Chương 45
Hít vào... Thở ra...
Rất lâu sau, Khương Điệu bình tĩnh lại được
Cô tắt di động, đi đến bên đường băng đã chạy quanh hai vòng, lấy hành lý của mình đặt xuống mặt đất.
Kéo tay kéo ra, tiếng bánh xe vang lên rất nhỏ, Khương Điệu vội vã rời khỏi đại sảnh sân bay, giống như mọi hành khách thông thường.
Đi xe đến khách sạn, Khương Điệu không vội đi lấy thẻ vào phòng.
Cô giữa đường gỡ đồng hồ đeo tay ra, rồi mới bước vào sảnh lớn.
Dọc trên đường, cảm giác của cô giống hệt như lần đầu tiên thi vào trung học.
Sau khi thi xong về nhà, giống như cả thế giới đều đang nhìn cô, thật đấy, nhìn đến mức cực kỳ không được tự nhiên.
Vài phút sau, trước bàn lễ tân, quản lí hoang mang nhìn về phía kia, vị khách nữ kia kì lạ quá, thần tốc đưa CMND ra, kí tên, lấy thẻ phòng rồi lại thần tốc cho tay vào túi....
Vào tới phòng nghỉ, Khương Điệu vất hành lý qua một bên, nằm xuống giường mở di động ra, gọi điện thoại cho Phó Đình Xuyên,
Không người nhận máy.
Cô chuyển người khác, gọi sang Từ Triệt.
Bận máy... bận máy... gọi đến tám lần cũng đều là đang bận máy, trợ lý Từ chắc cũng đang sứt đầu mẻ trán nhỉ?
Khương Điệu bực bội nằm thẳng trên giường, thử mở app weibo lại lần nữa.
Lần này thì mở được!
Dù là bình luận, fan, hay tin nhắn đều bị lấp kín, không hiện ra số lượng.
Số lượng fan lúc đầu từ mười hai vạn rưỡi lên tới... hơn tam mươi vạn.
Tên tài khoản của cô lại được đặt song song cùng Phó Đình Xuyên.
Aiz, ngậm đắng nuốt cay, thật là thất bại, nghiên cứu chia sẻ về các loại mỹ phẩm trang điểm và dưỡng da ba năm, không ngờ là, lần đầu tiên nổi tiếng lại nhờ cách này.
Khương Điệu bắt đầu tự mình suy nghĩ cho rõ ràng.
Phó Đình Xuyên chỉ mới biết được weibo của Liếm muội thôi, tài khoản đó không chú ý combing mà, hai tài khoản hai phong cách riêng biệt, đâu có để lại dấu vết gì.
Để phòng ngừa mình bỏ sót thứ gì, Khương Điệu vội mởi ra tài khoản “Mỗi ngày điên cuồng liếm Xuyên của ta không dừng được Prprpr” ra, xem hết danh sách theo dõi. Đúng là không có combing.
Cho nên, rốt cuộc tại sao anh lại biết chủ tài khoản weibo làm đẹp này là cô?
Còn nữa!
Vì sao anh lại like bài viết kia! Nhỡ tay? Cố ý? Hay muốn diễu võ dương oai là “Em còn dám gọi điện gạt anh, đại gia anh đã biết em sẽ tới Bắc Kinh rồi”?
Dù là thế nào, cô cũng không để anh yên đâu!
Đúng lúc này, Từ Triệt lại trả lời điện thoại của cô.
Lửa giận và cảm giác thẹn thùng như xộc lên não, Khương Điệu vừa bấm phím nghe vừa hét một tràng: “Alo! Từ Triệt à! Phó Đình Xuyên đâu! Các anh làm cái quỷ gì thế hả! Tài khoản của em có trêu ai ghẹo ai! Sao lại biết weibo của em! Còn nữa, vì sao Phó ĐÌnh Xuyên lại like! Anh nhanh mà giải thích hết cho em!”
