Ta nói rảnh rỗi sẽ chạy đi gặp Dạ Hoa tiếp. Có điều
sau khi trở lại Côn Luân, lại không thể dứt ra nổi.
Rốt cuộc Mặc Uyên cũng chọn xong ngày bế quan tu
dưỡng, vào bảy ngày sau. Chiết Nhan liền luyện chút đan dược cho Mặc Uyên, để
lúc người bế quan sẽ mang theo vào trong động, bắt ta đến giúp lão một tay. Cả
ngày ta chạy đi chạy lại giữa phòng luyện đan và hiệu thuốc, không có cả thời
gian rảnh để uống một ngụm trà nhuận giọng. Cho tới buổi sáng ngày mùng hai
tháng chín, mới mang đan dược luyện thành bỏ trong một cái bình ngọc đưa cho
Mặc Uyên, để người mang theo vào động. Trước khi nhập động trông thần sắc của
người có phần mệt mỏi, không nói gì với các vị sư huynh, chỉ hỏi ta một câu :
" Dạ Hoa đối với ngươi được chứ ?" Ta thành thực trả lời, người gật
gật đầu, vào động.
Sau khi Mặc Uyên bế quan, đám thần tiên không còn đến
triều bái nữa. Ta kiểm lại túi trà trên núi, vừa cạn sạch.
Mười lăm vị sư huynh lần lượt cáo từ trở lại nhà, chỉ
để đám đồng tử ở lại để giúp đỡ Cửu sư huynh. Ta cũng theo Chiết Nhan và Tứ ca
cáo từ xuống núi.
Sau khi xuống núi, ta vội vàng chạy thẳng xuống phàm
giới.
Tính ra hiện giờ Dạ Hoa đã mười tám mười chín tuổi,
phàm nhân ở tuổi này bắt đầu trở nên tao nhã trổ mã, không thể hiểu được tiểu
Dạ Hoa sáu ngày trước mới mười một tuổi, ở phàm thế sau khi hắn lớn lên sẽ
thành như thế nào nữa.
Ta mang trong lòng một trái tim đầy nhiệt huyết, nhẹ
nhàng dừng lại ở trước sân lớn của Liễu gia.
Có điều đã xem xét kỹ càng từng tấc đất của Liễu gia,
cũng không tìm thấy Dạ Hoa. Trái tim đầy nhiệt huyết của ta như bị dội một gáo
nước lạnh trở nên buốt giá.
Ta thất vọng rời khỏi Liễu gia, tìm một chỗ vắng vẻ
hiện hình trở lại, nghĩ nghĩ một chút, mới chạy tới trước cửa Liễu phủ hỏi thăm
một tiểu bộc canh cửa. Vừa hỏi, mới biết rằng, mấy năm trước Dạ Hoa hắn đã thi
đỗ, bây giờ đang nhận chức ở dưới chân thiên tử của phàm thế rồi.
Tiểu bộc của Liễu phủ vênh mặt lên trời tỏ ý hào hùng
vạn trượng : " Đại thiếu gia nhà chúng ta là bậc thần đồng trăm năm khó
gặp, kỳ tài ngút trời, mười một tuổi đã vào học trong trường thái học, năm năm
trước hoàng đế mở khoa thi, thiếu gia chỉ tùy tiện tham dự đã trở thành Trạng
Nguyên, vào viện Hàn Lâm xong đường công danh thênh thang, hiện giờ đã thành
thượng thư đại nhân của bộ hộ, đúng là kỳ tài ngút trời nha."
Ta cũng không có chút hứng thú đối với việc làm quan
của Dạ Hoa, nhưng biết được chỗ ở của hắn thì rất vui mừng, tinh thần lại bắt
đầu trở nên phấn chấn, bắt quyết gọi tới một đám mây, hướng cái chỗ dưới chân
thiên tử của bọn họ mà bay tới.
Ta tới hậu hoa viên của thượng thư phủ tìm kiếm Dạ Hoa
Lúc ta tìm được hắn, hắn đang mặc thường phục, ngồi
nâng chén ngắm hoa đào cùng một nữ tử vận bạch y. Chỗ hắn đang ngồi kia, trên
đỉnh đầu hoa đào nở rực rỡ.
Nữ tử bạch y hình như vừa phản bác lại hắn một điều gì
đó, hắn bưng chén rượu trên án lên, quay sang nàng kia mỉm cười, nàng kia lập
tức thẹn thùng cúi thấp đầu.
Nụ cười này của hắn, mặc dù ấm áp nhân hậu, lọt vào
mắt ta lại cực kỳ chói mắt.
Sáu ngày không gặp, lẽ nào hắn dám coi thường vật đính
ước của ta, dám ở sau lưng ta tính kết cái tình trái hay sao. Cảm giác ghen
tuông dâng lên trong lòng ta, đang định tới gần xem rốt cuộc là chuyện gì, sau
lưng đột nhiên có một âm thanh truyền tới : "Nhiều ngày không gặp thượng
thần, Tố Cẩm xin thỉnh an thượng thần."
Ta ngây người, xoay người lại.
Phép ẩn thân này chỉ là một thủ thuật che mắt, có thể
che mắt được phàm nhân chứ không che nổi mắt của thần tiên. Ta nhìn Tố Cẩm vận
xiêm y đơn sơ mộc mạc, cảm thấy không quen lắm liền nói :" Sao ngươi lại ở
chỗ này ?"
Đôi mắt nàng chăm chú nhìn ta, hơi hơi nheo lại :
" Quân thượng lịch kiếp một mình ở phàm giới, Tố Cẩm lo quân thượng tịch
mịch, nên mới đặc biệt tìm người mà trong lòng quân thượng luôn luôn tâm niệm
dẫn tới bên cạnh chàng, hôm nay Tây Vương Mẫu mở tiệc trà, Tố Cẩm nhận được
thiếp mời, nhân tiện đi ngang qua nơi này, liền thuận tiện xuống thử xem cái
người mà Tố Cẩm mang tới cho quân thượng kia, nàng ta có hầu hạ quân thượng
được tốt hay không.”
Ta ngây người, quay đầu nhìn lại nữ tử bạch y đang ở
cùng chỗ với Dạ Hoa kia. Mới vừa rồi không để ý lắm, bây giờ nhìn lại, nàng ta
quả nhiên là một tượng rối đội lốt người. Ta lấy cây quạt ra bình thản đáp lấy
lệ : " Có lòng đấy."
Nàng tha thiết nhìn ta, nói : " Thượng thần cũng
biết Tố Cẩm căn cứ vào dáng vẻ của ai để tạo ra con rối này chăng ?"
Ta nghiêng đầu xem xét kỹ càng vài lần, cũng không cảm
thấy vẻ mặt nữ tử bạch y kia có gì đặc biệt.
Ánh mắt của nàng ta chợt tỏ ra mông lung, nói : "
Thượng thần không biết đã nghe nói qua đến cái tên Tố Tố chăng ?"
Trong lòng ta thoáng run lên. Tiểu thần tiên Tố Cẩm
này, quả nhiên gần đây tiến rất xa, mới vừa gặp đã có thể đụng tới nỗi đau của
ta. Đương nhiên sao ta có thể không biết tới người mẹ ruột đã nhảy xuống khỏi
Tru Tiên đài của cục bột, vị phu nhân trước đây mà Dạ Hoa từng yêu chứ. Nhưng
từ sau khi ta hiểu rõ tâm tư của mình đối với Dạ Hoa, liền cẩn thận đóng gói
tất cả những gì liên quan tới mẹ cục bột, ném vào trong rương khóa tới ba lần
khóa, thề rằng tuyệt đối không bao giờ mở cái rương này ra, đỡ phải làm cho
mình không thoải mái. Ta không phải là người mà Dạ Hoa yêu đầu tiên, mỗi khi
nhớ tới đều tiếc nuối vô cùng. Nhưng số trời đã định như vậy, cũng không thể
không nén giận. Chỉ đành thở dài tiếc nuối thời vận không hanh thông, đường
tình nhiều lắt léo.
Tố Cẩm nhìn thần sắc của ta, nói : " Thượng thần
cũng không cần chú ý, hiện giờ quân thượng chỉ là một phàm nhân, không thể biết
được người trước mặt chàng là một con rối, có thể coi như đó là một sự thành
toàn, để cho giấc mộng chàng luôn tâm niệm trong lòng được viên mãn. Đợi tới
khi quân thượng quay trở lại với chính mình, mặc dù người kia ngẫu nhiên có bề
ngoài giống Tố Tố, y theo tính nết của quân thượng, sao có thể để một con rối
vào trong mắt chứ."
Có phải nàng ta muốn nói, hiện giờ trong mắt Dạ Hoa
hoàn toàn là hình ảnh của con rối này ?
