Lúc định thần lại mới phát hiện nàng cách Liên Tam quá gần, sau đó càng khiếp sợ khi phát hiện mình lại đang ngồi trên đùi Liên Tam, giống như một con tôm nhỏ hơi cong người, một tay bám chặt cánh tay phải của Liên Tam, mà tay trái hắn thì đặt sau lưng nàng vững vàng đỡ sống lưng.
Trước khi ý thức được nên phải thẹn thùng, khuôn mặt nàng đã đỏ lên, là bản năng, đỏ mặt một cách vô thức, vì vậy cái màu đỏ đó có chút không phát giác được. Gương mặt xinh đẹp như hoa hồng đỏ thắm, con ngươi đen nháy toát ra vẻ lo sợ không yên, nhìn qua có chút thẹn thùng. Nhưng thẹn thùng cũng là ngây ngô thẹn thùng.
Nàng ngồi trên đùi hắn, cũng không quên trả lời câu hỏi của hắn: “Ta biết thêu a, còn thêu rất khá.” Thanh âm mềm mại, tưởng như chỉ hơi ấn một cái, liền có thể nhỏ ra nước vậy.
Nàng hiển nhiên đối với cảm giác đột nhiên xấu hổ này không tưởng tượng nổi, có chút lúng túng, lại không xóa tan được liền ho khan một tiếng: “Liên Tam ca ca, ngươi để ta xuống đi.” Nàng nhẹ giọng nói.
Tam điện hạ không có buông nàng, ánh mắt màu hổ phách chiếu thẳng vào nàng, giống như một con mãnh hổ chăm chú nhìn một con hưu sao đẹp đẽ. Theo bản năng Thành Ngọc có chút hoảng sợ, giãy dụa một cái, muốn đứng dậy. Tay phải Liên Tam liền đè xuống eo nàng.
Nàng cực kỳ hoài nghi, trong con ngươi đều là sửng sốt, không hiểu động tác này của hắn là tại sao, nhưng eo của nàng mới vừa nãy giãy dụa đã trở nên thẳng tắp, vì vậy nàng không cần phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, gần như có thể nhìn thẳng hắn. Chênh lệch độ cao không nhiều, khiến nàng không còn cảm thấy mình giống một con hưu sao nữa.
Cuối cùng nàng cũng dám mặt đối mặt với Liên Tam, còn có ánh mắt của hắn. Sau đó nàng phát hiện gương mặt đó cũng không có biểu tình gì. Gương mặt không bộc lộ cảm xúc, nhưng trong nháy mắt nàng nhìn về phía hắn, giữa mi mắt đột nhiên nổi lên ý cười, khí tức nóng bỏng phả bên tai nàng: “Nếu đã biết thêu thùa, vậy thì thêu cho ta một cái túi thơm đi.”
“Nhưng,“ nàng ngượng ngùng không biết làm sao, chỉ có thể dựa vào bản năng hành động, thanh âm vẫn mềm nhũn, ẩn chứa chút oán giận, “Không được khi dễ ta không hiểu biết a,“ nàng nhẹ đẩy hắn một cái, dĩ nhiên không đẩy mạnh, nàng thấp giọng nghiêm túc cùng hắn giải thích, “Bởi vì giày mũ tặng đại ca, túi hương tặng tình lang, tặng Liên Tam ca ca ngươi, là phải tặng giày.”
Trong đôi mắt phượng kia vẫn ẩn chứa nụ cười, tay phải vẫn như cũ đè xuống eo nàng, hắn cũng bắt chước nàng thấp giọng nói: “Nhưng ta chỉ muốn túi thơm.” Giọng nói hơi lạnh cố gắng hạ thấp, tựa như dòng suối trong đêm trăng, chỉ cần một tiếng róc rách thần bí kia, cũng có thể làm cho người ta mơ hồ không rõ. Có một loại cảm giác tĩnh mịch không nói nên lời.
Thanh âm kia tựa như đầu độc người, nàng không biết nên làm gì, đành nhẹ nhàng lại đẩy hắn một cái: “Liên Tam ca ca ngươi phải nói đạo lý a.”
