Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 28: Chương 28: Quận chúa ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ liên lụy đến Thế tử, không bằng sớm nên trở về Tĩnh An vương phủ của ng




Con cháu Thành gia, không kể nam nữ, tính tình đều rất cương liệt, ngay cả con dâu cưới về cũng có người tính tình cương liệt. Người Thành gia cương liệt nhất chính là Duệ Tông hoàng đế hai mươi mấy năm trước. Đại Hi khai triều hơn hai trăm năm, từ khi thành lập đã cùng Bắc Vệ kết tử địch, mỗi thế hệ Hoàng đế lúc tại vị đều cùng Bắc Vệ có chiến có hòa, còn cử công chúa đi hòa thân, chỉ có Duệ Tông hoàng đế đã nói là làm, quyết đối đầu cùng Bắc Vệ đến chết mới thôi, lúc Duệ Tông hoàng đế tại vị, biên giới Hi Vệ chỉ có vương tử chôn xương, chưa từng có vương nữ kết thân, chính là tính tình cương liệt như vậy. Mà vị Duệ Tông hoàng đế, chính là gia gia của Thành Ngọc nàng.

Phải biết Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc từ khi sinh ra, người nàng sùng bái nhất chính là gia gia, sau đó mới là lão cha đã mất của nàng. Kế thừa khí phách của gia gia, Thành Ngọc mặc dù chưa đầy mười sáu, nhưng một khi thực sự quyết tâm, cũng tương đối cương liệt. Nàng nói những chuyện của ngày hôm qua sẽ coi như đã chết, thì đó chính là chết một cách triệt để, tuyệt đối không vương vấn.

Để thể hiện mọi chuyện hôm qua coi như đã chết một cách triệt để, Thành Ngọc ở trong phòng vùi đầu đọc sách mấy ngày liền, không biết từ xó xỉnh nào lôi ra được một cuốn sách nhăn nhúm tên《 U Sơn Sách 》, trong đó có nói bên ngoài Hạm thành trong mấy ngọn núi sâu có ẩn chứa những hang động u tối vô cùng kỳ bí. Thành Ngọc đối với cuốn sách này yêu thích không buông tay, đọc đến say mê, đọc xong liền lôi Thanh Linh chạy đi thám hiểm.

Trong cả tháng tư, các nàng đều lăn lộn trong rừng sâu núi thẳm, chiến đấu với thiên nhiên, đánh chó sói chém mãnh hổ, Thanh Linh xuất thân ảnh vệ nên căn bản không thấy có vấn đề gì. Cho đến cuối tháng tư, Quý thế tử tìm Thanh Linh nói chuyện một hồi, đại ý là nói nếu còn mang Hồng Ngọc quận chúa xuất môn lao vào chỗ hiểm thì sẽ đem hai người cấm túc, coi như là cho đám chó sói mãnh hổ ở trong rừng sâu núi thẳm ngoài thành một con đường sống.

Hai mươi ngày sau, Thành Ngọc cùng Quý thế tử tựa như vương bất kiến vương (1). Lúc Thanh Linh nói với nàng về sự can thiệp của Quý thế tử, nàng cũng chỉ ậm ừ đã biết, quy tắc đối khách ở nơi này, chủ nhân có lệnh, bản thân phải tuân theo, như thế mới là khách có lễ nghi. Sau đó quy quy củ củ ở hậu hoa viên đọc sách cho cá ăn.

(1): ý một núi không thể có hai hổ

Thanh Linh chưa bao giờ nhìn thấy một mặt này của nàng, nhất thời càng cảm thấy mới mẻ. Nàng không biết vị Quận chúa trước mắt mình được hoa yêu tùy tiện nuôi lớn, cũng chịu quản thúc của hoàng gia uy nghiêm, lúc nàng ngây thơ thì hết sức ngây thơ, lúc tự do phóng khoáng thì lại vô cùng tự do phóng khoáng, lúc cần quy củ, cũng có thể thực hiện vô cùng quy củ.

