Chương 28:
Cảm giác sau khi bị kinh ngạc quá độ chính là,“bị đùa giỡn trong lòng bàn tay” thật là khó chịu.
Khương Điệu đứng đờ tại chỗ một lát, rồi mới từ từ ...... bước qua.
Dù rằng cô rất muốn biến thành tên lửa để lao đến đó nhưng mà bị người trong xe kia trêu đùa như vậy, tâm trạng cũng trở nên xấu hẳn.
Chắc chắn anh đã sớm biết cô đến này, rồi lại tới chờ ôm cây đợi thỏ.
Mà cô chính là con thỏ ngốc nghếch đó, cứ nghĩ bọ ngựa bắt ve, ai ngờ lại có thêm một con chim sẻ đằng sau nữa.
Khương Điệu cứ “rụt rè” đi qua như thế, cửa xe được Phó Đình Xuyên mở ra, nửa che nửa đậy.
Cô kéo cửa ra, khí nóng háp vào mặt, gió lạnh cũng theo đó lùa vào, làm cửa kính xe sáng rõ hơn phân nửa.
Người kia cứ tựa vào ghế như thế, cười cười nhìn cô. Ngày thường anh vẫn lạnh lùng trang nghiêm, ngay cả khi cười cũng hiếm khi có người nhìn thấy.
Khương Điệu lên xe, đóng cửa rầm thật mạnh rồi ngồi xuống ghế phó lái, trên mặt vẫn còn nét lạnh tanh như không khí bên ngoài.
Phó Đình Xuyên không vội vã khởi động xe mà lại ngắm cô vài lần:“Sao thế, giận à?”
Khương Điệu cúi đầu, cả mũi và gần như cả mặt vùi vào khăn quàng cổ lớn, cô nói thầm:“Nào dám giận anh.”
“Thật sự không giận à?” Phó Đình Xuyên xác nhận lại lần nữa.
Khương Điệu khép mắt, gỡ sợi khăn quàng cổ bị quấn vào tay, không hề nhìn anh mà lại gật đầu hai cái
Nhìn cô bé này có vẻ không được tự nhiên, lòng Phó Đình Xuyên cũng thấy đau theo, anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô tới, hỏi: “Lạnh không?” Nói xong còn nắm tay cô thật chặt.
Mu bàn tay đột nhiên được một làn hơi ấm bao lấy, cảm xúc bức bối muốn ra vẻ ta đây trong lòng Khương Điệu cũng tan thành mây khói.
“Không lạnh.” Cô nhẹ nhàng đáp.
Có một bộ phim Hàn quốc tên là Cuộc đời như mơ (tên tiếng Trung là tâm tình tốt sẽ ấm áp), nhìn thấy anh cô cũng sẽ như thế.
Thình lình nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Điệu vội vàng cảnh giác:“Đi nhanh đi, em sợ có người nhận ra anh“.
“Không sao đâu, bảy giờ rưỡi anh đã ở đây rồi, em đi qua đi lại hai vòng mà không nhìn thấy anh đấy.” Phó Đình Xuyên bình thản đáp.
“......”
Khương Điệu đưa tay lên nhìn đồng hồ, mười một giờ.
Khiến anh chờ lâu thật! Khương Điệu không khỏi cảm thấy áy náy, một lúc sau lại nghĩ– trời ạ, người này thâm hiểm thật, nhẹ nhàng bâng quơ có một câu mà khiến cho cô đang từ bực bội không thoải mái lại thành xin lỗi anh .
Cô thấp giọng hừ một tiếng, rút tay về. Gỡ từng vòng khăn quàng cổ xuống, đặt trên đùi: “Có phải em bảo anh chờ đâu“.
Khương Điệu bướng bỉnh như thế làm cho Phó Đình Xuyên cười không ngừng được:“Đúng, là anh tự chờ.”
Anh rất thích dáng vẻ này của Khương Điệu, lúc bình thường thì kiêu căng với anh, khi không vui thì bực bội nhăn nhó, lúc đó anh mới cảm giác được mình là một người bạn trai chân chính chứ không phải là nam minh tinh được mấy cô gái hâm mộ.
