Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 22: Chương 22: Quý thế tử tại sao lại dễ tức giận như vậy?




Đoạn quá khứ mà Thành Ngọc không thể đối mặt cũng không muốn hồi tưởng kia, thật ra cũng không chuyện cũ xa xưa gì. Chuyện đó chỉ mới chỉ phát sinh tháng hai năm ngoái. Ở Lệ Xuyên tháng đó được gọi là quế nguyệt (1).

Tiền triều có một tài tử nổi danh từng làm một bài thơ phú, trong đó có câu “Quế nguyệt vô thương, u tư nhập thủy phó hán giang” (2), cho nên sau đó người Lệ Xuyên đặt tên cho tháng này là tháng không đau thương, ý muốn trong tháng này sẽ không phát sinh chuyện gì xấu.

Đây là lời Thanh Linh nói cho Thành Ngọc.

Nhưng Thanh Linh lại chết trong đúng tháng này. Chết trong cái tháng theo lý tuyệt sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện xấu, tuyệt không có chút đau thương.

Vương thế tử Lệ Xuyên Quý Minh Phong có mười tám ảnh vệ, Thanh Linh là nữ ảnh vệ duy nhất trong mười tám người đó, cũng là ảnh vệ ưu tú nhất của Quý Minh Phong.

Lệ Xuyên nằm tận cùng phía nam Đại Hi, tiếp giáp Nam Nhiễm, Mạt Đô, Chu Giản. Cùng các tiểu quốc man di, hán di cư ngụ mất trăm năm, một vài phong tục tập quán so với Trung Nguyên hết sức bất đồng.

Thành Ngọc ở vương phủ Lệ Xuyên nửa năm, liên quan đến các loại tập tục cổ xưa của Lệ Xuyên, một nửa là nàng biết từ trong sách: Thư phòng Quý Minh Phong cái gì cũng có, bức vẽ sông núi đất đai có đủ loại giang hà hải chí, luận về phong tục tập tục cổ xưa cũng có rất nhiều bản ghi chép cổ; một nửa còn lại là nàng nghe được từ Thanh Linh: Thanh Linh chính là một cái bách sự thông chính hiệu, từ những chuyện vặt vãnh như bát quái trên đường phố, đến chuyện cao siêu hơn như bí văn Chư Di quốc, nàng đều biết được.

Đoạn quá khứ ở Lệ Xuyên kia, đến tận hôm nay Thành Ngọc không hề đề cập đến, như lời nàng nói với Liên Tống, bởi vì nàng không có dũng khí. Nàng đeo trên vai nỗi hổ thẹn cùng đau đớn nặng nề, mỗi lần nhớ lại, đều là một sự hành hạ, nếu không có Chu Cẩn đem những thứ kia phong ấn lại, nàng không biết làm thế nào để sống một cuộc sống bình thường.

Ngày hôm nay, nàng không còn là nữ hài tử mười lăm tuổi lạc quan yêu đời, tiêu dao khoái hoạt. Từ lâu, nàng vẫn cố giả vờ bản thân vẫn còn ở thời điểm đó, nhưng sự thực đã không còn được như thế.

Trong một tháng Thanh Linh mới chết, mỗi ngày nàng đều tự trách bản thân mình, vì sao phải đi xa nhà như vậy, vì sao phải rời thành Bình An để tới Lệ Xuyên? Vì sao rõ ràng bắt đầu vui vẻ như vậy, mà kết thúc lại tàn khốc như thế?

Thật ra thì bi kịch thế gian, phần lớn đều từ hạnh phúc cùng vui sướng mà khai hoa, cuối cùng kết quả tàn khốc, bởi vì không có niềm vui ban đầu, sao thấy được kết cục đau thương? Trời cao chính là muốn thế gian biết được đạo lý này. Thành Ngọc khi đó vẫn chưa biết những điều này. Nàng vẫn còn quá nhỏ, không có đi qua bao nhiêu đường, cũng không có gặp qua bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu chuyện, ở trong Thập Hoa Lầu mười lăm năm, nàng chưa từng được nhìn thấy nhân gian chân thật. Mà trong nhân gian chân thật đó, thường có rất nhiều đau khổ biệt ly.

Đem hết thảy mọi chuyện hồi tưởng lại Kính Nguyên năm thứ ba, mùa xuân, năm ngoái. Tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, đây cũng là thời điểm bắt đầu đoạn chuyện xưa.