Ta cười ha hả hai tiếng : " Ngươi cũng không sợ
lúc Dạ Hoa hắn trở lại thiên cung, biết ngươi lừa hắn một trận này, sẽ định tội
ngươi sao ?"
Vẻ mặt nàng cứng đờ, chỉ miễn cưỡng cười nói : "
Bất quá Tố Cẩm chỉ làm ra một người rối, đặt ở trước phủ quân thượng, nhược
quân thượng đối với nàng vô tình, hai người chỉ đi lướt qua nhau một chuyến.
Nhưng quân thượng chỉ liếc một cái đã nhìn trúng nàng, lại mang nàng về trong
phủ. Nếu sau này quân thượng có trách tội Tố Cẩm, thì Tố Cẩm cũng không còn gì
để nói nữa."
Trong ngực ta hơi nhói lên, chỉ vỗ vỗ cây quạt.
Nàng ta tiếp tục cười rất ôn nhu, nói : " Có thể
nói, trong lòng đã khắc cốt minh tâm một người, thì mặc dù có uống vong tình
thủy của chốn Âm Ti, cũng vẫn có thể lưu lại chút ấn tượng, chỉ cần quay đầu
lại nhìn một cái đã có thể tiếp tục yêu đúng người này. Đúng rồi… " nàng
ta hơi ngừng một chút, tiếp tục nói một cách chậm chạp : " Thượng thần có
biết, suốt ba trăm năm qua, quân thượng dùng Kết Phách Đăng để thu thập hồn
phách của Tố Tố chăng ?"
Trong đầu ta như có một tiếng thanh la vang rền, làm
ta không còn biết phương hướng nữa,trong lồng ngực nhói lên từng trận.
Hắn, Dạ Hoa hắn, vẫn còn muốn tiếp tục tìm lại Tố Tố
hay sao.
Đêm sáu ngày trước, ta ngồi ở bên giường Dạ Hoa, hỏi
hắn có nhận ra ta hay không, hắn nói là không biết. Sáu năm sau, hắn lại đem
một nữ tử vốn dĩ không thể nhận ra nổi trên đường về nhà. Quả thực hắn yêu ta
không sâu đậm như lúc hắn yêu Tố Tố, nên mới không nhớ ra ta. Những chữ hoặc
là, hoặc là vang dội, cái rương có ba lần khóa kia nứt toác, ầm ầm mở ra, có
phải vì cảnh ta bịt mắt kía có vài phần giống vị phu nhân trước kia của hắn,
nên vì vậy mà dần dần Dạ Hoa mới yêu thương ta hay không ? Đầu óc không có nổi
nửa phần linh mẫn, trắng xóa như một nồi cháo, làm ngực cũng đau nhói lên từng
cơn.
Mặc dù trong đầu trắng xóa như sương, ta cực kỳ khâm
phục mình là vẫn có thể giữ dáng vẻ trang nghiêm của một vị thượng thần, thong
dong nói : " Mấy chuyện tình ái thế này ngươi nghiên cứu cũng thực sâu
sắc, quả nhiên có thể thấu triệt như vậy, có thể chịu được sự ghẻ lạnh của Dạ
Hoa, lại còn có thể ngồi ở vị trí thứ phi của hắn suốt hai trăm năm qua. Trong
đám tiểu bối ta gặp xưa nay, ngươi cũng có thể coi là một người có tầm nhìn,
con rối này làm cũng thực cẩn thận, để nàng ở bên Dạ Hoa cũng tốt, đỡ cho bản
thượng thần được rất nhiều công phu. Sau này lúc trở lại nếu Dạ Hoa muốn trách
cứ ngươi, bản thượng thần sẽ nói giúp ngươi vài câu."
Nụ cười của nàng lập tức đông cứng lại trên mặt, hồi
lâu không thốt ra được một câu, một lúc sau mới hơi nhếch nhếch khóe miệng, nói
: " Tạ ơn thượng thần nhiều lắm."
Ta khẽ phất phất tay, nói : " Đến muộn tiệc trà
của Tây Vương Mẫu sẽ không hay lắm"
Nàng hơi nhún người cúi đầu thỉnh an : " Tố Cẩm
xin lui đi trước."
Đợi Tố Cẩm đi rồi, ta quay đầu liếc một cái, người rối
kia đang châm rượu cho Dạ Hoa. Mấy cánh hoa đào nương theo gió bay nhẹ xuống,
rơi trên tóc Dạ Hoa. Người rối kia vươn cánh tay trắng như tuyết lên, nhẹ nhàng
phất một cái, hất cánh hoa đào xuống. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Dạ Hoa cười
ngượng ngùng. Dạ Hoa không nói gì, chỉ uống thêm một chén rượu. Đầu ta đột nhiên
lại đau nhói lên.
Tứ ca thường hay nói rằng cái đầu hồ ly của ta chẳng
mấy khi suy nghĩ, mọi việc đều tùy tâm mà làm, may mà phụ thân và mẫu thân rất
giói, mới giảm bớt được khá nhiều chuyện cho ta, nhưng quả thật là đã làm mất
mặt bộ tộc Cửu Vỹ Bạch Hồ nhà ta. Cố nhiên ta thấy huynh ấy làm mất mặt gấp mấy
lần ta đi, nhưng dù sao huynh ấy cũng lớn hơn ta nhiều, nên ta cũng chẳng bì
được.
Hiện giờ, ta cảm thấy những lời mà tứ ca nói đây đều
là những câu có đạo lý cả. Ta làm gì cũng tùy tâm, chẳng mấy khi động não. Ví
dụ như lúc ban đầu Dạ Hoa thổ lộ với ta, hắn nói là hắn thích ta, hắn nói xong
ta liền tin, cũng chưa từng nghĩ tới việc vì sao trong hết thảy nữ thần tiên
của tứ hải bát hoang hắn lại yêu đúng ta, mặc dù sau này ta cũng yêu thương
hắn, nhưng lúc lưỡng tình tương duyệt cũng chẳng mấy khi hỏi tới cái chuyện
quan trọng này. Nếu quả thật vì ta có tương tự như mẹ cục bột, Bạch Thiển ta
chỉ là một cái thế thân, thì có khác gì con rối đang châm rượu cho hắn kia đâu.
Mặc dù biết rằng so đo với người đã khuất thật không độ lượng, nhưng đã rơi vào
biển tình như thế này, thực sự không thể nào nói tới chuyện thể diện hay rộng
lượng được.
Tà hỏa chạy ngược trong tim hồi lâu không thể dập tắt,
ta day day thái dương, cảm thấy đây đúng là thời điểm để mang mối quan hệ với
Dạ Hoa ra xem xét kỹ lại một lượt. Vì thế ta liền bắt quyết triệu tới một đám
mây, mơ mơ hồ hồ quay trở lại Thanh Khâu.
2
Chiều muộn, ta mang Kết Phách Đăng ra xem xét dưới ánh
sáng của dạ minh châu. Ngọn đèn này vốn đặt ở đầu giường của đại hoàng tử của
Tây Hải để hỗ trợ hắn dưỡng khí ngưng thần, sau khi Mặc Uyên tỉnh lại đã được
Chiết Nhan mang về, vẫn để ở Thanh Khâu. Lúc lên Cửu Trùng Thiên, Dạ Hoa không
hỏi tới, ta cũng quên mất là chưa trả.
Dạ minh châu tỏa ra một luồng sáng dìu dịu, bên trong
cây Kết Phách Đăng chỉ có một tim đèn chỉ lớn bằng hột đậu, nhìn vô cùng ngạc
nhiên. Ai mà biết được, trong cái ngọn đèn thật đáng ngạc nhiên này, lại chứa
khí tức suốt ba trăm năm của một phàm nhân.
Đầu ta càng ngày càng nặng, những lời nói của Tố Cẩm
tuy không thể tin được toàn bộ, nhưng lại có những lời của tiểu tiên nga nại
nại trên thiên đình làm căn cứ, hiện giờ ta không thể không xem xét tới những
sự việc đã xảy ra trong quá khứ, tình cảm của Dạ Hoa đối với mẹ của cục bột
suốt ba trăm năm qua đúng là sâu như biển. Hắn là một kẻ nặng tình, mối thâm
tình sâu như biển này, suốt ba trăm năm trời cũng không bị tan thành tro bụi,
vậy tại sao vừa gặp bản thượng thần, hắn lập tức chuyển dời tình cảm ?
Ta càng nghĩ, càng thấy tà hỏa kia làm cháy sạch lòng
cam đảm, trong tim chợt nhói lên một cảm giác đầy bi thương uất hận. Ta yêu
thương Dạ Hoa, bởi chính con người hắn, mặc dù trông hắn giống sư phụ ta, nhưng
chưa bao giờ ta đánh đồng hắn với Mặc Uyên. Nhược ta cũng coi hắn như một thế
thân của Mặc Uyên, chỉ sợ mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải cung kính vấn an,
không dám có tới nửa điểm khinh nhờn.