Tháng năm, Thành Ngọc thường đi tản bộ trên con đường mòn trong vườn hoa vương phủ, vì vậy cũng có mấy lần bắt gặp Quý thế tử cùng cô nương dị tộc Quý thế tử dẫn về kia, Quý thế tử đối với nàng trước sau như một, ngược lại cái vị cô nương bạch y bên cạnh thì đối với nàng có chút bất đồng.

Những lúc vị cô nương này đi cùng Quý thế tử, nàng ta sẽ học theo Quý thế tử, mắt nhìn thẳng coi Thành Ngọc không tồn tại. Lúc vị cô nương này đi một mình, nàng cũng một mình, thì sẽ làm bộ lơ đãng đi qua lương đình mà Thành Ngọc đang ngồi cho cá ăn, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người nàng.

Thành Ngọc là một vị Quận chúa xui xẻo ngày lễ ngày tết đều phải vào ở trong Hoàng cung, trong cung không thiếu nhất chính là nữ tử tâm cơ, nàng nhìn ra được trong mắt cô nương kia mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng khinh thường. Nhưng Thành Ngọc cảm thấy điều này cũng không trách được người ta, ai bảo nàng đêm đó ở Việt Bắc Trai đánh mất hết thể diện khóc nháo một trận như vậy.

Nói về lai lịch của cô nương bạch y, trong phủ có một vài lời đồn đại.

Theo bát quái của đám hạ nhân, thì cô nương này họ Nặc Hộ, tên chỉ một chữ Trân, chính là người Nguyệt Linh bộ một trong mười ba di bộ, được Quý thế tử cứu từ trong tay đám mã tặc; mã tặc giết cả nhà vị cô nương này, Thế tử thương xót nàng, cho nên dẫn nàng trở về phủ, nếu nàng phục vụ tốt cho Thế tử, thì sẽ nạp nàng làm thiếp.

Thành Ngọc cảm thấy Quý thế tử lựa chọn bằng hữu thật nghiêm khắc, nhưng nạp thiếp thì lại thật tùy tiện.

Bất quá đối với ý kiến của Thanh Linh trong chuyện này, nàng lại không quá đồng ý, Thanh Linh cảm thấy, lời trong miệng bọn hạ nhân, có vẻ chỉ là biện pháp che mắt mà Thế tử cố ý tạo ra, để mê muội lòng người. Quý thế tử chọn bằng hữu rất nghiêm khắc, cho nên nạp thiếp cũng sẽ không tùy tiện.

Thành Ngọc liền cùng Thanh Linh đánh cược năm mươi lượng vàng.

Vì cái giá năm mươi lượng vàng này, Thanh Linh rất nhanh đã dò ra được một phiên bản mới tinh. Phiên bản này nói vị cô nương Nặc Hộ Trân này đúng là được Thế tử tìm được ở Nguyệt Linh bộ, nhưng lại không phải cứu được từ trong tay đám mã tặc. Đây chính là kết quả mà bốn ảnh vệ cố gắng bảy năm mới tìm ra.

Nói Trân cô nương chính là viên ngọc châu duy nhất còn sống sót của Nam Nhiễm tiên vương mười lăm năm trước trong trận cung biến của Nam Nhiễm quốc. Bởi vì là hậu nhân của Nam Nhiễm Mạnh thị, tên thật nên gọi là Mạnh Trân. Quý thế tử đem nàng về, là vì cổ thư Nam Nhiễm ghi lại toàn bộ tri thức ngàn năm của bộ tộc đang cất giấu ở Nam Nhiễm cổ mộ.

Người Nam Nhiễm giỏi về dùng độc, lại am hiểu kỳ môn độn giáp, cho nên vào thời điểm mười lăm năm trước tình hình Nam Nhiễm bất ổn, thời cơ tốt như vậy, Lệ Xuyên vương gia cũng không đem Nam Nhiễm thu phục. Nhưng nếu có thể đi vào Nam Nhiễm cổ mộ lấy được những cổ thư kia phá được kỳ phương kỳ thuật của Nam Nhiễm, Nam Nhiễm đại bại chỉ là kết quả tất yếu ngày một ngày hai.

