Đang muốn thu lại cây quạt, lại nghe sau lưng có tiếng
kêu thảng thốt : " Nương .. nương"
Ta quay đầu lại, Dạ Hoa đứng ở trên bậc thang phía
trong viện, ánh mắt ẩn sau mấy lọn tóc đen, không thể nhìn rõ. Phía sau cánh
cửa chỗ hắn đang đứng, có một nữ tử vận đồ cung nga, tay trái cầm một bình hoa
rất đẹp, tay phải giữ chặt cánh cửa đại môn sơn son, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
ta, trong nháy mắt, hai hàng lệ từ từ ứa ra.
Tay ta hơi run lên, cây
quạt trên tay cũng bắn mạnh lên mấy cành hoa, xoay vòng mấy cái, loạt xoạt loạt
xoạt, làm rụng mấy cành hoa liền, mấy cánh hoa rơi lả tả lên người.
Nàng kia đã lảo đảo chạy vội lại, ôm chặt lấy chân ta,
vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã : " Nương Nương, đúng là người rồi, Nại
Nại đợi người đã ba trăm năm, rốt cuộc người đã trở lại...." lại vừa khóc
vừa cười nói với Dạ Hoa : " Kết Phách Đăng kia đúng là báu vật, trông bây
giờ nương nương chẳng khác xưa một chút nào cả."
Nhìn nàng thế này, ta cũng hiểu là nàng đang nhận sai
người. Chân cũng không xê dịch được, may mà còn đôi tay có thể kéo nàng ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ, tuy chỉ là một đôi mắt nhòa lệ,
nhưng sau làn nước mắt kia lại hàm chứa ý vui mừng thỏa mãn. Đôi mắt ta vẫn
băng kín bằng một dải lụa bạch, không đành lòng nói : " Tiên tử đã nhầm
người rồi, lão thân là Bạch Thiển ở Thanh Khâu, không phải vị nương nương trong
lời của tiên tử. "
Vị tiểu tiên nga tự xưng là nại nại kia choáng váng
một lát, vẫn ôm chặt lấy đùi ta.
Ta không biết làm thế nào đành quay sang liếc mắt cầu
cứu Dạ Hoa đang đứng ở bên cạnh.
Hắn liền đi lại gần, nâng nại nại dậy, nhưng cũng
không nhìn nàng, chỉ trầm ngâm nhìn cây đào rực rỡ phía trước, thản nhiên nói :
" Vị này là thượng thần Bạch Thiển ở Thanh Khâu quốc, không thể kêu là
nương nương được, phải gọi đúng danh xưng của nàng, cung kính gọi nàng là
thượng thần nghe chưa."
Nại nại đang ôm chặt chân ta ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ
không hiểu, lại quay sang nhìn ta. Ta liền cười trấn an nàng, nàng cũng không
phản ứng gì, chỉ dùng tay áo lau nước mắt đang giàn giụa, gật đầu vâng lời.
Bất quá ta cũng chỉ đem theo hai bộ xiêm y, nên cũng
không cần thu xếp chuẩn bị gì cả, Dạ Hoa dặn nại nại chuẩn bị đồ tắm rửa thật
đầy đủ, lại dặn ta nằm nghỉ một chút, hắn sẽ đi Khánh Vân Điện ôm cục bột về
đây.
Gần đây Dạ Hoa cũng thực am hiểu ý tứ của người khác,
có thể thấy ta ôm vết thương lên đường, rõ ràng cũng chẳng chuẩn bị sắp xếp gì
nhiều, lại có thể biết trong lòng ta vẫn không ngừng nhớ tới cục bột, làm ta
cũng hơi cảm động.
Mà thấy cục bột kia cũng cực kỳ tưởng niệm ta, nằm ở
trong lòng phụ quân của nó, vừa thấy ta, liền nhào nửa thân mình sang chỗ ta,
nũng nịu kêu hai tiếng " mẫu thân", làm ta sung sướng vô cùng.
" Choang" một tiếng, bình hoa đào đang nằm
trên tay nại nại đột nhiên rơi xuống đất. Trong lòng ta không khỏi cảm thấy, sợ
là vị tiểu tiên nga kia cũng có chút tưởng nhớ tới mẹ cục bột nhỏ. Hiện giờ mẹ
ruột của cục bột đã hương tiêu ngọc vẫn, không được hưởng cái hạnh phúc trẻ thơ
nũng nịu ở bên, lại để cho một kẻ kế mẫu như ta vô duyên vô cớ được hưởng tiện
nghi, tất vị tiểu tiên nga này cũng không đành lòng.
Ừm, đúng là một tiểu tiên nga trung nghĩa can đảm.
Dạ Hoa nói cục bột chỉ bị kinh hãi một chút, cũng
không ảnh hưởng gì. Ta nhìn kỹ một phen, thấy nó vẫn mập mạp như cũ, nhoẻn
miệng cười lộ rõ ra hai cái lúm đồng tiền, vẫn khờ khạo như mọi khi, mới thật
yên tâm.
Hiển nhiên là nó muốn nhào tới trên người ta, lại bị
phụ quân của nó ôm chặt lấy, cố tránh hồi lâu vẫn không tránh nổi, cũng thấy
bực bội, chu mỏ nhìn ta với vẻ cực kỳ đáng thương.