Hắn nắm lấy bàn tay đẩy hắn, nàng khẽ run lên một cái, đang lúc không biết phản ứng như nào, hắn đã buông nàng ra. “Chính sự của ta tới rồi.” Hắn cười một tiếng, đem nàng đặt ở một bên ghế, giúp nàng sửa soạn lại nếp nhăn trên ống tay áo, “Tự mình đi dạo phố đi.” Lại đem xúc cúc diện nhân trong lúc hỗn loạn rơi xuống đất nhặt lên đưa cho nàng, tựa như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Thành Ngọc như trong mộng rời khỏi tửu lầu, lúc trở lại quán trà mới thanh tỉnh đôi chút. Sau khi thanh tỉnh, nàng đối với mình nảy sinh nghi ngờ, theo lý thuyết Liên Tam ca ca chỉ là ca ca, hắn giúp nàng một cái, nàng vô tình ngồi trong ngực hắn, hoàn toàn là ngoài ý muốn, sao nàng phải đỏ mặt chứ?
Nàng cau mày tự hỏi mình, cứ ngồi mãi trong quán trà, khách càng nhiều lên, ông chủ chê nàng cản trở công việc, nàng mới cho ra một cái kết luận. Đó có thể bởi vì khi đó nàng ngồi trong ngực Liên Tam giống như con tôm, tiềm thức nàng cảm thấy tư thế này rất ngây thơ rất mất thể diện đi.
Mặc dù một cái lý do không bình thường như vậy, nhưng nàng lại thuyết phục được mình, còn cảm thấy thoải mái, hơn nữa thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên là một thiếu nữ ngây thơ không có bất kỳ kinh nghiệm gió trăng nào.
Chính sự của Tam điện hạ chính là Quốc sư. Sau khi Thành Ngọc đi, dựa vào cửa sổ chờ đợi Quốc sư lại là một Tam điện hạ chính trực trong trẻo lạnh lùng trước đây, Tam điện hạ một mình uống trà ngắm hoa, Tam điện hạ một mình tranh thủ nửa ngày nhàn rỗi. Chẳng qua là tầm mắt thỉnh thoảng sẽ bay tới quán trà đối diện bên đường, cho đến khi Quốc sư ngồi xuống bên cạnh hắn mới có chút thu liễm.
Quốc sư Túc Cập là Quốc sư do Tiên đế phong. Quốc sư bị sư phụ hắn lừa xuống núi phụ tá tiên đế bốn mươi năm trước, lúc đó Tiên đế vẫn là một thiếu niên, Quốc sư cũng là một thiếu niên. Hôm nay mộ phần Tiên đế cây tùng đã cao ba trượng, Quốc sư vốn nên già đi nhưng lại vẫn là một thanh niên, vì vậy cả triều văn võ đối với Quốc sư đều vô cùng kính sợ.
Nhìn gương mặt đó lại không khỏi cảm thấy kính sợ.
Năm đó khắp nơi hạn hán mất mùa đói kém, Quốc sư được sư phụ hắn nhặt được mang lên núi tu đạo. Lúc đó Quốc sư bái sư cũng chỉ vì cuộc sống cơm no áo ấm, cũng không nghĩ tới việc muốn đắc đạo phi thăng. Tuy nhiên chống không được hắn trời sinh căn cốt tốt, con đường tu đạo chính là muốn bao nhiêu thuận lợi liền có bấy nhiêu thuận lợi, cho đến năm sau đó mùa màng bội thu, hắn liền muốn trở về quê hương mở một tiệm bánh ngọt, cầu xin rất nhiều lần sư phụ hắn đều không đồng ý.
Cho đến một ngày thỉnh cầu của hắn khiến sư phụ cảm thấy phiền phức, sư phụ hắn liền tiện tay ném hắn vào trong triều của Tiên đế làm Quốc sư.
Tiên đế người này, là một hoàng đế rất không thanh khiết. Cho dù lúc đó trong triều cũng không thiếu quan văn hiền minh cùng quan võ dũng mãnh, nhưng Tiên đế hắn có khả năng đem quan văn hiền minh cùng quan võ dũng mãnh hết thảy nhập vào hậu cung, gặp phải loại hoàng đế này, muốn bảo vệ quốc gia vững chắc, cũng chỉ có thể tin vào huyền học, dựa vào Quốc sư.
Vì vậy Quốc sư ở trong triều của Tiên đế công việc rất nhiều, áp lực cũng rất lớn, trong triều có lời đồn đại nói hắn tính khí không được tốt, lúc đó quả thực là tính khí hắn không tốt thật, cho đến sau khi Tiên đế băng hà, tính khí Quốc sư mới trở nên ôn hòa một chút.
