Tầm Tần Ký

Chương 133: Chương 133: Âm mưu của mỗi người




Khi bọn Kỷ Yên Nhiên đến phủ Cầm Thanh, Hạng Thiếu Long tháo thanh kiếm trên người xuống, thay y phục thường dân rồi cùng bọn gia tướng âm thầm đến cầu Phượng Hoàng để hội ngộ với Đồ Tiên.

Từ khi đến Hàm Ðan, gã luôn gần gũi với giới quyền quý, khi đến Hàm Dương thì cuộc sống càng cao hơn, có một khoảng cách nhất định với người bình dân, khi ra vào đều tiền hô hậu ủng, thậm chí cũng ít khi được tự do, nhưng giờ đây gã đã trở thành một người bình thường cùng hưởng cuộc sống thú vị với họ.

Gã cố ý chen vào trong thị tập, dòm ngó các hàng bán rau cải, tạp hóa.

Dù các đồ sắt, đồ đồng, đồ gốm, những mặt hàng bằng gỗ, bằng da hay các mặt hàng điêu khắc cũng đều thua xa các loại hàng hóa cùng loại thời hiện đại.

Rồi gã cũng mua một ít đồ về để tặng cho bọn thê thiếp, dỗ dành cho bọn họ vui lòng.

Trong thị tập người đông đúc, quá nửa là bọn nữ tử, thấy dáng vẻ hiên ngang uy võ của Hạng Thiếu Long, bọn họ đều len lén nhìn.

Thiếu nữ bán vòng tay cho gã cười tươi như hoa với gã.

Hạng Thiếu Long cảm thấy thú vị lắm.

Nghĩ nếu là ba năm trước khi mới đến đây, gã nhất định sẽ quyến rũ cho được cô nàng.

Nữ tử của nước Tần rất phóng khoáng, quả thật các nước đông nam không thể nào bằng được.

Khi Hạng Thiếu Long định quay người đi, đám đông bỗng lao xao, hóa ra có mấy tên đại hán đang đuổi theo một người tay đấm chân đá, còn một thiếu nữ khác có vẻ như muội muội hay thê tử của y đang kêu khóc ngăn cản bọn đại hán kia, thì bị đẩy té nhào xuống đất.

Người ấy tuy ở thế hạ phong nhưng vẫn cố gắng phản kháng.

Một tên trong số đó thuận tay nhặt cây đòn gánh ở quầy hàng bên cạnh định giáng vào đầu của người kia, Hạng Thiếu Long đến trước mặt người ấy, đẩy mạnh tên đại hán kia loạng choạng lùi ra sau vài bước, dang tay nói, „Ðược rồi! Hãy dừng ở đây, đừng động tay động chân nữa, nếu gây chết người, ai có thể gánh vác nổi.“

Nữ tử ấy thừa cơ đến, ôm chàng trai mặt mài đang tái mét, khóc nói, „Châu lang! Chàng có sao không?"

Hạng Thiếu Long lúc này mới biết đối phương là một đôi phu thê, nên trong lòng cảm thấy tội nghiệp.

Ðám ác ôn đó khoảng bảy tám tên đều là hạng lưu manh ở đầu đường xó chợ, tuy lật đổ mấy quầy hàng, nhưng không ai dám lên tiếng trách bọn chúng, khi thấy người lên tiếng thì giận lắm, nhưng bọn chúng đều là những tay đánh nhau có kinh nghiệm, thấy Hạng Thiếu Long cao lớn uy võ thì vội vàng rút ra gậy mộc đao kiếm, bao vây lấy Hạng Thiếu Long.

Một tên cao lớn có vẻ đầu đảng quá lớn, „Tên tiểu tử này là ai? Thấy ngươi lạ mặt, chắc chắn là chưa nghe danh Hàm Dương thập hổ của chúng ta, hãy quỳ xuống dập đầu ba cái, nếu không bọn ta sẽ cho người biết tay."

Hạng Thiếu Long không thèm màng đến y, quay đầu lại nhìn đôi vợ chồng trẻ, mỉm cười nói, „Tiểu huynh đệ không sao chứ?"

