Tứ ca đã dựng giúp một căn nhà tranh nho nhỏ ở cạnh
Bích Dao trì. Từ trước đến nay, mỗi khi ta trốn tới chỗ Chiết Nhan chơi, ta đều
ở mỗi chỗ này.
Năm đó lúc ly khai rừng đào, ngôi nhà tranh nhỏ này đã
cực kỳ tiêu điều, thế mà cho đến giờ, sau mấy vạn năm chịu gió táp mưa sa nắng
chiếu, nó vẫn có thể đứng hiên ngang, khiến ta thập phần khâm phục.
Ta lấy ra một viên minh châu, soi thử xung quanh,
Chiết Nhan thật có lòng quan tâm, trong ngôi nhà tranh chăn đệm mọi thứ đều đủ
cả. Ta cực kỳ hài lòng.
Bên cạnh nhà có một cái mai, chính là cái mai năm đó
ta đã dùng để đào hố trồng cây đào. Bây giờ lại dùng nó để đào hai hồ rượu đào
hoa kia lên, cũng thật tiện dụng.
Tối nay ánh trăng trên cao kia đã gần tròn, gốc cây lê
Chiết Nhan nói kia cực dễ tìm.
Ta khoa tay vung mai bổ vào thân cây lê, chân đạp mạnh
xuống đất, vừa chặt bỏ vừa vận khí nhổ ngược lên, liếc mắt một cái đã thấy bầu
rượu bằng ngọc đông lĩnh lóng lánh nằm dưới lớp đất, ánh lên dưới lớp lá cây
lê, tỏa ra vầng sáng xanh dìu dịu. Ta mừng rỡ thò tay xuống, lay nhẹ, ôm lấy
chúng phi thân lên nóc nhà. Mái nhà tranh hơi lung lay, nhưng miễn cưỡng cũng
không ngã.
Trên nóc nhà gió lạnh thổi ào ào, ta sợ run cả người,
đưa tay lần sờ phong giấy bịt miệng bầu rượu kéo ra, mở rộng miệng bầu. Trong
khoảnh khắc, hương rượu tỏa khắp vườn đào. Ta nhắm mắt hít sâu một hơi, càng
hít càng bội phục thủ pháp nấu rượu tuyệt vời của Chiết Nhan kia.
Bình sinh ta cũng không dính dáng bao nhiêu đến mấy
trò phong lưu, uống rượu cũng xem như một trong số đó. Uống rượu, cũng cần dung
hợp nhiều yếu tố : thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Tối nay trăng tròn sông lớn,
tính như thiên thời. Vườn đào trải dài mười dặm bên bờ Đông Hải, tính là địa
lợi. Trên đỉnh nhà tranh nhỏ trừ một mình ta, vật sống kể ra còn có mấy con quạ
đen, miễn cưỡng coi như nhân hòa. Ta liền nâng bầu lên làm mấy ngụm. Tấm tắc
tặc lưỡi mấy cái, cảm thấy rất tuyệt, rượu đào hoa đựng trong bình ngọc đông
lĩnh này so với những rượu ta đã uống trước đó, hương vị có phần khác biệt.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã lâu lắm rồi ta chưa uống rượu do Chiết Nhan nấu,
hương vị cũng đã phôi phai trong ký ức. Một ngụm rồi một ngụm, mặc dầu không có
đồ nhắm, nhưng ở nơi trăng lạnh hồ xanh thẳm thế này, tính ra cũng tạm được.
Mới được một lúc, ta đã uống được nửa bầu. Gió thổi
nhè nhẹ, cảm giác say sưa lan tỏa toàn thân, có chút mê mê man man.
