Không biết hữu tâm hay vô ý, Hạng Thiếu Long được xếp ngồi bên cạnh Triệu Nhã, sát bên Triệu Nhã là Hàn Sấm rồi đến Tú Nhi, Lý Viên, Quách Tùng, bên phải Hạng Thiếu Long là Triệu Bá, Nhạc Thừa và Triệu Mục. Chỗ ngồi của Triệu Chi được bỏ ra.
Giờ đây ai cũng biết vai chính thật sự chính là kẻ đang ngồi giữa cha con họ Quách, Lý Viên, người này rất biết cách ăn nói, trong chốc lát đã khiến Quách Tú Nhi không ngừng che miệng mỉm cười, xem ra rất hợp ý nhau. Xem bộ dạng chỉ cần Lý Viên gật đầu thì Quách Tú Nhi sẽ là người của y.
Hàn Sấm rõ ràng cũng có ý với mỹ nữ xinh đẹp này, nhưng vì chính sách ngoại giao của nước Hàn, nên không dám tranh giành với Lý Viên, vì thế xoay qua nói chuyện với Triệu Nhã, còn Triệu Nhã thì cũng cố ý không thèm để ý đến tên mã si đó, nói chuyện với Hàn Sấm rất thân mật, chốc chốc thì cười khúc khích, khiến cho buổi tiệc càng tăng thêm phần náo nhiệt và sắc xuân.
Quách Tùng vì muốn tạo cơ hội cho Lý Viên và con gái yêu, sau khi mời khách khứa mấy câu thì quay sang nói chuyện với Triệu Mục, Nhạc Thừa, chủ đề chẳng qua là những chuyện ở Hàm Ðan.
Triệu Bá và Quách Tùng rất thân nhau, nên cũng góp lời, Hạng Thiếu Long tuy giả vờ lắng nghe đầy hứng thú nhưng cũng biết rõ đã bị Quách Tùng lạnh nhạt. Hạng Thiếu Long biết Quách Tùng thay đổi mau như vậy là bởi bị ảnh hưởng của Lý Viên, cũng có thể suy đoán được y đã bắt đầu bi quan với tình thế của nước Triệu, đã có lòng bỏ đi.
Thái độ của y không giấu được Triệu vương và Quách Khai, cho nên Quách Khai mới nhắc nhở gã cẩn thận với Quách Tùng.
Từ khi Ô gia bỏ đi, nước Triệu lập tức trở nên yếu hơn trước.
Triệu Nhã thì có toan tính gì đây?
Lúc này bọn thị nữ đến rót rượu cho khách khứa.
Lý Viên bỏ Tú Nhi, quay sang nhìn Hạng Thiếu Long nói, „Ðổng huynh lần này vượt trăm sông ngàn núi, từ xa đến đây, không biết là vì nguyên nhân gì?"
Mọi người nghe trong lời nói của y đầy vẻ khiêu khích, đều ngừng lại xem phản ứng của Hạng Thiếu Long.
Lúc này Quách Tú Nhi quay sang nhìn đại hán vẻ ngoài thô lỗ, nhưng không giấu vẻ khôi ngô uy võ hơn cả Lý Viên.
Hạng Thiếu Long nheo mắt nhìn y, lạnh nhạt nói bằng giọng khàn khàn, „Lý huynh yêu mỹ nhân, Ðổng mỗ yêu tuấn mã, mỹ nhân đến đây, Lý huynh liền đuổi theo, Ðổng mỗ thấy ở đâu có cây cỏ tốt tươi thì chạy đến đó. Chỉ cần Lý huynh nghĩ về bản thân mình thì sẽ biết tâm ý của Ðổng mỗ ngay."
Câu trả lời đầy vẻ thô thiển.
Quách Tú Nhi thì tưởng mỹ nhân mà Hạng Thiếu Long nói chính là mình nên e thẹn cúi đầu. Những người khác thì không ngờ lời nói của tên thô hào này trở nên lợi hại đến thế, trong lòng kinh ngạc đều lấy làm ái ngại cho Lý Viên.