Chàng trai trẻ ấy chưa kịp trả lời thì người vợ thét lên, „Tráng sĩ coi chừng!"

Hạng Thiếu Long nở nụ cười ung dung, lật tay đoạt lấy chiếc đòn gánh từ phía sau, tung chân đá vào phần hạ âm của kẻ đánh lén.

Kẻ ấy kêu thét lên rồi buông đòn gánh, bay ra sau rồi không thể đứng dậy nổi nữa.

Tay kia của Hạng Thiếu Long cũng chộp lấy cây đòn gánh, mở rộng mã bộ, thanh đòn gánh đánh sang hai bên trái phải, hai tên đại hán xông tới từ hai bên cũng bị trúng đòn ở mang tai, té lật nhào qua hai bên, mang tai là nơi yếu nhất trên cơ thể con người. Vẻ đau đớn hiện rõ trên gương mặt.

Những tên khác đều hoảng hồn, không dám động thủ nữa, dìu những tên bị thương chuồn mất.

Những người xung quanh đều reo lên.

Hạng Thiếu Long đang có chuyện nên không thể lưu lại lâu, móc ra một ít ngân lượng dúi vào tay chàng trai trẻ ấy, chân thành nói, „Hãy tìm đại phu xem thương thế, mau rời khỏi đây."

Chàng trai trẻ ấy kiên quyết từ chối, „Không có công thì không hưởng lộc, tráng sĩ đã có ơn lớn, Châu Lương này làm sao nhận thêm ân đức của tráng sĩ nữa."

Thê tử của y cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời của phu lang.

Hạng Thiếu Long trong lòng vui lắm, nói, „Nếu đổi ngược là chúng tôi, tiểu huynh đệ có làm như vậy không?"

Châu Lương hiên ngang đáp, „Ðương nhiên!"

Hạng Thiếu Long cười nói, „Vậy là được!" rồi dúi tiền vào trong tay y, cười lớn mà đi.

Hạng Thiếu Long vội vàng bước ra khỏi thị tập, khi định băng qua đường thì phía sau có người gọi, „Tráng sĩ xin dừng bước!“

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên quay lại, chỉ thấy một đại hán y phục mới mẻ, lưng mang trường kiếm, có vẻ là một gia tướng, bước đến nói, „Nghĩa cử của tráng sĩ khi nãy, tiểu thư nhà tôi vừa mới đi ngang qua rất lấy làm thích thú, đã động lòng mến tài, mong tráng sĩ hãy đến cùng gặp mặt."

Hạng Thiếu Long buồn cười lắm, nhưng thấy người ấy nói chuyện cao nhã, rõ ràng đang làm việc ở nhà quý nhân.

Khéo léo từ chối rằng, „Tiểu đệ tính tình phóng túng, chỉ thích cuộc sống rày đây mai đó, xin quay về nói với tiểu thư rằng tiểu đệ xin đa tạ."

Gia tướng ấy đọc lại mấy lần câu rày đây mai đó rồi mới tiu nghỉu bỏ đi.

Đồ Tiên dẫn Hạng Thiếu Long vào một căn nhà bình thường ở gần lầu Phượng Hoàng, nói, „Ðây là nơi gặp mặt của chúng ta, sau này nếu có chuyện thương lượng thì hãy đến đây!“

Hạng Thiếu Long biết y là kẻ già dặn, chắc sẽ có cách để khiến cho người ta không nghi ngờ gì về căn nhà này, ngồi xuống nói, „Thái độ gần đây của Lã Bất Vi đối với Đồ huynh như thế nào?"

Đồ Tiên nói, „Có rất nhiều chuyện cần đến ta, trong đó có những chuyện không muốn để cho người khác biết, ví nhu chuyện đám thiếu nữ nước Yên chính là ta đã đòi được của thái tử Ðan nước Yên. Nói ra thật buồn cười. Thái tử đang vốn là muốn lấy lòng của giới quyền quý của Lã Bất Vi, không may bị Lã Bất Vi biết được ngầm ám thị với ta mấy câu, ta đã giúp y hoàn thành tâm nguyện này. Lại còn giả vờ không hề liên quan gì đến y, Hạng huynh hỏi có đáng cười hay không?"