Để mở ra Nam Nhiễm cổ mộ thì cần máu thánh nữ, mà thánh nữ Nam Nhiễm quốc, chính là trời chọn. Đây cũng chính là lý do Quý thế tử hao tổn nhiều tâm huyết trên người Mạnh Trân: Thánh nữ Nham Nhiễm đời này, chính là cái vị sinh sống ở Nguyệt Linh bộ, Mạnh Trân công chúa lấy tên giả là Nặc Hộ Trân.

Mà hiện nay, cái vị Nam Nhiễm vương từ mười lăm năm trước giết huynh đoạt vị, cũng đang một mực tìm kiếm thánh nữ mất tích này.

Kể xong câu chuyện này, Thanh Linh thay Thế tử than thở một câu: Thật may Thế tử đi trước một bước. Rồi nàng lại tự mình dự đoán một chút: Có thế thấy được Thế tử đang chuẩn bị cho việc thăm dò Nam Nhiễm cổ mộ.

Thanh Linh vừa dứt lời, Thành Ngọc thoáng che miệng, có chút kinh ngạc. Vì năm mươi lượng vàng, Thanh Linh liền đem Quý thế tử bán đi, còn bán rất gọn lẹ không chút do dự. Nàng vì Thanh Linh mà cảm thấy có chút lo lắng: “Ngươi không sợ Thế tử sẽ xử ngươi nếu hắn biết được sao?”

Thanh Linh gật đầu trả lời nàng: “Đúng vậy, Thế tử rất coi trọng đạo lý này, biết càng nhiều chết càng nhanh,“ sâu kín nhìn Thành Ngọc, “Quận chúa lúc này cũng giống ta biết được khá nhiều...”

Thành Ngọc như đưa đám: “Ta căn bản đâu có muốn biết nhiều như vậy, ta giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy vẫn còn kịp sao?”

Thanh Linh phốc một tiếng, cười khúc khích: “Quận chúa anh minh.” Rồi có chút thâm ý nói, “Cho nên Trân cô nương nếu ngày nào đó khiêu khích Quận chúa, Quận chúa cũng không cần để ý nàng, ngài vừa biết Thế tử đã tốn bao tâm huyết trên người nàng ta, thì phải biết một khi ngài cùng Trân cô nương tranh chấp, Thế tử chắc chắn sẽ vì đại cuộc, cho dù Quận chúa có đạo lý, hắn cũng sẽ không đứng về phía người.” Nàng thở dài, “Thế tử hắn chính là người làm đại sự a.”

Thành Ngọc run sợ chốc lát, bày tỏ đã thấu hiểu tấm lòng vì đại nghiệp của Thế tử, cũng hiểu sự che trở của Thế tử đối với Mạnh Trân, cũng hiểu sự khinh thường của Mạnh Trân đối với nàng, nhưng hoàn toàn không hiểu được tại sao Mạnh Trân lại phải khiêu khích mình.

Thanh Linh châm chọc: “Chẳng lẽ Quận chúa không nhìn ra Trân cô nương coi Quận chúa là tình địch sao?”

Thành Ngọc càng cảm thấy kỳ quái, tại sao nàng ta lại coi nàng là tình địch.

Thanh Linh nhìn nàng rầu rĩ thật lâu, thương tiếc sờ đầu nàng một cái: “Quận chúa không cần suy nghĩ tại sao, nghe lời ta là được rồi.”

Thành Ngọc chưa bao giờ hoài nghi trí thông minh của Thanh Linh, nàng cũng khâm phục cách nhìn người của Thanh Linh xưa nay vừa có đạo lý vừa có kỹ thuật. Nhưng tiên đoán vừa rồi của nàng đối với Mạnh Trân, nàng lại không để trong lòng. Cho đến bốn ngày sau.

