Hàn Sấm từ xa thi lễ với hai người, „Xin chào Phụng Phi tiểu thư, xin chào Thẫm Lương huynh."
Hạng Thiếu Long dẹp bỏ tâm sự qua một bên, biết rằng Hàn Sấm được Long Dương quân cho hay nên đến đây.
Phụng Phi ngạc nhiên lắm nói, „Hầu gia cũng quen biết Thẫm Lương hay sao?"
Hàn Sấm sải bước tới cười rằng, „Năm xưa còn ở Hàm Ðan, Thẫm huynh đã từng giúp tại hạ, sao mà không nhận ra được?
Phụng Phi không hề hoài nghi, nhưng trọng lượng của Hạng Thiếu Long trong lòng nàng đã tăng lên nhiều, vui vẻ nói, „Vậy Phụng Phi có cần tránh mặt để hầu gia nói chuyện với bạn cũ hay không?"
Đó đương nhiên là lời khách sáo, nào ngờ Hàn Sấm gật đầu nói, „Phụng tiểu thư thật quan tâm đến chúng tôi."
Phụng Phi gật đầu, hình như trong mắt của Hàn Sấm, Hạng Thiếu Long còn quan trọng hơn cả nàng, nhưng lời ấy vừa nói ra, không thể thu lại được, cũng Tiểu Bình Nhi lui ra ngoài sảnh.
Hàn Sấm ngồi bên cạnh Hạng Thiếu Long vui mừng nói, „Biết được Thiếu Long vẫn khỏe ta vui mừng đến nỗi suốt đêm không ngủ được."
Hạng Thiếu Long cảm thấy bất ngờ, trước nay gã không ưa Hàn Sấm, nhưng lại không ngờ tình cảm của y đối với mình vượt qua cả sự trung thành đối với quốc gia. Cười khổ nói, „Ðừng quên rằng tiểu đệ là người mà quý quốc muốn truy bắt."
Hàn Sấm thở dài nói, „Ðó là chuyện chẳng đặng đừng, mỗi người đều vì chủ của mình, có một ngày nói không chừng sẽ sống chết với nhau trên chiến trường. Giờ đây không phải là lúc đánh trận chúng ta hãy cứ xem nhau là bạn bè."
Trong mắt Hàn Sấm lộ ra tình cảm sâu sắc, chậm rãi nói, „Ngày trước ta thua trận bị bắt, tự nhủ rằng chắc chắn sẽ chết, nào ngờ Thiếu Long lại thả ta, Hàn Sấm này suốt đời không quên. Giờ đây cho dù có kẻ cầm kiếm uy hiếp ta cũng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Thiếu Long."
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, „Ngày bị quân Chính chính thức đăng cơ cũng chính là lúc tại hạ ra miền biên ải để sống nốt quãng đời còn lại, cho nên hầu gia chắc sẽ không có cơ hội sống chết trên chiến trường với tại hạ nữa."
Hàn Sấm giật mình nói, „Doanh Chính làm sao chịu để cho huynh đi! Nếu không có huynh nước Tần như mất đi một cánh tay."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðó là hiệp ước giữa tại hạ với bị quân Chính, nhưng hầu gia đừng vui mừng vì chuyện này.
Mãnh tướng ở nước Tần nhiều như mây, Vương Tiễn, Hoàn Xỉ, Mông Võ, Mông Ðiềm đều là những kẻ có tài."
Hàn Sấm lại nói, „Ta không tin có kẻ hơn huynh."
Hạng Thiếu Long cười gượng, „Ðừng quên rằng tại hạ đã thua tơi bời trong tay Lý Mục."
Hàn Sấm nói, „Thắng thua là chuyện bình thường của binh gia, huống chi huynh bại cũng rất tuyệt vời, có thể bảo tồn được quân chủ lực cho nên cũng không thể coi như là bại. Khi nhắc đến chuyện này, Lý Mục tỏ vẻ rất khâm phục.
Y vốn định kéo các người vào sâu trong biên giới nước Triệu, nào ngờ lại bị các người kiềm chế, khiến cho y không thể nào đuổi theo quân của Ðằng Dực được, bỏ mất một thời cơ tốt. Nếu không nói không chừng, chúng tôi có thể thừa thế tổ chức một cánh quân khác đánh thẳng tới Hàm Dương! Chuyện thắng bại chỉ trong gang tấc."