Ta thực từ ái xoa xoa đầu nó, ôn nhu nói : " Trên
mình mẫu thân mang thương thế không khỏe lắm, tạm thời ngươi để phụ quân ôm tạm
nhé"
Đôi mắt to của nó chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn đột
nhiên đỏ bừng, rồi lại nhăn nhăn nhó nhó một lúc, khe khe nói : " A Ly
biết rồi, mẫu thân lại có em bé đúng không ? "
Ta hơi giật mình : " Sao ?"
Nó ngượng ngùng túm chéo áo nói : " Trong sách
viết như vậy đó. Nói rằng có một vị phu nhân mang tiểu bảo bảo, người nhà của
nàng không cho nàng đi ôm tiểu hài từ của nhà khác đùa giỡn, sợ bị động,
động…" suy nghĩ hồi lâu, tay xoa xoa đầu cuối cùng mới nói như đinh đóng
cột : "đúng rồi, thai khí"
Lòng ta hơi choáng một chút, ngoan ngoan, bất quá một
tiểu oa nhi cao bằng cọng tỏi non, biết cái gì là thai khí chứ.
Dạ Hoa cười khẽ hai tiếng : " Con xem sách này ở
đâu ?"
Cục bột nhỏ khờ khạo đáp : " Là Thành Ngọc cho
con mượn."
Ta tận mắt thấy thái dương Dạ Hoa nổi lên hai gợn gân
xanh.
Cũng thật đáng ngưỡng mộ, vì Thành Ngọc Nguyên Quân
phi thăng từ phàm giới này quả nhiên tuyệt vời, thập phần am hiểu chiêu động
thủ trên đầu thái tuế, vuốt đuôi lão hổ. Ta thực bội phục hắn.
Nại nại đứng bên cạnh tỏ vẻ nghi hoặc hỏi : " Cho
dù là thượng thần có bầu, sao tiểu điện hạ lại đỏ mặt vậy ?"
Cục bột vươn hai cánh tay ra, ra sức kéo mặt ta lại
gần hôn chụt một cái, nói : " Bản thiên tôn ta chỉ cao hứng thôi, mẫu thân
có tiểu bảo bảo, bản thiên tôn sẽ không còn là đứa nhỏ duy nhất trên trời này
nữa. "
Dạ Hoa suy nghĩ một lát, cuối cùng thản nhiên nói với
ta : " Bằng không sau khi chúng ta thành hôn lập tức sinh ngay một
đứa."
Ta ngẩng đầu nhìn quanh phòng một vòng, tỏ vẻ khiêm
tốn nói : "Nhược đến kiếp sau của ngươi, ta cũng nguyện ý góp một phần sức
lực."
Hắn há miệng, hồi lâu cũng chẳng thấy nói tiếp cái gì,
bộ dáng giống hệt vừa nuốt phải một con ruồi bọ.
Lần này ta lên trên trời, cũng chỉ vì muốn được ngâm
mình trong Uông Thiên Tuyền của Linh Bảo Thiên Tôn. Mọi việc đã sắp xếp xong
xuôi, liền cùng đi tới Thượng Thanh Cảnh của Linh Bảo Thiên Tôn
Ta vì muốn mượn Thiên Tuyên của vị Thiên Tôn này dùng
một chút, đương nhiên phải nói rõ thân thế của ta, mới xứng với hai chữ chân
thành.
Ngày hôm nay chính là pháp hội của Thái Thượng Lão
Quân, nguyên Linh Bảo Thiên Tôn là sư phụ của Lão Quân, đương nhiên phải đi cổ
động ủng hộ, vẫn chưa trở về Ngọc Thần cung của lão. Chỉ có bảy vị tiên bá đang
ở trong đại điện, cung kính nói rằng sau pháp hội của Lão quân, Thiên Tôn tất
sẽ đến tiếp đón cô cô. Ta thong thả mang dạ minh châu tặng họ làm lễ gặp mặt.
Sau đó đã thấy mười tám tiên nga xếp thành hai hàng, trong tay bưng hoa quả,
rượu trái cây và những thứ khác, dẫn chúng ta đi Thiên Tuyền chữa thương.
Lễ pháp của Thiên tộc ta cũng hiểu được chút ít, mười
tám tiên nga dẫn đường chính là lễ ngộ đối với thượng thần. Ta cố kiềm chế
trong chốc lát, cuối cùng vẫn hỏi Dạ Hoa : " Nếu chính phi của ngươi đến
chỗ này ngâm suối, thì có mấy tiên nga dẫn đường ?"
Hắn ôm cục bột dừng lại một chút, nói : " Mười
bốn người," lại hỏi : " Sao vậy"
Ta khép cây quạt lại trong chốc lát, khẽ than thở:
" Không sao, chỉ cảm thấy nếu gả cho ngươi, giai phẩm của ta không tăng mà
lại còn giảm. Nói như vậy, vụ mua bán này cũng không tốt lắm."
Hắn im lặng chốc lát, rồi thản nhiên nói : " Nếu
là Đế hậu của Thiên quân, thì có tận hai mươi bốn tiên nga dẫn đường, lại có
thêm bốn kẻ thông minh khéo tay chà lưng cho nàng nữa."
Ta cười ha hả mấy tiếng, lời tán thưởng xuất ra từ tận
đáy lòng : " Cũng không tồi lắm."
