Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 91: Chương 91: Chạy thoát




Chu Lạc Khiết cứ mãi nghi ngờ về vết máu trên cổ tay áo Diệp Thiên, tối hôm qua cô đã vạch cổ tay hắn ra xem thử thì thấy hắn không có bị thương, không biết là dính phải máu ở đâu. Dù lúc đó hắn có uống rượu say bí tỉ nhưng cũng không hỏi được gì từ trong miệng hắn. Chu Lạc Khiết biết việc này không thể kéo dài, nếu Long Tại Nham và Mộc Cận thực sự ở trong tay Diệp Thiên, như vậy thật không ổn chút nào. Cô nằm trên giường nghĩ ngợi đến khi trời bắt đầu hửng sáng cũng không thể nghĩ ra được cách nào khả thi.

Sáng sớm lúc rời giường cô nghe dì Văn nói Diệp Thiên vẫn còn đang ngủ, chắc vì tối hôm qua say quá, thật ra rất ít khi hắn say đến mức đó, bởi vì hắn là một người hay nghi ngờ, lúc nào hắn cũng giữ cho mình được tỉnh táo để người khác không có cơ hội ám hại hắn, xem ra tối hôm qua tâm trạng của hắn thật sự rất tệ.

Ăn sáng xong, Chu Lạc Khiết lại đi ra vườn, những thuộc hạ đó vẫn đi theo cô giám sát không rời, bên ngoài lại có xe chạy vào.

Chu Lạc Khiết nhìn theo, bước xuống xe là một người đàn ông cô không quen, khoảng chừng ba mươi tuổi, cô cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ Thôi Trí Uyên trước đây chưa từng có người lạ mặt nào đến đây.

A Luân đã bước đến đưa người đàn ông đó vào phòng khách, Chu Lạc Khiết thấy hiếu kỳ cũng quay người theo vào trong, chỉ nghe a Luân nói với người đàn ông đó: “Thật ngại cảnh sát Lưu, anh ngồi trong phòng khách một chút, anh Diệp sẽ xuống ngay thôi.”

Chu Lạc Khiết chưa từng gặp Lưu Tiến Dân trước đây, nghe thấy hai chữ cảnh sát thì vô cùng ngạc nhiên, dĩ nhiên, Diệp gia mấy năm gần đây không phải không có kinh doanh hợp pháp, không phải toàn bộ sản nghiệp đều có được từ kinh doanh các loại hình mại dâm, cờ bạc, …Diệp Thiên có giao thiệp với giới bạch đạo cũng không phải chuyện kì lạ, nhưng mà, tên cảnh sát Lưu này, hình như cô chưa hề gặp lần nào, không biết Diệp Thiên có mối liên hệ với người này từ khi nào.

Chu Lạc Khiết nhận khay trà trong tay dì Văn, ý nói giao cho cô, cô bưng trà đặt xuống trước mặt Lưu Tiến Dân, ngồi xuống sô pha đối diện hắn, mỉm cười nói: “Mời dùng trà.”

Chu Lạc Khiết để ý thấy khi đối phương khi nhìn thấy mình thì dường như rất kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng che giấu, mỉm cười nói cảm ơn cô, Chu Lạc Khiết nói: “Cảnh sát Lưu, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau?”

A Luân đứng bên cạnh giới thiệu với Lưu Tiến Dân: “Đây là chị dâu của chúng tôi.”

Lưu Tiến Dân gật đầu với cô: “À, xin chào, lần đầu tiên tôi tới đây, trước đây hẳn là chúng ta chưa từng gặp nhau.”

“Vậy à, có lẽ tôi nhớ nhầm.” Chu Lạc Khiết nói với a Luân: ” Cậu lên lầu xem anh Diệp xong chưa, đừng để cảnh sát Lưu đợi lâu.” A Luân tuân lệnh lên lầu.

Chu Lạc Khiết bày ra đáng vẻ của một nữ chủ nhân, cười nói: “Thật ngại quá, tối qua anh ấy uống hơi quá chén, bây giờ vẫn chưa dậy nổi.”

“Không sao, tôi cũng không có hẹn trước, chờ một chút cũng phải.”