Chỉ có Triệu Mục là lấy làm khoái trá, vì y không thể đắc tội với Lý Viên, Hạng Thiếu Long đã ra tay giùm y rất hợp Lý Viên hơi biến sắc, mắt lướt qua tia sát cơ, lạnh lùng nói, „Ðổng huynh phải chăng đang ngầm bảo cỏ cây của nước Sở ta không bằng ở đây chăng?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì biết mình đã hớ, ngoài Hàn Sấm thì người ngồi trong bàn tiệc đều là người Triệu, câu này làm sao có thể nói ra được.
Quả nhiên Nhạc Thừa, Triệu Bá và Triệu Mục đều nhíu mày lại.
Hạng Thiếu Long thấy câu nói vừa rồi đã ép được Lý Viên thất thố nên vui lắm, làm ra vẻ không thấy nét mặt phẫn nộ của Lý Viên, thản nhiên bảo, „Lý huynh đã nghĩ quá xa xôi rồi, bỉ nhân chỉ là tỉ dụ mà thôi, thực ra cây cỏ ở đâu cũng có ưu và khuyết điểm, khí hậu phương nam ấm áp, nuôi ngựa dễ dàng, nhưng đẹp thì có đẹp nhưng không mạnh mẽ, không chịu nổi gió lạnh mưa tuyết; phương bắc nuôi ngựa khó khăn, nhưng ngựa sẽ trở nên khắc khổ cần lao, bệnh dịch cũng hiếm. Cho nên chiến mã của người Hung Nô là nổi tiếng, chỉ có những nơi lạnh lẽo thì mới có thể nuôi được ngựa tốt."
Ai nấy đều biến sắc, không ngờ Hạng Thiếu Long có hiểu biết như vậy, lại thêm vì gã đã chửi xéo, bảo rằng nước Sở ở phương nam chỉ sống trong chốn thanh bình an vui, không biết tiến thủ, ngược lại những nước phương bắc, bao gồm cả nước Tần, tuy chinh chiến liên miên nhưng đã bồi dưỡng không ít nhân tài.
Sự thực quả là như thế.
Nước Sở từ khi bị nước Việt bé nhỏ đánh vào Dĩnh Đô thì uy thế giảm xuống, lại thêm sách lược có sai sót nên thế nước mỗi lúc một kém.
Lần đầu tiên sáu nước hợp tung đánh Tần, lấy Sở Hoài vương làm người đứng đầu, nhưng sự thực tham chiến chỉ có hai nước Hàn, Triệu. Hai nước này bị Tần đánh bại ở Tu Ngư nơi biên giới nước Hàn, Tề lại xuất binh đánh Triệu, Ngụy, tự giẫm đạp lên nhau. Tần nhân đó diệt Ba, Thục, giúp cho lãnh thổ mở rộng thêm hai lần, tiếp giáp với Vu Quận, Kiềm Trung của Sở, từ đó cơn ác mộng của người Sở bắt đầu, họ cũng đã nếm được vị đắng của chính sách phủi áo ngồi nhìn.
Từ trước đến giờ, người Tần e ngại nhất là Tề, Sở kết hợp với nhau, vì thế người Tần đã cắt đất dụ cho Sở Hoài vương tuyệt giao với Tề, sau đó được lợi thì nuốt lời, đại phá quân Sở ở Ðan Dương, chém đầu tám vạn quân, sau đó lại còn chiếm Hán Trung của Sở, tiếp theo cướp lấy Chiêu Lăng, khiến cho phía tây bắc của Dĩnh Đô mất hết.
Sự ngu xuẩn của Sở Hoài vương không chỉ dừng lại ở đó, khi y hứa với Tề hợp tung một lần nữa thì lại bị người Tần dụ tiếp, nửa chừng lại thay đổi, thông hôn với nước Tần.
Tề, Ngụy, Hàn nổi giận khởi binh phạt Sở bội ước, Hoài vương thất kinh sai thái tử đến làm con tin ở Tần, nhờ Tần cứu viện, ba nước mới lui binh. Người Tần vẫn còn khí thế, sau đó lại mượn cớ đánh Sở, dùng cách mềm mỏng lẫn cứng rắn, lừa Sở vương ngu ngốc ấy vào Tần, bắt giữ lại, cuối cùng vì chạy không thoát mà chết ở nước Tần.
