi, thấy mẫu
thân đang ngồi lau nước mắt. Hỏi nguyên nhân xong, trầm ngâm một lát, rồi mới
than thở : " Bây giờ tính tình của nha đầu này đã thành như vậy, cũng
không thể thay đổi được rồi. Bây giờ chỉ còn cách cho giúp nàng tu luyện thành
một thân đầy bản lĩnh, để sau này có về nhà chồng, từ mấy tên đồng tử vẩy nước
quét nhà cho đến tộc trưởng, cũng không kẻ nào có pháp lực cao bằng nàng, cho
dù nàng có khờ dại kiêu căng, cũng không bị bắt nạt"
Mẫu thân nghe thấy những lời này của lão, cảm thấy
cũng có lý, cực kỳ đồng ý, vỗ đùi một cái, quyết định như vậy luôn.
Mẫu thân cũng là người rất mạnh mẽ, cảm thấy rằng nếu
toàn tâm toàn ý tìm cho ta một vị sư phụ, thì cũng phải tìm một vị sư phụ tốt
nhất tứ hải bát hoang, mới không uổng phí cái tâm tư này.
Tìm kiếm suốt nửa tháng trời, cuối cùng mới quyết định
lựa chọn vị chưởng quản ti chiến tranh thượng thần Mặc Uyên.
Trước đây, mặc dù ta chưa bao giờ gặp Mặc Uyên, nhưng
tên tuổi của người, đã nghe tới nằm lòng.
Lúc ta và tứ ca sinh ra, tứ hải bát hoang không còn
chiến sự liên miên nữa, ngẫu nhiên có một vài vụ, cũng chỉ là náo loạn nho nhỏ,
cũng không tính là một trận chiến. Các vụ trưởng bối đôi khi kể lại những
chuyện từ thuở âm dương mới phân định, mấy trận đại chiến từ lúc mới sơ khai,
thế nào là bát hoang nổi giận, thế nào là máu nhuộm Cửu Châu, đám nam nhi phơi
thây nơi chiến trường, rồi da ngựa bọc thây, rồi kiến công lập nghiệp, làm ta
với tứ ca cùng mê mẩn không thôi.
Lúc đó trong thần tộc cũng lưu truyền rất nhiều điển
tịch về chiến sự thời viễn cổ, đôi huynh muội chúng ta cũng thập phần hiếu học,
thường đến chỗ tiên hữu quen biết mượn xem. Nếu bọn ta có được cuốn sách quý
nào, cũng mang trao đổi với bọn chúng.
Trong đám điển tịch đó đều có thể thấy thấp thoáng
bóng dáng của Mặc Uyên. Đám thiên quan chép sách thập phần hâm mộ Mặc Uyên,
dưới ngòi bút của họ, Mặc Uyên thần tư uy vũ, mặc khôi giáp huyền tinh, cầm
Hiên Viên kiếm, chính là một vị chiến thần bất bại.
Ta với tứ ca cực kỳ sùng bái người, lại còn lén tưởng
tượng ra thần tư uy vũ của người sẽ như thế nào .
Hai tên hâm mộ cùng bàn bạc tham khảo sách vở suốt hơn
một năm, cuối cùng đã vẽ ra, vị thượng thần Mặc Uyên này nhất định có bốn cái
đầu, mỗi đầu ngoảng về một phương, mắt to bằng cái chuông đồng thời thượng cổ,
tai to bằng lá cỏ bồ, mồm rộng, bả vai to bằng ngọn núi, hai chân hai tay to
như cột đá tráng kiện vô cùng, chỉ cần thổi nhẹ một hơi tất đất bằng nổi lốc,
dậm chân một cái trời đất rung chuyển. Chúng ta khổ sở suy nghĩ một hồi, cuối
cùng mới vẽ ra một người như thế, tài năng chắc chắn phải như vậy thì mới có
thể nhạy bén hơn người, mắt tinh tai thính hơn người, cường tráng hơn người.
Sau khi tưởng tượng ra hình dáng của Mặc Uyên, ta và tứ ca cực kỳ phấn khích
chạy đi tìm Nhị Ca vốn là người thiện nghệ vẽ tranh để nhờ huynh ấy vẽ cho hai
bức họa, treo ở trong phòng ngày đêm sung bái.
