Tam ca tam tẩu nhà ta không có ở trong phủ.
Lưu lại trong động chỉ có hai ba tiểu tiên đồng đang
ngồi xổm ở trước cửa động chơi chọi dế. Đầu lĩnh của đám tiểu tiên là Vân Sinh
đã từng gặp ta, mặt mày hớn hở vội chạy ra nói : "Cô cô đã nhiều năm không
thấy đến chơi, lần này lại không đến đúng lúc chút nào. Phu nhân mới trốn nhà
đi, hôm qua điện hạ cũng cưỡi bạch hổ đi tìm rồi. Nếu Cô cô không chê, xin để
Vân Sinh tiếp đãi lão nhân gia người một chút."
Ta nhất thời im lặng, hai vợ chồng huynh ấy một kẻ
chạy, một kẻ đuổi, coi đó là tình thú bậc nhất trong thiên hạ, mấy vạn năm rồi
mà vẫn chưa thấy chán. Ta quả thật cũng hơi đói, liền sai Vân Sinh làm chút
thức ăn mang đến. Dùng qua một chút điểm tâm, lại thuận tay đưa hai hồ rượu đào
hoa cho hắn, cẩn thận dặn dò một hai câu, rồi cưỡi mây trở về Thanh Khâu.
Được nửa đường dừng lại nghỉ một chút, chợt nhớ ra mộ
Thiên Ngô cũng ở chỗ này, liền thuận đường đi viếng một cái.
Phần lớn viễn cổ thần dung mạo xuất chúng, Thiên Ngô
lại rất đặc biệt. Dung mạo tuy không xuất chúng, nhưng lại có số lượng bù lại,
hắn có tận tám cái đầu liền. Năm đó lúc ta còn học nghệ ở Côn Luân, giao tình
với hắn cũng không tệ. Có điều sau đó viễn cổ thần ứng kiếp, hắn cũng táng thân
trong hoang hỏa thiên lôi. Nghe tin hắn ứng kiếp, ta hoang mang vội vàng từ
Thanh Khâu chạy tới Hạ Châu, thì thấy hắn chỉ còn là một đám xương trắng.
Ta ở Hạ Châu nửa ngày, lúc trở lại Thanh Khâu đã là
chính ngọ.
Hai chân vừa chấm đất, đã thấy bóng áo xanh của một
đứa trẻ từ trong động hồ ly của phụ thân mẫu thân chui ra.
Mê Cốc trông rất giống dáng vẻ của một vú em, thập
phần nhanh nhẹn : "Tiểu điện hạ, ngươi chạy chậm một chút, chậm một
chút."
Trước mắt ta bỗng hoa lên một cái.
Tên nhóc hô lớn một tiếng đầy kinh ngạc bổ nhào vào ôm
lấy chân ta, mắt rưng rưng lệ, cực kỳ đáng thương reo lên : " Mẫu thân,
người hẹn mà không giữ lời, ngày hôm qua không chịu lên Thiên cung cùng bọn
con."
Mê Cốc liếc xéo ta một cái, có vẻ như có rất nhiều
điều muốn hỏi mà vẫn cố nhịn lại.
Ta trừng mắt nhìn hắn, phất phất tay áo như tiễn
khách.
Hắn chắp hai tay, đứng ở bên cạnh vái ta một vái :
" Mê Cốc thật đáng chết, cô cô ra lệnh Mê Cốc phải trông coi Thanh Khâu.
Mặc dù Mê Cốc có khả năng đối phó với những tiểu thượng thiên, nhưng đây là đại
giá của thái tử điện hạ của Thiên tộc, nên ngăn không nổi. Huống hồ thái tử
điện hạ còn đem theo hài nhi của cô cô, xem như nể mặt tiểu điện hạ, nên đành
phải dẫn cả thái tử điện hạ vào Thanh Khâu, trước đó còn chưa xin phép cô cô,
thỉnh cô cô trách phạt."
Ta ngây người, Dạ Hoa quân cũng đến đây sao ? Không
biết có phải vì hôm qua ta gây náo loạn lúc hắn gặp gỡ giai nhân, nên hôm nay
hắn mới đặc biệt tới đây tìm ta hỏi tội chăng ?