Ta đối đãi với hắn như vậy, đương nhiên mong hắn cũng
đối đãi trở lại với ta như thế. Nếu hắn chỉ vì ta giống mẹ của cục bột, cũng
bởi hắn không thể quên nổi mẹ cục bột, nên bây giờ mới theo đuổi ta, thì Bạch
Thiển ta đây không thể chấp nhận nổi mối quan hệ với hắn này.
Mê Cốc đứng lấp ló bên ngoài khe khẽ nói : " Cô
Cô, người muốn mang rượu đến sao ?"
Ta im lặng đồng ý.
Rượu Mê Cốc mang tới hết thảy đều là rượu nấu chưa để
lâu, khí dương còn vượng chưa được chôn xuống đất để điều hòa bằng khí âm, vừa
mới chui vào cổ họng, trong cổ đã có một luồng khí cay nồng bốc thẳng lên, làm
đầu óc ta càng thêm choáng váng. Chắc là hôm nay Mê Cốc thấy lúc trở về ta có
phần không thoải mái, liền ngầm hiểu, cố tình lấy ra loại liệt tửu đặc biệt
này, vừa nhận được lệnh lập tức mang vào trong phòng ta.
Ta uống cho tới lúc Kết Phách Đăng trước mắt từ một
cây biến thành mười cây, tự hiểu là uống đã đủ lắm rồi, liền lảo đảo đứng dậy
đi ngủ. Trong lúc mông lung vẫn không thể ngủ được, thấy có cái gì đó ở trên
bàn cứ nhấp nháy, chập chờn trước mắt, bảo sao không ngủ được. Ta ngồi ở mép
giường nheo mắt nhìn, hóa ra là cây đèn. Ừm, chắc là cây Kết Phách Đăng, nhưng
không rõ là ánh đèn kia kết được cái gì?
Ta nghĩ hồi lâu mà không nhớ ra.
Ánh đèn kia nhấp nháy làm cả đầu cả tim ta đều thấy
nặng nề, thân mình ta mềm nhũn không đứng dậy được, muồn thổi tắt đèn từ cách
bảy tám bước, nhưng thổi một lúc vẫn không thấy tắt, muốn dùng pháp thuật để dập tắt nó, mà nhất thời không
nhớ ra được phép thuật thổi tắt đèn là phép gì. Trong lòng ta nức nở mấy tiếng,
tùy tiện xuất ra một cái phép thuật phất thẳng về phía cây đèn. Loảng xoảng một
tiếng, cây đèn kia vỡ nát. Cũng tốt, cuối cùng ngọn đèn cũng đã tắt.
Cảm thấy việc này đã xong, trên trời dưới đất hết thảy
đều quay mòng mòng, ta lập tức nhào xuống giường tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này, ta ngủ hai ngày liền, trong khi ngủ đã
nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nguyên năm trăm năm trước, Kình Thương thoát khỏi
phong ấn trong Đông Hoàng Chung, ta cố sức phong ấn hắn trở lại xong, cũng
không giống như mẫu thân và phụ thân đã nói, ngoan ngoãn ngủ hai trăm năm trong
Hồ Ly động, mà thực ra đã bị Kình Thương hạ phong ấn, sống ở trên Tuấn Tật Sơn
ở Đông Hoang.
Kẻ phàm nhân tên là Tố Tố, mẹ ruột của cục bột, người
đã nhảy xuống Tru Tiên đài kia, căn bản đều chính là bản thượng thần lão tử ta
lúc còn vô năng không biết gì.
Ta vẫn đang kỳ quái, vì sao kiếp nạn phi thăng thượng
thần của ta lại dễ dàng như thế, bất quá đánh qua một trận với Kình Thương, lại
chỉ ngủ một giấc ngắn ngủi hai trăm năm, sau khi ngủ dậy đã thành thượng thần.
Ba trăm năm trước lúc tỉnh dậy trong Hồ Ly động, ta trợn mắt há mồm nhìn nguyên
thần của mình từ màu bạc đã biến thành màu vàng lấp lánh, còn tưởng ông trời cố
tình cho ta một cái nhân tình. Còn cảm kích cho rằng, lão thiên gia này nhất
định là một lão thiên gia nhân từ.
Mà không biết rằng, trận đánh với Kình Thương kia bất
quá chỉ là một chất xúc tác, cái kiếp nạn lúc ta phi thăng thành thượng thần
kia, là một cái tình kiếp. Ta đã phải mang trái tim ra trả, lại trả thêm cả hai
tròng mắt. Nếu không phải lúc trước Kình Thương đã phong ấn tiên khí của ta,
khéo lúc nhảy từ Tru Tiên đài xuống còn trả thêm cả tu vi toàn thân. Lão trời
già này làm việc cũng thực nghiêm túc, nhân từ nhân từ, lão nhân từ cái con
khỉ.
Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao lúc ở Thanh Khâu, có lúc
Dạ Hoa muốn nói gì đó mà lại không dám nói, hoặc lúc ở khách điếm nơi phàm giới
đêm đó, trong lúc mơ mơ màng màng có nghe được một câu " Ta
mong nàng nhớ lại, nhưng nhiều khi lại mong nàng vĩnh viễn không nhớ lại" cũng không phải ta ngủ mơ màng nghe không rõ, hết thảy
đều có nguyên cớ của nó, năm đó Dạ Hoa trót làm ta bị oan uổng, nên hắn cảm
thấy có lỗi với ta.
Chỉ sợ rằng vĩnh viễn hắn không thể hiểu được vì sao
lúc đó ta đặt cho cục bột tên là a Ly, và vĩnh viễn không thể hiểu được vì sao
ta phải nhảy xuống Tru Tiên Đài.
Chuyện xưa ùn ùn quay trở lại, chuyện xảy ra trong ba
năm tại thời điểm ba trăm năm trước kia vẫn đau nhói như vừa xảy ra ngày hôm
qua, cái gì mà đại nghĩa, cái gì mà đạo lý, cái gì mà chỉ vì giữ gìn chu toàn
cho một kẻ phàm giới như ta nên không thể không làm, lúc này ta cũng chẳng muốn
quản, mà cũng chẳng còn tâm tư nào mà quản. Lúc ta tỉnh lại giữa giấc mơ, chỉ
nhớ rõ ba năm đó, hàng đêm cô đơn tịch mịch ở Nhất Lãm Phương Hoa, trong lòng
vẫn âm thầm nuôi hy vọng. Cảm xúc ập về, thương cảm trào dâng vô cùng vô tận
trong lòng ta. Ba năm đó, như một vết thương còn mưng mủ trong lòng bản thượng
thần ta, đau khổ bi thương đến tột cùng.
Ta cảm thấy với tâm trạng lúc này đây của ta, muốn
thành thân với Dạ Hoa vào tháng mười, chắc là không thể. Ta biết mình vẫn còn
thương hắn. Ba trăm năm trước, ta bị hắn mê hoặc đến đầu óc hôn ám, ba trăm năm
sau lại bị hắn mê hoặc đến óc choáng đầu hôn, có thể thấy đây chính là oan
nghiệt. Nói tới việc ta thương hắn này đây, thì ta cũng không quản được trái
tim của mình, nhưng cứ nhớ lại những chuyện đã xảy ra ba trăm năm trước, con
tim vẫn còn yêu thương hắn này của ta như bị một cái đinh nhọn đâm phải, cũng
có thể nói, ta không thể chấp nhận nổi cái đinh này. Ta không thể tha thứ cho hắn.
Mê Cốc bưng nước vào cho ta rửa mặt, nhìn ta trong
chốc lát, nói : " Cô cô, có cần ta mang thêm rượu tới không."
Ta giơ tay lên lau mặt, mới phát hiện ra tay đẫm nước
mắt.
Quả nhiên Mê Cốc lại mang rượu tới. Lúc trước ta đã
uống tới bảy tám bình, chắc đã uống sạch cả đống rượu mà Tứ ca đang trữ trong
nhà. Mê Cốc lại còn có thể mang vào thêm năm sáu bình nữa, có thể thấy hắn đã
cố trộm tàng trữ không ít.
Mỗi lần ta uống đều say, say xong lại ngủ, tỉnh ngủ
lại uống, uống say lại ngủ tiếp, cứ thế qua ba bốn ngày liền. Ngày thứ năm,
tỉnh lại lúc trời chạng vạng, Mê Cốc ngồi trong phòng ta, nhíu mày nói : "
Cô cô tự quan tâm mình một chút, trong hầm rượu đã không còn bình nào rồi"
Mê Cốc quá lo, thân mình ta cũng chẳng có gì cần quan
tâm, chẳng qua chỉ là không còn khí lực, cũng không đến nỗi hết thuốc chữa như
Phượng Cửu, bị thất tình uống được chút rượu đã nôn ra mật xanh mật vàng. Trải
qua một trận học hỏi này, ước chừng tửu lượng của ta cũng tăng lên không ít.