Chính là vì nguyên nhân như vậy, nên nghe mẫu thân nói
muốn dẫn ta đến chỗ Mặc Uyên bái sư, ta cực kỳ kích động. Tứ ca muốn đi cùng
ta, lại bị Chiết Nhan giữ lại, ở trong động còn tốt hơn gấp mấy lần.
Chiết Nhan mang theo ta, hai người cùng cưỡi mây mất
hai canh giờ, rốt cuộc đi đến một toà tiên sơn nằm sâu trong rừng. Núi này
không giống ở Thanh Khâu, cũng không giống vườn đào, ta lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngay ngoài cửa đã có hai tiểu tiên đồng canh giữ chào
đón chúng ta, dẫn chúng ta vào một căn phòng rộng lớn. Trong phòng đã có một
nam tử thân bận huyền bào ngồi sẵn, hơi nghiêng đầu, dựa vào một cánh tay, thần
sắc bình tĩnh, trông như nương nương khang*
Ta thực ra cũng không biết nương nương khang trông như
thế nào, chỉ mới nghe tứ ca giảng giải qua loa, lấy bộ dạng tuấn mỹ của Chiết
Nhan làm chuẩn, nếu diện mạo không bằng Chiết Nhan thì gọi là bình thường, còn
nếu diện mạo đẹp hơn Chiết Nhan thì gọi là nương nương khang. Mấy câu chẳng
đứng đắn chút nào này của tứ ca, ta vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Bởi ta vẫn luôn coi tứ ca là thần tượng, luôn luôn
nghe lời huynh ấy, ngay cả cái bức tranh được họa ra từ trí tưởng tượng của
chúng ta đang treo ở trong phòng kia, đương nhiên chẳng người bình thường nào
coi đó là tuấn mỹ, ta cũng nguyện trở thành một kẻ không bình thường mà nỗ lực
hâm mộ.
Cho nên, lúc Chiết Nhan dẫn ta tới Côn Luân, nhìn thấy
lão chào hỏi vị tiểu bạch kiểm vận huyền sắc trường bào đang ngồi trên ghế cao
kia "Mặc Uyên, đã bảy ngàn năm không gặp rồi", ta bị đả kích thật
mạnh. Đôi mắt phượng dài kia có thể nhin xa ngàn dặm sao? Hai cái tai nhỏ nhắn
xinh xẻo kia có thể nghe được tám phương sao ? Môi mỏng kia của người, giọng
nói lí nhí như tiếng muỗi kêu kia lại có thể chấn nhiếp tinh thần của mọi người
sao ? Thân hình gầy gò kia, lại có thể huy động thần khí Hiên Viên Kiếm chấn
danh bát hoang sao ?
Ta thấy những điển tịch miêu tả về công lao vĩ đại của
Mặc Uyên đều là trò lừa bịp, có cảm giác như một loại tín ngưỡng bị phá sập, ta
nắm chặt tay Chiết Nhan, thập phần đau khổ.
Lúc Chiết Nhan giao ta cho Mặc Uyên, lại tỏ vẻ tình
thâm nghĩa nặng mà nói nhảm nhí, ví dụ như " Hài tử này không cha không
mẹ, ta thấy hắn bị bỏ rơi bên một khe suối, nằm mềm oặt mê man, chỉ còn một hơi
thở, da lông trên người cũng xây xát, bùn đất lấm lem không thể nhận ra nổi là
một thằng nhóc bạch hồ ly." rồi lại còn " ta nuôi nó năm vạn năm, gần
đây nó trổ mã càng lớn càng đẹp, vị kia nhà ta lại ăn dấm chua" rồi lại
nữa " Ta mang nó tới đây cũng thật bất đắc dĩ, bởi đứa nhỏ này lúc bé phải
chịu nhiều đau khổ, nên ta cũng hơi chiều chuộng nó, bây giờ tính tình không
tốt lắm, cũng phiền ngươi phải tốn nhiều công sức"
Ta thấy Chiết Nham nói lăng nhăng lảm nhảm mấy câu
này, vừa thương tâm vừa thấy không yên. Mặc Uyên cũng chẳng nói gì mà chỉ yên
lặng ngồi nghe.