Sáng sớm bốn ngày sau, Thành Ngọc đang dựa người trên một tấm nhuyễn tháp trong đình tại vườn hoa, tóc buộc lên, trên trán đeo một cái hộ ngạch màu xanh, trong tay cầm một cái quạt kim loại, gõ từng nhịp theo tiếng hát của ca cơ hồng y trước mặt.

Trời mưa lâm râm đã mấy ngày, nàng ở hậu hoa viên có chút bứt dứt. Người bình thường có thể sẽ cảm thấy ngắm hoa trong màn mưa cũng là một loại thú vui tao nhã, nhưng đối với Thành Ngọc, cả một viện tử lúc này trong mắt nàng chỉ toàn mà mỹ nhân ủ rũ dưới mưa. Thanh Linh ở bên cạnh cảm khái: “Nhìn gốc hải đường tứ quý dưới cơn mưa mang theo một vẻ thẹn thùng thật say lòng người...” nhưng Thành Ngọc nhìn thấy mưa lạnh mấy ngày đã khiến mỹ nhân hải đường một thân váy vàng kia bị đánh đến hôn mê bất tỉnh...Nàng cảm thấy chỉ có trời xanh mới hiểu được nỗi khổ của nàng. May mà Thanh Linh chọn được từ trong phủ mấy ca cơ xướng khúc khá hay đến bồi nàng giết thời gian, lại thêm xung quanh đình mà nàng ngồi cũng không trồng bất kỳ hoa hoa thảo thảo gì, nên nàng có thể ở trong đình này tận bốn ngày.

Ca cơ hồng y đàn tỳ bà đang hát đến đoạn “Quỳnh hoa tồi chiết, lãnh hương tẫn tạ, tây phong chỉ hướng vô tình dạ” (2) thì Mạnh Trân cô nương vốn không nên cùng nàng có bất kỳ liên quan nào lại ung dung đi vào.

(2): Hoa quỳnh gãy rụng, hương thơm đã tan hết, trong đêm chỉ còn lại gió tây vô tình.

Ca cơ vừa dứt lời, Thành Ngọc ngồi ngay ngắn cười hỏi Mạnh Trân: “Trân cô nương đây là nghe thấy giọng hát của Liên Âm tỷ tỷ quá mức uyển chuyển, cho nên mới có hứng thú đến chỗ này ngồi...” Nhìn Mạnh Trân thẳng tắp đứng dựa người vào gốc dương liễu, liền đổi lại lời nói,“ Đến chỗ này đứng sao?”

Hàng lông mày thanh tú của Mạnh Trân nhíu lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Quận chúa là Quận chúa Hi Triều, vì sao lại gọi ca cơ ti tiện này là tỷ tỷ?”

Thanh Ngọc đem cây quạt gõ nhẹ trước trán. Thật ra thì nàng không chỉ gọi ca cơ này là tỷ tỷ, ngay cả thị nữ của nàng, nàng cũng gọi là tỷ tỷ, thậm chí mấy cô nương trong thanh lâu ở Bình An thành, nàng gặp ai cũng đều kêu là tỷ tỷ. Các cô nương thấy nàng dẻo miệng, lại là một cái phá gia chi tử ngàn vàng khó gặp, vì vậy ai cũng thích nàng, cho tới bây giờ nàng vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, lần đầu bị người khác chỉ trích, nhất thời có chút ngỡ ngàng.

Mạnh Trân tiếp tục nói: “Gần một tháng nay, ta thấy Quận chúa ở chỗ này ngắm hoa xem điểu, nuôi cầm câu cá, hôm nay lại còn cùng ca cơ lẫn lộn một chỗ, Quận chúa định ngày nào cũng như vậy sao?”