Không có rượu mạnh thấm giọng, đầu óc ta cũng thanh
tĩnh được nửa phần. Nhờ nửa phần thanh tĩnh này, ta mới có thể nhớ ra một
chuyện rất trọng đại mà bất luận thế nào ta cũng không thể quên được. Đôi tròng
mắt của ta bao lâu nay vẫn nằm nhờ trong hốc mắt của Tố Cẩm, chi bằng bớt chút
thời gian đi đòi lại.
Lúc đó khi ta lịch tình kiếp, bị Tố Cẩm nhân lúc cháy
nhà hôi của đoạt mất đôi tròng mắt. Hiện giờ kiếp nạn của ta cũng đã trải qua
xong, nếu cử đề nàng ta sử dụng đôi tròng mắt của ta cũng thực không thỏa đáng,
mà chính nàng ta cũng cảm thấy đôi tròng mắt của ta dùng cũng không được tự
nhiên lắm.
Ôn hòa không bằng bạo lực, ta lập tức triệu hồi Côn
Luân phiến, soi gương sửa sang lại đầu tóc dung mạo một chút. Ừm, sắc mặt nhìn
cũng không tốt lắm. Vì không muốn làm mất mặt của Thanh Khâu, ta đành lấy một
cây son ra cẩn thận tô qua một lần.
Ta với khuôn mặt rạng rỡ lập tức từ dưới đất lên thẳng
Cửu Trùng Thiên, bắt quyết sử một cái phép thuật nhỏ dễ dàng né qua thiên binh
thiên tướng canh cổng Nam Thiên Môn, chạy thẳng một mạch tới Sướng Hòa Điện nơi
Tố Cẩm ở trong Tẩy Ngô Cung.
Cái nàng mẫu mực kia cũng thực biết hưởng phúc, đang
nhắm mắt dựa vào ghế quý phi dưỡng thần.
Ta hiện thân, tiến thẳng vào điện làm tiểu tiên nga
đang hầu trà kêu lên một tiếng kinh hãi. Mẫu mực kia mở mắt ra, nhìn thấy ta,
ngẩn người ra, ngoài miệng tuy nói : "Thượng thần giá lâm, Tố Cẩm hết sức
sợ hãi." nhưng động tác xoay người rời khỏi ghế lại hết sức từ từ bình
tĩnh, cũng thực vững vàng, quả nhiên là "hết sức sợ hãi"
Ta ngồi ở bên cạnh. Nàng ta đắn đo một chút rồi mới nở
một nụ cười tươi tắn, nói : " Tố Cẩm ngẫm lại thánh ý của thượng thần,
đoán chừng là người muốn tới hỏi han tình hình gần đây của quân thượng. Nhược
nói tới quân thượng," Ngừng một chút, lại tiếp tục cười rạng rỡ nói :
" Cái nàng Tố Tố của phàm thế kia, ở cùng một chỗ với quân thượng cũng rất
tốt, cũng chiếu cố quân thượng thực cẩn thận."
Nét cười làm đôi tròng mắt của nàng long lanh rạng
ngời, ta đập đập nhẹ quạt vào tay, làm ra vẻ thong dong, nói : " Làm như
thế, tự nhiên là tốt nhất. Việc của Dạ Hoa nhờ có ngươi quan tâm, làm ta cũng
khỏi phải lo nghĩ, ngày hôm nay đây, ta chỉ muốn tới quan tâm tới ngươi một
chút."
Nàng ta nghi hoặc liếc ta một cái.
Ta mìm cười đoan trang : " Tố Cẩm, đôi tròng mắt
của bản thượng thần ngươi đã dùng suốt ba trăm năm nay, thấy như thế nào ?
"
Nàng cố gắng ngẩng đầu lên, vẻ mặt từ đỏ bừng chuyển
sang màu phấn hồng, từ phấn hồng chuyển sang màu trắng bệch, trong nháy mắt đổi
liền ba màu, trông rất thú vị. Nàng ta cao giọng nói : " Ngươi, ngươi vừa
nói cái gì ?"
Ta xòe quạt ra nói : " Ba trăm năm trước, bản
thượng thần lịch tình kiếp, đã đánh mất đôi tròng mắt vào tay ngươi, ngày hôm
nay mới lật lại cái chuyện này, liền tự mình lại đây đòi. Ngươi thử xem, là
ngươi tự động thủ, hay bản thượng thần ta động thủ ?"
Nàng ta lùi lại hai bước, cánh tay bám chặt vào ghế
quý phi ở phía sau, có vẻ như không tin, run run nói : " Ngươi, ngươi là
Tố Tố ?"
Ta không kiên nhẫn bực bội xòe quạt ra : " Rốt
cuộc là ngươi tự mình động thủ, hay để bản thượng thần động thủ ? "
Trong mắt nàng không còn chút ánh sáng, tay run run
túm lấy tay áo, miệng muốn nói gì đó, mà rốt cuộc cũng không nói ra thành lời
được. Sau hồi lâu mới trông nửa như cười, nửa như khóc nói : " Nữ nhân
kia, nữ nhân kia rõ ràng là một phàm nhân, sao có thể là ngươi được, nàng ta rõ
ràng là một phàm nhân mà ?"
Ta cầm lấy ly trà nóng hổi ở trên bàn, ngạc nhiên nói
: " Một phàm nhân thì sao, một thượng thần thì sao ? Chỉ vì ba trăm năm
trước ta là một phàm nhân, chỉ là một bọc mủ, thì một tiểu thần tiên như ngươi
có thể đến đoạt nhãn tình của ta, bắt ta nhảy xuống Tru Tiên đài sao ?"
Chân nàng mềm nhũn, từ từ trượt xuống " ta,
ta" mà cả hồi lâu không nói ra được ta làm sao.
Ta bước tới giơ tay xoa nhẹ hốc mắt nàng nhẹ nhàng nói
: " Mấy ngày gần đây ta gặp chút chuyện vui, lỡ uống thêm mấy bình rượu,
tay cũng hơi run run một chút, ước chừng so với ngươi tự động thủ sẽ đau hơn
một chút, ngươi lượng thứ cho ta nhé."
Ta còn chưa xuống tay, nàng đã hoảng sợ thét chói tai.
Ta tùy tiện tạo ra một đạo tiên chướng, vây ở trước Sưởng Hòa Điện, đảm bảo mấy
tiểu đồng tử, tiểu cung nga có nghe được tiếng của nàng cũng không thể bước vào
được.
Con ngươi của nàng ta đảo vòng, hai tay cố gắng túm
chặt lấy tay ta, nói : "Ngươi không thể, ngươi không thể..."
Ta buồn cười vỗ vỗ vào má nàng nói : " Ba trăm
năm trước ngươi thích giả vờ nhu nhược, lúc nào ta cũng thấy ngươi hết sức nhu
nhược, bây giờ ngươi không để cho bản thượng thần ta được mở mắt, nhìn xem lúc
ngươi không nhu nhược thì trông sẽ như thế nào sao ? Lúc Dạ Hoa lấy oan của ta
đôi mắt có nói, nợ người ta cái gì thì phải trả cái đó, lúc trước hai mắt của
ngươi bị sao mà thành như vậy, trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng. Đôi tròng
mắt của ta vì lý do gì mà chuyển sang hốc mắt của ngươi, trong lòng hai chúng
ta cũng đều rõ ràng. Ngươi thử nói xem, vì cái gì mà ta không thể đòi lại hai
tròng mắt của mình, chẳng nhẽ đôi tròng mắt của ta nằm trong hốc mắt của ngươi
ba trăm năm, thì đã trở thành của ngươi rồi sao ?"
Dứt lời, cũng lập tức động thủ. Nàng ta gào lên một
tiếng thảm thiết. Ta ghé sát vào tai nàng, nói : " Cái chuyện ba trăm năm
trước kia, Thiên Quân lão lặng lẽ làm, cho nên ngày hôm nay, ta cũng lặng lẽ
làm. Lúc trước ngươi thiếu ta cả thảy hai việc, một việc là đôi tròng mắt, một
việc là Tru Tiên đài. Đôi tròng mắt ngươi thiếu ta, hôm nay coi như ta đã đòi
lại rồi. Còn cái vụ Tru tiên đài kia, hoặc là ngươi học theo bản thượng thần
nhảy từ trên đó xuống, hoặc là ngươi tới chỗ Thiên Quân nói, rằng chỉ có chút
tiên lực yếu ớt nhưng ngươi vẫn muốn đi Nhược Thủy trông coi Kinh Thương đang
bị tù trong Đông Hoàng Chung, vĩnh viễn không lên trời nữa."
