Tam Thái Tử

Chương 297: Chương 297: Âm hiểm Đế Thí Thiên (2)




Xin bản tôn yên tâm, điểm này bản vương tự có tính toán.

Đế Thí Thiên gật đầu.

Địa vực phía bắc Hắc Thủy vương thành, tại trên một dãy sơn mạch màu đen có hình lưng ngựa dựng đứng trên mảnh địa vực này. Nơi này chính là chỗ ở của Kim Mã Đường, đại thế lực xếp thứ hai trong bốn đại thế lực của Hắc Thủy vương thành, cũng là một trong những địa phương phồn hoa nhất Hắc Thủy vương thành. Chỉ là trước cửa Kim Mã Đường vốn phi thường náo nhiệt lại yên tĩnh vắng lặng. Hai gã đệ tử thủ vệ cũng vô tình mà đứng. Trên người còn mang áo tang màu trắng, hai bên sơn môn treo hai cái đèn lồng màu trắng. Tất cả tạo nên một mảnh bi tương trầm lắng. Từ sau khi Chưởng giáo Kim Mã Đường Kim Lợi bị Quách Uy giết chết, cả Kim Mã Đường quần long vô thủ, thiếu chút nữa tạo ra hỗn loạn. May mà còn có thiếu chưởng giáo Kim Vũ Phong còn có chút uy vọng, trong thời khắc mấu chốt đã ổn định được thế cục. Sau đó y được hai vị vương tọa cửu phẩm của tông môn duy trì, hiện tại đang ở trong mật thất chỉnh hợp lại Kim Mã Đường, tạm thời ổn định thế cục. Cuối cùng y thông qua bố trí linh đường, ngưng tụ cổ động nhân tâm người Kim Mã đường.

Sau khi Kim Lợi chết đi, Thần Lang giáo đã bắn tiếng, nếu ai tới Kim Mã Đường tế điện thì trở thành kẻ địch của Thần Lang giáo. Những lời này vừa ra, những thế lực sợ hãi Thần Lang giáo tất nhiên không dám tới tới, cho dù những người vốn là một phần thế lực của Kim Mã Đường cũng do dự, trừ việc phái ra chút ít đệ tử trẻ tuổi âm thầm tới đây tế điện, những kẻ chủ sự các đại gia tộc không có ai dám quang mính chính đại tới cửa. Tất nhiên cũng có ngoại lệ, Phượng Hoàng Cốc cũng phái không ít người tới, trong đó có mấy người có địa vị. Đáng tiếc, những người này đều bị Kim Vũ Phong cản ở bên ngoài. Nếu không trong thời điểm mấu chốt mà Phượng Vô Lương của Phượng Hoàng Cốc sợ hãi không ra tay thì Kim Lợi cũng sẽ không ngã xuống. Quách Uy đã rời khỏi Hắc Thủy vương thành, lấy thế lực Kim Mã Đương sau lưng cùng thực lực của y cũng không dám tìm người ta trả thù. Cho nên đến cuối cùng Kim Vũ Phong đem tức giận đẩy lên người Phượng Hoàng cốc. Phượng Hoàng Cốc biết mình đuối lý, chỉ biết xám xịt rời đi. Điều này làm cho hợp tác giữa hai thế lực tạo thành một vết ngăn không cách nào bù được.

Bên trong đại đường Kim Mã Đường, thiếu chưởng giáo Kim Mã Đường Kim Vũ Phong với một thân áo tang, yên lặng ngồi trước thi thể Kim Lợi. Nhìn tướng mạo thì Kim Vũ Phong khoảng trên dưới bốn mươi, khí tức toàn thân tối tăm bất phàm, nếu không có một thân võ đạo thực lực không kém thì dù là con của Kim Lợi cũng không thể ổn định thế cục. Đứng sau lưng y là một người thanh niên, người này là con y, Kim Dương, cũng là cao thủ trẻ tuổi số một của Hắc Thủy vương thành.

- Cha, tổ phụ gặp chuyện như vậy, làm cho tất cả tích tụ của Kim Mã Đường chúng ta trong trăm năm đã bị chôn vùi, hơn nữa còn mất đi linh bảo trấn phái Xuyên Vân Thương, chiến lực cấp thấp của chúng ta không tổn thất bao nhiêu, nhưng thực lực thực tế của chúng ta đã không bằng lúc trước.

Kim Dương trầm giọng nói, trên khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra vẻ lo âu.

- Vội cái gì, bản tọa đã liên lạc đại thống lĩnh La Tư hoàng triều, tin tưởng sẽ có hồi âm. Dù cha chết thảm nhưng Kim Mã Đường chúng ta không xuống dốc.

Kim Vũ Phong âm trầm nói, phát sinh chuyện như vậy, Kim gia bọn họ còn có thể chấp chưởng Kim Mã Đường Hắc Thủy vương thành hay không, Kim Vũ Phong không có lòng tin. Đây cũng là nguyên nhân tại sao khi Kim Lợi chết đi, Kim Vũ Phong không lập tức thuận thế mà thừa kế vị trí chưởng giáo. Y phải đợi thái độ của La Tư hoàng triều, sau đó mới quyết định đi hay ở.