Sau khi Thành quân leo lên kế vị, mang tới cho Đại Hi Triều một luồng khí mới, thiếu niên thiên tử, thanh minh đầy hứa hẹn, cố gắng sửa chữa danh dự quốc gia, có chút tài năng. Mà bởi vì chỉnh đốn triều đình, từ từ thành một triều đình thanh minh, Quốc sư cũng được hưởng thụ cuộc sống dưỡng lão, mỗi ngày xem một chút cổ thư, nghiên cứu một chút bánh ngọt, chờ sau khi triều đình của Thành quân tam ổn, nếu như còn chưa tới cơ duyên phi thăng, hắn liền trở về quê mở tiệm bánh ngọt.
Đương kim thiên tử là một thiên tử có lòng, biết sở thích của Quốc sư, tuy hắn không giúp Quốc sư mở tiệm bánh được, nhưng lại thường xuyên ban thưởng cho Quốc sư một vài cuốn cổ thư quý báu. Mấy ngày gần đây Lệ Xuyên vương vào kinh báo cáo công việc, trình lên rất nhiều bảo vật Nam Nhiễm cùng cổ thư Nam Nhiễm, thiên tử liền từ trong đống cổ thư Nam Nhiễm mới có được chọn mấy cuốn đưa tới cho Quốc sư.
Quốc sư hôm nay cầm tới thỉnh giáo Tam điện hạ, chính là một trong số đó.
Quốc sư đem sách mở ra trước mặt Tam điện hạ để hắn nhìn một chút, ngón tay chỉ ở một nơi, nói: “Chính là chỗ này.” Trong sách là chữ viết Nam Nhiễm, Túc Cập vừa dịch vừa thì thầm, “...Tổ nhân A Bố mang theo chúng tộc dời tới nơi này, lúc mới tới chỉ thấy thiên địa mịt mù, không có bốn mùa, không có ngũ cốc, cũng không có sinh linh, chúng tộc đều khóc thầm: “Chúng ta sẽ chết tại nơi này mất.” lã chã bi thương. Chợt trên không trung có thần nữ hạ xuống, cả người hồng y, chân đeo chuông vàng, vẻ đẹp như áng mây đỏ buổi sớm, dáng vẻ như hàn nguyệt tỏa ánh sáng mát lạnh. A bố tôn kính gọi Tổ thần đó là Lan Đa, cùng mọi người cúi lạy...”
Nhảy qua mấy hàng rồi đọc tiếp: “Ngày hiến tế, Lan Đa kia cắt phong vũ làm thành cờ hộ pháp, kéo tố vân tạo nên thiên kiều (1). Cờ phong lay động, thiên kiều hiện ra, trên cầu chợt nổi lên hàng vạn mũi đao, dày đặc như răng lược. Tổ thần Lan Đa kia mái tóc đen được buộc gọn gàng, trên người khoác hồng y, bàn chân trần bước trên mũi đao sắc nhọn, mỗi bước chân đi chuông vàng lay động, hồng liên nở rộ, hồng hoang rực rỡ. Thiên kiều trăm dặm, hồng liên vạn đóa, khi Lan Đa tới được bờ bên kia của thiên kiều chợt hóa thành ánh sáng chiếu xuống, ánh sáng tựa cánh chim phượng hoàng sặc sỡ, chói lóa dưới vòm trời, thế giới mịt mù chợt trở nên thanh minh, bốn mùa được tạo ra, cỏ cây dần sinh trưởng, chim hót thú chạy, cùng bát hoang không khác là bao. Chúng tộc gào khóc, khóc cho những gì mà Tổ thần Lan Đa kia đã xả thân ban tặng. Tổ nhân A Bố vô cùng đau buồn, tìm tiên thể Tổ thần ròng rã ba tháng, chỉ thu được một hạt sen hồng,“
Quốc sư đọc đến chỗ này liền ngừng lại, đang muốn mở miệng hỏi Liên Tam, lại thấy Tam điện hạ chủ động lật trang sách, muốn xem phần sau đó. Nhưng trang sau này lại trống rỗng. Tam điện hạ lại lật một trang, ngược lại trang này lại có chữ, nhưng chuyện ghi chép trên đó lại là một chuyện khác. Tam điện hạ nhíu mày một cái, giương mắt nhìn hắn: “Ngươi là muốn hỏi ta, vị Lan Đa ghi trong này là ai, đúng không?”