Thân mình nàng lập tức cứng lại, chắc là khá đau. Loại
thống khổ này ta cũng từng trải qua, đại để là cũng không khác lắm. Nàng ta đau
đến mức hít thở không được, cố gắng thốt ra mấy chữ : " Ta ... quyết ...
không.."
Không sai, cuối cũng cũng không giả bộ nhu nhược với
ta nữa, cuối cũng cũng có lúc kiên cường. Ta nâng khuôn mặt nhiễm đầy máu của
nàng lên, khẽ cười hai tiếng : " Vậy sao ? Vậy ngươi muốn bản thượng thần
tự đi nói với Thiên Quân sao. Nhưng con người ta từ xưa vẫn vậy, lúc này nói
một đằng, sang canh giờ khác lại nói một nẻo. Nếu để ta đi nói với Thiên Quân,
thì không biết có thể nói ra những lời giống như vừa rồi mới nói đâu."
Thân thể của nàng ta cứng đờ, nỗi thống khổ theo đó
xoắn thành một chỗ. Trong lòng ta thầm niệm Phật, thiện ác quả báo, thiên đạo
luân hồi.
3
Tất Phương lại trốn ra ngoài, Tứ ca lại đi tìm hắn.
Trong Thập Lý Đào Lâm, chỉ còn lại mình Chiết Nhan.
Khi ta giơ bàn tay có đôi tròng mắt còn đầm đìa máu
tươi ở trên cho Chiết Nhan, lão cực kỳ kinh ngạc, giơ ra trong ánh nắng quan
sát hồi lâu, mới nói : " Đôi tròng mắt này thất lạc ba trăm năm vẫn có thể
tìm về lại, quả là chuyện lạ" lại nói "Ngươi uống thuốc của ta, mà
bây giờ vẫn có thể nhớ lại cái khoảng thời gian thương tâm trước đó, cũng thực
là một chuyện lạ."
Đôi tròng mắt này lấy từ trên tiên thể ra không thể để
quá bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu không sẽ hỏng mất. Chiết Nhan cảm thấy rất
ngạc nhiên, chắc lão đoán rằng đôi tròng mắt của ta đã bị mất đó đã mất, không
nghĩ tới việc vẫn còn ở trên mặt người khác, thế nên hôm nay còn có thể mang
đôi tròng mắt này về, còn có thể đặt trở lại trong hốc mắt của ta một lần nữa.
Ta miễn cưỡng cười cười.
Lão liếc nhẹ thần sắc trên mặt ta một cái, đại để cũng
ngầm hiểu là ta không muốn bàn lại chuyện lúc trước, liền thực hiểu ý người
khác mà ho nhẹ hai tiếng, không hỏi gì nhiều.
Chiết Nhan nói lão cần thêm chút thời gian để khu trừ
trọc khí trong nhãn tình này, khi trừ hết sẽ đổi mắt cho ta. Ta vui vẻ đồng ý,
thuận tiện theo lão ra phía sau núi lấy mấy bình rượu, đằng vân trở lại Thanh
Khâu.
Ta dặn Mê Cốc chú ý động tĩnh và hướng đi của vị thứ
phi của Thái tử trên Cửu Trùng Thiên, còn để ý cửa cốc của Thanh Khâu, trong
mấy ngày gần đây, ta chẳng muốn gặp ai cả.
Rượu do Chiết Nhan nấu, quả nhiên nặng hơn rượu do Mê
Cốc tàng trữ không biết mấy lần, hôm qua say ói cả ra mật xanh mật vàng, đầu
cũng đau như bị một thanh kiếm xuyên thẳng từ thái dương bên phải sang bên
trái. Nhưng như vậy cũng tốt, mỗi lần nhắm mắt thì đã thấy trời đất xoay vòng,
cũng không rảnh rang mà suy nghĩ nhiều chuyện.
Mê Cốc khuyên ta hoãn lại mấy bữa, ít nhất là một hai
ngày rồi hãy tiếp tục say rượu, bảo trọng hơn một chút.
Có điều lần này không giống với sự thương tâm trong dĩ
vãng, ngày nào không say thì không ngủ nổi.
Ta uống say túy lúy thì chẳng biết được gì, nhưng lúc
không say lắm, mơ mơ hồ hồ thấy có Mê Cốc đến trò chuyện cùng ta. Hắn nói rất
nhiều, phần lớn là những chuyện linh tinh. Có hai chuyện ta nhớ rõ ràng nhất,
một là chuyện về vị thứ phi của Thái tử ở trên Cửu Trùng Thiên kia không biết
có chuyện gì ảnh hưởng, rốt cuộc giác ngộ, tự nhiên gửi thư lên cho Thiên Quân,
cam tâm từ bỏ tiên tịch của Thiên tộc, xuống Nhược Thủy vừa tu hành vừa trông
coi Đông Hoàng Chung. Thiên quân cảm động trước việc thiện này, lập tức đồng ý.
Chuyện thứ hai là thái tử Dạ Hoa sau khi hạ phàm lịch kiếp, đã uống vong tình
thủy nghĩa là sẽ quên sạch mọi thứ, lại hết lòng tin vào quỷ thần, một mực truy
tìm Thanh Khâu tiên cảnh, mặc dù làm quan tới tận chức Tể tướng cũng không chịu
lập gia đình, hai mươi bảy tuổi buồn bực mắc bệnh qua đời, di ngôn cho gia đình
là đem thi thể hỏa táng, cùng hợp táng với một chuỗi vòng ngọc.
Ta cũng không biết lúc Mê Cốc kể lại chuyện này ta có
rớt vài giọt lệ hay không. Nếu quả thật ta có rớt hai giọt lệ, thì vì cái gì mà
rơi lệ ? Ta uống nhiều lắm, đầu óc quay lòng vòng, cũng không thể nào hiểu nổi.
Cũng không biết mấy ngày sau, Mê Cốc vội vàng bước vào
trong Hồ Ly động, đến truyền lời cho ta. Nói vị Thái tử điện hạ Dạ Hoa quân ở
trên Cửu Trùng Thiên đã ở cửa cốc Thanh Khâu đợi bảy ngày, muốn gặp ta.
Mê Cốc nói hắn tuân theo lệnh của Cô cô, không dám cho
bất kỳ kẻ nào tiến vào, dù là Dạ Hoa cũng không dám. Nhưng đã qua bảy ngày, Dạ
Hoa cũng không có chút dấu hiệu gì chứng tỏ sẽ bỏ đi, hắn không làm chủ đươc,
đành phải vào thông truyền, để xem ý tứ của ta.
Đầu óc mấy ngày không rõ ràng của ta rốt cuộc cũng
hoạt động một chút.
Ừm, Dạ Hoa hắn ở phàm thế đến năm hai mươi bảy tuổi thì
bị bệnh qua đời, chôn sâu xuống hai thước đất, đương nhiên đã phải quay lại bản
thể.
Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng ta đột nhiên nhói
lên từng cơn. Ta thấy ngực nặng chân nhẹ, Mê Cốc muốn tới đỡ, ta lại không chịu
cho hắn đỡ.
Ta nhón chân nhìn vọng ra ngoài phòng. Ta muốn thấy Dạ
Hoa.
Ta muốn hỏi hắn một chút rằng ba trăm năm trước, cũng
bởi vì Tố Cẩm phản bội hắn gả cho Thiên quân, hắn thương tâm nên sinh hận, mới
cố tình xuống lấy một phàm nhân như ta phải không ?
Hắn có thật tâm yêu thương ta hay không ? Trên thiên
cung hắn bỏ mặc ta ba năm, có phải vì tốt cho ta hay không ? Cái lúc hắn yêu
ta, có phải vẫn còn yêu Tố Cẩm hay không ? Nếu còn ái, ái sâu đậm tới đâu ? Nếu
không phải ta bị lừa rồi nhảy xuống Tru Tiên đài, có phải hắn sẽ cam tâm tình nguyện
cưới Tố Cẩm hay không ? Hiện giờ tình cảm của hắn đối với ta sâu nặng như vậy,
có phải chỉ vì hối hận với chuyện xảy ra ba trăm năm trước hay không ?
Hắn có thật tâm yêu thương ta hay không ? Trên thiên
cung hắn bỏ mặc ta ba năm, có phải vì tốt cho ta hay không ? Cái lúc hắn yêu
ta, có phải vẫn còn yêu Tố Cẩm hay không ? Nếu còn yêu, yêu sâu đậm tới đâu ?