Thiên tuyền đó nằm ở trong tòa núi phía sau, là một
chỗ rất yên tĩnh, khí trạch xung quanh với nước suối kia đều có màu xanh, xuất
hiện từ thuở âm dương hỗn mang chưa khai thiên địa.
Cục bột nhỏ reo to một tiếng, đợi đám tiên nga cởi áo
choàng ngắn của nó ra xong, thân thể trắng mũm mĩm nhảy vội vào trong nước,
nhưng cũng không ngập xuống, mà chỉ nổi trên mặt nước, mừng rỡ đập nước tung
tóe.
Dạ Hoa đứng bên cạnh nhìn trong một lát, rồi lại quay
lại nhìn hoa quả rượu trái cây trong tay đám tiên nga, quay đầu nói với ta :
" Rượu đó là rượu trái cây, có thể cho A Ly uống một chút, nhưng không thể
để nó uống nhiều. Những hoa quả đầu mùa đó, cũng chỉ có thể cho nó ăn mỗi thứ
nửa quả."
Ta gật đầu đồng ý, cảm thấy hắn vừa làm cha, vừa làm
mẹ cũng thực sự khổ sở, lại thấy ánh mắt của hắn rất kỹ lưỡng cẩn thận, cũng
thật khâm phục.
Hắn hơi ngây người ra một chút, trên khuôn mặt lạnh
lùng như băng tuyết thoáng hiện nụ cười, rồi cầm lấy chiết phiến trong tay ta,
nói : " Cây quạt của nàng vẽ cảnh hoa đào trông rất phong lưu, nhưng lại
không thấy đề thơ, cũng có phần đáng tiếc, để ta cầm đi bổ túc cho nàng, nàng
tạm thời ngâm nước ở đây, ngâm xong thì đến thư phòng tìm ta nhé."
Nụ cười này của hắn, cười đến mức hai mắt cong lại
thành một hình bán nguyệt, mới không lưu ý, thì hắn đã cầm cây quạt đi rồi.
Cục bột đang đập nước ở thủy tuyền liền hỏi ta :
" Sao phụ quân lại đi rồi, không cùng tắm suối với chúng ta sao ?"
Ta cười ha hả nói : " Trời giáng cho phụ quân
ngươi một đống chức trách, phụ quân ngươi phải đi đảm nhiệm chức trách đó
rồi."
2
Cục bột uống rượu quá sức mình.
Nhân vì lúc gần đi Dạ Hoa có đặc biệt dặn dò, rằng,
hoa quả đầu mùa, mỗi lại chỉ có thể cho cục bột ăn nửa quả. Đương nhiên ta lợi
dụng điều đó, mỗi loại rượu trái cây lại cho nó uống nửa bình, không nghĩ là
mới uống được hai nửa bình, hắn đã say mất, bộ dạng ngây thơ nhìn ta cười khờ
khạo, cười cười xong, đầu đột nhiên ngả sang một bên ngã nhào vào trong nước mà
ngủ luôn.
Nại nại lo lắng nói : " Tiểu điện hạ uống nhiều
rượu như vậy, say như vậy, hay để nô tỳ mang người tới chỗ quý phủ của Dược
Quân xem thử."
Ta uống rượu cũng phải mười vạn năm rồi, mà hết thảy rượu
ta uống đều là do bậc cao nhân Chiết Nhan nấu ra, mặc dù khiêm tốn mà nói, uống
chừng đó rượu cũng phải coi như lão luyện nửa đời rồi. Cái loại rượu trái cây
mà cục bột uống lần này, bất quá chỉ là tiên quả để lâu lên men mà thôi, cũng
không làm con người ta say được, nêu dù có uống nhiều, cũng không gây hại gì
đến thân thể. Cục bột say ngủ như vậy, là cũng bởi vì từ trước tới
giờ chưa khi nào uống nhiều như thế, tửu lượng quá thấp. Huống chi lúc nó vừa
ngủ, ta đã âm thầm xem qua mạch tượng của nó, hơi thở của nó so với ta còn bình
ổn hơn vài phần, nếu chỉ vì thuốc giải rượu mà phải tới tận quý phủ của Dược
Quân, có phải chuyện bé xé ra to hay không. Ta trầm ngâm trong chốc lát, cuối
cùng mới nói với nại nại : " Nam hài tử không cần chiều chuộng quá, không
có vấn đề gì cả, ngươi chỉ cần mang nó về phòng ngủ một giấc, muộn nhất là canh
ba, nó có thể tỉnh giấc."
Hai tiên nga vội vàng vớt cục bột lên mặc lại quần áo,
rồi đưa cho nại nại ôm về trước.
Ta ăn thêm chút dưa và trái cây, uống sạch đám rượu
trái cây mà cục bột uống thừa còn lại, mơ mơ hồ hồ ngủ gật một hồi, lúc mở mắt
ra đã là giờ Tuất. Khổ thân mười tám tiên nga vẫn không chút oán hận ngồi đợi ở
trên bờ. Ta phấn chấn tinh thần rũ rũ tóc, thắt đai áo khoác ngoài, lại lo rằng
đường từ Ngọc Thần Cung tới Tẩy Ngô Cung vẫn có những cảnh trí chói mắt, liền
buộc dải bạch lăng lên trên mắt.
