Tam Thái Tử

Chương 142: Chương 142: 1 cái vảy dẫn đến huyết án




Ads - Bản tướng quân lần này vội vàng đến đây, không kịp mang theo lễ vật gì. Chỉ có điều may mắn chính là ở trên đường gặp được một đồ tốt, vừa vặn tặng cho Dư chưởng giáo làm lễ vật.

Long tướng quân để tỏ lòng tôn trọng, không hề để nó ở trong nhẫn không gian, mà để thủ hạ dùng tay đưa lên.

- Tướng quân quá khách khí! Mặc kệ Thần Lang Giáo chúng ta ở nơi nào, chúng ta đều là con dân của hoàng triều Thần Lang, cống hiến cho hoàng triều Thần Lang là chuyện nên làm.

Khuôn mwatj già nua của Dư Thương Hải đầy ý cười. Thái độ đối phương thực sự khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Long gia tại hoàng triều Thần Lang là gia tộc đứng đầu trong quân. Tướng quân trung niên tên là Long Uy, mười tám tuổi đã tòng quân, hai mươi tuổi dựa vào quân công được phong làm tướng quân. Sau đó chinh chiến sa trường mười mấy năm, tuy rằng bây giờ còn là Đại tướng quân, nhưng hoàng đế bệ hạ hoàng triều Thần Lang đã có ý định phong làm nguyên soái. Nếu đúng như vậy, Long Uy sẽ trở thành nhân vật thống soái trẻ nhất trong hoàng triều Thần Lang.

Long Uy thoáng cười, phất tay để cho người hầu đưa hộp báu lên.

Dư Thương Hải mở hộp báu ra, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Đây là?

- Bản tướng quân cũng không biết đây là cái gì. Chỉ có điều khí tức trên cái vảy này rất cuồng bạo. Tất nhiên phải là vảy của một hung thú khủng bố. Vật này đối vởi bản tướng quân vô dụng, nhưng hẳn hữu dụng đối với Dư chưởng giáo.

Long Uy mỉm cười nói. Tuy rằng hắn không biết đây là vảy của chủng loại nào, nhưng cũng biết vật này có giá trị bất phàm. Chỉ có điều đối với người như hắn mà nói, nhận được sự giúp đỡ hết sức của Dư Thương Hải vẫn quý hơn nhiều so với một cái vảy của linh thú cao giai. So với loại vật liệu luyện khí trân quý này, Long Uy cảm thấy phát động một trận chiến tranh, giành được thắng lợi còn hứng thú hơn.

Dư Thương Hải hít sâu một hơi, nói:

- Không sai, đây đúng là vảy của linh thú cao giai. Hơn nữa sợ rằng còn là bạn cũ.

- Bạn cũ?

Long Uy ngạc nhiên. Có thể được Dư Thương Hải gọi là bạn cũ tất nhiên phải là cao thủ cùng một cấp bậc với hắn. Hơn nữa Long Uy cũng biết Dư Thương Hải trấn thủ vương thành Hắc Thủy nhiều năm, không thể nào không biết Vương thú cao giai ở bên trong rừng tùng Hắc Thủy ngay sát đây. Chỉ có điều Dư Thương Hải thật sự biết chủ nhân của cái vảy này vẫn khiến hắn cảm hấy có chút kinh ngạc.

- Vương thú ngũ giai đỉnh phong. Đại Địa Bạo Long Vương! Đó là người thống trị các thú bên trong rừng tùng Hắc Thủy.

Dư Thương Hải trầm giọng nói.

- Có quan hệ với Dư chưởng giáo sao?

Long Uy tò mò hỏi.

- Không sai. Năm mươi năm trước phát sinh một trận náo loạn ở vương thành Hắc Thủy. Đó chính là do Đại Địa Bạo Long Vương phát động. Chỉ có điều trong lần náo loạn kia, Đại Địa Bạo Long Vương không biết nguyên nhân gì, dưới tình huống đang chiếm thượng phong lớn đột nhiên bỏ chạy, mới để cho chúng ta có khả năng bảo vệ được cửa ải hiểm yếu này. Hơn nữa năm mươi năm qua, Đại Địa Bạo Long Vương cũng chưa từng bước ra khỏi rừng tùng Hắc Thủy một bước. Chỉ có điều, phàm là người thâm nhập vào rừng tùng Hắc Thủy khoảng trăm dặm đều bị hắn bao vây tấn công.

