"Lạc Khiết, buông súng xuống! Không nhớ à, kĩ thuật bắn súng của cô là do tôi dạy, cô không thắng được tôi!"
Đúng vậy, kĩ thuật bắn súng ban đầu là do hắn dạy cô, mỗi chiêu mỗi thức đều là tự tay hắn hướng dẫn, không ngờ tới hôm nay lại phải dùng để đối phó với hắn. Trong lòng cô trống trải, người thân nhất của cô, từng người từng người đều rời bỏ cô, người đàn ông cô yêu vì người phụ nữ khác không ngần ngại chĩa họng súng vào cô!
Chết cũng không có gì quá đáng sợ, hôm nay cô muốn thử xem hắn dám hay không dám ra tay! Chu Lạc Khiết nói: "Đúng không? Không hẳn vậy đâu." Ngón tay đặt trên cò súng của cô lại co lại một chút.
Lúc này Diệp Thiên lại có vẻ hơi luống cuống, từ khoảnh khắc hắn nhìn thấy Chu Nhất Minh nằm trên mặt đất thì trái tim của hắn đã trở nên lạnh lẽo, hắn quá rõ tầm quan trọng của Chu Nhất Minh đối với Chu Lạc Khiết, đây quả thật là điểm yếu của cô. Hắn cưỡng ép mình bình tĩnh trở lại, mong rằng có thể thuyết phục được cô: "Lạc khiết, cô bình tĩnh lại đi, tôi biết cô rất đau khổ, hãy buông khẩu súng xuống." Hắn vươn tay kia, dẫn dắt: "Nào, đưa khẩu súng cho tôi..."
Nước mắt trên vành mắt rớt xuống: "Nghe anh gọi tên tôi vẫn còn hay như vậy...Anh cũng biết tôi đau khổ à, anh hiểu trái tim bị người ta khoét ra thì có cảm giác gì không, anh đâu biết, tới bây giờ anh cũng đâu biết tôi đau nhiều thế nào..." Cô rưng rưng nước mắt gượng cười: "Nhưng mà không quan trọng, nên kết thúc tất cả, Diệp Thiên, tôi đếm đến ba, anh ra tay nên nhanh gọn một chút, nếu không đứa con của các người và cô ta sẽ không thấy được ngày mai đâu..."
"Lạc Khiết..."
"Một...Hai...Ba!"
Pằng, một tiếng súng vang lên, Lâm Hiểu Quân nhắm mắt lại thét lên chói tai, nhưng trên người lại không cảm thấy chút đau đớn nào, cô ta dè dặt mở mắt ra, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy cây súng trong tay Chu Lạc Khiết rớt xuống, ngực cô có một vết máu thật lớn dần dần lan rộng ra, cả người cũng đứng không vững.
Máu trên ngực Chu Lạc Khiết tuôn ra không ngừng, cô chậm rãi cúi đầu nhìn vết thương của mình, lại khẽ ngẩng đầu lên, tầm mắt tìm kiếm khuôn mặt của hắn ta, cô lại còn nở một nụ cười, cô khó khăn cố nói mấy chữ: "Anh...thật sự...nổ súng!" Trước mắt Diệp Thiên giăng một màn sương trắng xóa, tầm mắt và suy nghĩ đều trống rỗng, hắn không thể nghĩ nổi cái gì, trong một giây khi Chu Lạc Khiết ngã xuống, dường như hắn mới đột nhiên tỉnh lại, hắn ném súng đi, chạy vài bước đỡ lấy cơ thể cô.
Trái tim Diệp Thiên vô cùng nhức nhối, hắn không nhớ nổi vừa rồi mình đã nổ súng thế nào, thậm chí, hắn cho rằng mình đã không nổ súng! Không! Người không nổ súng chính là cô, ngay từ đầu cô đã không bóp cò, ngay từ đầu cô đã lừa hắn! Cô đang đặt cược sự sống chết của mình và Lâm Hiểu Quân, xem thử hắn sẽ chọn người nào! Điều này khiến cho Diệp Thiên lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác trái tim bị xé rách là như thế nào, cô nói hắn không hiểu nỗi đau của cô, bây giờ thì hắn hiểu!
Diệp Thiên run rẩy đè lại vết thương của cô, máu tươi sền sệt dính đầy tay hắn, Chu Lạc Khiết hổn hển thở từng hơi một, mí mắt nặng trĩu, cô nhắm mắt lại, Diệp Thiên hốt hoảng vỗ lên khuôn mặt của cô, một khắc này, hắn đã nghĩ cô cứ thế mà nhắm mắt lại, mãi mãi không mở ra nữa. Mấy giây sau hắn mới có phản ứng, gọi to xuống dưới lầu: "Gọi điện thoại cho bác sĩ Chung, bảo ông ta đến đây! Ngay!"
Quản gia ngay lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Chung, lúc dì Văn nghe được tiếng súng đầu tiên thì cũng đã bị dọa cho hoảng sợ, nhưng lúc đó Chu Lạc Khiết và Diệp Thiên lại xông lên trước tiên, bà cũng không dám theo lên xem xảy ra chuyện gì, cho tới lúc tiếng súng thứ hai vang lên, lại nghe thấy tiếng gầm lo lắng của Diệp Thiên, dì Văn mới run rẩy chạy lên lầu, thấy Chu Nhất Minh và Chu Lạc Khiết cả người đầy máu nằm trên sàn, dì Văn không nói nổi câu nào, nữa ngày mới hoảng sợ nói:
"Chuyện này là sao vậy, làm sao rồi, Lạc Khiết..."