Bóng đêm trước mắt phảng phất như phủ thêm một lớp
trướng mỏng màu hồng đậm, trong người như bốc lên một ngọn lửa, máu huyết như
bị cháy sạch. Đầu ta quay quay, tay vội túm chặt vào vạt áo. Khắp người phát
đầy mồ hôi như sốt cao, cảm giác như có hàng vạn con trùng li ti đang bò trong
xương cốt. Thần trí mù mịt không chút thanh tĩnh, có điều cái cảm giác mơ mơ hồ
hồ này thật không giống cảm giác say rượu bình thường. Luồng hơi nóng đột nhiên
dâng lên cuồn cuộn, ta không có cách nào áp chế xuống cho được, mà dường như
cũng không có bất kỳ thứ gì có thể áp chế nổi nó.
Ta loạng choạng đứng lên, muốn nhảy xuống Bích Dao trì
cho mát mẻ một chút, lại lảo đảo một cái, ngã thẳng từ trên mái nhà xuống đất.
Kỳ lạ nhất là thân thể rơi xuống đất nhưng chẳng thấy
đau một chút nào, chỉ thấy trong giây lát đã chạm vào một vật gì đó lành lạnh,
bớt được không ít hơi nóng.
Ta cố sức mở to mắt, phía trước hiện ra mơ hồ một bóng
người, toàn thân mặc cẩm y đen tuyền, không phải Chiết Nhan.
Trời xoay đất chuyển, ánh trăng bàng bạc lan tỏa khắp
mười dặm vườn đào, bóng hoa rực rỡ điệp điệp trùng trùng, bóng nước trên Bích
Dao trì chỉ cách đó chừng hai bước chân cũng mờ mờ ảo ảo lung linh huyền hoặc,
đột nhiên hóa thành một đám lửa hừng hực.
Ta vội vàng nhắm mắt lại, thân thể nóng rực đau đớn,
cố gắng hướng tới cảm giác mát rượi tỏa ra từ bóng người loáng thoáng trước
mặt, hơi ngẩng đầu lên, hai má chạm vào da thịt hở ra ở cổ người ấy, như chạm
vào một khối ngọc thạch lạnh như băng. Ngón tay như không còn thuộc ta điều
khiển nữa, run rẩy chạm vào ngang hông hắn, hắn liền đẩy ta ra. Ta vội vàng
trấn an hắn " Chớ sợ, chớ sợ, tay ta chỉ kiếm chỗ lạnh lạnh một chút
thôi", nhưng hắn càng chống cự mạnh hơn.
Trong hơn mười vạn năm qua, ta chưa dùng mê hồn thuật
với bất kỳ ai, tối nay thì không thể. Ta vừa mê man vừa cố gắng tập trung niệm
lực mở to mắt nhìn hắn, trong lòng vẫn vương vấn chút lo sợ, lâu lắm không dùng
tới thuật pháp này, không biết có còn linh nghiệm hay không. Chỉ thấy hắn hơi
chút nghi hoặc, đôi tròng đen có vẻ không trấn tĩnh nổi, chậm rãi ôm lấy ta.
Tiếng gà gáy vang xua tan khung cảnh yên tĩnh, ta từ
từ tỉnh giấc, mơ hồ cảm thấy mình đã trải qua một giấc mộng thập phần thú vị.
Trong mộng, ta bộ dáng phong lưu, bừa bãi khinh bạc một vị thiếu niên con nhà
lành. Cố gắng nhớ lại hình dáng vị thiếu niên kia, lại chỉ nhớ được một bóng áo
đen huyền hoặc giữa mười dặm đào hoa rực rỡ.
Rừng đào của Chiết Nhan cách Đông Hải không xa, ta
cũng không vội vàng, liền đến hầm rượu ở hậu sơn đào thêm ba bình nữa, cùng với
nửa hồ rượu đang uống dở cất hết vào tay áo, rồi qua từ biệt Chiết Nhan rời đi.
Lão hừ hừ rối rít, nhắc nhở ta sau khi về nhớ kêu Tứ ca đến giúp hắn cày bừa
hai mẫu đất bạc màu trước núi kia.
Hôm nay thật là đại cát, ta nhấc tay lên che ngang mày
tìm chỗ xuống. Tiên khí lượn lờ khắp phía trên Đông hải, mây lành quấn quýt
từng đám từng đám, xem ra thần tiên các lộ đã đến đông đủ.