Hạng Thiếu Long nói, „Vậy hầu gia phải căm ghét tại hạ mới phải."
Hàn Sấm lúng túng nói, „Thiếu Long đừng trêu ta, chuyện đã xảy ra, ta hôm nay có thể phong lưu khoái hoạt ở đây, toàn là nhờ Thiếu Long ban cho cả."
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, „Ðã là huynh đệ đừng nói những lời khách khí đó nữa, lần này hầu gia đến Lâm Tri chắc không chỉ đơn giản là chúc thọ."
Hàn Sấm cười nói, „Quả nhiên Thiếu Long rất hiểu ta, nếu không tiệc mừng thọ của Tề vương có liên quan gì đến ta?
Huynh có biết rằng Quách Khai đã đem những thứ binh khí quái lạ đến làm lễ vật tặng cho Tề vương khiến cho Tề vương không biết nên nhận hay từ chối. Cuối cùng không biết ai đưa ra chủ ý, Tề vương đem những thứ ấy tặng cho Tào Thu Ðạo, hiện giờ đang để trong đại đường của Tắc Hạ học cung."
Hạng Thiếu Long nghiến răng nói, „Ðêm nay ta phải đi đánh cắp thanh Bách Chiến bảo đao này mới được."
Hàn Sấm lo lắng nói, „Ngàn vạn lần không thể. Kiếm pháp của Tào Thu Ðạo ngày càng xuất thần nhập hóa, Thiếu Long tuy lợi hại nhưng gặp y cũng không phải dễ đối phó."
Hạng Thiếu Long cười nói, „Ta chỉ mới nói đi đánh cắp chứ đâu phải đi cướp, sợ gì?"
Hàn Sấm vẫn lo lắng đề nghị rằng, „Sau khi Thiếu Long về nước Tần, chỉ cần bảo Doanh Chính đưa thư đòi người Tề trả đao đảm bảo người Tề sẽ ngoan ngoãn nghe theo, cần gì phải mạo hiểm như thế?"
Hạng Thiếu Long nói, „Ðể ta suy nghĩ lại, nhưng có thể hoạt động gân cốt cũng tốt. À này, có phải hầu gia và Phụng Phi đã có mật ước với nhau?"
Hàn Sấm lúng túng nói, „Té ra huynh cũng biết, nhưng có vấn đề gì?"
Hạng Thiếu Long định thần nhìn y một chốc, mỉm cười, „Té ra hầu gia quả thật có vẻ sợ tại hạ."
Hàn Sấm cười khổ nói, „Hiện nay cả Lý Mục cũng phải sợ Thiếu Long huống chi là ta. Có chuyện gì hãy cứ nói ta nhất định sẽ nghe theo."
Hạng Thiếu Long nói, „Lần này Phụng Phi nhờ hầu gia không biết sẽ đem lại lợi ích gì cho hầu gia?"
Hàn Sấm chép miệng, „Ðó vốn là cuộc giao dịch công bằng. Nhưng giờ đây ta chỉ đành nén lòng mà bỏ đi cơ hội ấy!"
Hạng Thiếu Long kêu lên, „Tại sao?"
Hàn Sấm ngạc nhiên nói, „Vậy là huynh không biết chuyện gì sao? Sớm biết thế thì ta đã không nói."
Hạng Thiếu Long chọt hiểu ra tất cả từ trước đến nay, gã hoặc bọn Ðổng Thục Trinh đều bị Phụng Phi lừa, tin rằng nàng sẽ tặng Ðổng Thục Trinh cho Hàn Sấm để được Hàn Sấm giúp đỡ, chuyện này rất hợp tình hợp lí cho nên Hạng Thiếu Long không hề nghi ngờ. Nào ngờ Phụng Phi chỉ là tung hỏa mù mà thôi.
Tại sao nàng phải nói dối? Nàng đang giở trò gì? Ngày trước Phụng Phi bảo rằng nghe theo lệnh của ai đó đến ám sát gã nhưng sau đó lại bỏ đi ý định. Kẻ đứng đằng sau nói không chừng chính là tình lang thật sự của nàng.