Cho đến khi con trai là Khoảnh Tương Vương lên ngôi, muốn báo thù rửa nhục, nhưng bị người Tần dọa cho một hồi thì vãi đái trong quần, không những cầu hòa mà còn phải kết thân với người Tần, lập lại lịch sử hồ đồ của phụ thân Hoài vương.
Cho nên lời này của Hạng Thiếu Long là ám chỉ việc người Sở tự phá trường thành. Lợi hại nhất là đã mỉa mai được Lý Viên, mà y không thể nào làm dữ lại được.
Còn Triệu Nhã và Tú Nhi với trực giác sắc bén của nữ giới, nhìn hai người đều thấy Lý Viên như một thớt ngựa đẹp đẽ ở miền nam, còn Ðổng Khuông là một con tuấn mã trải qua phong sương ở phương bắc, địa vị Lý Viên trong lòng họ bất đồ giảm xuống mấy phần.
Quách Tùng cũng ngạc nhiên nhìn Hạng Thiếu Long, suy nghĩ lại việc có nên lánh đến nước Sở để tránh Tần hay không.
Hạng Thiếu Long đã một kim đâm thấy máu, sau một hồi biện bác, đã chứng minh được nhược điểm chí mạng của người Sở là thiếu quyết đoán và cương nghị.
Sắc mặt Lý Viên lúc đỏ lúc trắng, nhưng không nói được lời nào.
Mọi người bề ngoài là bình phẩm ngựa, y có thể nói được lời gì nữa?
Quách Tùng ha ha cười lớn, vãn hồi thế cuộc, „Lời Ðổng tiên sinh câu nào cũng có nói đến ngựa, không hổ là mã si, nào! Chúng ta cạn một chén."
Mọi người ồn ào nâng chén, chỉ riêng có Lý Viên mặt vẫn lầm lì, không phụ họa theo khiến ai cũng cảm thấy kẻ này bụng dạ hẹp hòi, thiếu phong độ.
Triệu Mục uống xong, lại ra hiệu cho ả thị nữ rót đầy chén rượu, nâng chén hướng về phía hai người Lý Viên, Hàn Sấm nói, „Vì sự hợp tung ba nước Hàn, Sở, Triệu, chúng ta hãy uống cạn chén này."
Lý Viên không biết nghĩ đến chuyện gì mà thần sắc trở nên bình thản, mỉm cười uống cạn chén, khiến không khí trở nên thoải mái trở lại.
Hàn Sấm nói, „Nghe nói Tề vương rất coi trọng chuyến đi Hàm Ðan lần này, tướng quốc Ðiền Ðan cũng thân chinh đến, vài ngày nữa sẽ đến đây."
Hai người Triệu Mục, Nhạc Thừa đã sớm biết chuyện này, những kẻ khác thì mới nghe lần đầu nên không khỏi biến sắc.
Ðiền Ðan có thể nói là kẻ thống trị thực sự hiện nay ở nước Tề, thanh danh rất lớn, chẳng kém gì Tín Lăng quân ở nước Ngụy.
Tám năm sau khi Sở Hoài vương chết, tình thế nước Sở yếu ớt, còn nước Tề như mặt trời, tạo nên thế đối kháng với nước Tần. Cũng lúc ấy, Tề lại trúng kế người Tần, chấp nhận đề nghị của Tần Chiêu Tương vương, tức là Tần vương xưng tây đế, còn người Tề xưng đông đế. Ðiều ấy chỉ rõ Tần, Tề hai nước chia đôi thiên hạ.
Tuy hai ngày sau thì Tề Mẫn vương được đại thần khuyên bỏ đế hiệu, nhưng không bỏ được dã tâm của y, sau đó lại nam chinh bắc phạt, trước tiên diệt Tống, đồng thời nuốt trọn một số nước nhỏ khác, chiếm cứ nhiều đất đai, nhưng sức nước bị hao phí trong chiến tranh, khiến cho Tần, Sở, tam Tấn cùng nước Yên đánh Tề. Tướng Yên Nhạc Nghị đánh vào Lâm Truy, trong năm năm chiếm hơn bảy mươi thành của nước Tề, chỉ chừa lại Hạ Cử và Tức Mặc.