Ta lấy từ trong tay áo ra một dải lụa trắng, che kín
đôi mắt, chuẩn bị xuống nước.
2
Đông Hải cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi cái Thủy Tinh
Cung là sáng quá mức. Mà đôi mắt của ta, từ ba trăm năm trước, đã không thể
nhìn vào cái gì quá sáng chói.
Mẫu thân nói, đây là bệnh có sẵn từ lúc còn trong bụng
mẹ.
Mẫu thân mang thai ta đúng vào thời gian Thiên Quân
giáng đại hồng thủy khiển trách vạn dân Cửu Châu ở tứ hải bát hoang. Lúc đó mẫu
thân bị nghén, chỉ thích ăn quả hợp hư trên núi Hợp Hư, có thể nói còn lấy nó
làm món ăn chính. Nhưng khi trận hồng thủy này xảy ra, núi Hợp Hư ở Đông Hải
cũng bị ảnh hưởng, không còn nổi một ngọn cỏ. Mẫu thân bị mất nguồn quả hợp hư
này, những thứ khác ăn đều không thấy ngon, thân thể suy yếu đi rất nhiều. Sau
đó sinh ra ta, tiểu hồ ly là ta đây cũng bị ảnh hưởng, hai mắt không hiểu sao
bị thành tật. Vốn dĩ trong hơn mười vạn năm tật này chỉ tiềm ẩn trong thân thể
ta, cứ tưởng cứ thế bình an vô sự qua đi, ngờ đâu ba trăm năm trước nhân lúc ta
mắc bệnh phong hàn, nó lập tức phát ra. May mà phụ thân ta mượn huyền quang ở
tận hoàng tuyền tạo ra một dải lụa trắng có thể chắn được ánh sáng, khi nào tới
những địa phương chói mắt thì buộc nó vào, cũng không phiền nhiễu lắm.
Ta thử thò chân xuống chỗ nước nông gần nhất, nước
Đông Hải thật là lạnh. Ta thoáng rùng mình, vội dùng tới tiên khí hộ thể, lại
đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên những tiếng gọi " Tỷ tỷ, tỷ tỷ"
Nghĩ lại một chút, phụ thân và mẫu thân tổng cộng chỉ
có năm huynh muội bọn ta, sau đó làm gì có thêm tiểu hồ ly nào nữa nhỉ. Quay
người lại, chỉ thấy trước mặt đã xuất hiện một đám thiếu nữ thanh xuân, quần áo
hoa lệ, ước chừng là gia quyến của thần tiên nào đó cũng tới dự tiệc.
Vị cô nương áo tím đứng đầu trên mặt lộ vẻ bực bội nói
: "Công chúa nhà ta gọi ngươi, sao ngươi không trả lời ?"
Ta ngơ ngẩn một hồi, thấy giữa đám người kia có một vị
bạch y thiếu nữ, trên đầu đeo đầy châu ngọc, chân mang giầy thêu đính trân
châu, liền quay mặt về phía nàng hỏi : " Cô nương gọi ta có việc gì
?"
Hai má trắng nõn như bạch ngọc của bạch y thiếu nữ
thoáng ửng hồng : " Lục Tụ thấy tỷ tỷ có tiên khí vây quanh, đoán là tỷ tỷ
cũng là một trong số những tiên nhân đến Đông Hải dự tiệc, đang muốn phiền tỷ
tỷ giúp Lục Tụ dẫn đường, không biết rằng hai mắt tỷ tỷ..."
Dải lụa bạch che ở hai mắt ta cũng không ảnh hưởng gì
tới tầm nhìn, huống chi có mê cốc thụ chỉ dẫn, việc dẫn đường kia chỉ là chuyện
nhỏ, ta liền gật đầu đáp ứng nàng : " Đúng là ta đến dự tiệc, hai mắt
không có việc gì cả, các ngươi cứ đi theo ta."