Hạng Thiếu Long có thù trong khắp thiên hạ chuyện này cũng có thể lắm.
Sau một lúc, Hạng Thiếu Long hít sâu một hơi để cho đầu óc tỉnh táo, hạ giọng nói, „Phụng Phi muốn hầu gia giúp đỡ nàng điều gì?"
Hàn Sấm nói, „Nàng bảo rằng muốn trốn ở nước Hàn ba tháng, đợi cho sóng yên gió lặng rồi sẽ rời khỏi."
Hạng Thiếu Long nói, „Phải chăng nàng bảo sẽ cùng hầu gia rời khỏi Lâm Tri?"
"Ðương nhiên là như thế, có ta hộ tống ai dám đụng đến nàng!" Hàn Sấm nói.
Rốt cuộc nàng đang giở thủ đoạn gì?
"Không ngờ Thiếu Long lại dính dáng đến cả chuyện này, giấc mộng đẹp của ta và Long Dương quân đều ta theo mây khói, „ Hàn Sấm chép miệng.
Hạng Thiếu Long giật mình, „Các ngươi chẳng phải thật lòng giúp đỡ nàng đấy chứ?"
Hàn Sấm nói với vẻ tiếc nuối, „Một đại mỹ nhân tài sắc song toàn thế này, ai mà chịu để cho nàng quy ẩn. Thực ra ta và Long Dương quân đã hẹn nhau rằng trước tiên ta sẽ giữ nàng một khoảng thời gian, sau đó Long Dương quân sẽ đưa nàng đến nước Ngụy dâng cho Ngụy vương, giờ đây đương nhiên không dám làm thế, Long Dương quân cũng rất buồn bã về chuyện này."
Hạng Thiếu Long hít một hơi hỏi, „Hầu gia có biết tình lang bí mật của Phụng Phi là ai không?"
Hàn Sấm ngạc nhiên nói, „Nàng có tình lang? Chả trách nào trở nên phong tình như thế."
Hạng Thiếu Long nghĩ ra một ý nói, „Hầu gia cảm thấy nàng thay đổi từ lúc nào?"
Hàn Sấm suy nghĩ một lát, chậm rãi nói, „Chắc là sau chuyến đi Hàm Dương."
Hạng Thiếu Long vỗ trán nói, „Chắc là nàng quen biết tình lang bí mật đó ở Hàm Dương, cho nên mới có ý định thoái ẩn Nhưng tại sao nàng lại tới nơi này? Với tài trí của nàng chả lẽ không biết các người có ý đồ không tốt với nàng sao?"
Hàn Sấm cười khổ nói, „Ta cũng bị huynh làm cho hồ đồ, vậy huynh muốn ta giúp thế nào đây?"
Hạng Thiếu Long trầm ngâm, „Hầu gia cứ giả vờ như không hề biết chuyện gì, đừng để lộ bất cứ điều gì, sau đó tại hạ sẽ thương lượng tiếp với ngài."
Hàn Sấm nói, „Thôi được, để ta nói với nàng mấy câu. Có lẽ huynh đã biết nơi ở của ta. Đó chính là Thính Mai quán, có chuyện gì đến tìm ta lúc nào cũng được."
Khi Hàn Sấm ra hậu viện tìm Phụng Phi, Hạng Thiếu Long vẫn ngồi trong sảnh nghĩ ngợi.
Giả sử Phụng Phi quen biết tình lang của mình ở Hàm Dương, rồi tên tình lang ấy lại sai nàng hại gã, vậy thì tình lang của nàng có thể là người của Lã Bất Vi, vậy rốt cuộc người ấy là ai? Người có thể khiến cho Phụng Phi ngã lòng chắc không phải là hạng bình thường, có lẽ là Quản Trung Tà hay Hứa Thương?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại cũng không đúng. Bởi vì nếu như thế, Lã Bất Vi không cần mua chuộc Trương Tuyền để điều tra người tình của Phụng Phi là ai.