Tốt xấu gì cũng cùng ở Thanh Khâu tới hai ba tháng,
thói quen sinh hoạt của Dạ Hoa ta cũng nắm được một chút. Nhớ lại hồi trước,
tầm giờ này ta hay bị hắn bắt cùng chơi cờ. Nhớ lại những ký ức trước, trong
lòng ta thầm suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc giờ này hắn vẫn còn đang ở thư
phòng. Lại nghĩ tới việc cây quạt kia buổi tối có thể giúp ta đuổi muỗi, nên ta
cũng không vội trở lại Nhất Lãm Phương Hoa kia, mà đi thẳng tới thư phòng của
hắn.
Ngoài thư phòng không có ai đứng gác, ta gõ gõ cửa,
cũng không có ai đáp lại, liền đẩy thử, cửa tự động mở. Gian bên ngoài cũng
không có ai, ngọn nến vẫn chiếu sáng rực rỡ, bóng nến lung linh lay động.
Trong phòng trong chợt truyền ra mấy tiếng nấc nghẹn
của một nữ tử. Trong lòng như bị một cái gì đó đập mạnh, ta ngẩn ra mất một
lúc, hai tai căng lên. Mấy dạo gần đây bản thượng thần cũng thực đào hoa, cũng
được dính líu tí chút tới mấy mối quan hệ tình cảm hoa nguyệt. Lần này chỉ cách
có một cánh cửa, lẽ nào lại tiếp tục trúng số đỏ, tiếp tục để cho ta ngăn cản
thú vui khuê các của người khác sao.
Ta trấn định hơn chút, cảm thấy mặc dù Dạ Hoa lạnh
lùng chín chắn một chút, nhưng dù sao cũng là huyết khí phương cương, hôm nay
ta cũng được tận mắt chứng kiến chúng tiên nga trên trời này dáng vẻ bên ngoài
cũng không tệ lắm, giữa đêm khuya thanh vắng hắn phải đối mặt với một cái bàn
chất đầy công văn chán ngắt, tất nhiên cực kỳ phiền muộn, bất chợt ngẩng đầu,
vô tình thấy một vị tiểu tiên nga áo hồng xinh đẹp mỹ miều như tranh đứng ở bên
....
Trong lòng hơi cảm khái lại có phần kỳ lạ.
Dạ Hoa cắt đứt nghiệt tình với ta, nguyên cũng là một
chuyện công đức lớn, lẽ ra phải làm ta thập phần vui vẻ mới đúng. Nhưng trong
lòng ta lại âm thầm lo lắng, chỉ sợ vị tiểu tiên nga xinh đẹp như tranh kia
cũng chưa chắc đã thực sự xinh đẹp, chỉ sợ không xứng với Dạ Hoa.
Nghĩ tới nghĩ lui, nói chung cảm thấy trữ sách mười
tòa miếu cũng không thể hủy được một mối lương duyên, ta liền nhéo nhéo lỗ tai
tới mức nóng bỏng, rồi dự định yên lặng không gây ra chút tiếng động, nhẹ chân
nhẹ tay, sau đó chuồn đi không để lộ bất kỳ dấu vết gì.
Chân vừa dợm bước quay phía cửa chừng nửa bước, đã
nghe tiếng Dạ Hoa nhẹ nhàng nói : " Thiển nhi, nàng đã đến, tại sao còn
không vào."
Ta vỗ vỗ trán thầm thở dài, trong lúc ôm người ngọc
thơm ngát mà hắn vẫn có thể chú ý đến động tĩnh bên ngoài, thật chẳng giống với
những vị thần tiên khác.
Bóng nến chập chờn nhảy múa trên cái rèm phía sau lưng
ta, ta tiến không được, thoái không xong, đã thấy Dạ Hoa đã chậm rãi nói :
"Cây quạt kia ta đã đề chữ xong rồi, nàng vào lấy đi."
Ha ha, chính hắn đã gọi ta vào, ta đây có vào cũng
không coi là đường đột. Thật ra ta cũng hiếu kỳ muốn xem thử vị tiểu tiên nga
vừa nấc nghẹn kia trông như thế nào, được lời của Dạ Hoa, tinh thần lập tức
phấn chấn, hăm hăm hở hở vén mành đi vào trong.
Bản thượng thần ta dự tính cũng không sai.
Trong nội thất quả nhiên có tiểu tiên nga thật.
Nhưng lại còn không phải chỉ có một tiểu tiên nga, mà
lại có tận hai người liền.
Hai tiểu tiên nga này ăn vận cũng hết sức hoa lệ, cùng
cúi đầu quỳ trên mặt đất, tiểu tiên nga bên trái bả vai hơi run lên, có thể
thấy lệ vẫn chưa ráo, nhưng tuyệt nhiên không thấy hé răng nửa lời.
Dạ Họa ngồi sau án thư, trước mặt là hàng chồng công
văn lớn, bên cạnh chồng công văn là một cái bát hoa, canh trong bát vẫn còn bốc
khói mù mịt. Trông dáng vẻ đứng đắn bình tĩnh thế kia, không giống như vừa trải
qua một trận xuân tình.