Trong xe ấm áp dễ chịu, Khương Điệu tò mò hỏi:“Lần này cũng là anh sắp xếp à?”
“Không phải, tối qua Tiểu Đồng gọi điện thoại cho anh, nói sáng nay em bay tới.” Phó Đình Xuyên đặt một tay lên tay lái, bẩm báo vô cùng chi tiết.
“Cô ấy có lòng thật“. Khương Điệu hơi hơi nghiêng đầu:“Hôm nay anh được nghỉ à, không có hoạt động hả?”
“Ừ.” Không nghỉ ngơi cũng bắt phải được nghỉ ngơi, có hoạt động cũng phải bắt nó trở thành không có hoạt động.
— từ khi vào làng giải trí tới nay, mỗi ngày anh đều gặp rất nhiều người, xa lạ có, quen thuộc có, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, gặp em lại là một chuyện xa xỉ và gian nan như thế.
Nghĩ đến đó, Phó Đình Xuyên thầm than một tiếng, nắm chặt tay Khương Điệu, mười ngón đan xen.
......
**
Giữa trưa, Phó Đình Xuyên chở Khương Điệu tới phòng làm việc.
Phòng làm việc không nằm ở trung tâm hạng sang của thành phố, mà ở khu biệt thự Thuận Nghĩa. Ở đây ông chủ Phó cũng có một gian phòng theo kiểu âu, chuyên dùng để sắp xếp 'gia đình nhỏ' của mình.
Những nghệ sĩ tuyển nhân viên đa phần đều dựa vào quan hệ, nói cách khác chính là chọn ngựa quen, bởi vì người làm việc ở đây được tiếp xúc với rất nhiều tin tức, có nhiều tin phải giữ bí mật, cần khả năng trung thành cao, bảo đảm chuyện riêng tư không bị tiết lộ ra ngoài. Cho nên người trong phòng làm việc của Phó Đình Xuyên cũng không nhiều, một tổng giám đốc, một người đại diện, hai trợ lí, sau đó là một số chuyên viên, thợ trang điểm, và người thiết kế thời trang.
Hôm nay tâm tình của lão hoàng đế rất tốt, cho mọi người một ngày nghỉ ngơi, trong biệt thự chỉ còn mình Từ Triệt.
Bởi vì, ngoại trừ Từ Triệt vẫn còn cô đơn ra thì tất cả những người khác đều có gia đình hoặc là người yêu hết, có người chờ họ về nhà.
Kết quả là, nhiệm vụ trông cửa chỉ có thể rơi xuống đầu Từ trợ lý.
Lúc không cần chạy đông chạy tây, anh và Phó Đình Xuyên sẽ ở lại nơi này, xem nó như nhà của chính mình.
Khi Khương Điệu và Phó Đình Xuyên đến đây, Từ Triệt đang chuyên tâm nghiên cứu trong phòng bếp, phía trên bừa bộn đầy rau dưa tôm thịt các loại.
Thoáng nhìn thấy Khương Điệu đến, anh lau lau tay vào tạp dề, vô cùng chân chó chạy ra nghênh đón:“Ai nha, bà chủ quang lâm hàn xá, không tiếp đón từ xa được......”
Bà chủ...... Được rồi, kiểu xưng hô này, có vẻ rất xuôi tai, có vẻ cũng khá là dễ nghe đấy.
“Anh cứ gọi em là Tiểu Khương đi.” Bên thái dương của Khương Điệu như nảy cả lên.
Nhìn quanh bốn phía, đa số vật dụng trong nhà đều bằng gố, thiết kế đơn giản, sắc thái chỉ có một màu.
Màu chủ đạo là xám trắng, chỉ có mấy chậu cây màu xanh được tô điểm thêm trong góc phòng.
Nói tóm lại, phong cách Bắc Âu cực kì rõ nét, hoặc có thể nói là, phòng ở và chủ nhân của nó cực kì giống nhau.... một hơi hướng lạnh lùng cấm dục.