Từ Triệt co rúm lại: “Còn câu hỏi nào nữa không?”
“Anh cứ trả lời mấy câu trên trước đi!”
“Được....” Từ Triệt ho khan hai tiếng như người già: “Để anh sắp xếp một chút.”
“Nhanh lên!”
“Lão Phó đang bận chút việc, là chụp ảnh bìa cho tạp chí [VOGUE] số tháng 1 năm 2016. Bọn anh.... Thật không làm gì hết, em cũng không trêu chọc ai, vì sao Lão Phó biết tài khoản trang điểm kia thì anh cũng không biết, cậu ta vẫn lặng lẽ theo dõi em... Về phần like, cậu ta giải thích là thấy em chia sẻ hình vé máy bay, vui vẻ quá, nên bấm like, cậu ta nghĩ theo dõi im lặng thì like cũng sẽ im lặng, người ta không thấy được, chỉ có chủ weibo biết thôi, là muốn cho em ngạc nhiên, không ngờ... Aiz, em cũng biết, bình thường cậu ta đâu có xài weibo, không hiểu chức năng của mấy thứ đó...”
[VOGUE] là tạp chí thời trang, trụ sở đặt tại Băc Kinh, trong phòng nghỉ ngơi VIP.
Phó Đình Xuyên nhấp một ngụm trà nóng, xem Từ Triệt gọi điện thoại, im lặng đưa ngón cái lên.
Trò chuyện xong, Từ Triệt hận không thể ném luôn điện thoại, chỉ có điều đây là điện thoại của mình, không phải của Phó Đình Xuyên, không thể nói ném là ném, đành phải hùng hùng hổ hổ hét: “Cậu like cái gì hả! Mẹ nó, còn bắt ông đây che giấu cho mình!”
Chén trà tỏa ra làn khói trắng, Phó Đình Xuyên khẽ nhếch môi: “Tôi muốn công khai.”
“What?? Công khai tình cảm?”
“Ừ”
“Cậu không thể báo trước được à?”
“Tôi là ông chủ, tự quyết được.”
“Mẹ nó. Đó là bá chủ là chủ nghĩa cường quyền đó!”
Phó Đình Xuyên cong môi: “Tôi đã nói với Trần Lộ rồi.”
“Cậu chưa nói với tôi?”
“Chuyện bên ngoại thì nói với Trần Lộ, anh phụ trách nội vụ là đủ rồi.”
“Mẹ nó, cái gì mà nội vụ, nói tôi giống thái giám tổng quản đại nội hả. Chị Lộ đồng ý à?”
“Cơ bản là đồng ý,“ Phó Đình Xuyên nói lý do rõ ràng: “Mai tôi sẽ đưa Khương Điệu về nhà. Lúc trước không mong bị người khác phát hiện, là vì muốn bảo vệ cô ấy, nhưng giờ muốn gặp người lớn hai nhà, không có gì phải giấu diếm nữa cả. Nếu đã định kết hôn mà còn giấu cô ấy như vậy, với cô ấy mà nói, cũng là một sự uất ức, không công bằng.”
Phó Đình Xuyên mở di động của mình ra, cúi đầu: “Lúc này vừa đúng dịp, nhận giải thưởng, mai là sinh nhật, fan của tôi đều là những cô bé hiền lành, dù trong lòng không thoải mái cũng sẽ không thể hiện sự bất mãn của mình vào dịp sinh nhật của thần tượng lớn tuổi như tôi đúng không.”
“Đen tối...” Từ Triệt chậc lưỡi.
“Tôi có nói Trần Lộ công khai trên weibo, một cách chính thức. Nếu chỉ im lặng dùng weibo của tôi thể hiện tình cảm với cô ấy, mọi người dễ chạy sang bên kia công kích. Trước kia có không ít đồng nghiệp nam bị thế.”
“Mẹ nó, quá đen...” Từ Triệt tiếp tục chẹp lưỡi.
