Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 51: Chương 51: Cô đáng được hưởng hạnh phúc




Chu Lạc Khiết cũng không ở trước mộ bao lâu, cô cũng không tính sẽ ở lại ở thành phố này lâu, tuy rằng Diệp Thiên không giới hạn thời gian cô trở về, nhưng để một mình Chu Nhất Minh ở lại thành phố A, cô vẫn rất lo lắng.

Hiện tại Diệp Thiên dường như càng ngày càng khiến cô đoán không ra tâm tư của hắn, cho dù trong khoảng thời gian này, hắn đối với cô lúc nào cũng tốt khiến cô sinh ra ảo giác, nghĩ rằng chính mình là người phụ nữ hắn yêu chiều trong lòng bàn tay. Nhưng cô không thể mạo hiểm như vậy, bởi vì cô đã lĩnh hội thật sâu sắc mặt của Diệp Thiên.

Hôm nay thời tiết cũng không phải tốt lắm, gió ở khu mộ bắt đầu lớn, cô cuốn mái tóc dài trong gió hỗn độn lại, xung quanh là bầu không khí thê lương, làm cho tâm trạng của Chu Lạc Khiết trở nên bi thương. Cô ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, không muốn cho nước mắt có cơ hội rơi xuống.

Thời điểm đi ra cửa khu mộ xuất hiện không ít xe gia đình hôm nay đến tảo mộ, cho nên cũng không có gì kỳ quái. Nhưng là Chu Lạc Khiết nhìn cách mình mấy mét chỗ kia có một chiếc xe nhìn rất quen mắt, sửng sốt vài giây, cô nhớ rõ Long Tại Nham cũng dùng một chiếc Porsche màu đen. Chu Lạc Khiết theo bản năng nhìn đuôi xe, cũng không phải biển số xe của Long Tại Nham. Cô nhếch khóe miệng, cười tự giễu mình. Người dùng xe Porsche màu đen còn nhiều mà, mình sao có thể lại nghĩ đến anh, càng kì quái là chính mình còn nhớ rõ anh đi xe loại gì, thậm chí nhớ rõ biển số xe anh.

Có thể do trí nhớ của mình tốt! Cùng lắm cũng không thể phủ nhận, Long Tại Nham lúc ấy nói với cô những lời đó không phải không lưu lại chút dấu vết gì trong lòng cô, dù sao anh cũng là một người đàn ông không dễ bị người ta bỏ qua. Cô càng biết những lời của anh đều xuất phát từ đáy lòng, bởi vì một người đàn ông như anh cũng không thừa tâm tình để đi lừa gạt một người phụ nữ. Nếu không có Diệp Thiên, có lẽ…Nhưng, không có khả năng không có Diệp Thiên, cho nên giả thiết này là không thể!

Chu Lạc Khiết thu hồi ánh mắt, khi cô vừa mới chuẩn bị xoay người, cửa chiếc Porsche màu đen mở ra, đôi chân dài cảu một người đàn ông bước xuống, nhìn cô lộ ra vẻ tươi cười, người luôn luôn bình tĩnh như Chu Lạc Khiết cũng nhất thời có chút hoảng hốt. Trong chốc lát cô mới kịp phản ứng lại, đi đến trước mặt anh, dường như không thể tin những gì trước mắt: “Sao anh lại tới đây? Đi tảo mộ sao?”

Long Tại Nham đứng đó, miệng nở nụ cười: “Em cảm thấy người như tôi giống có người thân để đi viếng thăm sao?”

“Vậy anh là…”

Hắn gọn gàng dứt khoát: “Tới đón em.”

“Tôi cũng chưa từng nói cho anh biết tôi tới đây.”

“Nói cho em biết, đối với người phụ nữ tôi yêu, hành tung của cô ấy tôi rất lưu tâm.” Anh mở cửa xe: “Lên xe đi.” Chu Lạc Khiết lo lắng vài giây khi thấy anh mở cửa xe, với loại tình huống này, cô không có sự lựa chọn khác.

Lúc trên xe, Chu Lạc Khiết hỏi anh: “Anh đến đây làm việc?”

Cô không phải thiếu nữ mới mười tuổi, cũng không phải vì người con trai đối với mình đặc biệt một chút liền lâng lâng không nhớ được vị trí của mình, cho dù cô biết Long Tại Nham đối với mình là thật lòng, nhưng cũng sẽ không tự tin đến mức anh là đặc biệt vì cô mà tới. Kiểu lãng mạn như vậy cũng không thích hợp với bọn họ.

Long Tại Nham chỉ đơn giản đáp lại: “Cứ xem là như vậy đi.”Tới nơi này quả là có một việc cần xử lý, vốn cũng không cần anh ra mặt, nhưng là có cô ở đây, cho nên anh liền tự mình đến.

Chu Lạc Khiết cũng không hỏi nhiều, nếu nói thêm chỉ sợ khó tránh có sự hiềm nghi. Long Tại Nham lái xe mắt nhìn cô hỏi: “Là cha mẹ em?” Anh còn nhớ rõ lúc ấy cô một mình đến chỗ anh cứu Chu Nhất Minh, cô gái này có thể vì người nhà mà đánh cược số mệnh mình.