Mặc Uyên đồng ý thu ta làm đồ đệ, coi như Chiết Nhan
đại công cáo thành. Lúc lão xong việc rời đi, ta liền tiễn lão ra cửa. Ra khỏi
sơn môn một đoạn đường, Chiết Nhan cẩn thận dặn dò : " Hiện giờ tuy ngươi
mang thân nam nhi, nhưng không thể tắm rửa chung với các sư huynh khác, nếu
chẳng may lại bị bọn hắn chiếm tiện nghi, ngươi phải biết ngươi nguyên bản vẫn
là một vị cô nương phải biết lễ giáo." Ta liền gật đầu đồng ý.
Quả nhiên Mặc Uyên cũng để mắt đến ta thường xuyên,
nhưng ta ghét bỏ cái dáng vẻ không anh dũng của người, nên cũng chẳng thừa nhận
những điểm tốt này của người.
Ta vẫn tỏ vẻ vô lễ với Mặc Uyên, cho đến tận lúc lần
đầu tiên trong đời, gặp phải một chuyện gây thương tổn lớn tới mình.
2
Nói tới chuyện này, chi bằng bắt đầu nói từ chuyện
Chiết Nhan nấu rượu.
Chiết Nhan giỏi nấu rượu, lại cực kỳ chiều chuộng tứ
ca, rượu nấu ra từ trước đến nay toàn vào tay tứ ca, tứ ca vẫn luôn chăm sóc
ta, cũng bởi ta dính dáng tới hắn, nên cũng rất chuyên cần lui tới chỗ hầm rượu
của Thập Lý Đào Lâm, dần dần còn thích thưởng rượu. Bởi vì ta uống không rất
nhiều rượu của Chiết Nhan, trong lòng cũng hơi hơi băn khoăn, nên tham dự bất
kỳ tiệc lớn tiệc nhỏ nào, cũng thổi phồng tay nghề của lão ở trước chúng tiên
hữu. Quả thật lúc đó tay nghề nấu rượu của Chiết Nhan cũng không tầm thường,
nhưng cũng không phải cao diệu như ta từng nói. Có điều ta tuổi còn trẻ, còn
khờ khạo, cũng hơi khoa trương, có ba phần thì nói lên thành năm phần, mà có
năm phần lại nâng lên tận mười phần, cho nên mỗi lần dự yến đều nói rằng tài
nghệ nấu rượu của lão khắp gầm trời này không có đối thủ, tự nhiên dẫn tới một
số tay hảo tửu không quen nghe đề cao kẻ khác, mang rượu nhà tự nấu đến so sánh
với rượu của Chiết Nhan, để giảm bớt nhuệ khí của ta.
Trên Côn Luân cũng có một người như vậy, chính là thập
lục sư huynh Tử Lan của ta. Cho đến giờ ta vẫn cho rằng Tử Lan là kẻ nhỏ mọn,
các sư huynh khác nghe ta tán thưởng Chiết Nhan, bất quá cũng chỉ hơi mỉm cười
rồi im lặng mà thôi, mặc dù không đồng ý, thì vẫn niệm tình ta chỉ là một tiểu
sư đệ, cũng chẳng chấp ta làm gì. Nhưng Tử Lan lại không giống vậy, cái miệng
há rộng đến mức có thể nhét vừa một cái bình, cực kỳ khinh mạn mà hừ lạnh một
tiếng : " Hừ, khen nhiều đi, đã uống qua rượu sư phụ nấu chưa ?" Sư
phụ mà huynh ấy nói ở đây, chính là Mặc Uyên
Lúc đó ta vẫn chưa chấp nhận Mặc Uyên, nên cũng bực
bội khi thấy người khác khen ngợi người. Thấy dáng vẻ tự mãn của Tử Lan, trong
lòng lửa giận bừng bừng nổi dậy, ta âm thầm quyết định, nhất định phải nghĩ ra
một biện pháp, để cho huynh ấy trước mặt tất cả các sư huynh phải thừa nhận rằng,
rượu do Chiết Nhan nấu là uống ngon nhất, Mặc Uyên không bằng, còn lâu Mặc Uyên
mới bằng.
Cái biện pháp mà ta nghĩ đến cũng là một cái biện pháp
rất đơn giản, chỉ cần vào hầm rượu của Côn Luân lấy một hồ rượu do Mặc Uyên
nấu, rồi lại bắt Chiết Nhan nấu một bình khác ngon gấp trăm gấp nghìn lần để
tham khảo, quay lại đưa cho Tử Lan, để thuyết phục hắn. Hầm rượu ở Côn Luân
cũng không bị trông coi chặt chẽ lắm, đương nhiên ta dễ dàng lấy đi một bình.