Nếu không phải ta bị lừa rồi nhảy xuống Tru Tiên đài, có phải hắn sẽ cam tâm
tình nguyện cưới Tố Cẩm hay không ? Hiện giờ tình cảm của hắn đối với ta sâu
nặng như vậy, có phải chỉ vì hối hận với chuyện xảy ra ba trăm năm trước hay
không ?
Càng nghĩ, lại càng không thể tiếp tục nghĩ được nữa.
Ta lấy tay che mắt, những giọt lệ thánh thót trào ra qua kẽ tay. Hắn sẽ trả lời
như thế nào ? Hắn sẽ trả lời toàn bộ chuyện này như thế nào ?
Ta không hiểu nổi mình có động thủ giết hắn hay không.
Mê Cốc đứng bên cạnh lo lắng nói : " Cô cô, gặp,
hay là không gặp ?"
Ta hít một hơi dài, nói : " Không gặp. Nói với
hắn, bảo hắn đừng có tới Thanh Khâu này nữa. Ngày mai ta sẽ tới gặp Thiên Quân
để từ hôn"
Một lúc lâu sau, Mê Cốc mới trở về, im lặng đứng một
lúc, rồi mới nói : "Sắc mặt của thái tử điện hạ người cực kỳ thảm hại.
Người đã đứng ở cửa cốc khẩu bảy ngày rồi, chưa từng rời khỏi một bước."
Ta liếc nhẹ hắn một cái, uống một ngụm rượu, không đáp
nửa câu.
Hắn chần chừ một chút rồi lại nói : " Thái tử
điện hạ có nhờ ta chuyển một câu cho Cô cô. Người muốn hỏi cô cô một chút, lúc
trước cô cô có nói, nếu ở phàm giới người có chọc ghẹo đào hoa, liền bắt người
về Thanh Khâu giam lại. Lúc người ở phàm giới, trừ việc nhặt một thị nữ người
phàm trần có bề ngoài bình thường về nhà, để hầu hạ mẫu thân người khi lão phu
nhân bị bệnh, ngoài ra không chọc ghẹo tới nửa đóa đào hoa, lúc trước cô cô đã
hứa hẹn những lời này với người, tại sao bây giờ lại sổ toẹt không tính toán gì
nữa ?"
Ta cầm một bình rượu ném ra ngoài, hét lên : "
Không tính toán gì hết, hết thảy mọi thứ đều không tính toán gì hết, cút, ngươi
kêu hắn cút cho ta, ta không muốn nhìn tới hắn thêm một lần nào nữa hết."
Bi ai trong lòng ta nào ai hiểu được, không phải ta
không muốn nhìn thấy hắn. Chỉ có điều trong lòng ta đã có khúc mắc, không biết
phải gặp hắn như thế nào....
Ngày thứ hai, ta vẫn chưa lên Cửu Trùng Thiên để từ
hôn. Chỉ càm thấy tạm thời cứ kéo dài, chờ ngày nào thảo mái một chút sẽ đi.
Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ khó có được cái tâm tình này.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, Mê Cốc nói Dạ
Hoa vẫn đang ở cửa cốc, không rời nửa bước. Ta nói với hắn, nếu hắn còn nhắc
tới cái tên Dạ Hoa, ta liền đánh cho hắn hiện nguyên hình là một cây Mê Cốc một
vạn tuổi, rốt cuộc hắn cũng im miệng.
Ta cũng không uống rượu nữa. Từ lúc biết Dạ Hoa đang ở
ngoài cửa Thanh Khâu, ta càng uống rượu càng thấy thanh tĩnh, càng thanh tĩnh
càng thương tâm, càng thương tâm càng không thể ngủ nổi.
Mưa rơi lộp bộp trên mái nhà suốt đêm, làm tinh thần
ta càng không thể chịu nổi, một buổi sáng tỉnh lại, ta cảm thấy mấy thành tiên
lực năm trăm năm trước bổ cứu Đông Hoàng Chung để phong bế Kình Thương kia, có
dao động lớn.
Tim ta đập mạnh mấy cái. Quả đúng là thời buổi rối
ren, dạo gần đây hiếm khi thấy trường hợp sau khi thất bại sẽ gặp thành công,
không phụ cái danh hào "Cực phiền não là lúc trời vào
thu". Ước chừng Quỷ quân Kình Thương
kia đã xong một vòng công đức, muốn phá Đông Hoàng Chung.
Ta vội vàng rửa sạch mặt mũi, lại kêu Mê Cốc nhanh
chóng chạy tới Thập Lý Đào Lâm báo cho Chiết Nhan, kêu lão tới giúp ta một tay.
Năm trăm năm trước, Kình Thương suýt phá phong ấn chui
ra khỏi Đông Hoàng Chung, ta phải cố hết sức mới có thể miễn cưỡng phong ấn hắn
trở lại. Nhưng trận đánh nhau đó đã làm Đông Hoàng Chung tổn hại không ít, bất
đắt dĩ ta phải dùng năm thành tu vi để sửa chữa lại nó. Hiện giờ trên người chỉ
còn chừng này tu vi, không cần tính toán rõ ràng, điêu ngoa cũng thế, dùng trí
cũng thế, có vài điều tự mình cũng hiểu được, rằng vô luận thế nào cũng không
thể đánh thắng hắn.
Nhưng Kình Thương cũng không phải một kẻ lương thiện,
bị phong ấn nhiều năm như thế này, nếu để cho phá chuông mà ra tất nổi cuồng
tính, nhất định sẽ khởi động thần khí đứng đầu bát hoang này để diệt phệ chư
thiên, thiêu cháy tứ hải bát hoang và ba nghìn thế giới thành tro tàn.
Nghĩ tới điểm này, mấy chuyện phong nguyệt phiền não
vốn nhiễu nhương ta cả trong giấc ngủ đột nhiên không còn là một chuyện đáng
phiền não nữa. Ta triệu hồi Côn Luân phiến, bắt quyết triệu tới một đụn mây,
vội vội vàng vàng bay thẳng tới Nhược Thủy. Chỉ mong là trước khi Chiết Nhan
kịp tới, cố gắng hết sức, tuyệt đối không thể để cho Kình Thương chui ra khỏi
Đông Hoàng Chung.
Ta cũng biết rằng chắc chắn sẽ gặp Dạ Hoa ở chỗ cốc
khẩu. Hắn vẫn một mực chờ ta ở cốc khẩu, nếu ta ra khỏi Thanh Khâu, tất sẽ gặp
hắn. Ta nhắm chặt hai mắt, làm bộ thờ ơ lướt qua bên người hắn. Nhưng đã bị hắn
giơ tay kéo áo lại. Khuôn mặt hắn trắng bệch kinh người, vẻ mặt tiều tụy mệt
mỏi.
Chuyện kia quan trọng hơn ở lại đây huyên náo với hắn,
ta quay đầu quạt một quạt cắt đứt ống tay áo bị hắn túm lấy. Xoạt một tiếng,
hắn ngẩn người ra, trong cổ họng thốt ra hai tiếng khàn khàn : " Thiển
nhi"
Ta không thèm phản ứng, xoay người tiếp tục bay thẳng
tới Nhược Thủy. Mắt thoáng liếc lại một cái, chỉ thấy hắn cũng đằng vân, đi
theo phía sau.
Nhiều năm về sau, ta vẫn thường nghĩ tới, thời điểm
đó, thời điểm đó thực ra là ta sợ không nói được bất kỳ câu gì hay ho với hắn,
sợ chẳng nói được nổi một câu, cho nên chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái. Ta không
nói được nửa câu.
Nhược Thủy mờ mịt, sóng đánh cao ngập trời, mây đen
giăng kín trên từng không, tòa tháp khổng lồ có chứa Đông Hoàng Chung đang nằm
ở bên bờ Nhược Thủy, lắc lư gây ra những âm thanh chấn động đất đai. Kẻ vốn
phải trông coi Đông Hoàng Chung là Tố Cẩm lại không thấy đâu, chắc là thấy cảnh
thượng này trong lòng sợ hãi, tìm chỗ ẩn nấp.
Trong từng mây giữa không trung có thấp thoáng bóng
thổ địa của Nhược Thủy. Năm trăm năm trước ta có gặp qua thổ địa này một lần.
Hắn đang ở trên mây lo lắng nhìn Đông Hoàng Chung lắc lư, quay đầu lại, thoáng
thấy bóng ta và Dạ Hoa, vội vàng chạy lên bái kiến sợ hãi nói : " Tiên giá
của Cô Cô đã tới, Nhược Thủy Thần Quân đã lên Thiên đình cầu viện, lệnh cho
tiểu tiên ở đây trông coi. Sự tức giận lần này của Kình Thương không giống mọi
khi, phủ đô của Thần Quân dưới Nhược Thủy bị chấn động mấy cái, thổ địa miếu
của tiểu tiên cũng..." Hắn vừa nói liến thoắng xong, đội nhiên quanh thân
chuông xuất hiện một bạch quang rất lớn, trong bạch quang thấp thoáng một bóng
người.