Chu Lạc Khiết gật đầu: “Đã mất lâu rồi.”

“Đừng quá đau khổ, ít nhất còn có nơi cho em đến để hoài niệm bọn họ.” Giống như anh, người bên anh có thể gọi là người thân không phải những người bị oán thù sâu nặng giết chết không toàn thây, đến ngay cả thi thể đều không tìm thấy, làm sao còn có cái gọi là phần mộ, anh có thể tưởng tượng tương lai chính mình cũng chẳng có kết cục khác biệt là bao. Nghĩ đến đây, Long Tại Nham lại nói: “Tôi phải làm nhiều việc nguy hiểm, tương lai nếu tôi chết, cũng muốn có người tìm tới đưa tôi đi chôn cất, như vậy khi em muốn tìm tôi cũng có nơi để gặp!”

Đều là những người lúc nào cũng đứng trước lưỡi hái tử thần, khi nào nhắm mắt cũng không biết, đối với cái chết cũng không có gì kiêng kị, Chu Lạc Khiết nói: “Cho dù anh có gặp phải bất trắc, cũng không đến lượt tôi tới viếng mộ anh.”

“Tôi nghĩ đến giao tình hiện tại giữa chúng ta, em thế nào cũng sẽ đến trước mộ thăm tôi.” Anh đưa một bàn tay cầm tay cô, Chu Lạc Khiết định rút ra, ngược lại khiến cho anh tăng thêm lực: “Kĩ thuật bắn súng của em có lẽ không thua tôi, nhưng tôi cam đoan thân thủ em tuyệt đối không thắng được tôi.”

Nghe anh nói xong, Chu Lạc Khiết quả nhiên không giãy dụa nữa, cô không có đủ sức thắng anh, kỳ thật lúc này cô nghĩ đến dùng phương thức bình thản để giải quyết, cho dù là muốn cô hạ thấp thái độ của mình. Nhất là đối với chuyện Long Tại Nham theo đuổi cô, Chu Lạc Khiết muốn dùng thủ đoạn chu toàn để xử lý. Bởi cô không muốn để Diệp Thiên và Long Tại Nham có mâu thuẫn, hai con hổ đánh nhau, coi nhau là địch đối với cả hai bọn họ mà nói đều không có lợi.

Chu Lạc Khiết ngoan ngoãn làm theo ý mình, Long Tại Nham nở nụ cười. Anh thật không biết tình tình cô gái này nên là mạnh mẽ hay là dịu dàng nữa. Hiện tại anh cũng có thể lý giải được địa vị của người phụ nữ bên cạnh Diệp Thiên.

Nghe nói, cô làm bạn với Diệp Thiên nhiều năm, anh còn biết Diệp Thiên đối với cô cũng không hẳn là tốt như bề ngoài nhìn thấy, ít nhất bên người Diệp Thiên, phụ nữ cũng không chỉ có mình cô.

Nói thật anh thật sự đau lòng khi nhìn thấy người phụ nữ kiên cường này. Cô dường như nhìn thấu đáo tất cả mọi chuyện trên đời, bao gồm cả chính cô. Nhưng cô lại khiến cho bản thân mình quá vất vả. Nhìn cô đêm ở Mị Thành ấy, thất thần đứng dựa vào lan can, anh liền hạ quyết tâm muốn đem tới cho cô cuộc sống khác, cô đáng để được hưởng hạnh phúc.

Anh sở dĩ đến lúc này không dùng bất kì thủ đoạn nào quá khích cũng chẳng phải kiêng kị gì Diệp Thiên, đối với anh mà nói, người con gái mà anh yêu cho dù là người của ông trời anh cũng sẽ không lùi bước. Anh chính là không muốn trong thời điểm lòng cô còn có Diệp Thiên mà bức cô. Anh hiện tại cần phải làm là làm cho cô biết anh yêu cô, làm cho cô biết cùng anh ở một chỗ sẽ thật hạnh phúc, sau đó chờ cô can tâm tình nguyện nằm trong vòng tay của anh.

Trong chốc lát, Long Tại Nham rốt cục cũng buông tay ra, hỏi cô: “Em đêm nay nghỉ ngơi ở đâu?”

“Tôi ở khách sạn đã đặt phòng”

“Em có thể ở lại đây vài ngày không?”

“Ở đây đã không còn việc gì khiến tôi phải ở lại, tôi nghĩ vẫn nên sớm trở về, có lẽ sáng mai sẽ đi.” Cùng Long Tại Nham ở trong này lâu thêm vài ngày, sẽ có thêm vài phần ái muội. Khó bảo đảm Diệp Thiên sẽ không biết chuyện này, Diệp Thiên là một người khôn khéo, cô sao có thể giấu giếm được. Cô không muốn hắn nảy sinh hoài nghi. Huống hồ, cô cũng không muốn cho Long Tại Nham đối với mình sinh ra hiểu lầm.

Long Tại Nham gật đầu: “Vậy ngày mai ở lại một ngày, buổi sáng ngày kia tôi và em cùng trở về.”Ngữ khí của anh không sắc bén nhưng không thể từ chối. Chu Lạc Khiết chỉ có thể trầm mặc không trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.