“Nếu tôi không đoán sai, bây giờ phòng làm việc đã đăng weibo đáp lại rồi, về phần tôi muốn làm...” Ngón tay thon dài cầm di động lên, đưa sang trợ lí của mình: “Chính là quang minh chính đại theo dõi vợ mình.”
Từ Triệt cẩn thận liếc nhìn, combing, một dòng thật to, đã theo dõi.
Anh không muốn tranh cãi nữa, rõ ràng khuyên bảo gì cũng chỉ phí công, cuối cùng đành hỏi: “Cậu ép buộc như thế, không sợ đánh giá của mọi người về mình giảm xuống sao?”
“Sợ cái gì,“ Phó Đình Xuyen đứng lên, bật cười: “Giờ tôi chẳng sợ gì cả, chỉ mong vợ con bên cạnh ấm áp như đầu giường đặt lò sưởi thôi.”
“Đi thôi.” Anh lấy áo khoác màu nâu nhạt treo trên ghế rồi nói, sau đó nhấc chân bước đi.
“Đi đâu.” Từ Triệt cầm áo khoác chạy theo, vội vàng đuổi kịp.
“Đón vợ.”
**
Năm giờ chiều, trong phòng khách sạn không tính là lớn, Khương Điệu nghênh đón kiếp sống của một chủ weibo cực kì nhiều fan
--có 4100 fan của Phó Đình Xuyên.
Hơn nữa, dưới bài weibo chụp vé máy bay của cô, [phòng làm việc của Phó Đình Xuyên] cũng nói: “Hoan nghênh Combing tiểu thư mới gia nhập làm chuyên viên trang điểm của công ty. Mặt khác, cô ấy còn một thân phận nữa, chính là.... Xuyên tẩu của mọi người [tình yêu]”
Cứ như cậy, trịnh trọng tuyên bố, lại hào sảng tự nhiên, thông báo chuyện tình cảm của cô cùng Phó Đình Xuyên.
Trời ơi...
Từng luồng máu trong người dâng lên não, mặt Khương Điệu cũng bừng bừng cả lên.
Cô nhìn chằm chằm màn ảnh không ngừng tăng lên số lượng fan mới, bình luận mới, thư mới... Như là đang nằm mơ vậy.
Làm sao bây giờ?
Khương Điệu muốn cười, rồi lại muốn khóc, cười cái gì khóc cái gì, cô cũng không biết, chỉ là, hai cảm xúc này đều cực kì mãnh liệt.
Cô mở tìm kiếm ba chữ “Phó Đình Xuyên”, weibo của anh hiện ra đầu tiên.
Sau khi vào xem, dưới bài weibo mới nhất đã có bốn mươi vạn bình luận...
Dù là chúc phúc hay chửi rủa, Khương Điệu cũng không muốn mở ra nhìn.
Nưh vậy thực ra cũng tốt.
--cô ấy, phải biết chấp nhận đi, nếu anh muốn tuyên bố với cả thế giới về sự tồn tại của mình, vậy thì cô còn sợ hãi rụt rè gì nữa, cứ thế quang minh chính đại mà sóng bước cùng anh, đối mặt với mọi thứ chứ.
Trong lòng Khương Điệu tự nhủ, ngón tay ấn xuống, lấy tài khoản chính của mình theo dõi Phó Đình Xuyên.
Số theo dõi của combing, từ 0 nhảy đến 1. Cũng cho thấy cô đã có lời đáp lại.
Anh ở đó, em ở đó..
Đúng lúc đó, di động vang lên, vừa nhìn màn hình, Phó Đình Xuyên.
Khương Điệu chần chờ một lát, nhấc máy, nhưng mà không giống thường ngày, không ai nói trước
Mấy chục giây trầm mặc.
Người kia mở miệng, hỏi cô: “Sao không nói gì, giận à?”
Khương Điệu nghiêm mặt, như muốn giảm bớt độ nóng trên mặt mình: “Không giận“.