Đường đi dưới nước thập phần nhàm chán, cũng may là có
Lục Tụ công chúa và đám tỳ nữ kia không ngừng huyên náo, các nàng vốn chỉ nhỏ
giọng thì thào, có điều hồ ly thính tai, nên cũng giúp ta nghe được không ít
thú vị.
Một người nói :" Rõ ràng đại công chúa cố ý bỏ
lại chúng ta, muốn chúng ta không đến dự yến hội được, nàng liền bộc lộ tài
năng của mình để thành kẻ đứng đầu, lại không ngờ rằng chúng ta có thể tìm thấy
đường, đến lúc đó nhất định phải mách tội nàng trước mặt Thủy Quân, để Thủy
Quân phạt nàng bế quan tự suy ngẫm ở Nam Hải mấy trăm năm, xem nàng còn dám coi
thường người khác như vậy không."
Hóa ra là gia quyến của Nam Hải Thủy Quân.
Lại có kẻ nói " Đại công chúa bề ngoài xinh đẹp
quá, khác hẳn với công chúa, công chúa là người phóng khoáng rộng rãi, chỉ cần
công chúa cũng có mặt, tiệc đầy tháng này đại công chúa đừng hòng đứng đầu.
"
Hóa ra là mâu thuẫn giữa hai tỷ muội.
Lại có người nói : " Sau này tất phải thành thân,
nhưng Dạ Hoa quân tất nhiên không vừa mắt lão thái bà ở Thanh Khâu kia, công
chúa xinh đẹp hiếm có, trên trời dưới đất đều khó gặp, lần này tại dạ tiệc Đông
Hải nếu có thể cùng Dạ Hoa quân tâm đầu ý hợp, thì đúng là một sự kiện vui vẻ
bậc nhất từ thời Bàn Cổ khai thiên tới nay.”
Phải một lúc ta mới hiểu, mấy chữ " Lão thái bà ở
Thanh Khâu " kia là chỉ ta, nhất thời có cảm giác mình đã quá già nua,
thật dở khóc dở cười.
Lục Tụ công chúa kia vội sẵng giọng : " Chớ nói
năng bậy bạ”. Liền đó mọi người im bặt, mấy tiểu nữ nhân kia lộ vẻ ngoan ngoãn
ngay lập tức.
Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, chúng ta mới tới
Thủy Tinh Cung nằm sâu ba nghìn thước dưới đáy Đông Hải.
Trong lòng ta thập phần nghi ngờ, không biết có phải
đã rẽ lầm ở ngã rẽ trước hay không, nhìn cái tòa điện phủ cao lớn trước mặt
này, thấy hết sức khác biệt so với tòa Thủy Tinh Cung chói lọi tồn tại trong
trí nhớ ta ngày xưa.
Lục Tụ công chúa cũng trợn mắt ngạc nhiên, chỉ vào bức
tường cung màu xanh lục trước mặt hỏi ta :" Trên mặt kia không phải toàn
toàn thanh hạnh thảo hay sao ????”
Ta sinh ra và lớn lên trên đất bằng, đương nhiên hiểu
biết về thực động vật dưới nước hết sức kém cỏi, chỉ miễn cưỡng đáp theo "
Đại khái là thế"
Sự thực đã chứng minh mê cốc thụ của Mê Cốc lão nhân
chất lượng có thể đảm bảo, cái tòa lầu đen sì sì trước mặt này, quả thật là
Thủy Tinh Cung của Đông Hải Thủy Quân.
Hai cung nga đứng canh giữ ở cạnh cửa cung vừa thấy
Lục Tụ công chúa đang đứng ngẩn ngơ, liền vội vàng vừa chạy ra đón lấy thiếp
mời, một mặt rẽ hoa vạch liễu, dẫn chúng ta vào.