Sóng gió trong lòng ta đang dâng lên cuồn cuộn, chưa
vượt qua hết núi cao vực thẳm, đã hóa thành một con suối nhỏ trong leo lẻo,
thong thả bình tĩnh tiếp nhận cây quạt trong tay Dạ Hoa, vừa nhìn mấy chữ mới
đề trên mặt quạt, vừa không chút để ý nói : " Những chữ này vừa viết xong
sao ?"
Dạ Hoa cũng là một trong những người viết chữ rất đẹp,
chín chữ nhỏ trên mặt quạt phân thành hai hàng ngay ngắn, nội dung là "Nâng
cốc chúc gió đông, thảy cùng thong dong".
Mới vừa rồi, lúc mở cây quạt ra, ta cũng hơi lo sợ, chỉ sợ hắn đề mấy chữ kiểu
như " Ngày này năm trước còn tựa cửa, má đào tươi thắm vẫn
ửng hồng...."* mấy câu thơ tình
cảm như thế chỉ làm ta thương tâm. Tuy rằng tuổi tác của ta cũng khá lớn, nhưng
lúc còn trẻ cũng quá mẫn cảm tinh tế, cho đến giờ nếu xem mấy loại thơ văn tình
cảm sướt mướt cũng không khỏi bị tình cảm làm ảnh hưởng, vô duyên vô cớ tự mang
sầu não vào mình.
Lại nhìn lại chín chữ mà Dạ Hoa vừa đề ở đây, thực
khiến ta vừa lòng.
Một lúc sau cũng chưa nghe thấy tiếng người trong
phòng, ta tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy vị tiểu tiên nga quỳ phía bên phải kia
nhìn ta với đôi mắt hết sức hoảng sợ.
Đôi mắt kỳ lạ kia cũng thật đẹp, ta sống tới mười bốn
vạn tuổi rồi, nhưng chưa từng thấy qua cặp mắt của nữ tử nào đẹp như thế. Lại
nhìn qua khuôn mặt nàng, thấy dung mạo cũng chỉ đáng sánh với đám tiên nga đã
gặp hôm nay. Cho nên đôi nhãn tình trong vắt lấp lánh như ngọc kia rơi vào
khuôn mặt này, cũng có phần ảm đạm nhạt nhẽo.
Tạo hóa cũng trêu ngươi, lại bị sinh ra trên cùng một
khuôn mặt không chút tương xứng như thế, thật khiến người ta phải nghiến răng
thương cảm.
Vị tiên nga kia hơi run run. Một lúc sau, lại thầm gọi
một cái tên, ta nghe được rất rõ ràng, chính là tên của người mẹ ruột đã nhảy
xuống dưới Tru Tiên đài của cục bột nhỏ.
Trên mặt ta vẫn băng bằng một dải lụa trắng, cũng bởi
đã bị nhiều người nhận lầm, nên cũng thành thói quen, cũng không cố gắng giải
thích, chỉ uống một ngụm trà, nhìn từ đầu tới chân vị tiểu tiên nga này, nhẹ
nhàng khen một câu : " Ánh mắt của ngươi cũng thật hiếm có."
Mấy câu này vốn chỉ là một lời xã giao, huống hồ ta
cũng nói với một lòng chân thành, người khác nghe xong nhất định phải cảm thấy
vui vẻ dễ chịu. Nhưng cái nàng tiên nga đang quỳ trước mặt này lại cực kỳ không
giống người bình thường, trông điệu bộ không có chút gì là vui vẻ dễ chịu,
ngược lại trong chốc lát lại hơi nghiêng người né ra một chút, mắt nhìn ta chằm
chằm, trông càng thêm hoảng loạn.
Ta cũng thật kinh ngạc.
Vẻ bên ngoài của bản thượng thần ta, dù dung mạo vẫn
kém tứ ca nhà ta một chút, nhưng giữa đám nữ tử ở Thanh Khâu, vẫn được mệnh
danh là đệ nhất mỹ nhân. Không nghĩ tới hôm nay, cái mỹ mạo trải qua mấy vạn
năm trời sương tuyết mà vẫn không chút suy giảm, bằng không đã không làm cho vị
tiểu tiên nga trước mắt này bị chấn kinh, hoảng sợ tới mức ngã nghiêng trên
đất?
Dạ Hoa bình thản gỡ bạch lăng che mắt ta ra, kéo ta ngồi
xuống cạnh hắn.
Đôi tiên nga phía dưới kia, hai mắt vẫn mở tròn xoe.
Bốn con mắt kia không chút kiêng dè nhìn chằm chằm vào mặt ta, thật thiếu tu
dưỡng, thật thiếu quy củ, làm ta thực không vui.
Dạ Hoa chống cằm nhìn đôi tiên nga đang ngây ngốc nhìn
ta kia, lạnh lùng nói : " Mậu Thanh công chúa, Tẩy Ngô Cung này của bản
quân đúng là không có vị trí nào có thể an bài cho ngươi, sáng sớm ngày mai xin
mời công chúa trở lại Đông Hải. Tố Cẩm ngươi cũng thật nặng tình nặng nghĩa,
nhược bằng nếu vẫn lưu luyến Mậu Thanh công chúa kia, ta cũng không ngại tới
Thiên Quân xin một đạo thiên chỉ, để Thiên Quân gả ngươi đi Đông Hải, ngươi
thấy sao ? "
Giọng nói của hắn lạnh thấu xương, hai tiên nga đang
quỳ trên mặt đất kia sắc mặt lập tức trắng xanh.