“Anh đâm lao phải theo lao mà.” Giọng Phó Đình Xuyên có hơi bất đắc dĩ.
“Ồ, vậy anh đã biết em đến Bắc Kinh rồi?” Khương Điệu hỏi xong liền hối hận, hỏi cái nâu hỏi này, không phải là ngầm thừa nhận âm mưu vụng về của mình à..
Phó Đình Xuyên trầm giọng đáp, cực kì dung túng: “Em đăng weibo, anh mới biết được, em không đăng, chắc chắn anh không biết.”
“Hừ.” Khương Điệu bất mãn hừ mũi.
“A......” Người kia bật cười, một tiếng cười trầm thấp thuần hậu, như thể chocolate giọt giữa tai người: “Em ở đâu, anh đi đón.”
“Không phải anh đang bận chụp hình à?”
“Xong việc rồi, hai ngày tới thuốc về em hết,“ Anh thấp giọng, khẽ hỏi: “Không tức giận nữa?”
“Em đang cố tha thứ cho anh đó.”
“Vậy thì nói cho anh biết ở đâu đi?”
“Đón gì mà, đâu phải em không có chân.”
Người kia vẫn không hờn giận: “Thế em nói thời cổ đại tân nương tử ngồi kiệu hoa đều không có chân à?”
Tân nương tử... mấy từ này, cô nghe mà thấy ngượng ngùng, hai má Khương Điệu nóng phừng, cô đành phải đáp: “Được rồi, em nói địa chỉ cho anh.”
“Thế còn được.”
**
Nửa giờ sau, quản lý khách sạn đón hai người đàn ông che kín từ trên xuống dưới.
Hai người đều vừa cao vừa lướn, không lấy thẻ phòng mà đi thẳng tới thang máy, hình như muốn lên lầu.
Quản lý trẻ tuổi vội đi qua, ngăn lại hỏi: “Hai người đến đây làm gì thế?”
Người đàn ông hơi thấp hơn tháo nón ra, vuốt vuốt tóc mái: “Tìm người.”
“Tìm ai?”
“Phòng 0815” Tiếp tục đáp, vẻ mặt cực dày.
“Tìm người thì tìm người, ăn mặc thần bí như thế...”
Quản lý còn đang rối rắm về kiểu ăn mặc và thân phận của họ: “Hai người chờ một lúc, tôi hỏi đã.”
Đến lúc này, người đàn ông vẫn đang yên lặng kia đột nhiên giữ lấy bộ đàm của anh, một tay gỡ khẩu trang ra, lộ mặt.
Vị quản lý kinh ngạc: “Phó....”
“Là tôi,“ Anh buông tay: “Đến đón người quen rồi đi ngay thôi.”
“Được, được, cho đi!” Quản lý kích động đến mức cà lăm: “Anh Phó, em rất thích anh diễn vai đặc vụ! Rất đẹp trai! Tuyệt vời!”
“Cảm ơn.”
“Anh cứ đi đi.” Thái độ của vị quản lý như quay phắt 180 độ, “Lầu mấy? Em ấn cho anh, à 0815 phải không, tầng tám, tầng tám ở đâu?”
Từ Triệt lạnh lùng đáp: “Anh không đứng trong thang máy thì ấn kiểu gì?”
Quản lý: “A a a tôi quên, không sao, các anh lên trước đi!”
Kết quả là, tuy có chút trở ngại, nhưng vẫn giải quyết rất nhanh, nhanh chóng tới trước cửa phòng vợ mình.
Phó Đình Xuyên vừa định gõ cửa thì dừng lại, anh ngoái đầu nhìn Từ Triệt nói: “Đợi tôi vào, anh đứng bên ngoài chờ, không phải chờ lâu đâu.”
“Để làm gì?”
“Lâu rồi tôi không gặp Khương Điệu, ôn chuyện một chút.”
“Mẹ nó!” Trời đất ơi.