Nhưng mà ở vị trí này, cách trang hoàng này, nhìn sao cũng không thấy hàn xá* chút nào? *nhà nghèo
Phó Đình Xuyên treo áo khoác của mình và Khương Điệu lên móc xong thì theo sau, nói:“Hôm nay ăn cơm trưa ở đây.”
“Dạ“. Khương Điệu nhìn lên bàn bếp:“Từ Triệt làm cơm trưa ạ?”
“Anh làm,“ Dứt lời, Phó Đình Xuyên lững thững đi đến trước khay trà, lấy điều khiển từ xa, mở ti vi lên, chọn một tiết mục văn nghệ mà đa số các cô gái đều thích:“Em xem ti vi đi.”
Khương Điệu: “......” Cô còn chưa phản ứng lại đâu, có hơi giật mình.
Phó Đình Xuyên thấy cô còn đứng ngốc ở đó thì mỉm cười, đi đến trước mặt rồi đè hai vai ép cô ngồi xuống.
Khương Điệu ngửa đầu hỏi anh, có chút khó tin:“Anh biết nấu cơm sao?”
Trong lòng cô, anh cực kì cao quý, khí chất thanh cao, không dính chút khói lửa nhân gian, hai tay không dính lấy một giọt nước. Cô chưa bao giờ nghĩ tới anh lại biết nấu cơm.
“Em thấy sao.” Phó Đình Xuyên hỏi lại.
“Em không biết.” Khương Điệu đáp.
Hai người họ, một người ngồi, một người đứng, cứ thế nhìn đối phương. Cô gái bị vây giữa ghế sô pha, dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu, đôi mắt long lanh như nước, quá sức mê người, Phó Đình Xuyên chăm chú nhìn cô một lát, liếc xuống phòng bếp, rồi mới cúi người nâng cằm cô lên, hôn thật nhanh lên môi cô.
Ý nghĩ muốn gần cô, một phút cũng không thể dừng lại được. Cho dù là hiện tại.
Khóe mắt nhìn thấy Từ Triệt quay mặt lại làm dáng vẻ buồn nôn......
Anh khẽ hôn một cái thôi mà trong lòng Khương Điệu lại bùng nổ như bom rơi đạn nổ.
Máu xộc lêu đầu, rốt cuộc cô cũng không nói nên lời.
Phó Đình Xuyên ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt lại, rời khỏi phòng khách.
Qua một lúc, người kia giờ đã mang tạp dề quay lại, thả một thứ mềm mại ấm áp vào lòng cô:
“Chán thì sờ nó.”
Khương Điệu cúi đầu nhìn, hóa ra là Tiểu Mễ Đoàn.
Đã lâu không gặp, cô nâng hai chân trước của con mèo trắng lên nhìn thử, cô bé này được chăm sóc rất tốt, một vết thương nhỏ cũng không tìm thấy.
Nửa giờ sau, Từ Triệt ra gọi cô vào ăn, trên bàn ăn đã dọn ra bốn món và một canh.
Gà xé phay, sườn xào chua ngọt, ớt xanh xào nấm bào ngư, cà chua xào trứng, canh cá trích đậu hũ......
Sắc hương vị đủ cả, mặn chay phối hợp hài hòa, dinh dưỡng cân đối hoàn hỏa.
“Nếm thử xem.” Phó Đình Xuyên đưa một đôi đũa cho cô.
Khương Điệu cẩn thận gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, nhấm nuốt...... lại nhấm nuốt......
Khương Điệu không kiểm soát được vẻ mặt của mình nữa rồi, rốt cục cô cũng hiểu vì sao lần đó trên QQ Phó Đình Xuyên lại cười như thế.
Khả năng nấu nướng của anh không có gì để chê được, nếu cô mà chụp lại đăng lên, chắc chắn sẽ được rất nhiều like.