Mười lăm tháng giêng, Thượng Nguyên Thiên Quan (3) ban phúc, trong cung treo đèn hoa đăng, trong kinh thành sẽ có hội đèn. Một ngày này, thiên tử và bách tính cùng vui mừng thưởng hoạt. Ngày thứ hai sau ngày đại khánh này, chính là sinh thần của Hồng Ngọc quận chúa. Mười sáu tháng giêng, Thành Ngọc tròn mười lăm tuổi.

Số mệnh của Thành Ngọc có bệnh kiếp, năm đó Quốc sư xem tử vi đẩu sổ (4), bày ngũ tinh vận hạn (5), tính toán ra khi Quận chúa qua mười lăm tuổi liền có thể vượt qua bệnh kiếp, lúc đó có thể ra khỏi Thập Hoa Lầu. Nhưng vận mệnh của Thành Ngọc so với những người khác không tương đồng, trong mọi thời gian và tình thế, luôn có đại biến. Phải biết sau khi Tĩnh An vương gia qua đời, Quốc sư đã mấy năm chưa từng chạm mặt Thành Ngọc, tất nhiên không thể vì nàng tính toán vận hạn. Cho nên mười bảy tháng giêng, Chu Cẩn tự cho là ngày vạn sự đại an liền mang theo Thành Ngọc cùng Lê Hưởng ra khỏi vương thành, một đường hướng nam, thẳng hướng Lệ Xuyên nơi mà Thành Ngọc luôn ao ước được nhìn ngắm.

Một năm mùa đông lạnh lẽo mà mùa xuân cũng lạnh giá, tết nguyên tiêu vừa trôi qua, thành Bình An ở phương bắc liền chìm trong cảnh tượng cây cao cành khô hứng chịu từng trận tuyết, không khí hết sức tiêu điều, trên đường xuôi nam, cảnh tượng hoàn toàn trái ngược, đập vào mắt là một màu xanh mướt, khung cảnh tràn ngập sắc xuân. Vượt qua dãy núi cắt ngang nam bắc, liền có thể nhìn thấy ở trên đoạn đường núi heo hút hay bên bờ trường hà hai ba mỹ nhân tuyệt sắc sống cách biệt với thế gian, chúng đều là những bông hoa xuân đang từ từ nở rộ.

Thành Ngọc mười lăm năm qua lần đầu tiên ra khỏi thành Bình An, băng qua những dãy núi khi thì thanh lệ khi thì hùng vĩ, vượt qua những con sông dài khi thì êm ả khi thì chảy siết, xuyên qua thị trấn cái thì sầm uất cái thì hoang tàn, mới hiểu được những thứ viết trong sách “Khắp đỉnh núi phủ màu xanh biếc” là màu sắc gì, “Tiếng thác chảy rơi xuống nhân gian” là âm thanh gì, “nhấp nhô mười vạn nóc nhà” lại là cảnh tượng gì. Một đường nhìn thấy toàn những thứ mới lạ, vì vậy mỗi ngày của Thành Ngọc đều là một ngày vui.

Bước ra khỏi cổng thành Bình An, Ngọc tiểu công tử lần đầu tiên nhận thức nhân gian tươi đẹp này, như cá gặp nước, như ngựa đứt dây cương, như chim sổ lồng, xứng đáng với hai chữ tự tại. Nàng một đường vung tiền đến vui vẻ, chỉ mấy ngày đã đem tiền tiêu vặt trong tháng dùng hết chỉ còn dư lại hai đồng bạc. Thấy Chu Cẩn tức giận đến mức không muốn cùng nàng nói chuyện, nàng không để ý, mang một cái vòng ngọc phỉ thúy đưa cho lão đầu bình thư học nhiều hiểu rộng để lão kể chuyện cho nàng. Thấy Chu Cẩn càng tức giận hơn dứt khoát không muốn nói chuyện cùng Lê Hưởng và nàng, nàng vẫn không chột dạ, mang cái áo lông mới đổi đem bán đi rồi tự mình chạy đến quán rượu người Hồ nghe ca cơ người Hồ hát tiểu khúc. Thấy Chu Cẩn rốt cuộc tức đến mức thành thói quen không thèm để ý đến nàng nữa, nàng lại càng thêm không e dè, còn nhân cơ hội này đi làm chuyện đại sư: đó chính là mang con ngựa Ngọc Hoa của Chu Cẩn đi giúp tú tài nghèo chuộc lấy tình nhân từ trong quán rượu người Hồ...