Thành Ngọc cảm thấy mình như vậy đã coi như là mười phần tu thân dưỡng tính, phải biết khi còn ở Bình An thành, nàng mà làm được như này thì Chu Cẩn vui vẻ đến mức ngày nào cũng thắp hương cảm tạ trời đất. Nàng cười một tiếng, nhướng mày hướng Mạnh Trân: “Ta như vậy còn còn chưa đủ tốt sao?”

Mạnh Trân quan sát nàng từ đầu đến chân một lần, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, khiêu mi nói: “Quận chúa muốn cuộc sống như này, nên cứ một mực lưu lại ở vương phủ Lệ Xuyên. Vương phủ Lệ Xuyên cùng vương phủ ở kinh thành không giống nhau, không cho phép một vị Quận chúa cao quý tiêu dao không hiểu thế sự, Quận chúa ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ liên lụy đến Thế tử, không bằng sớm nên trở về Tĩnh An vương phủ của ngươi, như vậy, đối với Quận chúa, đối với Thế tử, đối với vương phủ, đều là chuyện tốt.”

Thành Ngọc dùng đầu quạt chống cằm.

Mạnh Trân nhàn nhạt nói: “Xin Quận chúa cân nhắc cẩn thận.” Nói xong không đợi Thành Ngọc đáp lại, đã dời bước ra khỏi lương đình, thong thả đi lại trong màn mưa.

Ca cơ hồng y Liên Âm tùy ý gảy đàn, lặp lại một điệu hát dân gian mới vừa hát, Thành Ngọc vẫn dùng đầu quạt chống cằm, hồi lâu mới nói: “Thanh Linh tỷ nói Trân cô nương sẽ đến khiêu khích ta, Liên Âm tỷ, sao ta lại cảm thấy Trân cô nương này không giống như muốn gây hấn với ta, mà như đang muốn đuổi ta ra khỏi vương phủ a.”

Liên Âm khẽ cười: “Quận chúa dùng cái chữ đuổi này, không được tốt lắm, nô tỳ nghĩ nên uyển chuyển một chút, dùng chữ khuyên, có vẻ dễ nghe hơn.”

Thành Ngọc mở quạt ra, che nửa gương mặt, động tác cực kỳ phong lưu, khẽ thở dài một cái: “Đều là muốn ta đi a.”

Liên Âm ôm tỳ bà hát một câu: “Quỳnh hoa chiết, lãnh hương tạ, gió tây chỉ hướng vô tình dạ.” cong mi cười một tiếng: “Quận chúa cùng nô tỳ vẫn nên tiếp tục vui vẻ nối từ tiếp khúc, tội gì phải hao tổn tinh thần vào chuyện kia. Tiểu khúc Quận chúa chọn ban đầu vốn đã mang chút bi thương, phối hợp với câu này của Quận chúa, càng thêm buồn bã, nô tỳ liền đem câu này giảm đi hai chữ, Quận chúa có cảm thấy đúng là bớt trống vắng đi không?”

Thành Ngọc thu lại quạt, vui vẻ lên tiếng: “Liên Âm tỷ không hổ là chuyên gia từ khúc, là một người khéo dùng chữ.”

Nhưng Thành Ngọc trở về vẫn nghĩ đến chuyện rời phủ.

Nàng lưu lại ở Lệ Xuyên vương phủ, chính là bởi vì nàng muốn kết giao cùng Quý thế tử, lại vừa vặn người hầu trung thành Chu Cẩn của nàng cảm thấy nàng thật phiền phức nên đem nàng ném ở đây.

Ý của Chu Cẩn là nửa năm sau sẽ tới đón nàng. Nàng tới vương phủ vào tháng hai, lúc này mới sang tháng năm.

Nàng cùng Quý thế tử đi đến bước này thật ra thì không còn gì thú vị, nàng lưu lại vương phủ chính là không còn cách nào khác, nhưng Lệ Xuyên không thể thái bình như Bình An thành, nàng cứ tùy tiện rời khỏi vương phủ, nếu xảy ra chuyện, chưa nói tới thái độ Hoàng đế, Chu Cẩn nhất định sẽ tay không phá hủy Lệ Xuyên vương phủ... Quả thực là mang thêm phiền toái cho phu thê lão Vương gia.