Ta thầm cảm thấy không ổn, muốn nhanh chóng bay xuống,
thân hình đột nhiên bị kiềm hãm.
Dạ Hoa hắn ở sau lưng liền ngăn trở, thừa lúc ta không
để ý lập tức sử dụng định thân chú, nhanh chóng như sấm vang chớp giật, còn
xuất thêm pháp khí trói chặt lấy hai chân hai tay ta. Ta không thể động đây,
mắt thấy Kình Thương sắp chui ra khỏi chuông, gấp gáp nói : " Ngươi mau
thả ta ra."
Hắn không thèm đáp lại, lại giao ta cho thổ địa của
Nhược Thủy, nhẹ nhàng nói một câu : " Chăm sóc nàng cho tốt, vô luận phát
sinh chuyện gì đi nữa cũng đừng để cho nàng ngã từ trên mây xuống." Dứt
lời tay trái giơ ra, một thanh bảo kiếm tỏa hàn quang rực rỡ lập tức xuất hiện.
Ta trơ mắt nhìn hắn nắm lấy chuôi bảo kiếm này, đón
gió hạ thấp mây xuống, lao thẳng xuống luồng sáng bạch của Đông Hoàng chung,
chỉ cảm thấy đất trới ụp đổ. Ta hít vội mấy hơi, không thốt nên lời, chỉ thấy
gió lạnh thổi tạt vào mắt ta buốt giá. Lúc Dạ Hoa lao thẳng vào luồng sáng bạc
kia, là lúc ta nghe được những lời tuyệt vọng của mình : "Thổ địa, mau thả
ta ra, ngươi mau tìm cách đi, Dạ Hoa hắn muốn đi chịu chết, với từng đó tu vi
trên người hắn, rõ ràng là đi chịu chết."
Thổ địa thì thào nói nhảm cái gì đó, đại khái là cái
pháp khí này có bí quyết riêng, hắn không giải được, mà định thân chú này cũng
rất cổ quái, hắn cũng không giải được.
Cầu người không được chỉ đành tự cứu, ta cố ngưng tự
khí lực từ nguyên thần, ngờ đâu pháp khí kia không chỉ khóa thân thể của thần
tiên, mà cũng khóa luôn cả nguyên thần, ta cố gắng liều chết giãy dụa cũng chỉ
vô dụng. Hai mắt đẫm lệ nhìn ngân quang mông lung chung quanh thân Đông Hoàng
Chung đã dần dần tán đi, tiếng sấm sét đấu pháp giữa Dạ Hoa và Kình Thương lừng
vang trời đất. Thổ địa làm một cái tiên chướng nho nhỏ bao lấy hai chúng ta, đề
phòng ta bị lệ khí đó làm bị thương.
Cái pháp khí mà Dạ Hoa dùng để trói buộc ta này đúng
là một cái pháp khí thực lợi hại, ta mồ hôi đầm đìa mới phá tan được định thân
chú, nhưng cũng không có cách nào để thoát khỏi cái pháp khí này.
Trời hôn đất ám, thổ địa khe khẽ thì thầm bên tai ta :
" Cô Cô, chỗ này vẫn hơi nguy hiểm, tiên chướng này của tiểu tiên không
biết sẽ chống đỡ được bao lâu, nếu không chuyển ra xa một chút nhé"
Ta nghe được thanh âm mơ hồ của mình nói : "
Ngươi cứ đi đi, ta ở chỗ này cùng Dạ Hoa."
Bây giờ ta đang bị khốn, chỉ là một phế vật, không có
một chút tác dụng đối với Dạ Hoa, dù vậy, ta vẫn muốn ở cùng với hắn, muốn nhìn
thấy hắn.
Ta chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ của Dạ Hoa lúc sử
kiếm, cũng không biết rằng khi sử kiếm trông hắn sẽ như thế này.
Nghe đồn rằng kiếm thuật của Dạ Hoa rất cao minh,
thanh kiếm trong tay của hắn tên là Thanh Minh, đám tiểu thần tiên ngưỡng mộ
hắn còn xưng tụng rằng, Thanh Minh xuất ra, Cửu Châu thất sắc. Mới đầu ta nghe
thấy những lời này, cảm thấy đám tiểu thần tiên đồng lứa nên cố tình khoa
trương. Đến ngày hôm nay nhìn thấy kiếm ảnh như hoa do Thanh Minh kiếm vũ lộng,
nói rằng Cửu Châu thất sắc tuy hơi khoa trương, nhưng luồng sáng này cũng khiến
người ta phải hoa mắt, nhất cử nhất động đều dẫn theo tiếng sấm, làm mắt ta cay
xè nhức nhối.
Hai người bọn họ đánh nhau khó phân thắng bại, dù ta
theo dõi rất chăm chú, nhưng cũng không biết được ai đang chiếm thượng phong.
Nhưng ta biết chắc chắn Dạ Hoa không cầm cự được bao lâu. Ta chỉ mong hắn có
thể chống đỡ được cho tới lúc Chiết Nhan đến, hoặc cùng lắm chống đỡ được tới
lúc ông nội hắn phái đám thiên binh thiên tướng toi cơm kia tới cũng tốt lắm
rồi.
Bên bờ Nhược Thủy cát đá tung bay, bụi cuốn mù mịt.
Chợt nghe thấy Kình Thương cười dài ba tiếng, cười xong ho khụ một trận, chậm
rãi nói : " Hôm nay bại trong tay ngươi, ta thực vô phúc. Nếu không phải
đại thương từ năm trăm năm trước chưa khỏi, hôm nay thoát khỏi chuông lại mất
rất nhiều khí lực, tuyệt đối ta không thể bại trong tay đứa trẻ chưa ráo máu
đầu như ngươi."
Đám bụi mù từ từ lắng xuống, Dạ Hoa chống kiếm thay
tay, nừa quỳ trên mặt đất, nói : " Chung quy ngươi vẫn bại."
Rốt cuộc ta cũng có thể thả lỏng, run rẩy nói với thổ
địa : " Phía dưới không sao rồi, ngươi mau thả ta xuống dưới mặt đất
đi."
Lúc thổ địa đang luống cuống chân tay gỡ bỏ tiên
chướng, Đông Hoàng Chung chợt tỏa ra lớp hào quang màu đỏ như máu. Đầu óc ta
lập tức thanh tĩnh tới một nửa, không phải Kình Thương đã bị đánh bại sao ? Nếu
hắn bị đánh bại, tại sao Đông Hoàng Chung kia còn có thể phát động ?
Dạ Hoa cũng lập tức ngẩng đầu mạnh mẽ, trầm giọng nói
: " Ngươi động chân động tay gì ở trên cái chuông kia ?"
Kình Thương nằm rạp trên đám bụi đất, hơi thở mỏng
manh thều thào : " Sao ngươi có thể biết được, vì sao dù ta không động tới
Đông Hoàng Chung, nó vẫn có thể phát động được, ha ha, bất quá ta chỉ dùng thời
gian bảy vạn năm, hao tổn tâm tư, kết nối mạng sống của ta với nó ở cùng một
chỗ. Nếu như ta chết, Đông Hoàng Chung này sẽ tự động phát động. Xem ra cho dù
ta có chết, thì không hiểu chôn cùng với ta, là tiểu tử ngươi, hay là chúng
tiên ở bát hoang..."
Hắn chưa nói xong, ta đã trơ mắt nhìn Dạ Hoa nhào vào
đống lửa đỏ rực như đóa sen hồng kia.
Là ai đau nhói tâm can thét lên một tiếng "
Không"
Không, không thể ? Hay là không cần, không cho ? Đông
Hoàng Chung phát động thì sao, chúng thần bát hoang đều bị đốt thành tro bụi
thì sao, cuối cùng chỉ cần hai bọn ta ở cùng một chỗ, dẫu có bị đốt thành tro
bụi thì cũng chung trong một đống tro bụi, tại sao ngươi, tại sao ngươi có thể
bỏ lại một mình ta ?
Lúc Dạ Hoa hắn nhào vào đóa nghiệp hỏa hồng liên kia,
pháp khí đang khóa trụ chân tay ta bỗng nhiên tuột ra. Đúng vậy, nếu tu vi của
chủ nhân tan hết, pháp khí này đương nhiên không khóa được người nữa.
Đóa nghiệp hỏa hồng liên làm nửa bầu trời biến thành
sắc đỏ, quỷ khí nồng đậm lởn vởn bên bờ Nhược Thủy, ta sử hết tu vi toàn thân
rút ra Côn Luân phiến quạt thẳng về phía Đông Hoàng Chung một cái. Thân chuông
lung lay rồi đổ nhào. Trong bóng hồng quang phía trong, ta không thấy thân ảnh
của Dạ Hoa đâu.