Chu Cẩn đi theo sau Thành Ngọc một đường chuộc vòng ngọc chuộc áo lông còn chuộc cả con ngựa Ngọc Hoa của chính mình, mỗi lần từ trong cửa hiệu chuộc đồ đi ra là một lần nhìn trời tự hỏi, tại sao hắn lại đem cái tiểu gia hỏa này từ trong thành Bình An đến nơi này. Lại thấy cái tiểu gia hỏa còn chưa phát giác điều gì, vẫn còn vui vẻ cùng bình thư lão đầu tán phét cái gì mà hai mươi bốn phương pháp ăn dưa, Chu Cẩn hận không thể đem tiểu gia hỏa này ném đi một trăm lần.

Nhưng không nghĩ tới hắn không đem Thành Ngọc ném đi, nhưng Thành Ngọc lại đem hắn ném đi.

Đó là một đêm mười lăm tháng hai.

Đêm mười lăm tháng hai, bọn họ ba người rảnh rỗi đi du ngoạn sườn Dạ Bích núi Khởi La để ngắm khung cảnh “Nguyệt chiếu Dạ Bích“.

Mọi người đồn rằng, sâu trong núi Khởi La có nhiều sơn tinh dã yêu trú ngụ, thường có nhiều đạo tăng muốn đẩy nhanh quá trình tu đạo của mình đã tìm tới đây lùng bắt yêu quái luyện đan, để tăng tu vi. Nhưng cái gọi là dã yêu sơn tinh hay là luyện yêu thành đan, dẫu sao cũng quá xa xôi đối với cuộc sống phàm nhân, vì vậy thật ra thì không có người phàm nào tin vào những lời đồn đó, chỉ cho rằng ông bà tổ tiên trước đây tự nghĩ ra để hù dọa những đứa trẻ hay khóc đêm mà thôi. Bọn người Thành Ngọc cũng không quá để ý đến chuyện này.

Tuy nhiên, lúc ba người họ leo lên sườn Dạ Bích, quả thật có gặp một nhóm đạo nhân tới đây lùng bắt yêu quái.

Mấy đạo nhân đúng là có căn cốt tốt, tu vi so với đạo sĩ bình thường cũng bất đồng, nhìn một cái liền phát hiện ra thân phận thực sự của Chu Cẩn và Lê Hưởng. Đám đạo nhân tà tâm, cần gì quan tâm thiện yêu hay ác yêu, chỉ thấy hai yêu tinh này tinh lực dồi dào, chính là con mồi trăm năm khó gặp, liền phối hợp bày trận bắt yêu, nhất quyết phải bắt bằng được hai người họ đi luyện đan.

Trong mắt Thành Ngọc, Chu Cẩn luôn luôn không gì không thể, nhưng ngay cả nàng cũng biết Chu Cẩn như vậy cũng có tử huyệt. Tử huyệt của Chu Cẩn chính là đem mười lăm trăng tròn: Bởi vì mấy trăm năm trước từng bị tổn thương nặng nề, thương tổn này thật ra thì không bao giờ hết, nhưng ngày thường cũng không quá mức trở ngại, duy chỉ có những đêm trăng tròn, pháp lực của hắn hoàn toàn biến mất.

Cho nên kết quả tất yếu của trận đấu pháp này là: Chu Cẩn bị trọng thương, ba người bất đắc dĩ chạy trối chết, đám đạo sĩ không ngừng truy sát phía sau.

Lúc đó Chu Cẩn bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, pháp lực Lê Hưởng cũng chỉ đủ mang theo một người, trong khi nàng vừa phải cõng Chu Cẩn vừa phải dắt theo Thành Ngọc, dưới quyết tâm đuổi cùng giết tận của đám đạo nhân, bọn họ tạm thời chỉ bảo vệ được cái mạng nhỏ ba người mà thôi. Nhưng mắt thấy Lê Hưởng sắp chống đỡ hết nổi, một mạch trốn chạy cũng chỉ còn đường chết.