Chu Lạc Khiết còn định hỏi vài điều nhưng mà Diệp Thiên đã mặc quần áo xong xuôi đang từ trên lầu bước xuống, hắn và Lưu Tiến Dân bắt tay nhau chào hỏi: “Lên lầu hẵng nói chuyện.”

Diệp Thiên nhìn cô một cái rồi cùng Lưu Tiến Dân bước lên lầu, rõ ràng là muốn tách cô ra, điều này càng làm cho Chu Lạc Khiết cảm thấy không bình thường. Mấy phút sau cô cũng đi lên lầu, lại thấy a Luân đang đứng canh trước cửa phòng, có lẽ là đề phòng cô nghe lén.

Chu Lạc Khiết trở về phòng khóa cửa lại, từ ban công phòng cô có thể leo qua được ban công phòng sách, chuyện này cũng không làm khó được cô, nhân lúc người trong sân không chú ý phía trên này, cô tháo đôi dép, hít một hơi nhanh nhẹn nhảy khỏi ban công, lưng cong lại như con mèo, chân nhẹ nhàng chạm xuống sàn ban công phòng sách. Cô thận trọng đưa mắt nhìn vào bên trong, Diệp thiên đang quay lưng về phía cô, cô không thấy rõ, nhưng có thể nhìn thấy biểu hiện căng thẳng trên nét mặt của tên cảnh sát Lưu kia, hai người nói chuyện có vẻ không được vui vẻ lắm, sợ bị phát hiện, cô chỉ nhìn một cái rồi nép mình vào góc tường lắng tai nghe.

“Anh phải giao Long Tại Nham cho cảnh sát chúng tôi, cho dù mục đích của anh là muốn hắn chết, hắn ta đã mang nhiều tội, chắc chắn sẽ lãnh án tử hình, anh cần gì phải tự mình giam giữ hắn.” Đây là giọng nói của Lưu Tiến Dân.

Ngữ điệu của Diệp Thiên lộ ra một vẻ thờ ơ: “Tôi không tin lắm năng lực làm việc của cảnh sát các người, người, tự tôi giám sát sẽ yên tâm hơn.”

“Cho dù Long Tại Nham là một tội phạm bị truy nã nhưng mà như vậy vẫn là phạm pháp, cẩn thận sau này cảnh sát sẽ kiện anh tội chứa chấp tội phạm tử hình.”

Diệp Thiên phản bác lại: “Có cảnh sát Lưu ở đây, loại chuyện như thế này sao có thể xảy ra, nhắc tới phạm pháp, ngay cả cảnh sát Lưu hiểu pháp mà còn phạm pháp, huống chi là một thương nhân không rành luật pháp như tôi.”

Lưu Tiến Dân rõ ràng đã nổi giận: “Diệp Thiên, anh…”

“Đủ rồi, cảnh sát Lưu, anh mau trở về đi, người, tạm thời tôi sẽ không giao cho anh, dù sao cũng là tội phạm tử hình, với cảnh sát các anh thì bắt được người sống hay chỉ một cái xác không có gì khác nhau, như vậy còn tiết kiệm đạn cho các anh.”

Lưu Tiến Dân nhịn nhục nói: “Vậy còn con gái của Mộc Thường Phong thì sao? Nếu cô ta vẫn mất tích một cách không rõ ràng, nhất định Giang Thiếu Thành sẽ truy đến cùng.”

“Đến đúng lúc tự nhiên tôi sẽ thả cô ta.”

Lưu Tiến Dân đầy tức tối bật dậy, trước lúc đi lại nói thêm: “Còn người phụ nữ vợ của Long Tại Nham, anh vẫn giữ lại cô ta bên cạnh hình như không ổn cho lắm.”

Diệp Thiên rõ ràng đã trở nên khó chịu: “Cảnh sát Lưu, lo tốt chuyện của anh là được, mời.”

Tiếng mở cửa phòng sách vang lên, Chu Lạc Khiết không dám chần chờ, lập tức leo trở lại ban công phòng mình.

Lúc trở lại phòng cô nghe thấy tiếng Lưu Tiến Dân xuống lầu, cô bước tới cánh cửa phòng đang đóng nhẹ nhàng mở ra, rồi trở lại đứng bên cửa sổ, chẳng bao lâu sau thì Diệp Thiên bước vào phòng của cô, lúc đi tới bên cạnh cô, thì nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong sân xe của Lưu Tiến Dân đang từ từ rời khỏi cánh cổng sắt.