Nàng nghĩ vẫn nên lưu lại đây chờ thì hơn.

Sau đó mỗi lần gặp Mạnh Trân, nhìn ánh mắt đối phương như muốn nói “Ngươi sao còn chưa rời đi”, nàng liền dứt khoát như không thấy.

Có một lần đuổi bắt thải điệp bay vào trong hoa viên đậu trên thác nước, Thành Ngọc rón ra rón rén nhón chân đi vào, lỗ tai nghe được bên kia núi đá tiếng Mạnh Trân cùng thị nữ của nàng dùng ngôn ngữ Nam Nhiễm tán gẫu, có mấy câu đúng là nói đến nàng.

Thị nữ kia nói: “Thế tử điện hạ một tháng này, ngày nào cũng tới hoa viên đi dạo, cô nương ngươi...”

Mạnh Trân không nói gì.

Thị nữ kia oán hận: “Hồng Ngọc quận chúa kia sao còn chưa dời đi, theo lý cô nương đã nói rõ ràng với nàng ta, nàng ta không nên tiếp tục ở trong vương phủ làm liên lụy đến Thế tử điện hạ chứ? Hay là nàng ta nghe không hiểu ý cô nương...”

Mạnh Trân mở miệng: “Nàng ta biết,“ nhàn nhạt nói, “Chỉ là nữ tử Trung Nguyên, có vẻ đều yếu đuối.”

Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi núi đá, liền nhìn thấy nàng, vẻ mặt thị nữ kia đầy hốt hoảng, Mạnh Trân ngược lại rất trấn định, còn nhíu mày một cái.

Thành Ngọc nhoẻn miệng cười, giơ ngón tay lên đặt giữa môi, vừa ra hiệu cho các nàng chớ có lên tiếng, vừa chỉ về phía thải điệp đang đậu trên đóa hoa phật tang màu đỏ thẫm, rón ra rón rén bước lại gần đóa hoa phật tang, giống như diều hâu vồ mồi hướng thải điệp nhào tới, rồi sau đó từ trong bụi hoa phiền não bò dậy: “Di, như vậy mà cũng thoát được!” Lại một đường đuổi theo thải điệp.

Sau lưng nghe được tiếng thị nữ thở phào nhẹ nhõm: “Thật may nàng ta không hiểu tiếng Nam Nhiễm.”

Mạnh Trân nhàn nhạt nói: “Cho dù hiểu thì như thế nào.” Trong âm thanh ẩn chứa tức giận, “Cũng chỉ là cái người ham chơi không có ý chí!”

Thành Ngọc vẫn đuổi theo thải điệp không ngừng.

Nếu là ở Bình An thành, ai dám nói nàng yếu đuối, nàng liền đem đối phương đánh đến bán thân bất toại, đừng nói đánh một công chúa man tộc, ngay cả công chúa đương triều nàng cũng không nể. Nhưng suy cho cùng, nàng hôm nay đang ở nhờ Lệ Xuyên vương phủ, như Thanh Linh nói, Mạnh Trân đối với Quý thế tử rất hữu dụng, mặc dù Quý thế tử cùng nàng như vậy, nhưng chung quy vẫn từng cứu nàng. Mà nàng lại lừa gạt Lệ Xuyên vương phủ chu đáo tiếp đón ba tháng, lại thêm cái tên Chu Cẩn rất biết giữ lời nói nửa năm sẽ đến đón nàng là chắc chắn sau nửa năm mới tới, vì vậy bọn họ còn phải chiếu cố nàng ba tháng nữa.

Chung quy Lệ Xuyên vương phủ đối với nàng có ân.

Nàng nguyện ý vì cái ân này, mà bỏ qua cho địch ý khó hiểu của Mạnh Trân đối với nàng.