Hôm qua ta gấp gáp chạy trốn, cũng không biết cuối
cùng hắn với công chúa Mậu Thanh kia như thế nào. Đúng là tình cảm của Mậu
Thanh công chúa kia đối với hắn thập phần sâu đậm, mặc dù ta vì chiều con trai
hắn mà đi gây chuyện náo loạn, nếu thật hắn muốn qua lại với nàng, chuyện này
cũng không khó. Phen này không biết vì sao hắn tới tìm ta, chắc muốn tính sổ.
Nghĩ tới trường hợp đó, ta kìm lòng không đậu mà khẽ run lên.
Cục bột nhỏ nắm lấy tay ta, ngẩng đầu lên nói : "
Phụ quân nói mẫu thân không muốn trở về cùng với bọn con, cũng bởi vì không
quen ở trên Thiên Cung. Cũng không sao cả, con với phụ quân liền đến ở cùng với
mẫu thân. Chỉ cần nơi nào có mẫu thân, là con cũng thấy nơi đó rất tốt.”
Ta bị mấy lời này của nó làm choáng váng đầu óc, sắc
mặt không dễ nhìn chút nào nói : " Ngươi nói ngươi muốn ở cùng với ta ?
Phụ quân ngươi cũng muốn đến ở cùng với ta ?"
Cục bột nhỏ khờ khạo gật đầu lia lịa.
Mê Cốc cũng là kẻ thập phần hiểu ý người khác, lập tức
đỡ lấy ta, khe khẽ nói vào tai ta " Cô cô, bình tĩnh"
Trước đây cũng từng có việc như vậy.
Theo như người ta nói, thiên quân hiện giờ lúc còn làm
thái tử cũng thật phong lưu. lão thiên quân đã định biểu tỷ của hắn làm thái tử
phi. Hắn không vừa lòng, lão thiên quân liền hạ chỉ, bắt hắn đến ở nhà cô mẫu.
Thiên quân ở trong phủ cô mẫu một tháng, phát sinh tình ý với biểu tỷ của hắn,
mới trở về thiên cung làm thành cái việc tốt kia. Đó cũng là một câu chuyện
được mọi người ca tụng mãi.
Như thế, Dạ Hoa quân muốn tới Thanh Khâu ở cùng ta,
cũng là danh chính ngôn thuận, không ai có thể từ chối hắn.
Có điều ta đoán lần này hắn muốn lưu lại chỉ nhằm kiếm
ra một ít phiền toái cho ta, chứ chả phải cái gì mà bồi dưỡng tình cảm. Cho
nên, bản thượng thần thật sự lo lắng.
Mê Cốc nói Dạ Hoa để lại cục bột nhỏ rồi đang trở lại
thiên cung, ta mới yên tâm.
Nếu tương lai muốn kế vị thiên quân, mọi sự vụ của
thần tiên tứ hải bát hoang, những việc lặt vặt liên quan tới các tiểu tiên, hắn
cũng phải xử lý rất nhiều. Hắn muốn tới ở Thanh Khâu, xem ra cũng cần chuẩn bị
một chút.
Cục bột nhỏ ngó sắc trời, đôi mắt nhìn ta đầy tha
thiết : " Mẫu thân, a Ly thấy đói bụng"
Hồ Ly động đã vài ngày nay không có nấu cơm, ta liền
xoay người hỏi Mê Cốc : " Bên chỗ ngươi còn chút cơm canh gì không ?"
Mê Cốc thẹn thùng đáp " Không, chưa bao giờ
có."
Ta ngạc nhiên hỏi : " Không phải mới đây Phượng
Cửu vẫn làm cơm cho ngươi sao, chẳng lẽ nàng trở về nhà cha mẹ rồi ?"
Vẻ mặt hắn rất buồn bực : "Nửa năm trước nàng có
nói, muốn đi thế gian báo một cái ân, sau đó thu xếp đi rồi, đã lâu không thấy
trở về. Có trời mới biết nàng đã bị vị ân nhân kia lưu lại hay không, chỉ sợ
lúc trở về, nàng lại ôm theo một thằng nhãi hồ ly thôi."
Ta hơi gật đầu.