Trong tuyệt cảnh đó, Thành Ngọc vẫn luôn có dáng vẻ một hài tử đột nhiên lộ vẻ bình tĩnh hiếm thấy, nhanh nhẹn lột cái áo dính máu của Chu Cẩn ra rồi mặc lên người mình, thấp giọng hướng Lê Hưởng nói: “Lê Hưởng tỷ, cho ngươi ba nhiệm vụ,“ nàng giơ ngón thứ nhất lên, “Thứ nhất, đem bộ dạng ta đổi thành Chu Cẩn,“ lại giơ thêm một ngón, “Thứ hai, cho ta một con ngựa khỏe mạnh có thể duy trì thời gian một nén nhang,“ ngón áp út cũng giơ lên, “Thứ ba, đợi sau khi ta dẫn dụ bọn chúng đi, cho ngươi thời gian một nén nhang mang Chu Cẩn đến một nơi an toàn, ngươi có làm được không?” Lúc nói những lời này, âm thanh nàng rất bình tĩnh, sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng trong mắt lại không một gợn sóng.

Lê Hưởng thở hổn hển liều mạng kéo ống tay áo nàng, nàng trấn định nhìn Lê Hưởng: “Lê Hưởng tỷ, đây là đường sống duy nhất của chúng ta, bọn họ dù bắt được ta thì cũng không cần một cái người phàm như ta, cùng lắm chỉ hành hạ chút da thịt, đợi đến khi ánh trăng bị che kín, Chu Cẩn tỉnh lại, các ngươi tìm cơ hội tới cứu ta.” Nói xong đã đẩy Lê Hưởng vào chỗ ẩn nấp, còn mình một đường hướng bên trong rừng rậm chạy đi.

Thành Ngọc rất hiểu Lê Hưởng, Lê Hưởng không quyết đoán như Chu Cẩn, gặp đại sự nàng sẽ không có chủ ý, không cách nào liền nghe theo sự sắp đặt.

Quả nhiên, lúc nàng chạy qua một cây thông già, liền cảm giác vóc người có chút cao lên, mà dưới ánh trăng, một con tuấn mã trắng như tuyết từ trong rừng rậm nhảy ra, vó ngựa hướng nàng chạy tới.

Thành Ngọc tuy không có võ, nhưng khả năng điều khiển ngựa trong đám con em tôn thất lại là số một, dùng tai phân biệt âm thanh. Lúc con ngựa phi như bay chạy qua, nàng xoay mình nhảy lên lưng ngựa. Một đám đạo nhân ngự kiếm bay qua sườn núi đập vào mắt nàng. Mắt thấy lân hỏa âm u hiện lên trên khuôn mặt uy nghiêm của đám đạo nhân, Thành Ngọc nháy mắt cũng không dừng lại, quay đầu ngựa trực tiếp hướng chỗ sâu trong núi Khởi La mà chạy.

Ngược lại đám dã đạo nhân kia lại sửng sốt trong chớp mắt, nhưng cũng không dừng lại, vội vã ngự kiếm đuổi theo.

Thành Ngọc từ nhỏ lớn lên trong Thập Hoa Lầu, những người thân cận với nàng quá nửa là Yêu, vì vậy Yêu có tập quán gì, Thành Ngọc rất hiểu rõ. Người đời thường chia Yêu làm hai loại thiện Yêu và ác Yêu, nhưng loài Yêu bọn họ lại tự phân loại tộc mình thành Yêu cách và Yêu vô cách, trong Yêu cách cũng có loại coi con người làm đồ ăn, nhưng loại này chỉ chiếm lấy thân đạo cốt của người tu luyện chứ không ăn thịt người phàm để no bụng. Nói cách khác, Yêu cách chỉ ăn những tăng nhân đạo nhân người tu luyện có pháp lực, không ăn người phàm không có pháp lực, chỉ có Yêu vô cách kia, mới ngay cả thân thể phàm nhân không chút tác dụng cũng cho vào miệng. Mà càng là Yêu cách, càng thích trú ngụ trong núi sâu không có dấu vết con người, đây cũng là lý do Thành Ngọc phóng ngựa như điên hướng vào trong rừng rậm.

Trong đám tôn thất, nàng là một Quận chúa, có lẽ người ngoài cũng đã quên nàng còn là một con cháu nhà tướng, từ nhỏ đã đọc qua hết các loại binh thư, biết được trong ba mươi sáu kế có nhiều kế bất luận trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể dùng, thí dụ như thay mận đổi đào, hoa nở trên cây (6), còn có mượn đao giết người.