Hạng Thiếu Long nghe cũng buồn cười lắm, thù hận đối với thái tử Ðan cũng không còn, nghĩ đến chuyện sau này y sẽ sai Kinh Kha đến hành thích Tần Thủy Hoàng tức tiểu Bàn, sự việc bại lộ thì trở thành một tên nô lệ mất nước, nên chỉ cảm thấy y chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.

Ðương nhiên! Thái tử Ðan giờ đây không hề biết được vận mệnh trong tương lai của mình thê thảm đến thế.

Tiếng Đồ Tiên vang lên trong tai gã, „Ðã có tin tức của Nguyệt Ðàm."

Hạng Thiếu Long giật mình, vui mừng nói, „Tiêu huynh đang ở đâu?"

Đồ Tiên nói, „Y đã thay tên đổi họ, tạm thời gởi thân làm xá nhân trong phủ của Nam Lương quân ở nước Hàn, ta đã sai người đem năm mươi lượng hoàng kim đến cho y. Nước Hàn chẳng phải là nơi ở lâu được."

Hạng Thiếu Long gật đầu, „Nếu người Tần động binh với các nước phía đông, đầu tiên sẽ là tam Tấn, trong đó nguy hiểm nhất là nước Hàn vì nước Hàn không hề có sức phản kháng."

Đồ Tiên cười nói, „Nước Hàn tuy yếu ớt nhưng không phải hoàn toàn không có sức chống trả. Chắc Hạng huynh cũng biết chuyện Trịnh Quốc, người này không đơn giản đâu."

Hạng Thiếu Long đăm chiêu, mới nhớ lại Trịnh Quốc là một công trình sư thủy lợi đến từ nước Hàn, đang định mở một con kênh đào nối liền hai sông Kinh Lạc cho nước Tần để tưới tiêu cho những ruộng nương gần đó, ngạc nhiên nói, „Có vấn đề gì?"

Đồ Tiên nói, „Ta biết tên Trịnh Quốc này, cơ trí hơn người. Vì vua Hàn có ơn lớn đối với y, nên y đối với nước Hàn rất trung thành, y đến gặp Lã Bất Vi, khi nói ra đại kế, ta tưởng y vốn muốn hành thích Lã Bất Vi, cố ý không nhắc nhở tên gian tặc ấy, nào ngờ quả thật Trịnh Quốc giảng giải về phương pháp đào kênh, Mạc Ngạo biết đó là thời cơ để tăng thêm quyền lực cho Lã Bất Vi cho nên cũng xúi thêm vào, nên từ đó mới ra đời kế hoạch đào kênh của Trịnh Quốc."

Hạng Thiếu Long phân vân nói, „Ðã là như thế thì đối với Lã Bất Vi có lợi chứ không có hại mới đúng."

Ðào Tiên phân tích nói, „Có lẽ quả thật đối với Lã Bất Vi và người Tần đều có lợi, nhưng đối với sự nghiệp chinh phục phía đông thì tuyệt đối bất lợi, muốn hoàn thành con kênh đào này ít nhất cũng phải tám đến mười năm, lại còn phải động viên hàng trăm vạn dân quân. Cứ hao phí như thế, nước Tần đâu còn sức để phát động chiến tranh với các nước phía đông. Còn tam Tấn thì đủ thời gian để gầy dựng sức lực! Hạng huynh nói thử xem, chiêu này của Trịnh Quốc có thâm độc không?"

Hạng Thiếu Long vỡ lẽ ra. Song tuy gã là một bộ đội đặc chủng, nhưng không thích đánh nhau tí nào, thầm nghĩ nhân lúc tiểu Bàn chưa chính thức đăng cơ, mọi người cứ tranh đoạt nhau cũng là chuyện tốt!

Gật đầu nói, „Lần này Đồ huynh hẹn với tại hạ chắc cũng là vì hai chuyện này."