Cục bột nhỏ có vẻ cũng hiểu là trong nhất thời đừng
hòng kiếm ra cơm ăn, hai mắt bắt đầu ngập nước.
Chỉ mới ở chung với nó hai ngày, ta cũng hiểu tính nết
của nó một chút. Mặc dù nó có làm bộ đáng thương vô cùng, nhưng tuyệt nhiên
không bao giờ rơi nước mắt, mà chỉ nằm vòng quanh trong hốc mắt, làm cho ngươi
cảm thấy trong lòng như bị vò xé, hận mình không phải giống người, sao có thể
ngược đãi nó như vậy.
Mặc dù thực sự ta không hề ngược đãi nó.
Mê Cốc ở bên dĩ nhiên không chịu nổi chiêu này, vội
vàng nắm tay cục bột nhỏ nói to : “Ca ca dẫn ngươi đi ăn cái gì trước nhé, tiểu
điện hạ có thích ăn quả sơn trà không ?"
Khóe miệng ta hơi giật giật, cục bột nhỏ năm nay bất
quá mới hai ba trăm tuổi, mê cốc kia năm nay cũng tới mười ba vạn bảy nghìn
tuổi, thật không biết xấu hổ mà dám xưng là ca ca hắn, không tự soi gương nhìn
lại mặt mình.
Ta theo đuôi hai người bọn họ đi tới phía đông chợ.
Đám tiểu tiên ở sạp trái cây thấy ta liền vội vàng
ngừng tay, kính cẩn gọi một tiếng cô cô, thật là lễ phép.
Lão nhân ở gian hàng mặc dù tóc bạc da mồi, nhưng so
với ta, quả thực bọn họ cũng chỉ là trẻ con. Nhưng cục bột nhỏ có vẻ không vui,
đặc biệt chạy tới trước mặt một lão tùng thụ tiên bán hạt thông, vừa xoa bụng
vừa hỏi : "Mẫu thân của ta tuổi trẻ xinh đẹp, tại sao ngươi lại làm như
người già lắm vậy ?"
Tùng thụ tiên kia hồi lâu không thốt được nên lời :
" Cô cô, cô cô đã có thêm một tiểu oa nhi từ lúc nào rồi ?"
Ta ngẩng đầu nhìn trời một lúc, đáp : " Hôm qua
vừa có xong."
Năm nay là sơn trà được mùa, chồng chất thành đống
thành lũy ở từng sọt tre, bày dọc trên đường, trông thật vui mắt, cục bột nhỏ
thích vô cùng.
Ở sau sọt trúc là một vài tiểu tiên, tuy nhiên mặt
chúng không vui vẻ giống cục bột nhỏ chút nào. Sơn trà được mùa lớn, bọn họ chỉ
đành tới đây bán đổ bán tháo, đương nhiên không cao hứng, cũng hợp tình hợp lý.
Mê Cốc kiểm tra giá cả xung quanh, xem xét hồi lâu,
lại chỉ vào sọt trúc có đám quả màu xanh thẫm, nói với ta và cục bột nhỏ :
" Chọn cái hàng này đi"
Tiêu chuẩn chọn trái cây của Mê Cốc là do Phượng Cửu
tự mình day dỗ, đương nhiên ta cực kỳ tín nhiệm. Lập tức gật đầu, bắt đầu ngồi
xổm xuống trước sọt trúc, chọn lựa cẩn thận.
Cục bột nhỏ chạy đến ngồi đối diện với ta, cánh tay
nhỏ xíu cũng học đòi chọn loạn. Có điều người nó quá nhỏ, vừa ngồi xổm xuống
liền bị mấy cái sọt, cái rổ che khuất tầm mắt. Nó không yên phận liền đứng lên,
kiễng gót chân lên ghé vào gian hàng bên cạnh, nhặt lấy một quả sơn trà đưa lên
ngắm nghía, rồi lại nhặt lấy một quả khác, điệu dáng y hệt mọi người.