Ta không khỏi cảm thán, không thể hiểu nổi vị Đông Hải
Thủy Quân đồng trang lứa với mình này, không hiểu sao lại lại tranh trí tòa
thành theo hình dáng kỳ lạ thế này. Hành lang đi lại trong Thủy Tinh Cung vốn
dĩ phải sáng trưng, thế mà xem ra còn tối tăm hơn cả
Hồ Ly động của cha mẹ ta. May mà trên tường có trang trí dạ minh châu tỏa ánh
sáng dìu dịu, giúp ta cố gắng lắm mới không bị vấp té.
Cách lúc khai yến phải còn cả canh giờ, thần tiên các
phương đã tụ tập thành một đám lớn...... Năm phụ thân tổ chức thọ yến, chúng
tân khách mặc dù vẫn đến đông đủ, nhưng không phải là đến trước cả canh giờ như
thế này. Hiện nay, bất quá Đông Hải Thủy Quân chỉ tổ chức một cái lễ đầy tháng
cho con trai, mà đại thần tiểu thần đều có mặt đông đủ. Ngẫm lại thế đạo vô
thường, thần tiên tuổi trẻ bây giờ, cũng thật lợi hại.
Hai cung nga đã dẫn Lục Tụ công chúa tới trước mặt
Đông Hải Thủy Quân.
Vị Đông Hải Thủy Quân đồng trang lứa với ta này, trên
mặt cũng có vài phần phong thái của tổ tiên hắn ngày trước.
Ta cố tình lạc ở phía sau, trà trộn vào một vài đôi
thần tiên khác, sau đó xoay người tính kiếm một tên phục vụ dẫn ta đi sương
phòng nghỉ ngơi một chút. Đi lại cả nửa ngày trên đường, cũng thấy hơi mệt.
Không ngờ là cả đại điện đều ngẩn người ra nhìn chằm chằm vào Lục Tụ công chúa.
Khách quan mà nói, với dung mạo như Lục Tụ, nếu đặt ở
bối cảnh thời viễn cổ, thì cũng chỉ tính là bình thường, không thể hơn nổi mấy
vị tẩu tẩu của ta, nhưng đặt ở tình trạng hiện nay, so với những thần tiên đồng
trang lứa, quả thật cũng là mỹ nhân hiếm có.
Nhìn đám người kia như si như ngây, ta thật không đành
lòng phá hỏng khung cảnh này, liền kiếm một chỗ trống sớm chuồn ra, tính tìm
một chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi khai yến thì tặng lễ vật, ăn uống chút
chút rồi sớm chuồn về.
Lượn lờ lòng vòng qua mấy chỗ, cũng không tìm nổi một
nơi thích hợp, thật là mệt mỏi.
Chính lúc định quay trở lại đại điện, lại đột ngột
nhận ra không biết phải đi theo hướng nào. Sờ vào tay áo, mới phát hiện ra chạc
cây của Mê cốc thụ đã rơi mất từ lúc nào. Tốt rồi, tốt rồi, bằng cái tài tìm
đường của ta, đừng nói là bắt đầu khai yến, nếu đến lúc yến hội chấm dứt mà có
thể trở về đã phải tạ ơn trời đất. Không còn cách nào khác, cứ chỗ nào có đường
là ta đi bừa vào.
Vì thế, cuối cùng ta đã chạy lầm vào hậu hoa viên của
Đông Hải Thủy Quân.
Không thể không nói rằng, hậu hoa viên này phối hợp
với tòa cung điện kia tuyệt không chê nổi điểm nào. Khắp nơi cỏ cây xanh mướt
tuyệt đẹp, khung cảnh hữu tình sắp xếp như một mê cung. Từ khi ta bước chân vào
trong vườn cho tới một lúc lâu sau, mà vẫn không tìm được đường ra.
Thi truyển thuật này cũng là một ý kiến hay, để tránh
địa yêu đi ra ngoài, nhưng cũng không tốt một chút nào. Nghĩ tới điều đó, ta
không khỏi buồn rầu vô hạn. Có lẽ là thất vọng tới cực hạn, đột nhiên lại nảy
ra một ý hay.