Trong tình hình ấy, Ðiền Ðan bắt đầu nổi lên. Y là một chi của hoàng thất nước Tề, lúc đầu chỉ là một quan nhỏ ở thành Lâm Truy, trước khi quân Yên phá thành, y dạy người trong gia tộc làm loại xe không trục, khi bỏ chạy thì xe không bị gãy trục mà có thể chạy thoát được, chỉ chuyện đó đã khiến cho y bắt đầu nổi danh, rõ ràng y gặp nguy hiểm mà không hoảng sợ, có tiềm chất của một kẻ túc trí đa mưu.
Ðến khi người Yên đánh Tức Mặc, mọi người đều suy tôn y làm chủ tướng, cũng vừa lúc Yên Chiêu vương tạ thế, Yên vương mới lên ngôi bị trúng kế phản gián của Ðiền Ðan, dùng những tướng lĩnh kém cỏi thay cho Nhạc Nghị, người này vừa đi, Ðiền Ðan đã đuổi người Yên ra khỏi nước Tề, điều nổi tiếng nhất là y đã dụng trận hỏa ngưu để đại phá quân Yên.
Ðiền Ðan tuy vì thế mà uy danh vang dội, nhưng nước Tề vì đang thế xuống dốc nên chỉ có thể gắng gượng đến mức như hiện nay mà thôi.
Hạng Thiếu Long vẫn còn muốn nghe nữa, Triệu Nhã ngồi bên cạnh lấy bình rượu từ trong tay ả thị nữ rót đầy vào chén cho Hạng Thiếu Long, mỉm cười, làn thu ba lóng lánh, dịu dàng nói, „Ðổng tiên sinh! Triệu Nhã nếu có lỗi gì, xin mượn chén rượu này để tạ lỗi."
Hàn Sấm đang nói phun cả nước bọt, không để ý đến, chỉ có Lý Viên đang nhìn.
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm bực, người đàn bà này quả thật sáng Tần chiều Sở, vừa mới cùng Hàn Sấm liếc mắt đưa tình giờ đây lại bị lời nói của gã lay động, lại đến ve vãn mình, nhưng cũng không thể mất phong độ đến nỗi làm khó ả, nâng ly lên, nói với vẻ bình thản, „Phu nhân đa nghi rồi, có tội gì đâu! Ðể bỉ nhân kính lại phu nhân một chén."
Triệu Nhã nhìn gã say đắm rồi bưng chén uống cạn.
Hàn Sấm lúc bấy giờ mới để ý đến hai người đang ngầm giở trò với nhau, mặt lộ vẻ không vui, nếu là ở nước Hàn, với quyền thế của y thì nhất định sẽ cho Hạng Thiếu Long biết tay, nhưng giờ đây thì chỉ có thể giữ trong lòng.
Lý Viên cười lớn nói, „Hôm nay tại hạ chưa đối ẩm cùng phu nhân, „ rồi nâng chén lên.
Triệu Nhã tuy nói rằng thiện cảm đối với y đã giảm, nhưng vẫn còn có tình ý, đêm qua người này lạnh nhạt với ả, giờ đây lại chủ động mời, không khỏi lúng túng, nâng chén lên.
Hạng Thiếu Long biết rõ Lý Viên mượn Triệu Nhã để đả kích gã, mà vẫn bốc lửa giận, vừa bực Lý Viên vừa giận Triệu Nhã không biết tự ái, nhưng bề ngoài vẫn không có thái độ gì.
Lý Viên không chịu bỏ qua, tiếp tục bỡn cợt Triệu Nhã, „Tửu lượng phu nhân thật giỏi, hay là chọn một đêm nào đó bồi tiếp phu nhân uống rượu, xem ai say trước."
Câu nói ấy trong chín người ở buổi tiệc, có bốn người vẻ mặt trở nên không tự nhiên.
Khó chịu nhất là Quách Tùng và Quách Tú Nhi, đều cảm thấy gã công nhiên ve vãn mỹ nữ phóng đãng nổi tiếng nhất thiên hạ, thật không coi mặt mũi họ ra gì.
Hàn Sấm thì không còn đố ky với Hạng Thiếu Long nữa mà chuyển sang gã tình địch vừa mới xuất hiện này.
Vẻ mặt Triệu Mục càng không tự nhiên hơn, trừng mắt nhìn Triệu Nhã bảo ả phải từ chối.