Đang chọn rất hăng hái, đột nhiên có một bàn tay chen
vào trước mặt ta, những ngón tay thanh mảnh rất đẹp. Ta tưởng đó là Mê Cốc,
liền quay sang nhặt quả khác. Ai ngờ hắn vẫn thích đối nghịch với ta, toàn
tranh lấy thứ ta định lựa ra trong tay. Ta cảm thấy có phần không đúng, liền
ngó theo ống tay áo huyền sắc kia lên xem. Phụ thân của cục bột nhỏ, là vị Dạ
Hoa quân lẽ ra đang cẩn thận sắp xếp công việc trên Cửu Trùng Thiên, đang đứng
khom lưng, cười lớn khi thấy ta.
Hắn trưng ra cái kiểu cười này, trông thật sự nguy
hiểm.
Ta suy nghĩ một chút, dù sao hắn cũng làm khách ở
Thanh Khâu, mặc dù là khách không mời mà đến, nhưng Thanh Khâu nhà ta xưa nay
là chỗ lễ nghi cẩn thận, tự nhiên chẳng so đo với hắn, nhất định phải tỏ rõ
phong độ của kẻ làm chủ, liền cười đáp lại : " Ai da, nguyên là Dạ Hoa
Quân, đã ăn chưa, trưa nay chúng ta ăn sơn trà, có muốn ăn cùng chúng ta hay
không ?"
Vẻ mặt tươi cười trên mặt Dạ Hoa Quân chợt trở nên
cứng đờ, nhìn mấy trái cây trong tay với đầy vẻ khó chịu, nói :" A Ly lớn
thế này, mà nàng định cho nó ăn mỗi thứ này hả ?"
Ta thuận tay nhéo nhéo lên khuôn mặt phúng phính của
cục bột nhỏ, hỏi nó : " Ngươi thích ăn cái này không ?"
Cục bột nhỏ nhăn nhó gật đầu, khẽ đáp " Thích
..."
Dạ Hoa không còn lời nào để nói, chống tay vào trán
chăm chú nhìn ta một lúc lâu, rồi mới túm tay ta hỏi : "Gần đây có chỗ nào
bán thịt với rau xanh không ?"
Ta còn đang ngẩn ngơ, đã bị hắn lôi đi rồi. Phía sau,
Mê Cốc ôm theo cục bột nhỏ vội vàng chạy theo bọn ta, nói " Cô Cô, mình
còn muốn mua những quả sơn trà này nữa không vậy ?"
Dạ Hoa đi nhanh quá, ta vừa hấp tấp chạy theo hắn, vừa
phất tay nói : "Có chứ, chọn mất nửa ngày, không mua để tiện nghi cho
người ngoài sao, sao lại không cần."
Ngày hôm nay đi đi lại lại cũng thật lắm.
Không lâu lắm, khắp bốn phương đều đã biết, có một nam
nhân vẻ ngoài không tệ dẫn theo một tiểu oa nhi tới ở trong động phủ của quân
thượng nhà bọn họ, tiểu oa nhi mũm mĩm kia gọi cô cô bọn họ là mẫu thân, gọi
nam nhân kia là phụ quân.
Thanh Khâu thái bình cũng đã lâu, chỉ có mỗi cái vụ
tọa kỵ Tất Phương Điểu của tứ ca bị lạc mất, cũng tiêu tốn nước bọt của bọn
tiểu tiên, tán tiên suốt ba năm trời. Nay bắt được cái mớ tin tức này về ta,
bọn họ càng vui mừng khôn xiết. Một con sói xám chuyên đánh bắt cá ở chợ Bắc
lại mang một cái sọt cá đến tặng ta, cười ha hả nói " Mấy con cá thôi, mấy
con cá thôi, cô cô chưng lên, để hồi phục sức khỏe"
Dạ Hoa nhận sọt cá, mỉm cười đáp : " Có đứa con
cũng không dễ dàng gì, muốn cùng nàng tẩm bổ cho thật tốt."
Sói xám kia liền vuốt râu cười ngốc nghếch.
Ta rùng hết cả mình, bổ cái đầu ngươi á.
2
Cho đến khi trở lại động hồ ly, cục bột nhỏ đã cầm một
nắm đám sơn trà ăn no đến ợ lên, Mê Cốc chỉ cười rất hiền lành cầm cái chổi đi
dọn sạch đám vỏ trái cây.