Ta liền kiếm trên mặt đất một nhánh cây nhỏ, nhắm mắt
lại ném lên. Nhánh cây rơi xuống, chỉ thẳng về phía con đường bên trái. Ta vỗ
vỗ tay, hài lòng nhằm hướng phải bước đi.
Sự thực đã chứng minh hành động dùng cành cây chỉ
đường này của ta thật sáng suốt.
Mấy canh giờ trước, ta đi lòng vòng trong vườn, hết
chỗ này đến chỗ khác vẫn chưa gặp được một ai, ngay cả đám thủy muỗi cũng không
đụng phải. Lần này mới bước được tầm trăm bước, lại gặp ngay một
cục bột.
Cục bột kia trông tròn tròn mũn mĩm, trên đầu có hai
cái sừng nho nhỏ, mặc áo bào màu xanh thẫm, đang đứng chăm chú cạnh một cành
san hô xanh lục cao bằng hai đầu người, nếu không chú ý, sẽ đánh đồng nó với
cành san hô kia.
Nhìn qua, có thể đoán, nó là con của một vị thần tiên
nào đấy.
Ta thấy nó đang cúi đầu gạt bỏ đám thanh hạnh thảo
phía trên cây san hô, liền tiến lại gần hỏi " Này cục bột nhỏ, ngươi đang
làm gì đấy ?"
Nó cũng không ngửng đầu lên chỉ đáp : " Vạch cỏ
đấy, phụ quân nói dưới lớp cỏ dại này có giấu cây san hô tuyệt đẹp của đáy biển
Đông Hải, ta chưa thấy bao giờ, nên thử gạt ra xem"
Phụ quân à, hóa ra là một vị tiểu thế tử của Thiên
tộc.
Ta thấy hắn gạt cỏ khá vất vả, không đừng được muốn
giúp một tay. Ta liền lấy ra một cây quạt từ trong tay áo đưa cho nó, nói :
" Dùng cây quạt này, quạt nhẹ một cái, cỏ sẽ bị hất bay đi sạch, san hô
càng đẹp"
Nó một tay túm lấy đám cỏ, một tay ngoan ngoãn cầm lấy
cây quạt của ta, tùy ý quạt một cái, nhất thời một trận cuồng phong nổi lên,
làm chấn động cả tòa Thủy Tinh Cung. Nước biển cuồn cuộn rít gào, có chỗ dâng
cao tới hơn mười trượng. Bất quá chỉ chút công phu nhỏ nhoi, tòa Thủy Tinh Cung
vốn âm u tối tăm của Đông Hải Thủy Quân bỗng chợt thay đổi, chuyển thành sáng
chói rực rỡ.
Ta cũng thấy giật mình.
Phá Vân Phiến kia tuy uy lực khá mạnh, nhưng cũng phải
tùy vào tiên lực của người sử dụng. Ta thật không nghĩ ra, một cục bột nhỏ nhoi
thế này lại lợi hợi như vậy, bất quá quạt nhẹ một cái, liền thay đổi hẳn bài
trí của cả Thủy Tinh Cung của Đông Hải, kể ra như vậy cũng không phải chút nào
với người ta.
Cục bột nhỏ ngã ngồi xuống đất, trợn mắt há mồm, đôi
mắt nhìn ta đầy mong chờ, la lên "Ta đã gây ra rắc rối gì rồi sao ?"
Ta quay đầu lại, khó khăn lắm mới gật đầu với hắn được
: " Gặp rắc rối chắc không chỉ mình ngươi, cây quạt kia thật ra là do ta
đưa cho mà."
Cục bột nhỏ lập tức trợn tròn mắt. Ta hơi cân nhắt,
chắc là do ta bịt một dải lụa trắng ngang mặt, trông cũng khá đáng sợ.
Ta đoán sai phần đầu, đương nhiên lại càng không biết
được kết cục phía sau.
Chỉ thấy cục bột nhỏ kia đột nhiên ôm chặt lấy chân
ta, cọ cọ đầu, gọi to một tiếng "Mẫu thân."