Dù sao ta cũng đang làm chuyện lén lút, nên cũng ngại không dám đi cửa chính,
định đi ra chỗ rừng hoa đào phía sau núi, xuống núi rồi đằng vân đến quý phủ
Chiết Nhan. Lúc tiến đến góc rừng đào, không cẩn thận lại lạc đường, loanh
quanh mệt mỏi nửa ngày trời mà cũng không đi ra ngoài được, bắt đầu khát khô cả
họng. Nhân trên người có mang một bình rượu do Mặc Uyên nấu, ta liền lấy ra để
giải khát
Uống xong một ngụm, ta thoáng giật mình. Chỉ có một
ngụm nhỏ thôi, mà mùi thơm đã lan đầy trong miệng, vị cay cay hơi xộc lên cổ
họng. Tài nghệ của Chiết Nhan, phải tăng thêm chút nữa, mới tới hỏa hầu này.
Không ngờ Mặc Uyên lại có tài năng lớn đến mức này.
Một tên tiểu bạch kiểm lại có tài năng lớn như vậy sao ???
Ta thực sự bi phẫn, bi phẫn ngập trong lòng, rượu này
dù có mang cho Chiết Nhan cũng chẳng còn tác dụng gì. Ta thoáng đau khổ, cuối
cùng nâng bình rượu lên tu ừng ực, uống sạch lúc nào không hay.
Ta vốn không hiểu rằng, cái loại rượu này mặc dù không
cay nồng, nhưng say lúc nào không biết. Ta bắt đầu hoa mắt chóng mặt, choáng
váng ngật ngưỡng đi lại gần một gốc đào cổ thụ, ngủ lúc nào không biết.
Lúc ta tỉnh dậy, cũng không giống như mọi khi, không
phải tự nhiên tỉnh giấc, cũng không phải vì nghe thấy mấy tiếng mõ thúc giục
của Đại sư huynh mới tỉnh giấc, mà bị một chậu nước lạnh hắt vào mặt, giật mình
tỉnh dậy.
Cái tên hắt nước cũng có chút kinh nghiệm, phương vị
lực đạo đều vừa đủ, chỉ có một chậu nước, mà có thể hắt một cái khiến ta đang
mơ mơ màng màng lập tức giật mình tỉnh dậy.
Đầu xuân trời đầy tuyết, nước kia chắc là do tuyết tan
chảy ra, xiêm y trên người bị ướt
dính nhớp nháp vào người, bất quá chỉ một tuần trà, đã làm ta hắt hơi liên lục.
Ngồi bên cạnh là một nữ tử đang cầm một chén trà, chắc
mới uống chừng một hai ngụm, liền bỏ chén xuống, vẻ mặt lạnh lùng không chút để
ý đến ta. Hai bên cạnh nàng là hai thị nữ, trên đầu búi hai cái búi tóc tròn
tròn xinh xắn hình quả đào.
Lúc ta mới bái nhập sư môn, Đại sư huynh đã căn dặn,
ngàn vạn lần không được trêu chọc tới nữ tử búi hai cái búi tóc trên đầu, mặc
dù đối phương cũng không biết giữ lễ phép, nhưng thân là đệ tử của Côn Luân,
cũng nên giữ lễ vài phần. Cái kẻ búi tóc quả đào kia, lại hay sang Côn Luân du
ngoạn, đều là nữ tỳ của thượng thần Dao Quang. Vị thượng thần Dao Quang này là
một nữ thần chiến tranh mạnh mẽ lại rỗi rãi, vẫn tưởng nhớ tới sư phụ thượng
thần Mặc Uyên của chúng ta, bao nhiêu năm vẫn tương tư đơn phương, liền dời nhà
tới đỉnh núi ở gần Côn Luân, cách mấy ngày lại sai tỳ nữ lên Côn Luân khiêu
khích gây chuyện, muốn khích bác Mặc Uyên đại chiến với nàng một hồi, nhận thức
được tài năng của nàng, từ đó ép Mặc Uyên quỳ sụp dưới gấu váy, vĩnh viễn làm
một đôi thần tiên quyến thuộc. Tính toán này của nàng cũng không sai, có điều
Mặc Uyên lại chẳng thèm đoái hoài tới, chỉ dặn môn hạ đệ tử rằng, người tới là
khách, tha thứ được thì cứ tha thứ.