Ta ngây người một chút. Nheo mắt nhìn kỹ vị tiên nga
nước mắt ròng ròng nhưng vẫn nín lặng đang quỳ ở phía bên trái kia, khuôn mặt
thanh lệ nhìn loáng thoáng giống với Đông Hải Thủy Quân, không phải là vị Mậu
Thanh công chúa của Đông Hải kia thì còn ai nữa.
Nếu như vậy, kẻ quỳ gối phía bên phải có ánh mắt rất
không phù hợp với khuôn mặt kia, chắc chắn là vị thứ phi Tố Cẩm của Dạ Hoa đã
bị Nguyên Trinh chọc ghẹo chưa toại nhưng vẫn phẫn uất muốn treo cổ tự tử, có
điều tự sát chưa thành.
Ta giũ giũ tay áo than thở một lúc, Nguyên Trinh ơi
Nguyên Trinh, vẻ bên ngoài của ngươi cũng khá đẹp trai, soi gương mà tự giỡn
với bóng của mình cũng còn hơn quấy rối vị thứ phi này a. Hiện giờ lại bị đầy
xuống hạ giới sáu mươi năm, nếu không phải ngươi gặp được vị sư phụ anh minh là
ta đây, thì sáu mươi năm đó, không biết ngươi phải chịu bao nhiêu chua xót đau khổ.
Tố Cẩm kia vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của ta,
còn Mậu Thanh vẫn ở bên cạnh khóc lóc cầu xin.
Ta thấy tối nay Dạ Hoa cũng nổi giận thực sự. Từ lúc
ta quen với hắn tới nay, trừ lúc đánh nhau với Huyền Nữ ở Lưu Ảnh Điện tại Đại
Tử Minh Cung ra, chưa bao giờ thấy hắn nổi giận như vậy. Trong lòng ta cũng
thực tò mò, cầm lấy cây quạt rồi nhưng cũng không vội đi, chỉ cầm lấy một chén
trà ở bên cạnh, lại cầm đúng một ly trà nóng bỏng, liền tìm một chỗ ngồi, bình
tĩnh đợi chén trà nguội bớt.
Môn công phu giữ bình tĩnh trong lúc người ta náo loạn
của Dạ Hoa luyện rất khá, nàng công chúa Mậu Thanh kia nước mắt ròng ròng dốc
hết ruột gan than thở cầu xin làm người ta thấy đau xé cả ruột, mà hắn vẫn thản
nhiên bất động, từ tốn ngồi duyệt công văn của hắn.
Lúc ta làm khách ở Đông Hải, cũng đã bị thâm tình của
vị công chúa này đối với Dạ Hoa làm cảm động rơi lệ một hồi, hiện giờ, vị thứ
phi Tố Cẩm cũng lau nước mắt tới ba bốn lần, nhân đó còn có thể tạm thời chấn
trụ, tiếp tục giữ vẻ trấn tĩnh.
3
Nghe xong hồi lâu, cuối cùng ta cũng hiểu qua, sở dĩ
Dạ Hoa nổi giận như vậy, cũng bởi vì vị Mậu Thanh công chúa của Đông Hải kia,
tối nay lại ăn tim hùm gan báo, âm mưu dùng một chén canh có bỏ tình dược, đến
câu dẫn hắn. Có điều lại không tìm được cái loại tình dược tốt, làm cho Dạ Hoa
vừa bưng canh lên đã phát hiện ra, lửa tình chưa kịp nhen, đã khiến lửa giận
nổi lên phừng phừng.
Vị tiểu tiên nga hầu hạ sắp xếp thư phòng của Dạ Hoa
gặp chuyện lớn như vậy, y theo quy củ của thiên cung, vội vàng chạy đi mời vị
thứ phi nương nương duy nhất ở hậu cung của Dạ Hoa tới. Nói đến đây, lại không
thể không giơ tay lên tán thưởng một tiếng, vị thứ phi Tố Cẩm của Dạ Hoa này
cũng thật là gương tốt cho chúng sinh ở bát hoang tứ hải, thấy Mậu Thanh cố
tình bỏ thuốc dụ dỗ phu quân mình, không sinh ra chút phẫn hận bực bội nào,
ngược lại còn cầu xin giúp cho vị Mậu Thanh công chúa phạm tội này.
Lúc ta vào lấy cái quạt, đã qua mất cái đoạn náo loạn
của họ rồi, trong trường chỉ còn lại rơi rớt.
Ta sau khi nghe hết chân tướng của sự việc, lại nghe
tiếp mấy lời khóc nháo của hai kẻ quỳ trên mặt đất kia, cũng không có ý kiến
gì. Mấy vở kịch trên phàm giới cũng có mấy đoạn diễn như vậy, còn hấp dẫn hơn
cái vở kịch trước mắt này nhiều.
Vừa lúc nước trà cũng nguội bớt, uống hai ba ngụm đã
cạn sạch, ta liền cầm lấy chiết phiến, đang tính rời đi.