Dư Thương Hải nói.

- Nói như thế thật ra rất thú vị.

Long Uy cười nói.

Dư Thương Hải cảm nhận được khí tức trên cái vảy này, trên mặt hiện ra một chút cảm khái. Không nghĩ tới cái này cuồng bạo này cũng có khả năng lưu lạc ra ngoài.

- Nói thật, tốc độ tu luyện của nhân loại chúng ta mặc dù nhanh, nhưng chỉ dưới Hoàng cấp. Một khi đột phá Hoàng cấp, Linh thú mượn thiên kiếp hóa thành hình người, thiên phú võ đạo còn vượt qua cả nhân loại. Con Đại Địa Bạo Long Vương bị vướng lại ở ngũ giai đỉnh phong đã hơn trăm năm. Trong thời gian dài dằng dặc như vạy, hắn vẫn có thể duy trì ở đỉnh cao. Điều này cũng là sự đáng sợ của linh thú.

Từ khí tức của cái vảy này có thể thấy, con Đại Địa Bạo Long Vương này tích lũy càng thêm hùng hậu. Một khi bước qua cửa ải then chốt kia, thực lực của nó chỉ sợ đã có một sự tăng trưởng cực lớn.

Dư Thương Hải thở dài nói.

Linh thú chính là linh thú. Có minh ước chí tôn tại, cho dù hắn vượt qua thiên kiếp cũng chỉ sẽ càng thêm bó tay bó chân.

Long Uy cũng không mấy để ý. Đó chỉ là một con man thú mà thôi. Bên trong rừng tùng Hắc Thủy có rất ít người đặt chân tới mới có thể làm dữ. Nhưng một khi đi ra, lực uy hiếp đã thu nhỏ lại. Dù sao hoàng triều cao cấp như hoàng triều Thần Lang mà nói, lực chiến đấu của Vũ Hoàng còn chưa đủ để lật đổ sự thống trị của bọn họ.

- Lời của đại tướng quân cũng có lý. Chỉ có điều một khi Đại Địa Bạo Long Vương đột phá lục giai, ngày tốt lành của vương thành Hắc Thủy này sẽ phải chấm dứt. Gia hoả kia từ trước tới nay đều thù hận nhân loại. Bằng không năm đó cũng không thể nào huy động linh thú bạo động.

Dư Thương Hải có chút cảm thán nói. Dù sao nơi này cũng là lối vào rừng tùng Hắc Thủy, là cánh của lớn của linh thú. Một khi Hoàng thú cao giai phát động thú triều quy mô lớn, vương thành Hắc Thủy không chắc có thể kiên trì được bao lâu.

Dư Thương Hải đóng hộp báu lại, muốn cất vào trong nhẫn không gian.

Vù!

Một khí tức như biển trong nháy mắt khóa chặt lấy hắn. Với thực lực Vương Tọa cửu phẩm đỉnh phong của Dư Thương Hải, nhưng thậm chí ngay cả động cũng không động được.

Vẻ mặt Dư Thương Hải đầy hoảng sợ, trầm giọng nói:

- Là vị tiền bối nào đại giá quang lâm? Dư Thương Hải không đón tiếp từ xa, kính mong thứ tội.

- Hừ! Đưa vật trong tay ngươi cho ta!

Trong hư không của đại sảnh xuất hiện một vết nứt. Một lão già áo xám bước ra.

- Phá hư không bước ra, tiền bối là Vũ Hoàng cao giai?

Dư Thương Hải khiếp sợ nói.

- Đừng phí lời vô nghĩa!

Lão già thiếu kiên nhẫn vung tay lên. Hộp báu trong tay Dư Thương Hải bị lão hút vào trong tay.

- Nếu tiền bối thích, vãn bối lập tức dâng lên.

Dư Thương Hải cung kính nói.

- Nói đi, cái vảy này lấy được từ đâu?

Khi thế của lão già áo xám không hề bởi vì sự cung kính của Dư Thương Hải mà giảm xuống. Đôi mắt hổ của lão nhìn chòng chọc vào Dư Thương Hải, dường như đang muốn biết hắn có nói thật hay không.