Ta choáng váng.
Hắn không thèm để ý đến tâm trạng của ta chỉ ôm chặt lấy chân ta mà gào lên ai oán "Mẫu
thân, mẫu thân là mẹ ruột của con, vì sao người lại muốn bỏ rơi A Ly và phụ
thân", vừa nói vừa bôi nước mắt nước mũi tèm lem lên váy ta.
Ta đương nhiên phát hoảng, vội vàng cố tình đào lại
những phần ký ức trong quá khứ của mình giúp nó, mười vạn năm biển cả hóa nương
dâu, có phải ta đã từng bỏ rơi cha con người ta hay không. Đột nhiên phía sau
lưng ta chợt vang lên một âm thanh trầm trầm : " Tố .. Tố"
3
Cục bột nhỏ vụt ngẩng đầu lên, yếu ớt kêu lên hai
tiếng phụ quân, mà tay vẫn ôm chặt lấy chân của ta.
Ta bị nó bám chặt vào đến mức không di chuyển nổi. Lại
bởi vì không biết nó có bối phận như thế nào, cũng không thể gạt tay nó ra, nên
đành đứng yên.
Vị phụ quân kia đã bước nhanh vài bước tới trước mặt
ta rồi.
Người tiến lại quá gần, ta vốn hơi cúi đầu, đập vào
mắt là một đôi vân hài màu đen, cùng một vạt áo thêu hoa văn màu đen tuyền.
Hắn thở dài một tiếng, gọi : " Tố Tố"
Ta giật mình khi nghe hai chữ " Tố Tố" này,
rõ ràng là gọi chính bản thượng thần ta đây.
Tứ ca thường nói ta dễ quên, nhưng ta cũng nhớ rõ
trong hơn mười vạn năm đây, có người gọi ta là Tiểu Ngũ, có người gọi là A Âm,
có người kêu ta là Thập Thất, đương nhiên đại đa số mọi người đều gọi ta là Cô
Cô, nhưng chưa bao giờ có người nào gọi ta là Tố Tố.
Nhằm lúc cục bột nhỏ kia buông ta ra để đưa tay lên
dụi mắt, ta vội vàng lùi về phía sau mấy bước, mìm cười ngẩng đầu lên : "
Tiên hữu chắc nhận lầm người rồi "
Nói vừa dứt câu, hắn chưa kịp phản ứng gì, ta đột
nhiên chấn động. Ly
ly nguyên thượng thảo, xuân miên bất giác hiểu(1&2), khuôn mặt phụ
thân của cục bột nhỏ kia, lại giống hệt ân sư thụ nghiệp Mặc Uyên của ta.
Không thể tin nổi ta suýt nhậm lầm hắn là Mặc Uyên
Bảy vạn năm trước, Quỷ tộc gây loạn, dâng nước lên
cao, lại gây hỏa hoạn khắp nơi, Mặc Uyên mặc dù phong ấn được Quỷ quân Kinh
Thương ở Đông Hoàng Chung tại Nhược Thủy, nhưng tu vi của mình cũng bị tan hết,
hồn phi phách tán, vĩnh viễn tiêu tan. Ta liều chết bảo hộ thân xác người, mang
về Thanh Khâu, đặt ở trong Viêm Hoa Động, mỗi tháng lại dùng một chén huyết ở
ngực để nuôi dưỡng.
Mặc Uyên là trưởng tử của phụ thần, thế gian đều tôn
xưng là chiến thượng thần, ta không bao giờ tin nổi là sẽ có ngày người chết
đi, và cho đến bây giờ, cũng không hề tin. Cho nên ta chỉ yên lặng mà chờ, mỗi
tháng trích ra một chén huyết ở ngực để nuôi dưỡng Người, để rồi có một ngày,
Người có thể tiếp tục mỉm cười mà gọi ta một tiếng Tiểu Thập Thất.
Nghĩ lại những chuyện này, ta lại thấy thương tâm.