Mấy thị nữ búi tóc hình quả đào này đã cảnh tỉnh ta,
trong nháy mắt ta đã có thể hiểu rõ than phận của họ, cái kẻ đang ngồi uống trà
kia, có lẽ là vị thượng thần Dao Quang đã tương tư đơn phương Mặc Uyên bao năm.
Nàng nhân lúc ta say rượu lại mang ta trói ở đây, có
lẽ muốn tìm cớ để thỏa mãn tâm nguyện, khiêu khích Mặc Uyên giao chiến với
nàng, nhân lúc đánh nhau này giúp Mặc Uyên có thể giật mình tỉnh ngộ, đồng thời
nảy sinh tình cảm, nhân đó liếc mắt trao tình, nhân đó làm rõ tình chàng ý
thiếp, nhân đó hợp hòa cầm sắt làm đôi uyên ương đồng mộng.
Chỉ khổ cho ta bị liên lụy vào cái trường hợp này, ta
cũng thật vô tội, thật đáng thương.
Thị nữ bên phải đang cúi đầu mà ho nhẹ, nhân thấy ánh
mắt của chủ tử nhà nàng, lập tức làm ra bộ dạy bảo, trừng mắt nhìn ta quát to :
" Côn Luân là chốn linh thiêng đệ nhất của tứ hải bát hoang, một con hồ ly
đực như ngươi dám bày trò ma mị, muốn trà trộn vào câu dẫn thượng thần Mặc Uyên
sao ?"
Ta nhất thời choáng váng, a lên một tiếng.
Nàng trừng mắt nhìn ta một cái rồi nói tiếp : "
Ngươi tự soi gương mà nhìn lại dáng vẻ của ngươi đi, mắt này, miệng này, mê
hoặc câu dẫn. Từ lúc thu ngươi làm đồ đệ, thượng thần Mặc Uyên suốt ngày dốc
lòng che chở." Thấy sắc mặt thượng thần Dao Quang sầm xuống, thị nữ kia
vội vàng đổi giọng : " bỏ phế tiên đạo, thượng thần nhà ta lượng chút tình
tiên liêu cũ, không đành lòng thấy thượng thần Mặc Uyên lầm đường lạc lối,
không thể không ra tay trợ giúp" dừng lại một chút rồi lại nói : "
tuy ngươi phạm tội ác tày trời như vậy, nhưng thượng thần nhà ta vẫn thực từ
bi, ngươi chỉ cần làm một đồng tử trước tòa của thượng thần nhà ta, dốc lòng tu
hành, cũng giúp ngươi có thể từ bỏ được cái trần tâm ngoan độc kia, còn không
mau mau quỳ xuống bái tạ ân tình của thượng thần nhà ta."
Ta ngơ ngác nhìn mấy kẻ bọn họ, hoàn toàn không hiểu
nỗi những lời vừa nói là cái gì. Suy nghĩ hồi lâu, lại nhớ lại những ngày ở
trên Côn Luân, trừ mỗi lần này lấy trộm bầu rượu mang ra bên ngoài, vẫn hoàn
toàn làm theo quy củ. Nếu quả thật muốn tìm sai sót của ta, thì chỉ có một cái,
đó là dựa vào quan hệ để bái sư thôi.
Ngẫm lại ta vẫn đúng lý hợp tình, liền hết sức nhiệt
tình giải thích : " Ta chẳng có tà tâm gì với sư phụ cả, sư phụ đối tốt
với ta là do có sự nhờ cậy của cố nhân, thương hại ta từ nhỏ đã có thân thế bi
thảm. Ngươi bắt ta đến đây, lại hắt nước vào mặt ta, chỉ cẩn một đầu ngón tay
của sư phụ ta đã gấp trăm gấp ngàn lần ngươi, đời nào ta lại chịu làm đồng tử
trước tòa của ngươi."