Túc Cập nói: “Đúng vậy.”
“Lan Đa trong ngôn ngữ Nam Nhiễm, ta nghĩ,“ hắn dừng một chút, “cũng có thể dịch là Tổ Thị.”
Mới vừa rồi nghe Túc Cập đọc đoạn này quả thực khiến Liên Tam có chút chấn động, giống như những ghi chép này hoàn toàn trùng khớp với vị Tổ Thị kia, trong bát hoang đã không có sẵn, nếu đem cuốn sách này tới trước mặt Đông Hoa đế quân, sợ rằng cả đế quân cũng phải ghé mắt. Nhưng mà Túc Cập nghiên cứu cuốn sách này đã lâu, lại đem đoạn này cùng Tam điện hạ đọc qua một lần, nghe thấy hai chữ Tổ Thị cũng không có bất kỳ dao động, ngược lại còn có chút mờ mịt.
Tam điện hạ nhìn khuôn mặt đầy mờ mịt của Quốc sư đại nhân, nói: “Xem ra ngươi chưa từng nghe qua tục danh Tổ Thị thần.” Lại nói, “chắc hẳn trước đây ngay cả cái tên Lan Đa ngươi cũng chưa từng nghe qua.”
Túc Cập trầm ngâm: “Đúng là chưa từng nghe qua.” Nghi ngờ nói, “Bất quá, theo ghi chép trong này, phàm nhân là được một quân vương tên A Bố dẫn theo từ địa phương nào đó tới thế gian này, nhưng lúc đó nơi này cũng rất khắc nghiệt, sau đó có được sự xả thân hiến tế của Lan Đa, mới tạo ra thiên địa bốn mùa ngũ cốc, khiến chúng phàm nhân có thể sinh tồn phát triển. Nói như vậy, Lan Đa kia chính là mẫu thần của phàm nhân chúng ta, nhưng liên quan đến việc trời từ đâu mà ra, người từ đâu mà đến, các tộc tuy đều có truyền thuyết, nhưng từ trước tới giờ ta chưa nghe qua truyền thuyết nào như vậy. Trung Nguyên có một truyền thuyết chính thống, chính là Bàn Cổ khai thiên, Phục Hy Nữ Oa huynh muội cùng nhau tạo ra phàm nhân, vì phàm nhân chúng ta mà điều phong khiển vũ ngũ cốc phong phú cũng là nhờ hai vị thần này.”
Tam điện hạ ngừng một hồi: “Phục Hy và Nữ Oa mà ta biết chưa từng tạo ra phàm nhân, nhưng cái vị Lan Đa mà Nam Nhiễm tộc có nhắc tới kia,“ Tam điện hạ đổi lại, “Vị Tổ Thị thần kia, lại là Tôn thần mà Thần tộc chúng ta một mực cung phụng, cũng là mẫu thần của phàm nhân các ngươi.”
Túc Cập vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Tam điện hạ lại lật hai trang sách: “Nhìn cái này không giống bản gốc, mực vẫn còn mới, giấy cũng không phải lâu năm, đây chính là bản sao,“ gõ vào trang trống không kia, “Một trang này sao lại bị trống? Cuốn sách gốc có thể cho ta mượn xem một chút hay không?”
Túc Cập từng phụ tá tiên đế suốt một triều. Tiên đế là một vị hoàng đế trong bụng chẳng tí học vấn nào nhưng có sở thích trăm ngàn cái tại sao, Túc Cập bị hắn hành hạ hơn ba mươi năm, đã sớm dưỡng thành thói quen cứ gặp phải một cái nghi vấn liền đem tổ tông mười tám cái nghi vấn liên quan toàn bộ nói rõ ràng.
Vì vậy khi Tam điện hạ hỏi một chút, Quốc sư lập tức trả lời: “Điện hạ nói không sai, đây chính là bản sao, nhưng Hoàng Thượng ban cho, căn bản chính là bản sao.”