Dù Quản Trung Tà hay Hứa Thương cũng không thể khiến cho Phụng Phi bỏ hết tiền đồ. Nếu không phải là người của Lã Bất Vi thì rốt cuộc là ai?
Khi Hạng Thiếu Long đang suy nghĩ thì Tiểu Bình Nhi đến mời gã đi gặp Phụng Phi, gã đã biết Hàn Sấm đã quay về.
Gặp Phụng Phi trong một tiểu sảnh, sau khi Tiểu Bình Nhi lui xuống nàng mỹ nữ ấy nhìn chăm chú gã rồi nói, „Té ra người có vai vế ở các nước đều là bạn cũ của ngài. Như thế ta càng cảm thấy kỳ quái hơn. Một người quen biết rộng rãi như ngài mà sao lại lưu lạc ở Ðại Lương đến hai năm sau đó mới đến đây làm tên đánh xe?"
Hạng Thiếu Long trong lòng đã nghĩ sẵn câu trả lời, bởi vì Trương Tuyền thuê gã ở Ðại Lương, bình thản mà nói rằng, „Chính vì bọn họ là bằng hữu của tại hạ cho nên tại hạ không muốn làm khó."
Phụng Phi thắc mắc, „Lời ấy có ý nghĩa gì?"
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói, „Bởi vì tại hạ có thù với tướng quốc của nước Triệu là Quách Khai, nếu tại hạ không bỏ đi, Liêm đại tướng quân cũng khó mà an toàn quay về Triệu, cho nên bất cứ ai thu dụng tại hạ thì đều trở thành thù nhân của Quách Khai."
Phụng Phi ngẩn người một lúc rồi nói tiếp, „Ngài có mối quan hệ không rõ ràng với quyền quý các nước như thế, ta làm sao tin được ngài?"
Hạng Thiếu Long nói, „Ðiều đó có khác gì đâu? Tiểu thư vốn không hề tin tưởng tại hạ."
Phụng Phi trở nên lạnh lùng nói với vẻ không vui, „Quả thật lúc đầu là như thế."
Hạng Thiếu Long bực bội lạnh lùng nói, „Tình lang của đại tiểu thư rốt cuộc là ai?"
Phụng Phi ngạc nhiên nói, „Ta chẳng phải đã cho ngài biết rồi sao?"
Hạng Thiếu Long nở nụ cười mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi lắc đầu, „Chẳng qua tiểu thư chỉ trả lời bừa thế thôi! Nếu không tiểu thư sẽ không thể đến không đến Trung Mâu mà đến Hàm Dương."
Phụng Phi nói không hề khách sáo, „Chỉ vì điều này mà nói ta gạt ngài, Thẫm quản sự phải chăng đã quá lỗ mãng?"
Một ý nghĩ lướt qua đầu nhanh như điện chớp, Hạng Thiếu Long điềm nhiên nói, „Hay là hãy để tiểu nhân đoán thử tình lang bí mật của tiểu thư là ai vậy?"
Phụng Phi vẫn cứ thản nhiên mà nói, „Ngài có miệng, thích nói gì thì cứ nói!"
Hạng Thiếu Long biết nàng nghĩ rằng mình sẽ không thể đoán trúng. Mà sự thật mình cũng không biết, chỉ là nói chặn đầu thế thôi, cười rằng, „Ðại tiểu thư tưởng rằng khó đoán lắm sao?"
Phụng Phi liếc gã nói, „Nếu nói những lời thừa thải nữa, ta sẽ đuổi ngài xuống."
Hạng Thiếu Long nói với vẻ đầy tự tin, „Ðại tiểu thư sẽ không làm thế. Bởi vì tiểu thư rất thích giở thủ đoạn, có một đối thủ như tại hạ sao tiểu thư không mừng cho được."
Phụng Phi tức giận nói, „Ngài xem ta là người như thế à, hãy nói mau! Ðừng có úp úp mở mở nữa."
Hạng Thiếu Long cả mừng nói, „Ðó gọi là kẻ có trí thì dù suy nghĩ kỹ càng cũng có chỗ sơ hở, chỉ câu nói này cũng đã biết tình lang của đại tiểu thư không phải là Hạng Thiếu Long."