Ngựa chạy vào núi sâu, bởi vì con ngựa trắng như tuyết này là do Lê Hưởng biến một con thỏ rừng trong núi mà thành, cho nên đối với đường tắt trong núi hết sức quen thuộc, lại thêm trong núi sâu đúng là có nhiều Sơn yêu chuyên ăn thịt người tu luyện, bị khí tức của đám đạo nhân kia hấp dẫn, liền rối rít hiện hình xông tới, đúng như Thành Ngọc mong muốn, cản lại đám đạo nhân đang đuổi sát chân nàng.

Ngựa trắng mang theo Thành Ngọc một đường chạy phía trước, từ một mặt khác rời khỏi núi, sau lưng đám yêu quái cùng đạo nhân chém giết lẫn nhau đã ẩn sau những hàng cây, không còn nghe thấy tiếng.

Vốn Thành Ngọc còn có chút lo lắng tính toán của bản thân sẽ không được như ý, bởi vì núi sâu như vậy, có Yêu cách, thì cũng có thể có Yêu vô cách, nàng vì mượn đao giết người mà xông vào núi sâu, thật ra cũng đem tính mạng nàng đánh cược một lần. Nàng nói với Lê Hưởng đây là con đường sống duy nhất của bọn họ, nhưng thực ra chỉ là đường sống của hai người họ, còn với nàng có thể là tử lộ, nàng đã biết điều đó. Thời khắc nguy cấp, nàng đành phải cùng thiên ý đánh cược một phen.

Lúc mười lăm tuổi Thành Ngọc đã như vậy, Ngọc tiểu công tử trong thành Bình An không sợ trời không sợ đất, trong lòng co được dãn được, thắng cược cũng được mà thua thì cũng không sao. Nàng cảm thấy vận may tối nay quá tốt, mà cánh hoa của Chu Cẩn chứa trong túi gấm giấu trong ngực nàng vẫn còn rất tươi, có thể thấy Chu Cẩn cũng không sao cả.

Lúc ngựa trắng đưa nàng tới một con đường lớn phía sau núi Khởi La, Thành Ngọc liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thở phào chưa dứt, một nhóm nam nhân thôi kệch to lớn khua đao loạn xạ từ đâu đó lao ra. Chính là đám sơn tặc đóng trại ở núi An Vân bên cạnh.

Đúng lúc vừa rời khỏi núi, pháp thuật Lê Hưởng dùng trên người Thành Ngọc liền hết hiệu lực, vì vậy đám sơn tặc nhìn nàng không phải là một thanh niên nam tử, mà chính là một tiểu mỹ nhân trong độ tuổi đẹp nhất.

Trong mấy thoại bản hí văn, phàm là giai nhân đơn độc trên đường gặp phải cường phỉ, tất cả đều bị cướp lên núi làm áp trại phu nhân, Thành Ngọc đi theo Hoa Phi Vụ đã mấy năm xem đủ loại hí văn này, cho nên nàng hiểu rất rõ.

Thế gian chỉ có người không biết mới dễ hoảng sợ. Ngọc tiểu công tử ỷ nàng thông minh, luôn luôn kiêu ngạo khinh đời, cảm thấy sơn yêu dã đạo nàng còn dùng kế thoát được, còn sợ mấy phàm nhân này sao?

Vì vậy lúc Thành Ngọc bị nhóm mãng phu trói hai tay hai chân, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, trong lòng còn nghĩ, cái đám sơn phỉ này thật ra rất có trách nhiệm, làm việc rất rõ ràng, chăm chỉ cần mẫn lên núi đánh cướp, cướp tiền không được liền cướp sắc, rất có hiểu biết, so với đám yêu quái hay yêu đạo động một chút là ăn thịt người tu luyện vẫn tốt hơn rất nhiều, chung quy vẫn là lĩnh vực nàng tương tối thông thạo.

Đối mặt với người thường, mọi chuyện đều dễ dàng, trong những người bình thường của bình thường còn có người so với nàng thông minh hơn sao? Rất hiếm a.

Nàng bị kinh sợ cả đêm, lúc này có chút hơi mệt mỏi, không thể lập tức cùng bọn chúng đấu trí, nàng định trước mắt phải nghỉ ngơi chốc lát để ổn định lại tinh thần. Nhưng trong lòng nàng lại rất cảm khái, cảm thấy tối nay thật quá xuất sắc.