Đồ Tiên trầm giọng nói, „Ðương nhiên không phải là vì hai chuyện nhỏ nhặt này. Lã Bất Vi đã đặt kế hoạch, chuẩn bị trong thời gian ba ngày điền liệt, giết chết Hạng huynh. Sự mất tích của Ô Ðình Uy, đã khiến cho y cảnh giác, biết thế của mình và Hạng huynh thành lửa nước, không thể nào hợp tác nữa. Trừ phi huynh chấp nhận cưới Lã Nương Dung, đó là cách tỏ ra khuất phục đối với y, nếu không Lã Bất Vi sẽ không cho huynh sống trên đời này, không ai biết rõ sự lợi hại của huynh hơn y đâu."

Hạng Thiếu Long thầm kêu quá nguy, té ra đêm hôm qua Lã Bất Vi nói lời ấy và tặng thiếu nữ nước Yên cho mình là để làm cho mình yên lòng, từ đó không đề phòng y. Suýt nữa là bị mắc lừa. Cười gượng nói, „Thật khéo làm sao, tại hạ cũng định nhân lúc điền liệt để trừ khử tên Mạc Ngạo ấy."

Đồ Tiên cười, „Ta đã sớm biết Hạng huynh không dễ dàng thua như vậy. Hạng huynh tính thật đúng. Nếu như trừ được người này thì Lã Bất Vi coi như đã mất một cánh tay."

Hạng Thiếu Long lấy làm lạ.

"Có rất nhiều chuyện y phải nhờ người của ta, vả lại y không ngờ rằng ta đã biết được chân tướng của sự việc ở rừng tùng Càng không ngờ được ta đã cấu kết với người bên ngoài, đương nhiên y đã không đề phòng ta, nên để ta nhìn thấu được âm mưu."

Hạng Thiếu Long gật đầu nói, „Nếu có thể biết rõ thủ đoạn của y đối phó với tại hạ, tại hạ có thể tương kế tựu kế."

Đồ Tiên lắc đầu nói, „Chuyện này do Mạc Ngạo và Quản Trung Tà làm, nên không biết tường tận được. Kẻ mong muốn giết Hạng huynh nhất là Quản Trung Tà, một là muốn thay thế vị trí của huynh nhưng điều chủ yếu là gã đã không muốn người trong mộng của mình là Lã Nương Dung gả cho huynh, nếu y có thể trở thành nữ tế của Lã Bất Vi, giá trị của y sẽ không giống như bây giờ."

Hạng Thiếu Long chép miệng nói, „Y đã quá đa tâm, Đồ huynh chắc cũng nhìn được dáng vẻ của Lã tam tiểu thư đối với tại hạ tối đêm qua."

Đồ Tiên cười nói, „Tâm lý của nữ nhân thật lạ lùng, lúc đầu nàng vốn không muốn gả cho huynh, nhưng khi huynh cự tuyệt với Lã Bất Vi, nàng ngược lại đối với huynh khác trước. Dù yêu cũng được, dù hận cũng được, dù không thuần phục cũng vậy, tóm lại thái độ với huynh đã khác. Chuyện múa kiếm hôm ấy chính là bản thân nàng đề nghị với Lã Bất Vi, ta thấy nàng muốn cho huynh nhìn thấy vẻ đẹp của nàng để cho huynh hối hận mà thôi."

Hạng Thiếu Long không biết có nên bực tức hay buồn cười, chép miệng, „Muốn ta cưới con gái của kẻ thù, vậy thì thà giết ta còn hơn."

Đồ Tiên cười nói, „Lã Nương Dung là con gái yêu của Lã Bất Vi, nếu không phải thái tử Chính có thể cũng là con của y, y đã sớm gả nàng vào hoàng cung."

Nhìn ánh mắt dò hỏi của Hạng Thiếu Long, Đồ Tiên nhún vai nói, „Ðừng hỏi ta thái tử Chính là con của ai, e rằng cả Chu Cơ cũng không biết trước khi bà ta có thai, bà ta đã từng ăn nằm lần lượt với hai người đàn ông."

Hạng Thiếu Long cười thầm trong bụng, trong thiên hạ này, ngoài một mình Hạng Thiếu Long gã, Ðằng Dực và Ô Ðình Phương, không ai biết được thân phận thật sự của tiểu Bàn.