Dạ Hoa tự cầm chén trà, nói với ta : " Đi nấu cơm
đi"
Ta lạnh nhạt liếc Mê Cốc một cái, cũng ngồi xuống nhấc
một chén trà. Cục bột nhỏ xoa xoa bụng nắm tay ta làm nũng : “Mẫu thân, con
cũng muốn.” Ta liền thuận tay đưa chén trà kia cho nó uống.
Mê Cốc khổ sở nhắn nhó mặt mày đứng ở bên : “Cô Cô lão
nhân gia người biết rõ là…”
Ta thản nhiên trấn an hắn : " Việc gì cũng có lần
đầu tiên hết, thiên lôi ngươi cũng đã trải qua, còn phải sợ cái này sao, ta
thấy ngươi giỏi lắm mà."
Trông hắn không cam lòng đi vào nhà bếp chút nào.
Dạ Hoa nghiêng đầu nhòm ta hồi lâu, cúi đầu nói :
" Ta thật không hiểu nàng, rõ ràng Thanh Khâu là nơi đất tiên, mà để cho
nàng thống trị lại giống hệt phàm thế. Nam trồng trọt, nữ dệt vải, thật không
thấy chút bóng dáng của tiên thuật đạo pháp."
Hắn không có lấy nửa điểm tự giác của khách nhân, ta
cũng không ngoan ngoãn cố giữ thể diện của chủ nhân nữa, lười biếng cười nói :
" Nếu cái gì cũng dùng pháp thuật để giải quyết, thì làm thần tiên còn thú
vị gì nữa. như vậy đến lúc họ cảm thấy rất buồn chán, ta liền cân nhấc chọn một
thời điểm lập ra một chiến trường, cho họ tùy ý đánh mấy trận để giải trí cả
thể xác lẫn tâm hồn, khỏi buồn đến chết.”
Chén trà đặt mạnh lên mặt bàn, kêu cộp một tiếng. Hắn
hơi cười nói " Việc này thật thú vị, nếu đến lúc đó, có cần ta sai mấy
viên thiên tướng đến hỗ trợ nàng không ?"
Ta đang chuẩn bị sung sướng, trong nhà bếp đột nhiên
truyền tới mấy tiếng " loảng xoảng"
Mê Cốc đầu tóc rối bù, mặt mũi nhếch nhác đứng ở cửa
động, trên tay còn cầm một cái thìa lớn, u oán nhìn ta.
Ta cười sằng sặc một lúc, sau đó mới quay sang thương
lượng với Dạ Hoa : " Dù sao cục bột nhỏ ăn cũng có vẻ no rồi, chúng ta là
thần tiên trưởng thành, ăn hay không cũng không quan trọng, bữa trưa này coi
như tạm xong nhé." Rồi xoay người nghiêm nghị nói với Mê Cốc : "
Nhanh xuống phàm giới gọi Phượng Cửu về cho ta"
Mê Cốc vẫn cầm thìa chắp tay : " Gọi về vì lý do
gì ạ ?"
Ta nghĩ một chút, rồi thận trọng nói : " Nói rằng
ở Thanh Khâu có việc đại sự khó lường."
Còn chưa kịp phân phó xong, đã bị Dạ Hoa kéo đi về
phía nhà bếp : " thêm củi đốt lửa, nàng làm được không ?"
Cục bột nhỏ vuốt bụng nằm ở cái ghế trúc, trở mình một
cái, ngủ say sưa.
Thấy sự tình phát triển tới tình trạng như thế này, ta
cũng thấy thật thần kỳ.
Ta với Dạ Hoa quân này biết nhau bất quá mới hai ngày,
bây giờ lại có thể thấy hắn tiêu sái xắn tay áo đứng ở bếp nhà ta xào rau,
thỉnh thoảng lại dặn ta một hai câu, đại loại "Củi hơi nhiều, rút bớt
ra" hoặc "Lửa nhỏ, thêm chút củi."
Ta giật mình nhớ tới việc mẹ ruột của cục bột nhỏ kia
là một phàm nhân trên Tuấn Tật Sơn ở đông hoang. À, đại để là bây giờ Dạ Hoa
quân có thể phát huy cái xẻng nấu ăn tới mức này, chắc là nhờ vị phu nhân bạc
mệnh từng nhảy từ Tru Tiên đài xuống dạy dỗ cũng không chừng.