Triệu Nhã không ngờ đối phương lại lớn gan như thế, công nhiên hẹn hò cùng ả trọn giấc xuân tiêu, từ chối ư? Quả thật không nỡ, chấp nhận ư? Ðổng Khuông kia sẽ càng không coi mình ra gì, khéo léo nói, „Lý tiên sinh có hứng thú như thế, Triệu Nhã sẽ tìm cơ hội thiết yến tại tệ phủ, đến lúc ấy tiên sinh đừng từ chối đến dự."
"Có các vị ở đây đều đến làm chứng, xem chúng ta ai say trước, „ rồi nhìn quanh mọi người, nhoẻn miệng cười.
Lý Viên hơi ngạc nhiên, không ngờ người đàn bà lẳng lơ này không bị y quyến rũ, bất đồ nhìn kỹ lại ả.
Bởi vì sau khi Kỷ Yên Nhiên chiếm trọn tâm hồn, y rất ít khi để ý đến người đàn bà khác, lúc này nhìn kỹ lại mới thấy Triệu Nhã chẳng khác gì một đóa hoa đang nở rộ, vẻ phong tình không thể tả, vẻ đẹp chín muồi ấy thật là hiếm thấy Nhìn bề ngoài ấy ả tuy có vẻ khêu gợi, nhưng cũng có nét trang nhã, khiến kẻ khác không dám khinh thị, bất đồ tim đập mạnh, lúc này mới hiểu rõ vì sao Hàn Sấm say mê ả.
"Nếu đã chọn được ngày, xin hãy thông báo cho tại hạ là được, „ Lý Viên cười tự nhiên nói.
Lúc này Triệu Bá chen vào, mọi người lại chuyển sang chủ đề khác.
Triệu Nhã ghé sát Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, „Thỏa mãn chưa?"
Hạng Thiếu Long khoái trá lắm, biết người đàn bà phóng đãng này cuối cùng đầu hàng gã ở một thân phận khác, định mở miệng nói thì Quách Tú Nhi đứng dậy, buồn bã nói, „Thật xin lỗi! Tú Nhi không được khỏe, muốn quay về phòng nghỉ ngơi“
Mặt Lý Viên lộ vẻ không vui, nhưng không hề lên tiếng.
Mọi người đều biết rõ vị thiên kim tiểu thư này đang giận Lý Viên.
Quách Tùng chỉ đành bảo, „Ðưa tiểu thư về phòng!"
Tên thị nữ đến dìu mỹ nữ ấy ra ngoài sảnh.
Mọi người đều ái ngại, không có Quách Tú Nhi, buổi tiệc tối hôm nay đã mất hứng nhiều lắm, may mà vẫn còn có Triệu Nhã ở đó.
Triệu Bá uống hai chén, rất hưng phấn, quay sang nói với Hạng Thiếu Long những điều tâm đắc về kiếm thuật, „Người học kiếm ngày nay, rất nhiều kẻ nóng lòng muốn thành công, nhưng không có mã bộ thân pháp ổn định để phối hợp, không coi trọng luyện tập lực eo, có lực cánh tay mà thiếu lực cổ tay, biết sự tương hỗ giữa eo, cánh tay, cổ tay và bộ pháp, mới có thể phát huy được tinh hoa của kiếm thuật. Nhưng có thể thấy vận dụng khí lực là điều kiện đầu tiên."
Lý Viên trong lòng kiêu ngạo, rõ ràng không xem kiếm thuật của nước Triệu ra sao cả, lạnh nhạt nói, „Tại hạ thấy có khí lực cũng vô dụng, nếu không, Ngao Ngụy Mâu đã không bị Hạng Thiếu Long hạ gụ c!“
Cái tên Hạng Thiếu Long đã trở thành điều cấm ky cho mọi người nghe trong thành, trừ Hàn Sấm, ai nấy cũng đều ngạc nhiên.
Hạng Thiếu Long thì vì kẻ khác nhắc đến tên mình mà rúng động. Gã liếc vội sang Triệu Nhã, chỉ thấy ả sa sầm mặt, người ngân ra.
Hàn Sấm kiêu ngạo nói, „Chỉ đáng tiếc là y đã chuồn sang Tần, nếu không nhất định phải xem thử kiếm thuật của y lợi hại đến mức nào."