“Hắc hắc, tay nghề của Lão Phó tốt lắm đúng không, từ khi bọn tôi vừa tốt nghiệp đại học cậu ta đã tự mình nấu cơm rồi, thực ra khả năng nấu nướng của tôi cũng tốt lắm, bình thường đều là tôi......” Từ Triệt đang muốn nhấn mạnh sự hiện diện của bản thân.
Phó Đình Xuyên thản nhiên cướp lời:“Anh nói nhiều quá.”
Từ Triệt đúng phía sau, lè lè lưỡi ra rồi xoay người tới quầy bar ôm một bình rượu đỏ tới, gảy gảy trong ngực như đang đàn ghita rồi nói:“Đây đây đây, có muốn mở một chai rượu chúc mừng hai người có lần thứ hai gặp gỡ không?”
Phó Đình Xuyên nhướng mày: “Không được, buổi chiều tôi còn phải lái xe nữa.”
Anh vừa nói vừa gỡ tạp dề ra, khoác lại chiếc áo đen bên ngoài, nháy mắt lại biết từ hình tường 'hiền lành' trở thành 'nam thần lạnh nhạt'.
Từ Triệt lập tức bày ra vẻ mặt quan tâm như mẹ hiền:“Cậu lại đi đâu thế? Cứ ngoan ngoãn ở nhà không được à?”
“Anh không cần phải xen vào.”
“Cái gì mà bảo tôi không cần phải xen vào! Giờ cứng cánh rồi hả? Tôi mặc kệ thì cậu bắt đầu vô pháp vô thiên phải không?” Anh không thể dung túng tên này được, lúc nào cũng phải dùng quyền đấm cước đá.
Phó Đình Xuyên như không nghe được câu nào, cầm tạp dề nhét vào lòng anh ta, dặn dò:“Cất rượu về đi.”
“Fuck your mom.” Ba của trợ lý Từ là người Nam Kinh, ngay cả câu chửi cũng mang theo khẩu âm của vùng này.
Anh siết siết nắm đấm, vo tạp dề thành một nhúm. Tuy trên mặt đầy vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy về phòng bếp......
Sau khi xem xong một đoạn khôi hài “tổng tài lạnh lùng liếc mắt đưa tình cùng trợ lí nhỏ”, Khương Điệu nghẹn cười.
Cô cắn chiếc đũa nhìn Phó Đình Xuyên, người này đang thoáng nhíu mi, mở nồi cơm điện ra rồi xới cơm, cực kì chậm rãi.
Dưới chân bàn, Khương Điệu đá đá anh một cái, thấy đối phương chú ý tới mình, cô mới ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo muốn nói khẽ cái này.
Phó Đình Xuyên nhíu mi, khom người tiến sát tới, không lâu sau, lúc hai cánh hoa mềm mại chạm vào....
Anh ngẩn ra, ngay sau đó, hơi thở dịu dàng của người con gái phảng phất bên tai, ngứa ngáy khiến lòng người khó chịu:
“Ăn rất ngon, đặc biệt ngon, ngon nhất thế giới.”
Cô khen ngợi anh như thế, còn tặng kèm thêm một nụ hôn. Dù là khi anh đứng, em ngồi, vậy thì lần này, để cho em chủ động nhé.
Phó Đình Xuyên thẳng người lại, nhìn vẻ mặt đắc ý vì thực hiện được ý đồ của Khương Điệu.
Anh ra vẻ nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô một cái, tiếp tục xới cơm, dần dần, bên môi ai kia từ từ cong lên thành một nụ cười, không cách nào ngăn được.
......
Từ Triệt vừa lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng cực kì muốn ném luôn chai rượu vào mặt tên kia.
Nhưng mà, rượu này rất quý, anh tiếc, lòng cũng thấy đau, vỡ rồi còn bị phạt tiền lương nữa......
Cuối cùng đành phải ném chiếc tạp dề mà Phó Đình Xuyên vừa đưa kia đi kia đoàn tạp dề quán thượng lưu để ý đài: A a mẹ nó mấy ngày nay sao không qua nhanh đi!!