Hạng Thiếu Long bước vào cổng đô ky vệ sở, thì nhận được tin triệu kiến của bị quân, vội vàng chạy đến hoàng cung, tiểu Bàn đang trong thư trai cùng với Lý Tư mật nghị.

Thấy Hạng Thiếu Long đến, tiểu Bàn nói, „Lời nói của tướng quân đối với Lao ái quả thật có ảnh hưởng, sáng nay mẫu hậu đã triệu ta đến, bảo gã quả thật là một nhân tài hiếm có nên phải được trọng dụng, hỏi ta có chức vị nào thích hợp, không cần nói cũng biết mẫu hậu đã bị y bám riết lấy nên phải làm chút chuyện đễ dỗ dành y."

Hạng Thiếu Long thở dài trong lòng, biết được Chu Cơ càng ngày lún sâu vào, không thể rút ra được nữa.

Nhưng cũng rất khó trách nàng, mỹ nữ này trước nay vẫn luôn trọng tình, nếu không sẽ không để cho Lã Bất Vi ngang ngược như vậy. Mà cái chết của Trang Tương vương đã là một cú sốc trong tâm lý của nàng, khiến cho nàng rất đau khổ và mâu thuẫn, mất đi cân bằng, lại trong lòng trống trải cô đơn không còn hy vọng với mình nữa nên Lao ái mới thể thừa cơ hội mà tấn công.

Ðiều nàng cần là sự bù đắp và kích thích về mặt xác thịt.

Tiểu Bàn chép miệng, „Y quả là hạng tham lam, vừa ngồi vào chức quan nội thị chưa được mấy ngày, trong lòng đã không cảm thấy thỏa mãn, vừa rồi ta và Lý khanh gia thương lượng xem nên giao chức quan gì cho y!"

Nói đến câu cuối cùng thì khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Lý Tư lúc này đã trở thành tâm phúc của tiểu Bàn nói, „Theo vi thần thấy, nhất định phải giao một chức vụ gì đó khiến cho Lã Bất Vi phải đố ky với y, tốt nhất là có thể khiến cho Lã Bất Vi nhịn không được phải lên tiếng phản đối, vậy thì càng làm cho Lao ái có quyết tâm bội phản Lã Bất Vi hơn."

Hạng Thiếu Long lúc này mới có cơ hội ngồi xuống, cười gượng nói, „E rằng trong thiên hạ không ngờ rằng bọn hạ thần và bị quân lại thương nghị chuyện này. Có một chức vị nào đó có thể cho hoạn quan đảm đương nhưng có thể khiến cho y xung đột về mặt quyền lực với Lã Bất Vi và thuộc hạ của y."

Lý Tư chợt nảy ra một ý, nói, „Sao không phong cho y làm nội sử, nhiệm vụ của y là phụ trách liên hệ cho hai quân đô ky và đô vệ, văn thư hoặc chính lệnh của hai quân này đều phải do nội sử chuẩn phê rồi mới trình cho bị quân định đoạt, quyền lực rất lớn, bằng với thành thủ của hoàng thành, quản hạt đình quan của thành vệ."

Tiểu Bàn nhíu mày nói, „Nhưng chức vị này đã do Ðằng Thắng đảm trách, người này đức vọng rất cao, được giới quân sự tôn kính, nếu như động đến y, e rằng giới quân sự sẽ lên tiếng phản đối."

Lý Tư nói, „Bị quân có thể thăng chức cho y để làm yên lòng y."

Tiểu Bàn suy nghĩ một hồi rồi nói, „Giờ đây chức vụ quan trọng nhất trong nội đình, cấm vệ thống lĩnh do huynh đệ của Xương Bình quân đảm trách, kế đến là chức trưởng sử của Lý khanh gia, phụ trách thảo các tấu chương chính lệnh, tiếp theo nữa chính là nội quan. Còn việc quản lý điền liệt do tả hoa quan, phụ trách lễ nghi tả lễ quan, phụ trách các yến tiệc trong cung thì có tả yến quan, đều thấp hơn mấy cấp, ta thật nghĩ không ra phải cấp cho y chức nào mới khiến cho Ðằng Thắng thỏa mãn."