Thời tiết cuối hạ, trong tam phục (3) mặt trời chói chang nóng bức, ở trong hoa viên lại sợ nóng, Thanh Linh liền dẫn Thành Ngọc xuất môn nghe thuyết thư, nhưng lại nhìn thấy Mạnh Trân. Thanh Linh nhắc nhở một câu, nói gần đây trong phủ nhiều việc, Thế tử hết sức bận rộn, Thành Ngọc không hỏi nhiều, Thanh Linh cũng không nói nhiều. Hai người chỉ đi nghe cho vui, chơi đùa cho qua ngày.

(3): ”Lạnh nhất Tam cửu”, “Nóng nhất Tam phục””. Hai câu ngạn ngữ này là kinh nghiệm của nhân dân Trung Quốc tích lũy được qua thực tiễn lâu dài. “Tam cửu” là chỉ chín ngày thứ 3 sau Lập đông (9 x 9 = 81 ngày gọi là cửu cửu) vào khoảng trung hoặc hạ tuần tháng giêng. “Tam phục” là chỉ Sơ phục (ngày Canh thứ ba sau ngày Hạ chí), Trung phục là ngày Canh thứ tư sau ngày Hạ chí và Mạt phục (ngày Canh thứ nhất sau ngày Lập thu) vào khoảng trung tuần tháng 7 đến trung tuần tháng 8.

Kết quả cuối tháng đó, lại xảy ra chuyện.

Quý thế tử dẫn thuộc hạ đi dò xét Nam Nhiễm cổ mộ. Mười tám người đi, chỉ có hai người trở về. Một là Mạnh Trân, người còn lại chính là Quý thế tử vì cứu nàng mà trúng kịch độc.

Quý thế tử trúng kịch độc, sinh tử cận kề, theo lý thì đây là thời cơ tốt để hòa hoãn lại quan hệ giữa hai người.

Thanh Linh từ trước tới nay xem rất nhiều thoại bản, đối với việc này hết sức tâm đắc, biết rằng cho dù Thế tử nghĩ giữa hai người có một khoảng cách xa sông cách bể, chỉ cần Quận chúa lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày hầu hạ bên giường Thế tử, Thế tử đang ốm yếu sao có thể ngăn cản, tất nhiên sẽ thuận theo.

Nàng lúc trước vẫn đứng bên ngoài thờ ơ quan sát, cảm thấy Quận chúa quả thực là một người phóng khoáng. Cái người thấy Quận chúa ngây thơ như hài tử không thể sánh vai là Thế tử, vì vậy đem Quận chúa cách xa ngàn dặm chính là Thế tử, nhưng cái người kìm nén đau khổ trong lòng không ai biết, cũng là Thế tử. Nàng cảm thấy tự mình ra quyết định này thật ra là vì tốt cho Thế tử.

Nhưng vấn đề chính là Quý thế tử quá kín kẽ quá thủ đoạn, cho tới khi Thanh Linh dò ra tin tức Thế tử bị trúng độc, thì đã là ba ngày sau; đợi đến khi nàng nghĩ ra kế hoạch thật hoàn hảo giúp Quận chúa chớp lấy thời cơ cùng Thế tử tháo gỡ hiềm khích lúc trước, thì kịch độc của Thế tử đã được giải.

Đúng như mô típ trong các thoại bản đã đọc, lúc tính mạng công tử đang trên bờ vực sinh tử đúng là đã có giai nhân bầu bạn chiếu cố còn khóc lóc, nhưng người đó không phải Thành Ngọc.

Vì Thế tử điều phối giải dược là Trân cô nương.

Chờ đợi bên giường hầu hạ Thế tử cũng là Trân cô nương.

Lúc Thế tử tỉnh lại, người ở bên cạnh hắn khóc đến hoa lê vũ đái vẫn là Trân cô nương.

Thanh Linh cảm thấy Thế tử cùng Quận chúa e là đã xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.