Tam điện hạ chưa kịp hỏi tiếp, Quốc sư đại nhân đã nói luôn: “Nhiều thế hệ Lệ Xuyên vương đều muốn thu phục Nam Nhiễm quốc, Nam Nhiễm tiếp giáp Lệ Xuyên, có thể nói là một tộc thần bí nhất trong các di tộc tây nam, chuyên dùng cổ độc, lại am hiểu kỳ môn độn giáp, trong Nam Nhiễm quốc còn có vô số sơn trạch, âm u khó lường. Nghe nói Thế tử Lệ Xuyên đời này thăm dò được Nam Nhiễm có một cổ mộ, trong cổ mộ có cất giấu rất nhiều cổ thư ghi chép địa lý sông núi kỳ phương kỳ thuật, vì vậy mà sai người thăm dò vào trong cổ mộ sao chép lại mấy cuốn sách quan trọng nhất, ý muốn biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Ngón tay thon dài của Quốc sư chỉ một cuốn sách màu đen trên bàn, “Cuốn này chính là ngày đó được một người trong số đó sao lại. Nhưng nghe nói sách gốc được giữ vô cùng kín đáo, gặp gió liền tan biến, cho nên trên đời này cũng không có sách gốc, chỉ có sách sao.”
Ánh mắt Tam điện hạ dừng trên trang sách trống không: “Cho nên, để biết trên trang này ghi chép cái gì, chỉ có một biện pháp duy nhất là tìm người sao chép để hỏi?”
Túc Cập gật đầu một cái: “Lệ Xuyên vương quá mức kín tiếng, dù chưa từng dò la được người chép cuốn sách này từ trong phủ hắn, nhưng ta càng ngày càng thấy những chữ viết này có cảm giác quen thuộc, giống như từ tay một vị tiểu Quận chúa mà ta quen biết. Vị tiểu Quận chúa kia thông minh vô cùng, thông thạo nhiều ngôn ngữ, có một năm vì Hoàng thái hậu cầu phúc mà tự tay sao chép quyển kinh bằng mười ba loại ngôn ngữ khác nhau, trong mười ba loại này có ngôn ngữ Nam Nhiễm. Mà vị Quận chúa này, trước đây cũng từng du ngoạn Lệ Xuyên.”
Ngón tay Tam điện hạ gõ gõ trên hàng chữ “Tổ nhân A Bố vô cùng đau buồn, tìm tiên thể Tổ thần ròng rã ba tháng, chỉ thu được một hạt sen hồng,“ nhàn nhạt nói: “Vậy thì đi hỏi vị Quận chúa này một chút, “ sau “hạt sen hồng” này, ngày đó nàng còn nhìn thấy cái gì mà quên chép lại.”
Quốc sư đại nhân hỏi cũng lưu loát mà đáp cũng lưu loát lúc này lại có chút chần chừ, ho khan một tiếng: “Chuyện này...”
Tam điện hạ nâng mi.
Quốc sư đại nhân lại ho khan một tiếng: “Chuyện này...Điện hạ ngươi hay là đừng nói ra là ngươi muốn hỏi chuyện này, nếu chuyện này mà truyền tới tai vị Quận chúa kia, chính là ta đi hỏi, tiểu Quận chúa sợ rằng cũng sẽ không nói cho ta biết.”
Tam điện hạ nhíu mày một cái: “Xem ra tính khí Quận chúa không tốt lắm.”
Quốc sư nói: “Tiểu Quận chúa...Tính tình thật ra rất tốt, nhưng đối với điện hạ, có thể...”
Tam điện hạ có chút kinh ngạc: “Ta chỉ là một ngoại thần trong triều, còn có thể khiến một vị Quận chúa quanh năm nơi khuê phòng sinh ra oán hận gì sao?”
Quốc sư đại nhân trầm mặt chốc lát: “Điện hạ ngươi từng thoái hôn nàng.”
Tam điện hạ nói: “Ta...” Sau đó Tam điện hạ liền nhớ ra, đúng là còn có một chuyện như vậy. Ban đầu, Thái Hoàng Thái Hậu ban cho hắn một mối hôn sự, nhưng hắn là một vị thần trên trời cùng phàm nhân thành cái gì hôn, hắn liền cự tuyệt. Cự tuyệt xong liền quên.
Tam điện hạ cau mày, cũng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Không có thoái hôn, chẳng qua là cự tuyệt thôi.”
Túc Cập thở dài, rất thẳng thắn phê bình: “Đối với một cô nương gia mà nói, hai cái đó cũng không có khác nhau là mấy.”
(1): Cầu dẫn lên trời