Hạng Thiếu Long không thể nào chen vào được bởi vì với những chức vị trong nội đình, gã có thể nói một khiếu cũng không thông May mà nghe đến đây, gã đột nhiên nhớ đến Bao Công, một ý nghĩ thoáng lên, nói, „Ðã có nội sử tất phải có ngoại sử, chức vụ mới này chủ yếu là thị sát tình hình các cuộc, khi gặp những quan chức nào thất trách hoặc không đảm nhận được công việc, thì có thể phản ảnh trực tiếp lên thái tử, như thế Ðằng Thắng chắc chắn sẽ vui mừng."

Tiểu Bàn vỗ án khen hay nói, „Cứ sắp xếp như thế, chuyện này phải được mẫu hậu ủng hộ, Lã Bất Vi cũng khó mà phản đối, song nếu y phản đối thì càng hay hơn nữa."

Lý Tư khen, „Hạng đại nhân suy nghĩ thật mau, hạ quan thật khâm phục."

Hạng Thiếu Long nói, „Trước nhất hãy chọn một nơi trong cung để làm chỗ làm việc cho Lao ái thế thì Lao ái có thể tụ tập bè đảng để ứng phó với Lã Bất Vi."

Tiểu Bàn cười nói, „Vậy thì hãy tìm một nơi đối diện với tướng phủ mới để cấp cho y thì mới được."

Ba người nhìn nhau rồi nén không được ôm bụng cười.

Lã Bất Vi lần này có thể nói đã tự rước khổ vào người, y muốn dùng Lao ái để khống chế Chu Cơ nhưng nào ngờ không những làm cho Chu Cơ thay đổi với y mà còn tạo ra một đối thủ mới nữa.

Lúc này có nội thị vào bẩm, nói Cầm thái phó đã đến, đang ở phòng ngoài chờ.

Tiểu Bàn vui hớn hở ra mặt, dặn dò cho Lý Tư chuẩn bị theo như cuộc thương nghị lúc nãy, chờ Lý Tư lui xuống thì đứng dậy, hạ giọng nói với Hạng Thiếu Long, „Không biết như thế nào mà từ khi phụ vương qua đời ta thật sự thích Cầm thái phó, nhìn thấy mặt thái phó, trong lòng ta rất yên ổn, đôi khi bị thái phó mắng cho vài câu, ta cảm thấy rất thoải mái, thật là lạ trước đây ta chưa từng có cảm giác thế này."

Rồi hạ giọng thêm nữa, nói, „Trừ sư phụ và Cầm thái phó không ai dám mắng ta, tiên vương và mẫu hậu cũng chưa bao giờ mắng ta."

Hạng Thiếu Long chép miệng than, „Hài tử bởi vì con cần một vị thân nương đáng kính như Ni phu nhân."

Tiểu Bàn hơi giật mình, hai mắt đỏ ửng, ngả vào lòng gã như một đứa trẻ trốn vào lòng phụ thân mình.

Hạng Thiếu Long hiểu rõ tâm thái của y, từ khi đóng vai Doanh Chính, đứa trẻ mồ côi này đã xem người thật sự yêu thương mình là phụ mẫu, rất yêu thương Chu Cơ. Nhưng cái chết của Trang Tương vương đã dập tắt cảm giác ấy.

Chu Cơ là người trọng thực tế, không chịu trở mặt với Lã Bất Vi vì Trang Tương vương, lại thêm có Lao ái xen vào khiến cho tiểu Bàn biết được Chu Cơ không thể nào thay thế Ni phu nhân, người mẹ đứng đắn của mình.

Còn Cầm Thanh trở thành người mà y gửi gắm tình cảm.

Hạng Thiếu Long cũng nhớ đến Triệu Ni, hạ giọng nói, „Chờ bình tĩnh xong hãy ra đọc sách."

Tiểu Bàn kiên cường gật đầu.

Hạng Thiếu Long bỏ y ở đó, một mình bước ra khỏi cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.