Nhìn hắn một tay thìa, một tay xẻng, vũ lộng tới mức
xuất thần nhập hóa, ta khâm phục tới mức không kiềm chế được, lời thốt ra từ
tận đáy lòng : " Tiên phu nhân chắc nấu ăn giỏi lắm."
Hắn nhất thời sửng sốt.
Bây giờ ta mới nhớ tới, phu nhân kia của hắn hồn phi
phách tán lâu rồi, nay ta tự nhiên nhắc tới, có phải là khoét sâu vào vết sẹo
cũ chăng.
Ngọn lửa lách tách liếm dưới đáy nồi.
Ta nuốt nước bọt, yên lặng mang thêm củi vào trong
bếp.
Dạ Hoa cầm đĩa thức ăn đứng lên, nhìn ta một cách kỳ
lạ, lạnh nhạt nói : " Nàng ấy cũng bình thường giống nàng, lúc ta làm cơm
cũng chỉ lăng xăng ở bên cạnh thêm củi giữ lửa thôi". Ta ngượng ngùng
không biết phải nói thêm cái gì cho tốt. Hắn xoay người mang đĩa rau đi, khe
khẽ nói một câu : " Cũng không thể hiểu nổi trước khi gặp ta, làm thế nào
mà nàng có thể sống sót nổi ở cái địa phương Tuấn Tật Sơn kia."
Vốn là hắn tự nói tự nghe, nhưng lại rơi hết vào tai
ta, tự dưng lại thấy thương cảm cho người.
Dạ Hoa làm ba món mặn một món canh.
Mê Cốc đã rửa ráy sạch sẽ, ta liền kêu hắn vào ăn.
Dạ Hoa gọi cục bột nhỏ tỉnh lại, lại ép hắn ăn rất
nhiều. Cục bột nhỏ vừa nhai trệu trạo, vừa sụt sịt nói : " Nếu phụ quân
còn ép nữa, chắc sẽ làm cho a Ly biến thành quả bóng thôi."
Dạ Hoa quân chậm rãi nhấc chén trà lạnh lên uống tiếp,
nói : " Ăn đến lúc béo tròn thành quả bóng cao su cũng tốt lắm, ta cũng
không cần mang ngươi cưỡi mây lên Thiên Cung, mà chỉ cần mang ngươi ra đá một
phát, sút thẳng lên tới Khánh Vân điện của ngươi"
Cục bột nhỏ lập tức gục đầu vào lòng ta giả vờ khóc :
" Oa oa oa, phụ quân là người xấu."
Dạ Hoa buông chén trà, múc ra một bát canh cá, mỉm
cười nói với cục bột nhỏ : " Hiện giờ ngươi tìm được chỗ dựa vững chắc
nh.ỉ" Sau đó lại đem bát canh để trước mặt ta, nói nhẹ nhàng : " Đây
này Thiển nhi, nàng cũng cần bồi bổ thêm"
Mê Cốc suýt sặc cơm khụ khụ mãi không yên.
Ta hai má đỏ hồng, liền nâng đầu cục bột nhỏ đang nằm
gục trên chân dậy, mỉm cười cầm bát canh kia dỗ dành : " Ngoan nào, mau
uống chén canh này đi"
Tay nghề Dạ Hoa cũng không tồi, mặc dù trước giờ ta
không thích canh cá. Mà ba món ăn kia, ta cũng thấy rất ngon.
Buổi trưa ăn cơm no nê xong, trong lòng cũng thấy
thoải mái hơn rất nhiều. Dạ Hoa muốn ta sắp xếp giúp một cái thư phòng để hắn
xử lý công văn, ta cũng không so đo, liền dọn dẹp căn sương phòng cũ của Tam ca
cho hắn.
Ta vốn cho rằng lần này Dạ Hoa đến đây để tính sổ với
ta, không nghĩ tới suốt nửa tháng liền, những chuyện từng xảy ra ở Thủy Tinh
Cung tại Đông Hải, hắn chẳng nhắc tới nửa lời.
