Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 112: Chương 112: Ngoại truyện 6




Đêm hôm đó, Chu Lạc Khiết sốt cao không gượng dậy nổi, nằm trên giường suốt hai ngày, gần như trước đây cô chưa từng bệnh nặng như vậy, cơ thể và tinh thần đều uể oải vô cùng. Người sốt ruột nhất chính là Chu Nhất Minh, bởi vì tính lỗ mãng và thiếu hiểu biết của cậu mới khiến cho chị mình sống trong tình trạng như hiện giờ, cho nên hai năm nay cậu hận không thể tự mình thay chị gánh chịu tất cả mọi đau khổ, cảm thấy vừa tự trách vừa đau lòng.

Trong thời gian Chu Lạc Khiết ngã bệnh Thiệu Nhiên Nhiên có đến thăm cô mấy lần, mỗi lần đều trùng hợp có Chu Nhất Minh ở đó. Mặc dù Chu Lạc Khiết bị sốt nhưng cô vẫn chưa phát bệnh đến hồ đồ cho nên khi cô nhìn thấy cử chỉ tình tứ đầu mày cuối mắt giữa Chu Nhất Minh và Thiệu Nhiên Nhiên đã cảm giác sợ đến run người. Ngay cả cô còn nhận ra đừng nói chi đến người nhạy bén đa nghi như Diệp Thiên, nếu như để hắn bắt gặp e rằng em cô không bị giết chết cũng bị lột da, vậy mà Chu Nhất Minh và Thiệu Nhiên Nhiên cứ như hai kẻ bịt tai trộm chuông cho rằng mọi chuyện giữa hai người được che giấu kín như bưng. Chu Lạc Khiết muốn tìm cơ hội nói rõ với Chu Nhất Minh, tránh cho cậu tự hại chết mình lúc nào không hay!

Chạng vạng tối hôm đó, Chu Lạc Khiết tỉnh lại, cảm thấy trên người không còn khó chịu nữa nên trở mình xuống giường, lúc này đang là mùa xuân, tính ra thì đây đã là mùa xuân thứ ba cô đến ở Diệp gia. Bên ngoài sân có một chòi nghỉ mát, ánh hoàng hôn hắt lên người một đôi nam nữ bên trong chòi nghỉ, cô gái đang phất cọ trên bản vẽ, còn chàng trai đang đứng phía sau cô gái, thỉnh thoảng hai người nhìn nhau cười. Nếu như nhân vật chính không phải là Chu Nhất Minh và Thiệu Nhiên Nhiên, thì Chu Lạc Khiết sẽ cảm thấy khung cảnh bên dưới ánh tà dương thế này lãng mạn đẹp đẽ biết bao, nhưng bây giờ cô chỉ còn thầm nghĩ đến bốn chữ “huyết vũ tinh phong” (thấm đẫm máu đào) mà thôi.

Chu Lạc Khiết bước nhanh tới gần hai người, dưới ngòi bút của Thiệu Nhiên Nhiên trong tranh rõ ràng là vẽ Chu Nhất Minh, Thiệu Nhiên Nhiên dường như cũng không muốn che giấu, cười cười cô. Nhìn ánh mắt thản nhiên của cô ấy Chu Lạc Khiết cũng không biết nên trách hai người kia thế nào, đến khi cô tỉnh táo lại thì đã thấy Diệp Thiên đang đứng cách chòi nghỉ chỉ vài bước chân, Chu Lạc Khiết nhân lúc cả người Chu Nhất Minh còn đang chắn tầm nhìn của Diệp Thiên thì vội vàng xé bức vẽ xuống, đến lúc Diệp Thiên nhìn được thì trên giá vẽ chỉ còn có bức tranh phong cảnh.

Lúc đó biểu cảm của Diệp Thiên rất bình thường, ánh mắt nhìn Thiệu Nhiên Nhiên cũng rất dịu dàng, Chu Lạc Khiết không chắc chắn rốt cuộc anh ta có phát hiện được gì hay không, nhưng đêm hôm đó hắn ở lại trong phòng của Thiệu Nhiên Nhiên, Chu Lạc Khiết lặng lẽ cố kéo Chu Nhất Minh đang đứng trước cửa sổ phòng Thiệu Nhiên Nhiên đi khỏi. Trong đêm tối, Chu Lạc Khiết cảm giác rõ sự tuyệt vọng và đau đớn của em mình, cậu nói: “Chị, chị nghe thấy không, Nhiên Nhiên đang kêu em cứu cô ấy!”

Chu Lạc Khiết tát cho cậu một bạt tay: “Cô ta và Diệp Thiên là thanh mai trúc mã, liên quan gì tới em!” Lời này giống như là đang nói cho cô nghe thì đúng hơn! Từ sau ngày đó, cô dùng hết mọi cách ngăn không cho Chu Nhất Minh và Thiệu Nhiên Nhiên có cơ hội gặp riêng nhau, cô muốn từ rày trở đi chặt đứt mọi ảo tưởng của Chu Nhất Minh. Nhưng mặc dù Diệp Thiên đã có Thiệu Nhiên Nhiên nhưng cũng không dễ dàng buôn tha cho Chu Nhất Minh. Hắn giao cho Chu Nhất Minh nhiệm vụ vô cùng khó khăn gần như không có chút cơ hội sống sót. Sau khi Chu Lạc Khiết biết thì cô đi tìm Diệp Thiên: “Chuyện này giao cho tôi, anh cũng biết tâm tư tôi kín đáo hơn Nhất Minh, để tôi đi thì chuyện càng suôn sẽ hơn! Tôi đảm bảo sẽ không thất bại!”