Tính ra tình cảnh trước mắt này không thích hợp để ta
thấy thương tâm. Chính là người xưa đã nói, chuyện lớn tất sẽ có chuyện lớn
hơn.
Ta còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã thấy phụ thân
của cục bột nhỏ phất tay áo kéo dải bạch lăng của ta xuống, theo phản xạ, ta
vội vàng nhắm chặt hai mắt. Hắn lại vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của ta.
Cục bột nhỏ ở bên cạnh nhìn lên kêu kẻ phóng đãng, kẻ
phóng đãng
Bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn cực kỳ bình thản, ngay
cả năm ấy hồ ly Phượng Cửu nấu ăn ở trước cửa động làm cháy sạch cả cỏ linh
chi, ta cũng chẳng thèm so đo với nàng. Nhưng đến lúc này đây, gân xanh bắt đầu
nổi đầy trên mặt ta.
“Làm càn.” Nhiều năm chưa từng dùng tới hai chữ này,
hiện giờ ôn lại, cũng thấy có chút mới mẻ.
Cục bột nhỏ nắm chặt góc váy ta, sợ hãi nói : “ Mẫu
thân nổi giận sao ?”
Một lúc lâu, phụ thân của nó vẫn không chút động tĩnh.
Lại một lúc lâu nữa, hắn mới kéo dải lụa lên che lại mắt cho ta, rồi đáp :
“Đúng rồi, là ta nhìn lầm người, nàng ấy chưa bao giờ có bộ dáng ngoài mạnh
trong yếu như nàng, cũng không có được nhan sắc khuynh thành như nàng. Vừa rồi
là ta đã mạo phạm, thành thật xin lỗi.”
Ở khoảng cách gần đến thế này, ta mới nhìn rõ, chỗ ống
tay áo, vạt áo bào đen của hắn, đường thêu đều là hoa văn hình rồng.
Tuy mấy vạn năm không rời khỏi Thanh Khâu, nhưng những
lễ nghi cơ bản của thần tiên ta vẫn còn nhớ qua một chút, trừ mấy người thuộc
nhà Thiên Quân, từ trên trời xuống dưới đất, không có thần tiên nào dám nhàn
quá sinh tật, dám thêu hoa văn hình rồng lên quần áo. Nhìn lại đã thấy hắn dắt
tay cục bột nhỏ. Ta thầm nghĩ, thanh niên mặc cẩm bào màu đen này, đại khái
chính là đứa cháu Dạ Hoa quân đắc ý nhất của Thiên Quân.
Thật tiếc cho dáng vẻ ngọc thụ phong lâm, tuổi lại còn
trẻ, cuối cùng lại phải kết hôn với lão thái bà ta đây, thật không khỏi làm cho
người ta than thở, trời thật bất công, quá là bất công.
Nghĩ tới mối quan hệ này, ta vẫn cảm thấy vô cùng áy
náy đối với hắn. Cho nên ở cái tình trạng trước mắt này, tuy ta bị hắn mạo
phạm, nhưng khi đoán hắn là Dạ Hoa quân, không hiểu sao cái cảm giác thật ra
chính ta mới là người mạo phạm hắn lại ngùn ngụt dâng lên, chỉ ngượng ngùng
cười nói : “ Tiên hữu khách sáo quá.”
Hắn liếc ta một cái, ánh mắt lãnh đạm sâu sắc.
Ta vội bước ra bên cạnh, nhường đường cho họ. Cục bột
nhỏ vẫn quệt mũi gọi ta là mẫu thân.
Ta nghĩ sớm hay muộn ta cũng trở thành mẹ kế của nó,
nên cũng mỉm cười không nổi giận.
Dạ Hoa dắt tay cục bột nhỏ, nhanh chóng biến mất ở góc
đường.
Đến lúc này, ta mới nhớ ra, nếu để hai cha con kia đi
mất, thì lấy ai là người dắt ta ra khỏi vườn ?
Ta vội vàng đuổi theo, nhưng ngay cả bóng của họ cũng
không thấy đâu.
-------------------