Sáng sớm mỗi ngày, một tiểu tiên gọi là Già Quân sẽ
đến gõ cửa, mang đi công văn mà Dạ Hoa đã xử lý xong ngày hôm trước, đồng thời
mang tới thêm một ít công văn mới cần phê duyệt.
Nghe nói Già Quân này là văn quan trước án của Dạ Hoa,
làm việc cũng cực kỳ tận tụy.
Mới đầu mỗi ngày ta còn lẹt xẹt xỏ giày đi mở cửa cho
Già Quân, qua mấy lần, vị tiểu tiên này liền lộ vẻ ngượng ngùng. Ta liền không
đóng cổng động hồ ly nữa, chỉ thiết lập một cái cấm chế ở động khẩu, rồi dạy
phương pháp mở cấm chế cho tiểu tiên. Từ đó về sau, ta tha hồ ngủ ngon.
Phần lớn thời gian Dạ Hoa quân kia giam mình trong thư
phòng xử lý công văn. Buổi sáng thì bắt ta cùng đi tản bộ bên ngoài, chạng vạng
tối dùng cơm chiều xong lại đi tiếp một hồi nữa. Ban đêm lại hay bắt ta đến thư
phòng chơi với hắn một hai ván cờ. Mấy ngày liền ta bị hắn làm phiền ngáp lên
ngáp xuống, có lần mới chơi được nửa ván đã gục mặt lên án thư của hắn ngủ lúc
nào không hay. Hắn cũng không thèm nhắc nhở, cũng mặc nguyên quần áo ghé vào án
thượng ngủ theo.
Nhớ tới cảnh vị tiên Già Quân kia tới lấy công văn,
nhìn thấy tình cảnh tình tứ này, tất không tránh khỏi suy nghĩ này nọ.
Một thần tiên tận chức tận trách, cũng không có nghĩa
là hắn không phải một thần tiên thích buôn dưa lê.
Quả nhiên, vị thứ phi Tố Cẩm ở tận Thiên Cung kia đã
mấy lần phái tiên nga tới cửa Thanh Khâu nhà ta để đòi gặp Dạ Hoa, ta đoán quá
chuẩn.
Có điều tại Mê Cốc, ta chưa bao giờ có may mắn gặp qua
vị tiên nga kia.
Chỉ nghe đám tiểu tiên thích xem sự náo nhiệt kia kể
lại, vị tiên nga kia thướt tha yểu điệu, xiêm y lộng lẫy, nhưng tính nết không
ra gì. Mê Cốc ngăn nàng ở ngoài cốc khẩu Thanh Khâu, nàng ta kiêu căng nói với
Mê Cốc : " Nương nương nhà ta cũng không phải kẻ hẹp hòi không dung được kẻ
khác, huống hồ đây là lại đế hậu tương lai. Nương nương phái ta đến, cũng chỉ
là có lòng tốt, thượng thần Bạch Thiển kia chưa làm lễ vu quy với thái tử điện
hạ, mà đã suốt ngày quấn quýt, quan hệ bừa bãi, thật không thỏa đáng, ngay cả
thiên quân năm đó cũng chưa từng làm thế."
Thanh Khâu vốn toàn dân khoáng đạt, trước khi cưới mà
có con cũng không phải chuyện lạ, huống chi mới chỉ ở mức quan hệ. Chúng tiểu
tiên thấy thái độ khinh thị của tiên nga kia, không đợi Mê Cốc mở miệng, liền
đánh đuổi tiên nga kia đi.
Ta suy nghĩ kỹ lại những lời nàng kia nói một hồi, trừ
việc suốt ngày quấn quýt với quan hệ bừa bãi không phải chuyện thật ra, những
thứ khác thật cũng có đạo lý. Thật cũng muốn biết vì lý do gì mà Dạ Hoa quân
kia muốn ở chỗ ta lâu như thế, liền mượn lý do này để hỏi hắn nguyên nhân.
Hắn đang chuẩn bị vẽ một bức tranh về hồ sen trên án
thư, nghe ta nói vậy, mới nhíu mày nói : " Ta thấy nàng ở đây thì liền đến
ở cùng nàng, dù sao nàng cũng là vợ của ta, người ngoài có tư cách thắc mắc sao
?"