Chu Lạc Khiết hỏi hắn: “Hôm nay sao anh không ra ngoài?”

“Không có chuyện gì nên ở nhà với em.”

Hắn ôm lấy cô từ phía sau, đầu vùi trên cổ cô, dùng sức hít hà mùi hương trên người cô, thấy cô vẫn hờ hững nhưng cũng không chống cự, hắn lại ôm cô chặt hơn nữa, đôi môi kề sát trên mang tai cô, từ đó hôn xuống cổ, bàn tay cũng không để yên, chúng vói vào trong quần áo cô. Cô mới vừa sinh con, dáng người vẫn chưa thon gọn như trước, chiếc eo đã tăng hơn một cỡ, bàn tay của hắn vuốt ve bên hông cô, dần dần chuyển ra đằng trước, lần lên lớp áo ngực của cô, bên trong lớp áo lót bầu ngực của cô đã thấm ướt một khoảnh, một bàn tay Chu Lạc Khiết nắm lấy tay hắn kéo ra khỏi lớp quần áo: “Mới sáng sớm, anh muốn làm gì!”

Diệp Thiên nhìn chất lỏng ẩm ướt dính trên ngón tay, mấy giây sau hắn mới hiểu ra đó là thứ gì, tại sao phải nhắc nhở hắn chuyện này vào giờ phút này, cái sự thật là cô đã sinh con vì một tên đàn ông khác?

Chu Lạc Khiết đẩy hắn, hắn không chịu tránh ra: “Nhớ con gái em chứ, tôi nghĩ em muốn tôi đón con bé về đây.”

Chu Lạc Khiết chế giễu: “Anh đúng là hào phóng, chẳng lẽ vì đứa con trong bụng Lâm Hiểu Quân không được sinh ra mà muốn lấy con gái tôi lấp vào cho đủ số à.”

“Không còn cách nào, em nhớ con bé như vậy, tôi cũng không đành lòng để mẹ con em chia cách, sau này nếu như nó chịu gọi tôi một tiếng cha, tôi cũng có thể chấp nhận.”

“Đừng mơ! Anh không có tư cách đó!” Đừng tưởng cô không biết hắn đang mưu tính chuyện gì, trước kia là em trai cô, bây giờ là con gái cô, nếu như Vọng Thư rơi vào tay hắn không chừng cả đời đều sẽ bị hắn kiềm hãm.

Diệp Thiên nói: “Tiếc là người có tư cách đã không còn mạng nữa rồi.”

Chu Lạc Khiết trợn mắt kìm nén nhìn hắn, đẩy mạnh hắn ra, bước tới ngồi xuống bàn trà không thèm để ý tới hắn.

Lần này Diệp Thiên không ở lại lâu, đợi khi hắn đã ra khỏi phòng, Chu Lạc Khiết lập tức đi thay quần áo, sau khi sinh Vọng Thư, cô vẫn chỉ nuôi con bằng sữa mẹ, cô xoa hai bầu sữa đã căng cứng của mình, nhớ tới hình dáng con gái nhỏ nhắn ở trước ngực cô thỏa mãn mút sữa, cô không kìm nổi rơi nước mắt, cốt nhục chia lìa là nỗi đau cắt da xẻ thịt. Cô rất nhớ con, mỗi lần nhớ lại cảnh đêm đó, khuôn mặt Vọng Thư khóc đến đỏ bừng trên xe, khóc nấc từng cơn là như trái tim cô cũng bị dao cắt, xa cô mấy ngày, có phải Vọng Thư cũng khóc như vậy không, đêm đó bị hoảng sợ không biết có sinh bệnh hay không? Có ai nhẫn nại dỗ dành con bé đi ngủ không?

Chu Lạc Khiết vùi mặt vào lớp quần áo vừa được thay ra, trên đó còn phảng phất mùi hương sữa giống như mùi hương trên người con gái, cô không ngăn nổi dòng nước mắt, khẽ thì thầm: “Vọng Thư, mẹ rất nhớ con, con đừng sợ, hãy chờ mẹ vài ngày nữa được không…” Chờ mẹ cứu ba và cô con ra, mẹ sẽ về với cục cưng của mẹ.

