Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 3: Chương 3: Liệu có phải là bắt đầu? (II)




Ngày hôm sau, điện thoại của Trương Dĩnh vẫn không liên lạc được, tin tức về Lục Thừa cũng không có, Mộc Cận ở trong phòng lo lắng về tình hình của bạn mình nhưng lại không dám tùy tiện chạy tới Mị Thành hỏi thăm tin tức, cả ngày tâm trạng luôn lo sợ bất an.

Người chăm sóc Mộc Cận từ nhỏ là dì Trâu cũng phải cau mày trước bộ dáng thấp thỏm không yên của cô, không khỏi lo lắng nói: “ Có phải trong người thấy không được khỏe?.”

Mộc Cận uể oải ngồi mép giường lắc đầu.

Dì Trâu thay cô cầm áo khoác nói: “ Thời gian cũng không có gì khác, ngày này cũng lại đến.”

Hôm nay là ngày sinh nhật thứ hai mươi ba của Mộc Cận, buổi sáng Mộc Thường Phong có gọi điện đến biệt thự để nhắc nhở bà chuẩn bị quần áo cho Mộc Cận để tối quay về Mộc Gia ăn cơm.

Mẹ của Mộc Cận qua đời khi cô lên bốn tuổi trong tai nạn giao thông, từ đó đến nay Mộc Thường Phong cũng không tái giá. Chưa phải là hắn chưa nghĩ qua về việc rửa tay gác kiếm, chuyên tâm trở thành người cha tốt của Mộc Cận nhưng một khi đã dấn thân vào thế giới này, Mộc Thường Phong cũng ‘ Thân bất vô kỷ ‘, đã sa chân vào xã hội đen thì không thể quay đầu.

Theo như lời Mộc Thường Phong nói thì hắn cũng không có cơ hội quay đầu, một khi từ bỏ thân phận “ Mộc Gia”, thì những người xung quanh hắn sẽ chỉ còn con đường chết.

Năm sinh nhật vừa rồi, chỉ có Mộc Thường Phong cùng cô chúc mừng sinh nhật, cha và con gái cùng nhau ăn bữa cơm, ngồi nói chuyện phiếm, sau đó Mộc Thường Phong sẽ đưa cô trở về biệt thự, mặc kệ Mộc Cận có bao nhiêu quyến luyến muốn ở lại bên hắn, Mộc Thường Phong thường không cho cô xuất hiện tại Mộc Gia quá lâu.

Hôm nay, tại Mộc Gia còn xuất hiện thêm hai vị khách khác là Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham.

Vẫn là những quy tắc trước sau không đổi vào ngày sinh nhật của Mộc Cận, Mộc Thường Phong luôn tự tay đốt nhang rồi đưa vào tay Mộc Cận, trong phòng chính của Mộc Gia, ngoài những bức tượng tín ngưỡng ra thì còn là nơi thờ cúng mẹ của Mộc Cận.

Sau khi thắp nhang cho mẹ, cô cùng Mộc Thường Phong đến nhà ăn.

Mộc Thường Phong năm nay năm mươi tuổi, tuy nhiên trên khuôn mặt của tên trùm buôn ma túy ấy vẫn không có dấu hiệu của tuổi tác. Ngón trỏ cùng với ngón cái nhẹ nhàng chuyển động chiếc nhẫn Ngọc Hoàn được đeo ở ngón cái, hắn nhìn Long Tại Nham cùng Giang Thiếu Thành nói: “ Ngồi xuống đi, hôm nay là sinh nhật Mộc Cận, nha đầu này thích náo nhiệt, cứ coi nó là em gái cùng ăn cơm mừng sinh nhật.”

Long Tại Nham đem quà sinh nhật đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Mộc Cận, nói: “ Sinh nhật vui vẻ.”

Mộc Cận vui vẻ nhận quà từ tay hắn, hộp quà được đóng gói tinh xào, nhìn không lớn nhưng cầm rất nặng tay.

“ Cảm ơn anh Tại Nham, về nhà em sẽ mở.”

Mộc Thường Phong nói: “ Sau khi ăn cơm xong, ba sẽ tặng quà sinh nhật cho con.”

“ Vâng, cảm ơn ba.”

Mộc Cận nhìn về phía Giang Thiếu Thành, anh vẫn im lặng như bức tượng, mong chờ xem anh sẽ tặng cô thứ gì.

Đáng tiếc, Giang Thiếu Thành lại nói: “ Xin lỗi, đại tiểu thư! Không biết hôm nay là sinh nhật cô, không có chuẩn bị.”

Mộc Cận nhất thời có chút thất vọng, không phải là cô hám quà sinh nhật chỉ vì muốn biết người như anh sẽ mua quà gì tặng con gái.

Mộc Thường Phong vỗ nhẹ đầu Mộc Cận: “ Lần sau cậu ấy sẽ chuẩn bị.”

Có lẽ vì đang ngồi bên cha ruột của mình làm cho lá gan Mộc Cân to ro một ít, cô nhìn Giang Thiếu Thành nói: “ Anh nhớ phải chuẩn bị, em sẽ tìm anh đòi.”

Mộc Thường Phong vỗ nhẹ sau gáy của Mộc Cận, cười ra tiếng: “ Nha đầu kia, con thế nào lại thích quà tặng, thiếu cái gì cha mua cho con.”

Mộc Cận nói: “ Anh ấy lần đầu tiên tới dự sinh nhật con, nhất định phải tặng quà, anh Tại Nham và ba hàng năm đều tặng quà cho con rồi.”