Thành Ngọc lúc mười lăm tuổi chính là người như vậy, không biết sợ, tiêu sái lại có chút tự phụ.

Nhưng hiển nhiên cái xuất sắc đêm này không chỉ dừng lại ở đó.

Một đêm này, đám mãng phu bởi vì dễ dàng cướp được một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc như Thành Ngọc trở về áp trại, nên vô cùng tự đắc, không khỏi dễ phạm sai lầm, trên đường mang Thành Ngọc trở về núi liền gặp một thanh niên công tử đơn độc một mình, bọn chúng ngay cả trang phục của người ta còn chưa nhìn rõ, liền như ong vỡ tổ xông lên định cướp vị công tử kia.

Nhưng bất hạnh ở chỗ, cái vị công tử này, hắn là một công tử bội kiếm.

Hai tên tiểu lâu la mang Thành Ngọc lôi xuống tận cuối đám cướp, nên Thành Ngọc cũng không nhìn rõ mặt mũi thanh niên kia, chỉ chú ý lúc thanh nhiên kia nâng kiếm bên hông lên, trên chuôi kiếm tựa như có ánh lên một chút ánh sáng màu xanh.

Thành Ngọc đang nghĩ dưới đêm trăng mà có thể phát ra ánh sáng như vậy thì nhất định là đá quý có giá trị liên thành, một lúc sau, trăng tròn đột nhiên bị lưu vân cản lại. Tầm mắt đột nhiên tối sầm, trong chớp mắt đó, lập tức có tiếng đao kiếm đụng vào nhau, âm thanh có chút hỗn độn.

Thành Ngọc chớp mắt một cái lại mở ra, thích ứng dần với mảnh u tối do ánh trăng bị che mất, liền nhìn thấy thanh niên cách đó không xa đảo tay cầm kiếm, vòng vây đám tặc phỉ đã bị phá vỡ, sau lưng hắn, đám sơn tặc như cà rốt bị lôi ra khỏi bùn, đã sớm ngã thành một đoàn. Hết thảy mọi chuyện tựa như chỉ phát sinh trong khoảnh khắc, chỉ trong một cái chớp mắt khi lưu vân che kín mặt trăng.

Hai tên tiểu lâu la đi sau cùng trông chừng Thành Ngọc lúc này mới tỉnh hồn, biết đã cướp phải Tu La, liền ô ô oa oa kêu thảm thiết trốn vào rừng bảo vệ tính mạng. Thanh niên kia tư thế lẫm liệt, đứng yên ở đó, không có vẻ muốn đuổi theo, ngược lại giống như muốn thu lại kiếm rời đi.

Thành Ngọc hoàn toàn quên đi tay chân đang bị trói của mình, nếu một mình bị ném ở chỗ này thì hết sức nguy hiểm, lúc này chuyện nàng nên làm hẳn là hướng thanh niên kia kêu cứu.

Cả người nàng còn chìm trong kinh sợ, trong lúc đó đột nhiên có một âm thanh nho nhỏ phát ra từ bên cạnh: “Ngươi thấy không, từ đầu đến cuối hắn còn chưa có rút kiếm ra khỏi vỏ, nghe nói kiếm khách bậc nhất nếu cảm thấy đối phương không đủ tư cách khiến kiếm họ dính máu, trong khi giao đấu họ sẽ không bao giờ rút kiếm ra, hóa ra đều là thật.”

Thành Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần, nhỏ giọng hướng cây hoa bên đường nói: “Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”

Cây hoa kia cười: “Xuỵt, cao thủ thính giác vô cùng nhạy bén, hắn không thể nghe được ta nói chuyện, nhưng lại có thể nghe được giọng nói của ngươi, di, hắn tới kìa.”

Lúc thanh niên tới trước người Thành Ngọc, vừa vặn mặt trăng đã ra khỏi đám mấy, dưới ánh trăng trong trẻo, cảnh sắc trước mắt hoàn toàn hiện rõ.

Thành Ngọc khẽ ngẩng đầu, ánh trăng cực sáng, thanh niên hơi cúi đầu, ánh mắt liền rơi trên vết máu dính trên mặt nàng.