Ta ngẩn người, hắn nhắc tới chuyện này, làm một lần
nữa ta lại nhớ ra, Dạ Hoa quân đang đứng trước mặt đây, đúng là vị phu quân mà
Thiên Quân lão nhân đã hứa gả cho ta. Nhỏ hơn ta tận chín vạn tuổi, cười chết
mất, phu quân của ta.
Ta ừ một tiếng, trịnh trọng nói " Nếu ta lập gia
đình đúng tuổi, chỉ sợ bây giờ con cháu cũng phải lớn bằng ngươi rồi."
Hắn dừng bút một chút, ta liếc mắt nhìn tờ giấy Tuyên
Thành ở trên mặt bàn kia, nét bút thật cứng cáp, bút pháp tốt quá.
Hắn không nói gì, chỉ buông bút bình tĩnh nhìn ta, đôi
mắt cực kỳ lãnh đạm.
Ta cười gượng hai tiếng, lại nói sang chuyện khác :
" Nghe tiên nga kia nói, ngươi đã mang Mậu Thanh công chúa ở Đông Hải lên
Thiên cung rồi sao ?"
Xem ra câu này mang ra thay đổi đề tài cũng không tốt
lắm.
Ta vốn nghĩ nam nhân đều thích thảo luận về những đề
tài liên quan đến nữ nhân. Năm đó, lúc ta làm tiểu Thập Thất ở trên đỉnh Côn
Luân, mỗi khi chọc Đại sư huynh tức giận, ta chỉ cần chuyển sang tán gẫu với
huynh ấy, kiểu như nữ thần tiên nhà ai xinh đẹp chẳng hạn, có thể dễ dàng hóa
giải sự tức giận của huynh ấy. Có điều ta đã quên rằng ta cũng không còn là vị
thanh niên Tiểu Thập Thất của Côn Luân năm đó nữa. Ngay cả đám nam thần tiên
thích thảo luận về nữ thần tiên, đương nhiên không bao giờ thích cùng một nữ
thần tiên để tán gẫu về nữ thần tiên khác. Tóm lại, ta lại sai rồi.
Ai ngờ tim nam nhân như đáy bể khó dò, Dạ Hoa mới vừa
rồi còn thập phần buồn bực, liếc mắt nhìn ta lạnh nhạt bạc bẽo, đã lại cầm lấy
bút chấm đẫm mực, miệng nhếch lên cười rạng rỡ, nói " Đứng ở cửa sổ đi, rồi,
kéo ghế trúc ra trước mặt, rồi, hay là nằm xuống đi, rồi rồi, tựa đầu vào ghế,
tỏ vẻ thoải mái một chút."
Ta đờ đẫn làm theo lời hắn như một con rối, đến lúc đó
mới nghĩ ra, hắn muốn vẽ cho ta một bức tranh. Nằm trên ghế trúc chưa được bao
lâu, ta đã chuyển sang tư thế Hải Đường Xuân Thụy*, không nói năng gì.
Hắn đứng vẽ được một lát, bỗng nhiên nói : " Mậu
Thanh kia thà chết chứ không chịu gả cho nhị vương tử của Tây Hải, trước đây dù
sao nàng ta cũng từng chăm sóc cho a Ly với ta nhiều, ta liền mang nàng ta về
làm tỳ nữ ở Thiên Cung. Đợi khi nào nàng ta nghĩ kỹ càng, sẽ để nàng ta tự
do."
Ta thoáng choáng váng, không nghĩ là hắn lại giải
thích như thế.
Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt hiện rõ vẻ dịu dàng, chậm
rãi nói : "Còn muốn nói gì với ta, thì nói luôn một thể đi."
Ta cực kỳ cảm kích nói : " Tay đã tê rần, có thể
đổi tư thế khác được không ?"
Hắn bật cười, lại vẻ thêm vài nét nữa, rồi mới nói
" Tùy nàng"
Cuối cùng ta nằm trên ghế trúc ngủ lúc nào không hay
Đến lúc tỉnh lại, trời đã tối đen. Trên người đắp một
cái áo choàng màu đen, giống như của Dạ Hoa, nhưng người thì không hiểu đã đi
đâu mất.
----------