- Báo cáo thiếu chưởng giáo, mật thư của hoàng triều!

Một gã đệ tử hạch tâm Kim Mã Đường đi tới, cung kính đưa thư tín trong tay cho Kim Vũ Phong.

- Rốt cuộc đã tới rồi!

Kim Vũ Phong hít sâu một hơi, cầm mật thư mở ra, tiếp đó y liền lộ ra sắc mặt vui mừng.

- Dương nhi! Đại thống lĩnh đã đồng ý cho cha tạm thời giữ vị trí chưởng giáo. Hơn nữa hoàng triều còn phái một vị đại cung phụng Hoàng cấp tới đây. Đồng thời còn mang theo một linh bảo càng có đẳng cấp cao hơn tới làm chí bảo trấn áp giúp Kim Mã Đường trấn áp Hắc Thủy vương thành.

Kim Vũ Phong vui mừng vạn phần nói.

- Thật tốt quá! Có hoàng triều duy trì, Kim Mã Đường chúng ta tất nhiên có thể khôi phục thực lực, đồng thời một bước lên trời.

Kim Dương cũng rất mừng rỡ, cha trở thành chưởng giáo Kim Mã Đường, thì gã chính là thiếu chưởng giáo, địa vị sẽ cao hơn.

- Không sai, đã có hi vọng, việc cấp bách bây giờ của chúng ta là bảo tồn lực lượng. Dương nhi, ngươi lập tức truyền thay cha truyền lệnh. Triệu hồi toàn bộ nhân viên bên ngoài của Kim Mã Đường trở lại. Chúng ta tạm lánh phong mang, đợi đại cung phụng đến, lúc đó rồi cho Thần Lang giáo cùng những gia tộc khác đẹp mặt.

Trong mắt Kim Vũ Phong lóe ra phẫn nộ, Kim Lợi tử vong là biểu hiện trực quan nhất cho chuyện lục đục trong các chi nhánh gia tộc, những điều này, Kim Vũ Phong đều ghi nhớ trong lòng, đợi đến tương lai tính sổ cùng bọn chúng.

- Dạ! Cha!

Kim Dương lớn tiếng đáp.

Cũng ngay lúc này, một gã đệ tử bình thường bước vào.

- Báo cáo thiếu chưởng giáo, đại công tử, bên ngoài sơn môn có mọt người tới tế bái chưởng giáo.

Tên đệ tử này cung kính hành lễ nói với Kim Vũ Phong.

- Bái tế cha? Là ai?

Kim Vũ Phong nhướng mày, lúc này lại có kẻ nào dám tới bái tế cha, chẳng lẽ là người Đại Diễn Tông hay là người Lý gia?

Tình huống hiện giờ trong Hắc Thủy vương thành, từ Kim Mã Đường không sợ Thần Lang giáo thì cũng chỉ còn Phượng Hoàng cốc cùng Đại Diễn Tông. Phượng Hoàng cốc thì đã mâu thuẫn với Kim Mã Đường, dù song phương không có thù riêng, nhưng mâu thuẫn nặng nề, trong khoảng thời gian ngắn thì khả năng hợp tác không lớn. Đại Diễn tông là một trong đại bốn thế lực, lạc đà gầy cũng hơn ngựa béo. Nếu Đại Diễn tông muốn đến đây, Thần Lang giáo uy hiếp cũng không dùng được, chỉ là lúc đại chiến kia, Dư Thương Hải truy kích gia chủ Lý gia Lý Hằng, Lý Hằng trọng thương trở lại Lý gia, Dư Thương Hải đuổi tớ, công kích mấy lần cũng không có hiệu quả, chỉ có thể thối lui. Có thể chống đỡ công kích của một Vương tọa cửu phẩm cầm trong tay linh bảo, thực lực Lý gia quả nhiên bất phàm.

- Gã ta tự xưng là cố nhân của chưởng giáo, nhưng lại không chịu nói ra thân phận.

Tên đệ tử kia nói.

- Cố nhân của cha? Thực lực của gã thế nào?

Kim Vũ Phong trầm giọng hỏi.

- Sâu không lường được, thậm chí còn có thể mạnh hơn chưởng giáo!

Tên đệ tử canh cửa nói, đệ tử có thể được Kim Mã Đường để làm nhiệm vụ canh cửa đều là kẻ có ánh mắt, dù sao, đứng ở trước cửa thì ngoài việc cảnh giới còn có chức trách tiếp khách. Nếu như không có một đôi ánh mắt hơn người, đắc tội người không nên đắc tội thì quá thất lễ.

- So với cha còn mạnh hơn? Chẳng lẽ là hảo hữu mà cha kết giao lúc trước? Gã có nói gì không?

Kim Vũ Phong không chắc chắn mục đích tới của người này.

- Cha, bất dù thế nào thì đối phương là một siêu cấp cao thủ, tuy không thể mượn hơi nhưng cũng không thể đắc tội.