Triệu Mục nghiến răng nói, „Ngày sau tấn công Hàm Dương, chẳng phải có cơ hội rồi sao?"
Triệu Bá bị Lý Viên làm cụt hứng, trong bụng giận lắm, nhưng nói không lại Lý Viên, trầm giọng bảo, „Lý tiên sinh dùng kiếm pháp xưng hùng ở nước Sở, không biết có thể đến tệ quán một chuyến để cho Triệu mỗ mở rộng tầm mắt."
Lý Viên hai mắt sáng lên, gật đầu nói, „Tại hạ mỗi khi đến một nơi, đều tìm kiếm thủ nổi tiếng nhất của xứ ấy so tài, đề nghị này của quán chủ cũng chính là mong muốn của Lý Viên."
Lúc này ngay cả Nhạc Thừa cũng cảm thấy ngứa mắt với thái độ của kẻ này, mỉm cười nói với Triệu Bá, „Lý tiên sinh hào khí xông mây, quán chủ hãy định thời gian để chúng tôi có thể thưởng thức kiếm thuật tuyệt thế của Lý tiên sinh.
Triệu Bá rõ ràng rất giận dữ, nói, „Triệu mỗ nóng lòng không thể đợi được nữa, hay là ngày mai đi, Lý tiên sinh xem thử có được chăng?"
Lý Viên dương dương tự đắc nói, „Ngày mai không được, vì tại hạ đã hẹn cùng Kỷ Yên Nhiên tiểu thư dạo thành Hàm Ðan, hay là hãy dời sang chiều ngày mốt đi vậy!"
Mọi người đều ngạc nhiên, lộ vẻ ngưỡng mộ và đố ky.
Hạng Thiếu Long lòng chợt chùng xuống, tại sao Kỷ Yên Nhiên lại chấp nhận hẹn hò với con người như thế, nhất định phải hỏi nàng cho ra lẽ.
Triệu Nhã thì tiu nghỉu, vì đã bị Kỷ Yên Nhiên đoạt được tiên cơ, đương nhiên là khó chịu.
Không khí của buổi tiệc đến đây đã bị phá hoại, Triệu Bá cáo từ trước rồi đến lượt Triệu Nhã.
Hàn Sấm đứng dậy nói, „Ðể bổn hầu đưa phu nhân về phủ."
Triệu Nhã đang rầu rĩ lắm, lắc đầu nói, „Hảo ý của Bình Sơn hầu, Triệu Nhã xin nhận lãnh, có điều đâu óc Triệu Nhã đang mệt mỏi, chỉ muốn yên tĩnh một mình."
Bình Sơn hầu Hàn Sấm lộ vẻ không vui, nói, „Phu nhân thích sao thì cứ làm vậy."
Triệu Mục đứng dậy nói, „Chúng ta cùng đi thôi! Bổn hầu đang vui vẻ lắm, ai muốn ngồi cùng xe?" rồi nháy mắt với Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, „Dù sao tại hạ cũng đến một mình, hay là để tiểu nhân đi cùng hầu gia!"
Triệu Nhã lấy làm lạ nhìn Hạng Thiếu Long, bắt đầu nghi ngờ quan hệ giữa hai người.
Mọi người đều cáo từ rồi rời Quách phủ.
Trong xe Triệu Mục nói, „Không ngờ lời lẽ của tiên sinh sắc bén như thế, ngay cả một kẻ mồm miệng như Lý Viên mà cũng đỡ không lại. Không biết tiên sinh có thể nắm chắc phần thắng trong tay hay không, nghe nói người này quả thật có thực tài.
"Có nắm chắc hay không là vấn đề thứ yếu, song thi đấu ở võ trường, chỉ dùng mộc kiếm, lại không phải chuyện sống chết, „ Hạng Thiếu Long nhíu mày nói.
Triệu Mục ngắt lời, „Bổn hầu chỉ muốn dập tắt ngọn lửa của y mà thôi, không muốn giết y. Gã tiểu tử này thật đáng ghét, nếu lọt vào tay ta thì nhất định ta sẽ khiến cho y sống không bằng chết."
Hạng Thiếu Long chợt nổi da gà, lạnh xương sống.