Thượng thần Dao Quang tức giận vỗ mạnh bàn một cái,
nghiến răng nghiến lợi nói : " Xấu xa ăn vào máu như thế, hãy giam hắn vào
thủy lao ba ngày trước đã"
Bây giờ nghĩ lại, Dao Quang kia bị lòng đố kị che mờ
mắt, tuy chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng ta là một tiểu hài tử tuổi trẻ khí thịnh
nói năng càn quấy, nổi giận một cái đã dẫn tới một tràng hiểu lầm đầy bế tắc,
hai ngày sau phải chịu khổ, cũng thực xứng đáng.
Thủy lao của quý phủ của thượng thần Dao Quang, cũng
thú vị hơn nhiều so với những thủy lao bình thường. Mới đầu nước sẽ xâm xấp
ngang thắt lưng, nếu thả một người sống xuống đó, nước sẽ chậm rãi từ thắt lưng
dâng lên, nhưng cũng không dâng ngập đầu. Tuy không ngập đầu, cũng không dìm
chết người, nhưng cũng làm cho ngươi thống khổ hít thở không thông. Nếu hít thở
không thông, nhịn thở thành thói quen, nhưng chỉ nhịn thở chừng nửa canh giờ, nước
lại chậm rãi thối lui, để ngươi thở ra một phen, rồi lại bắt đầu dâng lên.
Ta bởi vì nhàn rỗi nhiều năm, cũng chẳng có phép lực
gì đáng kể, đương nhiên không đánh lại một vị thượng thần, không thể phản
kháng, chỉ mặc cho người ta giết mổ.
Lúc Mặc Uyên tìm tới, ta đã bị ép tới mức chỉ còn nửa
cái mạng.
Mặc dù mất đi nửa cái mạng, dù sao ta vẫn là một kẻ
thiếu niên nên sức sống mạnh mẽ, trong lúc mơ hồ vẫn nhớ rõ cảnh Mặc Uyên bình
tĩnh tiến vào, một chưởng đánh nát xiềng xích làm từ huyền thiết ở cửa lao,
bóng lửa sáng lóe ra xung quanh, tóm lấy ta đang chìm trong nước, dùng ngoại
bào phủ kín ôm vào trong lòng,lạnh lùng nói thẳng với Dao Quang đang tái nhợt
mặt mũi đứng bên cạnh : " Ngày mười bảy tháng hai, đỉnh Thương Ngô, chúng
ta sẽ tính sổ một lượt"
Dạo Quang buồn bã nói : " Tuy ta muốn giao chiến
một trận với ngươi, nhưng cũng không phải trong tình cảnh đó, cũng không phải
...."
Ta còn chưa kịp nghe xong câu nói đó của nàng, đã được
Mặc Uyên ôm mang đi nhanh chóng. Đại sư huynh đang đứng trước cửa, muốn tự tay
đỡ lấy ta, sư phụ cũng không cho, cứ như vậy mang ta trở về.
Lúc đó, lần đầu tiên ta cảm thấy, mặc dù Mặc Uyên chỉ
nói ra mấy câu lạnh nhạt, thanh âm kia cũng khiến người ta chấn động. Mặc dù
cánh tay không tráng kiện như cột đá, cũng rất mạnh mẽ. Mặc Uyên cũng không
phải một tên tiểu bạch kiểm.
Mới trở về tới Côn Luân, ta liền ngủ thẳng một mạch.
Lúc tỉnh dậy nghe Đại sư huynh nói, Mặc Uyên đã tới đỉnh Thương Ngô quyết đấu
với thượng thần Dao Quang. Tình cảnh này ngàn vạn năm khó gặp, từ nhị sư huynh
cho tới thập lục sư huynh đều lặng lẽ đi xem náo nhiệt. Đại sư huynh cực kỳ
tiếc nuối nhìn ta nói : " Ngươi xem vì lý do gì mà sư phụ lại chỉ đích
danh ta phải ngồi chăm sóc ngươi chứ". Không được đi xem trận đánh giữa
Mặc Uyên và Dao Quang, ta cũng thấy tiếc, nhưng vì làm cho đại sư huynh cũng
không đi xem được mà tiếc nuối, đành phải tỏ vẻ biết ơn mà cười ngây ngô hai
tiếng.
Đại sư huynh ta là kẻ đã nói là nói không ngừng. Nghe
hắn nói lung tung mấy ngày, ta cũng hiểu được chuyến này Dao Quang bắt giữ ta,
kỳ thật cũng tiến hành cực kỳ cẩn mật.