Diệp Thiên ôm Chu Lạc Khiết đặt trên giường, nói với dì Văn: "Lo lắng cái gì, cầm hộp thuốc đưa đây."
Dì văn không dám chần chừ, ôi trời một tiếng, tay chân luống cuống cầm hộp thuốc lại. Diệp Thiên ép mình phải tỉnh táo lại.
Muốn làm sạch xung quanh miệng vết thương cho cô, trên đầu hắn lấm tấm mồ hôi, tay vẫn không ngừng run rẩy.
Cắt bỏ quần áo xung quanh vết thương, hắn hít sâu, viên đạn đó nằm rất gần với trái tim. Cô đã rơi vào hôn mê, trên mặt dần không còn chút máu, chỉ còn lại vẻ tái nhợt. Diệp Thiên ném cái kéo trong tay đi, ôm ngang lấy Chu Lạc Khiết bước nhanh xuống lầu.
"Nói với bác sĩ Chung liên lạc ngay với bệnh viện chuẩn bị phẫu thuật." Trong nhà không có đủ thiết bị điều trị, hắn không thể mạo hiểm, trên đường đến bệnh viện, hắn ôm cô ngồi ở phía sau xe, liện tục vỗ lên khuôn mặt cô: "Đừng ngủ, Lạc Khiết, nói chuyện với tôi đi, Lạc Khiết..."
Chu Lạc Khiết đã mất đi ý thức, vẫn vô tri vô giác, đau nhức trên vết thương khiến cô hơi nhíu mày, thỉnh thoảng rên lên một tiếng yếu ớt.
Diệp Thiên nắm chặt tay cô: "Cô không sao, tuyệt đối sẽ không sao!" Hắn như an ủi cô, lại như đang tự nói với mình, hắn nói rất chắn chắn, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ phát hiện giọng nói của hắn thật ra là tràn đầy lo lắng và sợ hãi, trong lòng hắn cũng không biết lần này cô có thể qua khỏi hay không, nhiều khó khăn hiểm trở mà bọn họ từng cùng nhau vượt qua, cuối cùng lại không qua nổi quỷ môn quan trong tay hắn, hắn sợ cô nhắm mắt lại, lại cũng sợ ánh mắt khi cô mở mắt ra nhìn hắn.
Bác sĩ Chung đã chờ ở trước cửa phòng phẫu thuật, Diệp Thiên nói: "Tôi cũng vào trong."
Bác sĩ Chung gật đầu, đeo khẩu trang, đẩy Chu Lạc Khiết vào bên trong.
Diệp Thiên nắm chặt tay, hắn nghe mình nói với bác sĩ: "Tôi không cho phép có sơ suất! Ông hiểu rõ ý của tôi chứ!"
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Hắn nói không cho phép có việc xảy ra ngoài ý muốn! Nhưng ai cũng hiểu rõ, hắn không phải thần thánh, hắn không có khả năng quyết định sống chết trong tay, không phải hắn không cho phép thì những việc ngoài ý muốn sẽ không xảy ra. Đứng trong phòng phẫu thuật, nhìn những dụng cụ lạnh lẽo vạch, mở trên cơ thể của cô, nhìn cô giãy dụa trên bờ sinh tử, điều này còn hành hạ người khác nhiều hơn cả khi đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Hai tay Diệp Thiên chà xát khuôn mặt, hắn thấy trên tay dính toàn là nước, hắn cho rằng đó chỉ là mồ hôi, vì hắn không có nước mắt, ngay cả trước đây khi Thiệu Nhiên Nhiên chết, hắn đau khổ như vậy nhưng cũng không chảy một giọt nước mắt, nhưng vì sao đôi mắt lại nhức nhối như vậy! Hắn chăm chú quan sát khuôn mặt của bác sĩ, động tác của bác sĩ, sợ hãi nếu trên mặt bọn họ lại hiện lên vẻ thương tiếc, xót xa.
Lúc này hắn mới thấm thía rằng chẳng qua hắn chỉ là một con người mà thôi, hắn không thể nắm trong tay tất cả mọi chuyện, gồm cái chết của Chu Nhất Minh, gồm cả việc cô đang nằm trên bàn mổ sống chết còn chưa rõ, vì sao trước đây hắn lại tự phụ đến mức cho rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay hắn, kể cả trái tim của cô!
Hắn không biết mình cùng đứng trong phòng phẫu thuật bao lâu, đợi đến khi bác sĩ rời khỏi bàn giải phẫu, khi đẩy cô rời đi hắn mới kéo bác sĩ Chung: "Sao rồi!"
Bác sĩ Chung tháo bao tay đầy máu ra, vừa gỡ khẩu trang vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nói: "Viện đạn đã được gắp ra, tạm thời không có nguy hiểm."
Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, rốt cục cũng có thể hô hấp trở lại, Chu Lạc Khiết được đưa đến phòng ICU*, hắn cũng đi theo vì muốn được nhìn thấy cô một lát, nhưng thấy hai tay mình dính đầy máu, nên hắn vào toa lét khử trùng cho sạch sẽ, máu tươi trên tay đều dính từ người cô được nước rửa trôi dường như càng trở nên đỏ thắm hơn, Diệp Thiên nặng nề nhắm mắt lại, bước ra ngoài. Nhưng cho đến khi hắn quay lại phòng bệnh thì bên trong đã không còn bóng dáng Chu Lạc Khiết đâu nữa.
... ...