Ở góc độ này, Thành Ngọc rốt cuộc cũng nhìn rõ hình dáng thanh niên, mắt sáng mày thưa, mũi cao môi mỏng, anh tuấn tinh xảo, trên mặt không chút biểu tình, bộ dạng có chút lạnh lùng. Nhưng loại lãnh đạm này so với lãnh đạm của Chu Cẩn lúc không muốn đếm xỉa đến người khác lại có chỗ bất đồng, mang theo hời hợt cùng sắc bén, tựa như gió bắc thổi qua mặt trăng, lại tựa như tuyết quang xuyên thấu kiếm ảnh.

Từ nhỏ lớn lên trong Thập Hoa Lầu, Thành Ngọc đã nhìn qua bao nhiêu là mỹ sắc, quả thực khó có thể bị mỹ sắc mê hoặc, vì vậy khi nhìn mặt mũi thanh niên cùng ánh mắt lãnh đạm, cũng không suy nghĩ gì khác, nàng kịp phản ứng ra nàng đang cần thanh niên này ra tay cứu giúp.

“Làm phiền ngươi giúp ta cắt đứt sợi dây này.” Nàng giơ cổ tay trắng như tuyết đang bị buộc chặt nâng lên trước mắt thanh niên, cùng với một nụ cười khôn khóe lúc nàng khẩn cầu Chu Cẩn.

Thanh nhiên không lập tức ra tay, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi không sợ?”

Nàng tò mò hỏi ngược lại: “Ta nên sợ cái gì?”

Thanh niên nói: “Có lẽ ta cũng là người xấu.”

Trong đầu Thành Ngọc nghĩ, một cái phàm nhân như ngươi thì có thể xấu xa được đến đâu. Khi đó nàng vẫn còn rất đơn thuần, không biết được rằng, nếu là ác yêu, cũng chỉ ăn thịt nhai xương người, chung quy vẫn lưu lại cho ngươi một hồn phách; nhưng nếu là ác nhân, không thể khiến ngươi thần hồn đều diệt, thì chính là khiến ngươi sống không được chết cũng không xong; con người thật ra so với yêu còn lợi hại hơn nhiều.

Nội tâm nàng có chút xem thường, ngoài miệng lại nói: “Nếu ngươi là người xấu, muốn bắt ra về làm áp trại, ta mà không trốn được, với dáng dấp ngươi như vậy, ta cũng không tính là thiệt thòi.” Lúc đó nàng nói những lời này, chính là bởi vì nàng thật sự nghĩ như vậy, nàng nghĩ gì nói đấy, cũng không có ý trêu trọc, nàng cũng không biết những lời này nghe vào tai người khác lại cực kỳ giống một câu trêu ghẹo, mang chút tùy tiện. Thanh niên nhíu mày một cái.

“Quý thế tử tại sao lại dễ tức giận như vậy?” Nàng không biết lời nói của mình đã chọc phải kiêng kỵ gì của hắn, có chút nghi hoặc.

Thanh niên nhíu mày: “Ngươi biết ta?”

Ngón tay nàng chỉ ngọc bội bên hông thanh niên: “Kính Nguyên năm thứ nhất, lúc Tân hoàng đăng cơ, Bách Lệ quốc có đưa đến cống vật, trong đó có một miếng ngọc bội được tạc thành từ một loại ngọc trên núi vô cùng quý hiếm, chỉ có một miếng duy nhất, lúc đó ta có nhìn trúng miếng ngọc bội này liền hướng Hoàng đế biểu ca thỉnh cầu, nhưng hắn nói ngọc tốt chỉ hợp với quân tử, Lệ Xuyên Vương thế tử nhân tài hiếm gặp, ngọc thụ lâm phong, cùng miếng ngọc bội ngọc thụ thanh vân này càng phù hợp, hắn đã đem miếng ngọc bội này thưởng cho Vương thế tử.”

Nàng mím môi cười một tiếng: “Ta chưa từng gặp qua thế tử, nhưng đã nhìn qua ngọc bội của ngươi, đồ gì ta đã thích thì sẽ nhớ mãi không quên. Ta cùng thế tử coi như có duyên, cho nên Quý thế tử...” Nàng lại giơ cổ tay lên dò xét, khéo léo cười một tiếng, “Ngươi giúp ta cắt sợi dây này chứ.”