Cả một ngày Diệp Thiên hoàn toàn không bước ra ngoài, áng chừng là cả buổi tối hắn cũng không tính ra ngoài, ăn xong cơm tối hắn cùng lên lầu với Chu Lạc Khiết. Hơn chín giờ, sắc trời bên ngoài đã sẫm lại, màn cửa sổ bay bay trong gió, cô bước lại đóng chặt cửa sổ, nhìn một viên thuốc trong tay, chỉ do dự một, hai giây rồi bỏ vào trong miệng nuốt xuống, sau đó cô quay lại giường nằm.

Diệp Thiên đi vào thấy cô đang cuộn mình trong chăn như đã ngủ, tới lúc hắn đi đến bên giường mới thấy cô nằm trên giường, sắc mặt trắng phau nhợt nhạt như tờ giấy, thở gấp, Diệp thiên tốc chăn lên: “Chuyện gì rồi?”

“Không biết…đau quá…”

“Đau ở đâu?” Hắn nhìn cả người cô từ trên xuống dưới, không bị thương chỗ nào cả.

Chu Lạc Khiết lắc đầu yếu ớt, Diệp thiên nhìn cô càng ngày càng khó chịu, vội vàng kêu người gọi điện cho bác sĩ Chung.

Bác sĩ Chung mau chóng tới nơi, Diệp Thiên nhường chỗ lại cho bác sĩ Chung khám bệnh, Chu Lạc Khiết dùng hết sức nắm chặt tay của bác sĩ Chung: “Bác sĩ Chung, khó chịu quá…”

Bác sĩ Chung nhìn ánh mắt thiết tha cầu khẩn của cô, thoáng do dự, rồi nói với Diệp Thiên: “Hãy mở cửa sổ trước.”

Diệp Thiên không nghi ngờ gì lời này, đứng lên đi mở cửa sổ, bác sĩ Chung cúi lỗ tai đến gần Chu Lạc Khiết, cô nói: “Đưa tôi đi bệnh viện…” Bác sĩ Chung nhanh chóng hiểu ra, đánh mắt ra hiệu để cô yên tâm.

“Sao rồi, cô ấy đau ở đâu, chiều nay lúc ăn cơm vẫn còn khỏe mà, sao đột nhiên lại thành ra như vậy.”

“Có thể là bị ngộ độc thực phẩm, tốt nhất là nên đến bệnh viện để kiểm tra kỹ hơn.” Bác sĩ Chung thấy Diệp Thiên lưỡng lự, lại nói: “Không thể chậm trễ, phải lập tức đi bệnh viện.”

Diệp Thiên bế Chu Lạc Khiết, nói với bác sĩ Chung: “Đi thôi, sững ra đó làm gì.”

Trong phòng cấp cứu bệnh viện, Chu Lạc Khiết thay đồng phục y tá, nói với bác sĩ Chung và cô y tá bên cạnh: “Tôi thế này e rằng sẽ liên lụy đến mọi người.”

Bác sĩ Chung nói: “Không sao, chúng tôi sẽ có cách.”

“Xin lỗi, chỉ có thể để mọi người phải mạo hiểm.” Nếu như có cách khác cô cũng không muốn đem tính mạng người khác đặt vào chỗ nguy hiểm.

“Trước đây nếu không nhờ cô, mạng sống của chúng tôi đã mất từ lâu, vì cô chuyện nguy hiểm này cũng là nên làm.”

Chu Lạc Khiết nói lời tận đáy lòng: “Cảm ơn mọi người.”

Bác sĩ Chung nói cô y tá nhỏ bên cạnh: “Biết phải nói sao chứ?”

Y tá đó gật đầu: “Yên tâm, tôi biết mà.”

Rút kinh nghiệm lần trước, Diệp Thiên sợ người lại biến mất trong bệnh viện nữa nên vẫn đứng canh ngoài phòng cấp cứu, hai, ba tên thuộc hạ đi theo hắn cũng chú ý quan sát xem trong bệnh viện có người nào khả nghi hay không.

Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá la lên: “Không hay rồi, bệnh nhân chạy mất rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.