Trên mặt đất như phảng phất có tiếng than khóc của ác
quỷ phệ hồn, thanh âm kia dần dần tụ tập lại, như tiếng vó ngựa của thiên quân
vạn mã đang kéo tới, rầm rĩ, là tiếng rên rỉ của Đông Hoàng Chung.
Hồng quang lóe lên mấy cái rồi tắt. Một thân ảnh màu
đen từ đỉnh của Đông Hoàng Chung ngã nhào xuống.
Ta lập tức chạy qua đỡ lấy hắn. Loạng choạng hai bước,
rồi ngã ngồi xuống đất. Khuôn mặt hắn trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, áp sát vào
khuỷu tay của ta, tròng mắt đen thẫm một màu. Cả tấm trường bào màu đen tuyền
đã bị máu tươi tẩm đẫm, mà trên thân hình của hắn kia, lại không thể thấy được
huyết phủ toàn thân.
Chiết Nhan nói : " Ta vẫn thấy Dạ Hoa luôn luôn
mặc huyền sắc thập phần kỳ quái, có lần cùng uống rượu liền hỏi hắn, vốn ta cứ
tưởng hắn thích màu sắc này, hắn bưng chén rượu hồi lâu, hình như lại giỡn ta
rằng, màu sắc này tuy nhìn không đẹp lắm, nhưng lại thực thực dụng, ví dụ như
ngày nào đó ngươi bị người ta chém một đao, máu trào ra, cũng không thể nhìn ra
đó là máu, chỉ nghĩ là ngươi nhỡ tay đụng phải bình nước, nên bị nước đổ vào
người. Không nhìn ra ngươi bị thương, đồng bọn của ngươi tự nhiên sẽ không lo
lắng, mà cừu nhân của ngươi cũng không thể thấy thống khoái vì chém trúng
ngươi." Cái lúc mà Chiết Nhan nói cho ta nghe chuyện này, rốt cuộc ta lại
vui mừng mà cho rằng Dạ Hoa đã học được cách bông đùa. Cho đến tận hôm nay ta
mới biết được, những lời hắn nói, hết thảy đều là sự thực.
Ba trăm năm trước, lúc ta hóa thân thành một Tố Tố
ngây thơ không hiểu biết, tự cho rằng mình đã yêu hắn tới tận xương tủy, cho
đến lúc mất trí nhớ, trở lại là Bạch Thiển của Thanh Khâu, sau khi hắn bộc bạch
rằng yêu ta, dần dần cũng làm ta có tình cảm lại với hắn, cũng nghĩ rằng tình
cảm đó là thật tình.
Ta không thể tha thứ cho việc năm đó hắn không phân
tốt xấu lấy oan đôi tròng mắt của ta, làm ta phải nhảy xuống Tru Tiên đài, cũng
không thể tha thứ được việc bây giờ hắn luôn mồm nói yêu ta, nhưng chẳng qua
chỉ là áy náy với những việc năm xưa đã từng có lỗi với ta, cũng không thể tha
thứ cho việc từ đầu tới cuối, hắn vẫn không hiểu ta. Rốt cuộc thì, Bạch Thiển
ta sống tới ngần ấy tuổi, kết quả là, trong lúc tình cảm mặn nồng, lại ích kỷ
không hay chút đạo lý, không chấp nhận nổi dẫu chỉ nửa hạt cát. Đối với người
kiếp này kiếp trước, hai kiếp liên tiếp đều gặp đúng phải hắn, người mà ta có
tình cảm sâu đậm cả hai lần liền đều đúng là hắn, hiện giờ nghĩ lại, ta cũng
chưa từng hiểu rõ hắn.
Ví dụ như vì sao hắn lại chỉ mặc huyền bào. Nguyên lai
cũng không phải hắn thích màu sắc này, nguyên lại cũng không phải vì cái gì là
không để cho người khác lo lắng, không bị yếu thế trước mặt người khác. Ta vốn
đã quên, hắn chính là kẻ cắn răng nuốt lệ vào tim.
Bảy vạn năm trước, lúc Mặc Uyên dùng nguyên thần tế Đông
Hoàng Chung, máu phun ra từ miệng, so với chút máu rỉ ra từ khóe miệng hắn bây
giờ, phải gấp trăm lần. Tu vi của hắn kém xa Mặc Uyên khi đó, ứng với máu huyết
đáng lẽ gấp trăm lần kia, rốt cuộc là chạy đi đâu ?
Ta cúi đầu cắn vào bờ môi hắn, bất chấp thân thể của
hắn hơi hơi chấn động, chỉ cố gắng dùng lưỡi hé mở răng của hắn ra, cố sức luồn
vào trong miệng hắn, có thể thấy một luồng nước ấm nóng quấn quýt giữa khoe hở
nơi hai khuôn miệng gắn liền nhau, đôi tròng đen của hắn càng thêm sâu thẳm.
Ta với Dạ Hoa, lúc ta là Bạch Thiển đời này, yêu nhau
bất quá chưa được một tháng trên Cửu Trùng Thiên, cực kỳ thân mật, bất quá chỉ
có mấy đêm đó.
Hắn đẩy ta ra, ho rũ một tràng, từng ngụm huyết ứa ra
như một đóa hoa máu, đập thẳng vào nhãn tình làm ta thấy nhói buối. Đẩy được ta
ra như vậy chắc đã dùng tới hết chút sức lực cuối cùng của hắn, hắn ngã nhào
trên mật đất, ngực không ngừng phập phồng, lại không thể động đậy.
Ta liền đi qua chỗ hắn một lần nữa ôm chặt lấy :
" Ngươi muốn nuốt sạch bọn chúng vào trong bụng sao ? Cho dù bây giờ ngươi
bao nhiêu tuổi, cho dù ngươi có yếu đuối một chút, ta cũng chẳng có gì thất
vọng cả."
Hắn khó khăn lắm mới có thể dứt cơn ho, muốn nhấc tay
lên, lại không thể nhấc lên nổi, rõ ràng muốn nói mấy câu cũng phải cố hết sức,
lại vẫn cố làm ra vẻ thong dong, thản nhiên nói : " Ta không sao cả,
thương thế như vậy, cũng không ảnh hưởng gì. Nàng, nàng đừng khóc."
Hai tay ta ôm chặt lấy hắn, không có cách nào để có
thể giơ tay ra vuốt ve mặt hắn, đành chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn : " Dùng nguyên
thần tế Đông Hoàng Chung, ngoài Mặc Uyên ra, ta không nghĩ là còn ai khác có
thể tránh khỏi vận mệnh hôi phi yên diệt, cho dù là Mặc Uyên, cũng phải ngủ mất
bảy vạn năm. Dạ Hoa, ngươi không lừa được ta đâu, ngươi muốn chết, phải không
?"
Thân hình hắn cứng đờ, nhắm mắt lại nói : " Ta
nghe nói rằng Mặc Uyên đã tỉnh lại, nàng với Mặc Uyên ở cùng một chỗ, hắn có
thể chiếu cố thỏa đáng cho nàng, so với ta còn tốt hơn nhiều, ta thực yên tâm.
Nàng hãy quên ta đi."
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Thời khắc trong nháy mắt kia như kéo dài vĩnh viễn,
hắn trợn ngược mắt, thở gấp, nói : " Ta chết cũng không có khả năng nói ra
những câu này, cả đời ta chỉ yêu có mình nàng, Thiển nhi, vĩnh viễn nàng không
thể quên ta, nếu nàng dám quên ta, nếu nàng dám quên ta..." thanh âm đột
nhiên trầm hẳn xuống, cuối cùng lại tiếp tục vang lên : " Ta có thể làm
được gì sao ?"
Ta ghé sát vào tai hắn nói : " Ngươi không thể
chết được, Dạ Hoa, ngươi mau cố gắng chống đỡ, ta mang ngươi đi tìm Mặc Uyên,
người tất sẽ có biện pháp."
Thân mình của hắn từ từ nhũn ra.
Ta ghé sát vào tai hắn hét lên : " Nếu ngươi dám
chết, lập tức ta sẽ đi tìm Chiết Nhan lấy thuốc, sẽ quên sạch sẽ về ngươi,
tuyệt đối không lưu lại chút gì. Ta sẽ cùng với Mặc Uyên, Chiết Nhan và Tứ ca,
vui vẻ ở cùng một chỗ với nhau, vĩnh viễn sẽ không nhớ tới ngươi nữa."
Thân mình hắn hơi run lên một cái, sau một lúc lâu,
mới mỉm cười, hắn nói : " Thế cũng tốt."
Những giây phút cuối đời của hắn, chỉ lưu lại cho ta
có một câu “thế cũng tốt” vậy đó