Diệp Thiên nhìn vẻ mặt kiên quyết của Chu Lạc Khiết, bình tĩnh gật đầu đồng ý, nhưng sau khi cô đi rồi, hắn ngồi một mình trong phòng đến rạng sáng, sau đó không nhịn được nữa bèn gọi điện thoại cho người âm thầm giúp đỡ cô. Hắn muốn Chu Nhất Minh đi làm chuyện nguy hiểm quả thật là muốn để Chu Nhất Minh chết ở bên ngoài, so với chuyện tự mình đi giết Chu Nhất Minh để sau này Thiệu Nhiên Nhiên hận hắn thì rõ ràng tốt hơn! Diệp Thiên đoán có lẽ Chu Lạc Khiết cũng biết được suy nghĩ của hắn, cho nên hắn dù không nắm chắc nhưng vẫn muốn thử một lần. Hắn không thể không thừa nhận Chu Lạc Khiết luôn luôn hiểu rõ hắn hơn Thiệu Nhiên Nhiên. Nói thật, yêu cầu của Chu Lạc Khiết cũng không quá đáng nhưng không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy vô cùng giận dữ, hắn giận cô vì Chu Nhất Minh mà không màng đến nguy hiểm của bản thân, Chu Nhất Minh thật sự quan trọng như vậy với cô sao? Đáng để cô hết lần này đến lần khác thay hắn dọn dẹp hậu quả hay sao? Hắn muốn dạy dỗ cô một chút, muốn cô nếm hậu quả khi không biết tự lượng sức mình. Nhưng hần như ngay giây cô bước đi, thì hắn đã thấy hối hận, quả thật hắn biết mình cũng không muốn cô chết, mà lần này cô đi, ngay cả hắn cũng không thể bảo đảm cho cô được bình an vô sự trở về, cho nên hắn đã làm một chuyện mà ngay cả bản thân cũng thấy xấu hổ, hắn lại cho người âm thầm đi bảo vệ một sát thủ mà mình phái đi làm nhiệm vụ!

Còn Chu Lạc Khiết khi hoàn thành nhiệm vụ từ trong cơn thập tử nhất sinh cũng chỉ nghĩ số mình còn may mắn, không biết rằng nếu như sau lưng không có ai giúp đỡ thì cô vốn dĩ chẳng thể nhặt về cái mạng này! Chuyện như thế, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, mỗi lần cô thay Chu Nhất Minh ra ngoài nhận nhiệm vụ, cho dù trong lòng hắn có kìm nén đến bốc hỏa nhưng cuối cùng vẫn không chịu được rồi lại phái người đi theo. Đến cuối cùng hắn cũng không biết là rốt cuộc giày vò mình là cô hay chính là bản thân mình nữa!

Đối với chuyện lần nào bản thân gặp dữ cũng hóa lành không phải cô không cảm thấy có gì kì lạ, ban đầu cô còn cho rằng công lao là do vận may của mình, nhưng số lần càng nhiều, thì cô cũng nảy sinh nghi ngờ với sự may mắn của chính mình, nếu như ông trời còn quan tâm đến cô như vậy sao lại không để cô làm một cô gái đơn thuần mà lại cho cô lưu lạc trở thành một sát thủ đến nông nỗi này?

Nhưng, cho dù cô có mấy trăm ý nghĩ quẩn quanh trong đầu cũng không dám nghĩ đến Diệp Thiên. Còn Diệp Thiên, hắn cảm thấy xấu hổ nếu chuyện này để cho người khác biết được, nhất là Chu Lạc Khiết! Cho nên, những người hắn phái đi cũng nói năng rất thận trọng, Chu Lạc Khiết sẽ mãi mãi không biết trong mỗi lần cô nhận nhiệm vụ hành động trong mưa bom bão đạn, phía sau luôn có một đôi mắt của Diệp Thiên dõi theo mình. Diệp Thiên phủ nhận chuyện bản thân mình che gió chắn mưa cho cô, hắn chỉ không muốn cô chết, còn vì sao, chính hắn cũng không dám nghĩ đến, giống như mỗi lần hắn buông tha cho Chu Nhất Minh thì điều tự nhủ là vì không muốn để cho Thiệu Nhiên Nhiên hận hắn, trên thực tế là hắn sợ mình sẽ nhìn thấy dáng vẻ đau lòng cùng cực của Chu lạc Khiết. Hắn có thể tưởng tượng nếu như Chu Nhất Minh mất đi, nhất định Chu lạc Khiết cũng sẽ mất đi mục đích sống còn, hắn biết trong lòng cô, không ai có thể đủ sức nặng để so sánh với Chu Nhất Minh!

Diệp Thiên từng cho rằng tất cả mọi chuyện hắn đều nắm trong lòng bàn tay, cho nên khi cô vì Chu Nhất Minh mà rước lấy bực tức của hắn, hắn sẽ đẩy cô ra ngoài đối mặt với nguy hiểm, đương nhiên phía sau cô vẫn như trước đây sẽ có người của hắn sắp xếp bám theo. Hắn tự cho mình không có bất cứ sai sót nào, thế nhưng, mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ, có một lần ngay cả những người hắn phái đi bảo vệ cô đều kẻ địch lẳng lặng giải quyết gọn gẽ, đến khi hắn biết được thì Chu Lạc Khiết cũng chỉ còn sót lại một hơi thở mỏng manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.