Quý Minh Phong tỉnh bơ, nhìn nàng một lúc: “Ngươi là vị Quận chúa nào?”

Tay nàng có chút mỏi: “Ta là Hồng Ngọc của Thập Hoa Lầu,“ lại đem tay giơ cao hơn nữa, “Sợi giây.”

Quý Minh Phong thấp giọng nói: “Hồng Ngọc, Thành Ngọc.” Khóe môi lãnh đạm khẽ cong ở một khắc Quý Minh Phong cúi người xuống, vì vậy Thành Ngọc cũng không nhìn thấy khóe môi hắn chỉ thoáng qua như vậy rồi lại biến mất chỉ còn lại nụ cười nhạt.

Chú thích:

(1): Theo một nguồn mình tìm hiểu thì quế nguyệt (桂月) không phải tháng 2, có thể chỉ là cách đặt của tác giả. Nhân tiện thì cung cấp luôn cho các bạn tên gọi các tháng như sau:

Tháng 1: Chính nguyệt 正月; Mạnh xuân 孟春; Sơ xuân 初春; Khai tuế 開歲; Phương tuế 芳歲; Đoan nguyệt 端月; Chinh nguyệt 征月

Tháng 2: Trọng xuân 仲春; Hạnh nguyệt 杏月; Lệ nguyệt 麗月; Hoa triêu 花朝; Trung xuân 中春; Hoa nguyệt 花月; Lịnh nguyệt 令月

Tháng 3: Quý xuân 季春; Mộ xuân 暮春; Đào nguyệt 桃月; Tàm nguyệt 蠶月; Đào lãng 桃浪; Mạt xuân 末春; Vãn xuân 晚春

Tháng 4: Mạnh hạ 孟夏; Hoè nguyệt 槐月; Mạch nguyệt 麥月; Mạch thu 麥﹑秋; Thanh hoà nguyệt 清和約; Mai nguyệt 梅月; Chu minh 朱明

Tháng 5: Trọng hạ 仲夏; Lựu nguyệt 榴月; Bồ nguyệt 蒲月; Trung hạ 中夏; Thiên trung 天中

Tháng 6: Quý hạ 季夏; Mộ hạ 暮夏; Hà nguyệt 荷月; Thử nguyệt 署月; Nhục thử 溽署; Ưu nguyệt 優月

Tháng 7: Mạnh thu 孟秋; Qua nguyệt 瓜月; Lương nguyệt 涼月; Lan nguyệt 蘭月; Lan thu 蘭秋; Thủ thu 首秋; Xảo nguyệt 巧月

Tháng 8: Trọng thu 仲秋; Trung thu 中秋; Quế nguyệt 桂月; Sảng nguyệt 爽月; Quế thu 桂秋

Tháng 9: Quý thu 季秋; Mộ thu 暮秋; Cúc nguyệt 菊月; Vịnh nguyệt 詠月; Cúc thu 菊秋; Huyền nguyệt 玄月; Thanh nữ nguyệt 青女月

Tháng 10: Mạnh đông 孟冬; Sơ đông 初冬; Lương nguyệt 良月; Khai đông 開冬; Cát nguyệt 吉月; Thượng đông 上冬

Tháng 11: Trọng đông 仲冬; Sướng nguyệt 暢月; Trung đông 中冬; Tuyết nguyệt 雪月; Hàn nguyệt 寒月; Long tiềm nguyệt 龍潛月

Tháng 12: Quý đông 季冬; Tàn đông 殘冬; Lạp nguyệt 腊月; Băng nguyệt 冰月; Mộ đông 暮冬

(2): Tháng hoa quế không chút đau thương, mọi u buồn đều theo dòng nước chảy ra sông Hán.

(3): Phép làm âm lịch thời xưa gọi ngày rằm tháng Giêng là Thượng Nguyên 上元, rằm tháng Bảy là Trung Nguyên 中元, rằm tháng Mười gọi là Hạ Nguyên 下元. Đó là ba ngày rằm lớn trong năm.

Thiên quan là quan trời.

(4): Một phương pháp bắt nguồn từ đạo gia để xem vận mệnh con người dựa theo vị trí 115 sao, đứng đầu là sao “tử vi” 紫微

(5): Tính vận hạn dựa trên 5 sao Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ

(6): Nói đơn giản là tạo hiện tượng giả khiến quân địch có nhận định sai lầm về sức mạnh quân ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.