Kim Dương nhắc nhở nói.

- Đúng! Đi, chúng ta ra cửa chính nghên đón!

Kim Vũ Phong trầm giọng nói.

Ầm ầm, cửa chính Kim Mã Đường từ từ mở ra, bên ngoài sơn môn, một người trung niên cao gầy ngang nhiên mà đứng, hai mắt có vẻ thâm thúy nhìn lên bầu trời, làm người ta cảm giác như thế ngoại cao nhân.

Kim Vũ Phong mang theo một nhóm người Kim Mã Đường ra đón, bên người y có sáu lão già tóc trắng xóa, thực lực đều không kém.

- Bốn vị vương tọa bát phẩm đỉnh phong, hai gã vương tọa cửu phẩm sơ cấp. Kim Mã Đường quả nhiên có nội tình thâm hậu!

Người trung niên gật đầu, trên mặt lộ ra biểu tình “các ngươi không tệ”.

Sắc mặt Kim Vũ Phong cứng đờ, hai người nhìn số tuổi cũng không khác nhau lắm, thậm chí ngươi trung niên này còn trẻ hơn mình mấy tuổi. Dù trên Thương Long đại lục này, nhìn trẻ tuổi cũng chưa chắc là trẻ tuổi thật sự, nhưng người trung niên biểu hiện ra một bộ ta rất an ủi làm cho Kim Vũ Phong không nói ra lời. Nhưng cảm thấy uy áp thâm bất khả trắc trên người đối phương, Kim Vũ Phong lập tức thu hồi khinh thị trong lòng, cung kính nói:

- Không biết tiền bối là ai? Có quan hệ thế nào với gia phụ?

- Bản tọa cùng Kim Lợi có chút giao tình, lần này tới Hắc Thủy vương thành lại nghe nói y bị cái tên điên Quách Uy làm hại, đặc biệt tới đây phúng viếng. Ngươi là con trai Kim Lợi huynh sao? Hai cha con thật giống nhau a!

Người trung niên mở miệng nói, trong thanh âm lộ vẻ cao ngạo, nhưng vẻ cao ngạo này lại càng làm cho Kim Vũ Phong không dám chậm trễ.

- Không biết tiền bối xưng hô thế nào?

Kim Vũ Phong cẩn thận nói. Kim Vũ Phong là thiếu chưởng giáo Kim Mã Đường, số tuổi ít nhất cũng hơn hai trăm, thực lực lại càng đạt tới vương tọa bát phẩm, nếu không thì y cũng không thể nắm chủ được thế cục hiện giờ của Kim Mã Đường.

- Bản tọa sớm đã quên tên mình rồi, nhưng lúc trước bản tọa có một ngoại hiệu – Ma Vương!

Người trung niên lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu tuy không kiêu ngạo nhưng lời nói ra đều làm cho người ta cảm giác cái tên này cực kỳ nổi danh.

- Ma Vương? Chưa nghe nói qua!

Ý niệm trong đầu Kim Vũ Phong vận chuyển liên tục, nhưng y lại không tìm thấy vị cường giả siêu cấp nào có danh hiệu là Ma Vương, nhưng cảm nhận được khí tức như biển của đối phương, trong lúc nhất thời, Kim Vũ Phong có chút đau đầu, thật không biết làm thế nào cho phải.

- Đây chính là đạo đãi khách của Kim Mã Đường các ngươi? Bản tọa tới tế điện Kim Lợi chưởng giáo, các ngươi lại chặn khách ở ngoài cửa, mau dẫn bản tọa đi!

Người trung niên nhướng mày, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

Trong lòng Kim Vũ Phong trở nên căng thẳng, nhưng thấy thực lực của đối phương quá cường hãn, nên vẫn không đắc tội là tốt nhất.

- Mời tiền bối!

Kim Vũ Phong quyết định để vị cao thủ thần bí này tiến vào, những người khác tất nhiên không dám có ý kiến. Thử nghĩ xem, bên bọn họ có hai vương tọa cửu phẩm, bốn bát phẩm đỉnh phong, hơn nữa còn có vương tọa bát phẩm Kim Vũ Phong, dù cho thực lực đối phương không kém gì Kim Lợi, nhưng muốn gây rối thì cũng không phải chuyện đơn giản.

Người trung niên gật đầu, đồng thời không chút khách khí đi đầu mà tiến vào.

Cảm nhận được trên người trung niên không có chút sát khí nào, trong lòng Kim Vũ Phong hơi thở phào nhẹ nhõm.

Theo cha con Kim Vũ Phong vào trong linh đường, Lý Lân nhìn Kim Lợi được đóng băng, cũng biết Quách Uy dùng thủ đoạn gì, Kim Lợi bị đánh chết mà trên người không có vết thương nào. Ngay cả Kim Vũ Phong cũng không biết cha mình chết vì cái gì, y bất đắc dĩ mới đóng băng lại, chờ đợi cao thủ tới phá giải bí ẩn này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.