Phụng Phi bĩu môi bình thản nói, „Ta chỉ muốn coi ngài nghĩ bừa ra cái gì. Ta đâu có thừa nhận hay phủ nhận điều đó.
Hạng Thiếu Long đến sau lưng nàng, đưa tay ngang bụng nàng rồi ôm giật vào người mình, Phụng Phi kêu lên một tiếng, ngã vào lòng gã.
Hạng Thiếu Long cắn lấy tai nàng, ngửi mùi thơm trên tóc nàng rồi nói, „Tình lang của tiểu thư chắc chắn là người Tần, nhưng không phải là Hạng Thiếu Long mà là kẻ đối đầu với y."
Phụng Phi hơi giật mình nhưng vẫn kiên quyết nói, „Ngài đã nghĩ đi đâu vậy, có căn cứ gì mà nói như thế?"
Hạng Thiếu Long hôn lên gò má mịn màng của nàng cười, „Rất đơn giản, bởi vì lúc ấy tiểu thư tưởng tại hạ cấu kết với Trương Tuyền cho nên muốn mượn miệng của ta để khiến Lã Bất Vi tưởng rằng tình lang của nàng là Hạng Thiếu Long."
Phụng Phi nói, „Nhưng ngài dựa vào điều gì để bảo người ấy là đối thủ của Hạng Thiếu Long?"
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết mình đã lộ sơ hở, mắng thầm mình quá nóng lòng cầu thắng. Bởi vì chuyện Phụng Phi giết Hạng Thiếu Long chỉ có một mình gã biết được, đương nhiên không thể nói ra, nhíu mày đáp bừa rằng, „Bởi vì điều đó có nghĩa là làm tăng thêm thù hận của Lã Bất Vi đối với Hạng Thiếu Long, nếu tình nhân của tiểu thư không phải là kẻ thù của Hạng Thiếu Long, tiểu thư đâu có hại y như thế!"
Phụng Phi giận dữ nói, „Ðừng có nói bừa nữa, đầu tiên là ta không hề nghi ngờ ngài sẽ cấu kết với Trương Tuyền.
Mà tình lang của ta quả thật là Hạng Thiếu Long. Song giờ đây ta cũng có chút hồ đồ, khoan hãy nói, ngài hãy hôn ta được không?
Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Phải chăng đại tiểu thư sợ tại hạ nói tiếp?"
Phụng Phi vùng người ra quay mặt lại, „Nói đi! Xem ngài có thể nói được những ý nghĩ hoang đường gì nữa?"
Hạng Thiếu Long dùng ngón tay nâng cằm của nàng lên, hôn nhẹ lên môi nàng rồi mỉm cười, „Ðiều này rất dễ đoán!
ở Hàm Dương chỉ có hai phe đối địch với Hạng Thiếu Long là Lã Bất Vi và Lao ái, mà người có thể lấy được trái tim của đại tiểu thư, đương nhiên là có thân phận địa vị, lại trí dũng song toàn, có thể không nói đến Lã Bất Vi và Lao ái, bởi vì nếu là bọn họ, đại tiểu thư không cần phải lừa gạt trái phải. Ðã là như thế, người này là ai đã có thể nói ra được."
Phụng Phi lộ vẻ lo sợ, trong chớp mắt đã quay lại vẻ bình tĩnh, cúi đầu nói, „Ðừng nói bừa nữa, Phụng Phi cứ nghe lời của ngài cho xong!“ Hạng Thiếu Long nói, „Phải chăng đại tiểu thư đã sợ? Nếu không cần gì phải nói những lời không đúng với lòng?"
Phụng Phi tức giận nói, „Người ta nói lời thật lòng, nếu không tin thì hãy cút đi."
Hạng Thiếu Long đứng phắt dậy, dọa tiếp, „Tại hạ đã biết kẻ đó là ai."
Phụng Phi bình tĩnh nói, „Ta rất mệt, dù cho ngài biết hay không ta cũng phải nghỉ ngơi một chốc."
Hạng Thiếu Long bước về phía cầu thang, đột nhiên quay phắt người lại, nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói, „Phải chăng y là Hàn Kiệt?"
Phụng Phi giật mình, mặt không còn chút máu.