Ngay đúng thời điểm đang tính xem đi hay không, công
chúa Mậu Thanh đã ôm chân ta, vừa sụt sùi vừa nói : " Nương nương, lần
trước Mậu Thanh nhìn nhầm ngài, nhưng ngài đã giúp Mậu Thanh một lần, Mậu Thanh
vẫn ghi tạc trong lòng, lần này Mậu Thanh lại cầu xin ngài, giúp Mậu Thanh một
lần nữa."
Ta im lặng trong chốc lát, xoay người nói với Dạ Hoa :
" Nếu Mậu Thanh công chúa quỳ lạy ta, thì ta cũng chịu chứ không thể mặt
dày mà quỳ lại, thôi để cho ta nói một hai câu được không ?"
Hắn ngẩng mặt khỏi đống công văn nhìn ta nói : "
Nàng cứ nói"
Ta hít một hơi rồi nói : " Tính ra chuyện này
cũng không phải chỉ lỗi của mình Mậu Thanh công chúa, trước đây, rõ ràng ngươi
biết Mậu Thanh công chúa có tình cảm với ngươi, lại cố tình mang nàng lên trên
trời, mặc dù vì ngươi muốn báo đáp ân tình của nàng, giúp nàng tránh khỏi hôn
sự với nhị vương tử của Tây Hải, đợi nàng suy nghĩ rõ ràng rồi sẽ đưa nàng về
lại Đông Hải. Có điều nàng không hiểu được suy nghĩ này của ngươi, rốt cuộc lại
nghĩ rằng ngươi động tâm với nàng. Ngươi đã gieo vào lòng nàng cái suy nghĩ
này, lại vẫn cố tình làm chính nhân quân tử, chần chừ không chịu động thủ, cuối
cùng bức nàng phải tự động thủ."
Sắc mặt Dạ Hoa hơi khó nhìn ra, chỉ nhìn Mậu Thanh nói
với vẻ lạnh nhạt : " Lúc trước không phải ngươi nói, chỉ cần được tới Tẩy
Ngô Cung của ta làm tỳ nữ, là đã mãn nguyện lắm rồi sao ?"
Ta lắc đầu nói : " Những lời nữ tử nói trong lúc
đang luyến ái, ngươi cũng tin sao."
Nhìn vào khuôn mặt nghi hoặc còn đẫm nước mắt của Mậu
Thanh, ta đập đập cây quạt vào tay, nói với nàng : " Nghe lão thân nói một
câu, ngươi trở về Đông Hải thì tốt hơn" rồi vội vàng lùi ra sau hai bước,
lắc lắc đôi ống tay áo, thừa dịp Mậu Thanh chưa kịp định thần, cầm cây quạt vội
vàng rời đi.
Bất quá chưa ra đến cửa, đã bị Dạ Hoa vượt lên giữ
chặt lại. Ta nghiêng đầu liếc hắn một cái, hắn liền buông tay rồi sóng bước
cùng ta, nói : " Trời đã tối như vậy, nàng còn tìm được chỗ ở hay không
?"
Ta nhìn quanh quanh bên cạnh, nói với vẻ cầm chừng : '
Chắc là sẽ tìm được thôi"
Hắn nín thinh, cuối cùng nói với ta : " Để ta đưa
nàng về"
Ánh nến trong gian phòng kia vẫn tiếp tục lấp lánh sau
bóng rèm, còn nghe được vài tiếng nức nở loáng thoáng vẳng ra. Trong lòng ta
thoáng cân nhắc một chút, cảm thấy hai người đang quỳ gối phía trong kia chắc
cũng mệt mỏi lắm rồi, nếu để Dạ Hoa tiễn ta về, hai nàng cũng có thể nghỉ ngơi
và hồi phục lại, có thể lấy lại tinh thần, tranh thủ lúc này lấy lại vui vẻ.
Chính vì thế, nếu như ta có bắt Dạ Hoa đi dẫn đường, thì cũng không làm chậm
việc xử lý nội cung của hắn. Vì thế, ta liền để cho hắn dẫn ra ngoài, cực kỳ an
tâm thoải mái mà hưởng thụ sự ân cần chăm sóc của hắn.
Ánh trăng bàng bạc như sương khói, gió lạnh dìu dịu
thổi.
Suốt dọc đường Dạ Hoa không nói không rằng, chỉ thỉnh
thoảng nói hai câu : " Có cành cây chia ra, cẩn thận" hoặc "chỗ
kia có hai hòn đá nổi lên, nàng đi nép vào bên chỗ ta đi" mấy câu này cũng
thật làm phiền ta, cũng bởi nhãn tình của ta không được tốt lắm, dọc đường đi
chỉ chăm chăm chú chú nhìn xuống chân, cũng không rảnh rang mà nói chuyện với
hắn.
Nguyên bản ta hơi buồn ngủ, có điều đi đường phải tập
trung tinh thần quá, đến lúc đi tới cửa Phương Hoa viện này, rốt cuộc chỉ muốn
chui đầu vào ngủ cho xong.
Nhưng vừa chạm tay cánh cửa đã bị Dạ Hoa giữ chặt lại.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ cực kỳ đau khổ : "
Không cần đưa nữa đâu, đoạn đường sau ta biết rõ mà."