Đêm đó tới lúc tắt đèn mà ta vẫn chưa về phòng, các sư
huynh thập phần sốt ruột, tìm từ trên xuống dưới cũng không thấy người đâu,
liền hoài nghi rằng ta trêu chọc tiên tỳ của thượng thần Dao Quang nên bị bắt đi.
Tuy rằng đã phỏng đoán như vậy, nhưng cũng không có chứng cứ rõ ràng, chúng sư
huynh cực kỳ lo sợ, bất đắc dĩ mới phải kinh động tới sư phụ. Sư phụ đang chuẩn
bị nghỉ ngơi, nghe thấy mấy lời này, chỉ khoác thêm có một tấm ngoại bào, lập
tức dắt Đại sư huynh chạy tới phủ đệ của thượng thần Dao Quang. Thượng thần Dao
Quang thà chết chứ không hận, sư phụ lập tức rút Hiên Viên kiếm ra, cũng không
cố kỵ lễ nghi, một đường xông thẳng vào, đã tìm thấy ta.
Đại sư huynh không ngừng cảm thán : " Nếu không
phải sư phụ quyết đoán như thế, ước chừng Thập Thất ngươi không còn cái mạng mà
thấy lại mặt trời." tiện đó lại nói " Ngươi về Côn Luân thật vô dụng
lăn ra ngất, lúc ngủ mơ vẫn lộ vẻ khó chịu ôm chặt tay sư phụ, kéo thế nào cũng
không ra, sự phụ không biết phải làm thế nào, đành vừa vỗ vỗ lưng ngươi vừa an
ủi " Đừng sợ, đừng sợ, có sư phụ che chở ngươi rồi", ha ha, cái dáng
vẻ đó của ngươi chẳng khác gì một đứa trẻ con." Mặt ta bắt đầu đỏ bừng
lên, huynh ấy vừa nghi hoặc vừa nói : " Rốt cuộc ngươi làm gì mà đắc tội
thượng thần Dao Quang, mặc dù nàng ta hơi hung hãn một chút, nhưng ngày xưa
cũng không đến nỗi ngoan tâm thủ lạt như thế"
Ta nghỉ ngơi một hồi, lại cẩn thận cân nhắc lại chuyện
này một hồi, trong lòng cũng đã có đáp án. Vốn định mách lẻo với huynh ấy, rằng
vị thượng thần lần này uống nhằm dấm chua. Nhưng ta cảm thấy hành vi nói xấu
người khác sau lưng này cũng không được tốt lắm, nên cũng nói qua loa một hai
câu để ứng phó.
Lần này ta mơ thấy Mặc Uyên, chính là mơ thấy cái
chuyện này. Cảnh tượng ở trong mộng này giống hệt như những gì đã diễn ra ngày
đó. Có điều trên thực tế, sau trận chiến ở đỉnh Thương Ngô, buổi chiều ngày hôm
ấy Mặc Uyên đã trở về Côn Luân, Dao Quang bị thảm bại, sau trận chiến này, tâm
tư với Mặc Uyên đã hoàn toàn chết hẳn, dời phủ đệ đi rất xa. Nhưng cảnh tượng
trong mộng này của ta, sau trận chiến trên đỉnh Thương Ngô ngày mười bảy tháng
hai, Mặc Uyên lại không trở về.Ngày ngày, ta cầm lấy tay đại sư huynh hỏi, rốt
cuộc đến khi nào sư phụ mới trở về ? Câu trả lời của Đại sư huynh chính là :
nhanh, sẽ nhanh thôi.
Mặc dù chỉ là mộng cảnh, cuối cùng ta đã hỏi được vấn
đề này, vấn đề này, tính ra hỏi cũng hơi muộn một chút.
Nhưng ta tin đại sư huynh, huynh ấy đã nói là nhanh,
nhanh thôi, ta cũng tin rằng sẽ nhanh, nhanh thôi.
Ta ở trong mộng cũng đợi đủ bảy vạn năm, mặc dù đợi đủ
bảy vạn năm, ở trong giấc mộng đó, ta vẫn ngu ngốc hồ đồ tin lời đại sư huynh,
tin rằng sẽ nhanh, nhanh thôi. Cái lòng tin khờ khạo kia, cũng không chút khác
biệt so với hiện nay.
Cái người đẹp trai ấy chính là sư phụ đại nhân.
------