- Tiền bối, cái vảy này là do Long tiên sinh tặng cho vãn bối. Tiền bối thích vãn bối lập tức tặng lại cho người.

Dư Thương Hải có phần không hiểu được tình hình. Không phải là một cái vảy của Đại Địa Bạo Long Vương thôi sao? Không ngờ lại dẫn tới một Vũ Hoàng cao giai ra tay. Phải biết rằng, nhân vật như vậy cũng có thể xem là nhân vật cấp lão tổ của hoàng triều Thần Lang.

Thần sắc của lão già thoáng động. Ánh mắt lão nhìn về phía Long Uy cũng đang hoảng sợ.

- Trên người của ngươi có nhiều khí tức sát phạt lượn lờ. Xem ra người nhận được cái vảy của Đại Địa Bạo Long Vương chính là ngươi. Nói đi, ngươi có phải từng nhận được một chiếc nhân không gian từ chỗ của Đại Địa Bạo Long Vương không?

Lão già áo xám trầm giọng nói.

- Nhẫn không gian? Vãn bối mới vừa tiến vào vương thành Hắc Thủy, căn bản chưa từng tiến vào rừng tùng Hắc Thủy. Tiền bối xem ra đã tìm nhầm người.

Long Uy không kiêu ngạo cũng không tự ti nói. Tuy rằng lão thực lực già áo xám sâu không lường được, nhưng sau lưng Long Uy có toàn bộ hoàng triều Thần Lang. Bởi vậy hắn cũng không phải quá sợ hãi đối với lão già áo xám.

- Ngươi nói ngươi không có tiến vào rừng tùng Hắc Thủy? Vậy ngươi làm sao có được cái vảy này?

Lão già áo xám vung tay phải lên. Long Uy hoàn toàn bị trói chặt, cả người bị xách lên.

- Vãn bối nhặt được cái vảy này từ một thi thể trên đường đi. Vãn bối nói những câu là sự thật. Nếu như có nửa lời gian dối, chắn chắn sẽ bị ngũ lôi đánh xuống đầu mà chết.

Long Uy lớn tiếng nói.

- Thả tướng quân của chúng ta ra!

Thần sắc của cao thủ Tiên Thiên đứng phía sau Long Uy lạnh lùng tiến lên một bước quát.

- Lui ra. . .

Dư Thương Hải và Long Uy đồng thời kêu lên. Đáng tiếc, điều này đã trễ.

- Một Vương Tọa tứ phẩm nho nhỏ lại dám quát bản tọa sao. Thực sự là muốn chết!

Sắc mặt lão già áo xám trở nên âm trầm, nhanh như chớp đá một cước ra. Cao thủ hộ vệ của Long Uy thậm chí không kịp phản ứng, cả người giống như đạn pháo bắn đi.

Một tiếng xương nứt truyền đến. Trong phòng khách của Thần Lang Giáo bị đập thủng thành hình một người.

Trong đại sảnh yên lặng như tờ. mọi người cũng không dám mở miệng nói chuyện. Một cước đá chết một Vương Tọa tứ phẩm, thực lực của lão giả áo xám thật sự quá kinh khủng.

- Hừ! Một kẻ thực lực không tính là gì, lại không có nhãn lực vậy chỉ có thể tự tìm cái chết!

Lão già áo xám lạnh lùng nói ra. Dường như việc bản thân lão đá chết một Vương Tọa tứ phẩm đơn giản giống như đè chết một con kiến vậy.

Lông mày Long Uy điên cuồng nháy. Bóng tối của cái chết đang nó bao phủ. Lần đầu tiên hắn cảm thấy, dường như biển hiệu lớn hoàng triều Thần Lang cũng khó dùng ở chỗ này.

Lần đầu tiên Long Uy thấy được thực lực có thể uy hiếp được bản thân mình.

- Lời ngươi nói có phải là thật hay không bản tọa sẽ tự mình kiểm tra. Không dùng tới lời thề của ngươi.

Lão già áo xám lạnh lùng nhìn về phía Long Uy. Một lực lượng tinh thần cường hãn tràn vào thức hải của hắn.

- Mong tiền bối hạ thủ lưu tình!

Dư Thương Hải rống lớn nói. Đáng tiếc hắn bị lão già áo xám áp chế, cho dù muốn ra tay cũng không kịp.