Hắn ngẩn người ra, nhìn ta bật cười nói : " Viện
này có lớn hơn chút nữa, dù khả năng nhận biết đường của nàng có tệ hơn nữa,
thì cũng không đến mức không nhận ra đường từ cổng vào buồng, đương nhiên ta
hiểu rõ chứ". Hắn dừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta chằm chằm,
nói : " Bất quá ta muốn hỏi nàng một câu, vì sao nàng lại khuyên Mậu Thanh
công chúa kia về Đông Hải ?"
Ta lấy tay che miệng ngáp một cái, nói với vẻ ngạc
nhiên : " Không phải ngươi cũng kêu nàng về Đông Hải sao ?"
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên buồn rầu, nói : "
Chỉ vì ta kêu nàng ta về Đông Hải, thì nàng cũng bảo nàng ta về Đông Hải sao
?"
Ta cầm cây quạt đập đập lên khuỷu tay khẽ im lặng một
chút. Mấy lời Dạ Hoa vừa hỏi này, ngữ khí có vẻ bất thiện, ta nên thành thật
với lòng mà gật đầu là tốt, hay trái lương tâm mà lắc đầu là tốt, hay cứ từ từ
bình tĩnh không nói năng gì mới là tốt ?
Bản thượng thần sống đến chừng này tuổi, tình tình
cũng hoạt bát dễ hòa thuận, quan hệ với chúng tiên cũng rất tốt. Có điều không
quen đối xử với những thiếu niên chín chắn sớm, huống chi Dạ Hoa này lại là vị
thiếu niên kiệt xuất nhất trong đám thiếu niên sớm chín chắn, mấy dạo gần đây
có vẻ lại nhập ma chướng nên có những hành động cử chỉ ra ngoài khuôn khổ, ta
lại càng không biết đối xử với hắn ra sao. Không biết phải trả lời hắn như thế
nào, mới làm cho hắn hài lòng một chút.
Ta còn chưa kịp nghĩ cặn kẽ ra cách trả lời cho hắn,
đã thấy hắn nhăn trán cười khổ nói : " Quả nhiên"
Nếu là một vị thần tiên, tu tới cảnh giới này của ta,
tự nhiên đã cực kỳ thông hiểu cái đạo lý đối nhân xử thế, không nói mười phần,
thì cũng có thể biết nhìn mặt người ta mà ước đoán tới tám chín phần. Bây giờ
như ta thoáng thấy, cái vẻ cười cười của Dạ Hoa này có vài phần oán giận, lập
tức hiểu ra cái vẻ im lặng vừa rồi, cũng không hợp thời cho lắm, vì vậy lập tức
để lộ ra vẻ tươi cười, ngượng ngùng nói với hắn " Đương nhiên ta không
quên cái lời hứa trước đây, rằng sẽ cưới thêm cho ngươi vài vị thứ phi mỹ mạo,
nhưng đã giúp ngươi nạp phi, thì cũng không thể không làm theo ý kiến của
ngươi, nếu không tất sẽ khiến vợ chồng bất hòa, ta cũng bị nghiệt chướng. Vị
Mâu Thanh công chúa của Đông Hải này, nếu như ngươi không thích, thì không cần
để nàng ở lại bên cạnh ngươi" lại cầm cây quạt đập đập nhẹ lên cổ tay,
nhíu mày nói : " Hơn nữa, công chúa này cũng có chút tâm cơ, hôm nay có
thể hạ dược cho ngươi, ngày mai không biết còn làm ra những chuyện kinh thiên
động địa như thế nào nữa, nơi hậu cung, thanh tĩnh một chút mới tốt."
Hắn im lặng hồi lâu, trong ánh mắt có xuất hiện vẻ gì
đó rất khó hiểu. Sau đó một lúc lâu, mới thản nhiên nói : " Lẽ ra ta không
nên hỏi nàng câu đó, mới vừa rồi cố tình kéo nàng vào trong thư phòng, vốn định
thử xem nàng có ăn dấm chua hay không, không ngờ rằng từ đầu tới cuối vốn nàng
chỉ ở đó mà xem náo nhiệt."
Tim ta hơi đập mạnh một chút, ha ha, ta vốn nghĩ hắn
chỉ đơn thuần kêu ta vào lấy cái quạt, quả thật quả thật, ta không ngờ là hắn
còn có dụng ý như vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, liếc nhẹ một cái, không ra vui
cũng không ra buồn, chỉ thản nhiên nói tiếp : " Hóa ra trong lòng nàng, ta
chẳng có một chút phân lượng nào. Bạch Thiển, trong lòng nàng có phải chỉ có
duy nhất một người kia ? Nàng định chờ người ấy trong bao lâu nữa ? "
Trong tim ta thoáng nhói lên một cái, nhưng cũng không
biết vì sao lại nhói lên như thế.
Lúc chuẩn bị chia tay, sắc mặt Dạ Hoa cũng không dễ
chịu lắm. Đợi hắn trở về, không kinh động nại nại, ta lẳng lặng vào phòng nằm.
Rõ ràng lúc trước vô cùng buồn ngủ như vậy, thế mà bây
giờ nằm vùi đầu trong chăn ấm, ta lăn qua lộn lại hồi lâu mà vẫn không ngủ
được, lại nghĩ tới cảm giác đau nhói trong tim vừa rồi. Khuôn mặt đẹp trai của
Dạ Hoa kia vẫn luẩn quẩn trong đầu ta, cho đến tận lúc mơ mơ màng màng ngủ
thiếp đi.
---------