Giang Thiếu Thành đành phải lên tiếng: “ Yên tâm đi, đại tiểu thư. Món quà này tôi sẽ nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Mộc Cận thấy anh hứa vậy mới hài lòng gật đầu, trên bàn cơm, Giang Thiếu Thành cũng rất ít mở miệng, chỉ có khi Mộc Thường Phong hỏi anh, anh mới trả lời ngắn gọn, giọng một mực cung kính.

Cũng may, cô còn có Long Tại Nham trò chuyện vài câu, tâm trạng Mộc Cận hôm nay rất vui vẻ, bình thường cô không có người trò chuyện cùng, cô rất hâm mộ những gia đình đông anh chị em, như vậy có thể thoải mái nói chuyện, chơi đùa ầm ĩ. Đó quả thực mới là một gia đình.

Hoặc nếu không có đông người nhà cũng được, chỉ cần có người bạn thân bên cạnh sớm tối tâm sự với cô, nếu được như vậy thì cuộc sống của Mộc Cận sẽ không còn nhàm chán. Sau khi tốt nghiệp, Mộc Cận bị giam lỏng trong khu biệt thự cách xa thành phố, ra khỏi cửa luôn có vệ sĩ bám sát bảo vệ. Cuộc sống như cứ tiếp diễn ngày này qua ngày khác, vô cùng buồn tẻ vô vị.

Mộc Thường Phong nói: “ Ở trong lòng tôi, các anh cùng với Mộc Cận giống nhau, đều là con cháu của tôi.”

Giang Thiếu Thành cùng Long Tại Nham cùng nhau buông đũa trong tay: “ Cảm ơn Mộc gia.”

Mộc Cận cắn cắn chiếc đũa, chờ Mộc Thường Phong nói tiếp.

Mộc Thường Phong nói: “ Cho nên, tôi hy vọng các anh cũng đem Mộc Cận trở thành em gái ruột của mình, tôi không thể ở bên cạnh nó, không sống chung một nhà với Mộc Cận, các anh hãy thay tôi chăm sóc bảo vệ nó như anh trai đối với em gái.”

Long Tại Nham tiếp lời: “ Mộc Gia yên tâm, chỉ cần một ngày còn tôi với Giang Thiếu Thành, tuyệt đối Mộc Cận sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Mộc Thường Phong nói: “ A Long không chỉ lớn lên ở Mộc gia, sớm đã trở thành anh trai của Mộc Cận, Thiếu Thành tuy đến Mộc gia chưa lâu nhưng so với Tại Nham cũng đều giống nhau, tôi nhìn việc không nhìn người, nếu thực sự có một ngày tôi không thể bảo vệ Mộc Cận, hy vọng các cậu hãy bảo vệ nó thay tôi.”

Giang Thiếu Thành gật đầu: “ Những lời Mộc gia nói, tôi đều nhớ kĩ, về sau Mộc Cận sẽ là em gái ruột của tôi.”

Xem ra hôm nay Mộc Thường Phong gọi hai người đến đầu có dụng ý riêng, nếu có một ngày hắn gặp chuyện bất trắc, hắn hy vọng hai trợ thụ đắc lực của mình có thể bảo vệ Mộc Cận an toàn.

Long Tại Nham nói thêm: “ Nếu có một ngày như vậy, cho dù là lấy mạng đổi mạng, tôi cũng không để ai động tới Mộc Cận.”

Nhớ lại ngày ấy, Mộc Cận không bao giờ ngờ được những lời hứa của Long Tại Nham lại trở thành hiện thực!

Mộc Cận lúc này mới dám lên tiếng: “ Ba, sao lại nói vậy, bên cạnh con có rất nhiều người bảo vệ.”

“ Được rồi, không nói nữa, ăn cơm, ba chỉ lo con sẽ gây chuyện, có A Long cùng Thiếu Thành chăm sóc con, ba mới yên tâm.”

“ Ba cứ yên tâm, con hiện tại như công chúa cầm chân trong lâu đài, còn có thể chạy đi đâu.”

Công chúa đều sẽ gặp hoàng tử đến giải cứu, vậy còn cô, khi nào sẽ xuất hiện hoàng tử đưa cô rời khỏi biệt thự?

Mộc Thường Phong nghe những lời nói của Mộc Cận không phải là không dao động, cô gái hơn hai mươi tuổi nhưng lại không có tự do trong cuộc sống, chính hắn vì hắn quá lo lắng đến sự an toàn của cô nên đành bất đắc dĩ dùng đế hạ sách này.

Hắn muốn Mộc Cận có một cuộc sống yên ổn, không màng đến danh lợi chỉ mong được bình an. Để cô trở thành một người phụ nữ bình thường, lấy chồng dạy con, không cần giống như mẹ cô, mỗi ngày đều sống trong lo lắng.

Sau bữa cơm chiều, Mộc Thường Phong đưa Mộc Cận trở về, xe dừng ở trong sân, xe của Giang Thiếu Thành đỗ bên cạnh cô, lúc này anh mở cửa xe, chuẩn bị rời đi, Mộc Cận bước nhanh đến, đặt tay trên cửa xe, hỏi anh: “ Anh chuẩn bị quà gì cho em?.”

Giang Thiếu Thành nói: “ Cô muốn quà gì?.”

“ Muốn quà gì cũng đều được?.”

“ Chỉ cần nằm trong khả năng của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.