Xì xì!

Long Uy phun ra một ngụm máu tươi. Đồng thời bên trong thất khiếu cũng chảy máu. Dưới đôi mày kiếm, mắt hổ lộ ra vẻ đau khổ đến cực điểm.

Phù phù

Sau khi đạt được kết quả, lão già áo xám liền tiện tay vứt hắn sang một bên, trên mặt lộ vẻ thất vọng.

- Đúng là tiểu tử giảo hoạt, muốn kim tằm thoát xác. Chỉ có điều bản tọa nhất định sẽ tìm được ngươi.

Sắc mặt lão già áo xám trở nên rất khó coi. Dựa vào kinh nghiệm của lão tại sao không nhìn ra được đây là kế kim tàm thoát xác. Lão già áo xám không biết tại sao đối phương lại làm như vậy. Lẽ nào bọn họ muốn làm lệch hướng truy kích của mình? Nếu như đối phương thật sự có một bảo tiêu cấp Vũ Hoàng, phát hiện mình đúng là không quá khó khăn.

Dư Thương Hải phóng về phía Long Uy, lấy một viên đan dược chữa thương màu xanh biếc cao cấp bỏ vào trong miệng hắn, cũng thôi thúc chân khí cho dược lực nhanh chóng phát huy tác dụng. Một lúc sau, Long Uy chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt oai hùng là thần sắc mê mang.

Dùng lực lượng tinh thần cưỡng ép kiểm tra thức hải của người khác sẽ gây ra tổn thương đối với linh hồn của người bị kiểm tra. Nhẹ thì trọng thương, nặng thì bị trở thành ngu ngốc. Hơn nữa loại thủ đoạn này còn có thể lưu lại di chứng đáng sợ.

Hiện tại, Dư Thương Hải chỉ hy vọng Long Uy có thể vượt qua được. Nếu như hắn thật sự trở thành một kẻ ngu ngốc, vậy tội của Dư Thương Hải lại càng lớn hơn.

- Long Tướng quân, tướng quân không sao chứ?

Dư Thương Hải lấy ra một bình sứ to bằng nắm tay, đổ tất cả chất lỏng màu trắng bên trong vào trong miệng Long Uy.

- Linh tuyền tinh nhũ, không nghĩ tới ngươi còn có đồ tốt như vậy. Thế lực đứng đầu vương thành Hắc Thủy thực sự có chút nội tình.

Lão già áo xám nhìn Dư Thương Hải một chút, nhưng không có ý định tiếp tục ra tay. Lão không phải là kẻ cuồng sát. Cho dù lão đại khai sát giới cũng không có gánh nặng tâm lý gì.

- Tiền bối, Long Uy tướng quân là người thừa kế dòng chính của Long gia hoàng triều Thần Lang. Mong tiền bối xem như nể mặt Long gia, tha cho Long Uy tướng quân.

Dư Thương Hải tuy rằng không rõ tình hình, nhưng hắn tuyệt đối không thể nhìn Long Uy ở trước mặt của hắn có chuyện gì, mặc dù hắn không phải là đối thủ của lão già áo xám này.

- Long gia của Hoàng triều Thần Lang sao? Tuy rằng không biết Long gia là thế lực thế nào, nhưng bản tọa cũng không có thói quen ra tay bắt nạt tiểu bối. Chuyện lần này đến đây chấm dứt!

Nói xong, lão già cắt phá hư không, cả người biến mất không còn bóng dáng. Chỉ để lại Long Uy đại tướng quân thần trí mơ mơ màng màng cùng với Dư Thương Hải vẻ mặt đầy lo lắng.

Toàn bộ Thần Lang Giáo hoàn toàn rối loạn. Rất nhiều cao thủ vội vàng phóng tới phòng khách vừa phát ra động tĩnh lớn.

- Tất cả cút ra ngoài cho lão tử!

Sắc mặt Dư Thương Hải vô cùng khó coi. Kẻ địch đã sớm chạy không còn hình dáng. Hiện tại bọn họ tập trung lại thì có tác dụng gì. Lại nói người ta là cao thủ Hoàng cấp. Bọn họ chỉ là những Vũ tông, Vương Tọa có thể đối phó được sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.