Tam Thái Tử

Chương 739: Chương 739: Bản thể cây Sinh Mệnh




Sự điên cuồng của cây sinh mệnh làm Lý Lân không khỏi giật mình, nhưng khi y lo âu nhìn cac cao thủ Thần cấp của Liễu gia thì trong lòng đã yên tâm hơn phần nào, đối phương hiển nhiên không phát hiện ra được sự điên cuồng của cây sinh mệnh, và cũng không phát giác ra sự tiêu hao về sức mạnh của bản nguồn sinh mệnh.

Lý Lân mở lời nói :

- Chư vị, không biết có thể để tại hạ ở nơi này để cảm ngộ bản nguồn sinh mệnh không? Tại hạ đảm bảo sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của các vị.

Trung niên áo trắng, Liễu Phong trầm giọng nói :

- Không được, đây là cấm địa của tộc ta, người ngoài không được vào trong đó.

Lý Lân nói :

- Nhưng hiện nay tôi cũng đã vào đến đây rồi. Tôi biết nơi đây là cấm địa quan trọng của quý tộc, tôi hứa sẽ không tơ hào gì đến tinh khí sinh mệnh mà chỉ muốn mượn bảo địa này một thời gian để cảm ngộ bản nguồn sinh mệnh mà thôi.

Sau khi biết thân phận tam thái tử đế triều thượng cổ của Lý Lân thì hiển nhiên không còn cứng miệng như trước nữa. Đế triều thượng cổ không chỉ là một thế lực mà còn là đại biểu cho thời đại huy hoàng nhất của lịch sử Nhân tộc.

Liễu Phong lại nói :

- Không được, lão tổ đã cự tuyệt liên minh với Tần quốc của các ngươi, Liễu gia ta sẽ không trở thành đồng minh với các ngươi đâu, xin hãy lập tức rút lui và thả những người trong tộc của ta ra.

Lý Lân cau mày có chút không vui nói :

- Chư vị muốn dùng sức mạnh để ép tôi rút lui à?

Trong lòng của những người trong Liễu gia vô cùng tức giận, lời nói này của Lý Lân đã như trực tiếp uy hiếp bọn họ, đây là điều mà các cao thủ vốn kiêu ngạo trong Liễu gia không thể chấp nhận được.

Liễu Phong trầm giọng nói :

- Không biết nên xưng hô tam thái tử như thế nào đây?

Hắn tuy rằng có cảm giác Lý Lân còn rất trẻ, nhưng bản thân hắn lại không tin vào chuyện đó, với tuổi tác này thì Lý Lân không thể nào đạt được thành tựu như vậy. Bởi lẽ đó nên hắn cho rằng Lý Lân đã thức tỉnh kí ức của thời thượng cổ, thực lực không mạnh lắm chỉ là do chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh mà thôi. Suy cho cùng thì chỉ có những cường giả thức tỉnh đó thì mới làm cho Thánh Quân kiêng dè mà không bắt họ đi.

- Tại hạ Lý Lân, chư vị đều là những trụ cột của Liễu gia, có các vị ở đây thì sao tôi có thể làm ra được những chuyện gây bất lợi với Liễu gia được chứ. Xin các vị hãy cho tôi một chút thể diện đi.

Nói xong Lý Lân không quan tâm đến đối phương có đổng ý hay không mà thu hung kích lại và ngồi xuống đất. Việc này chứng tỏ Lý Lân rất rõ ràng là đang muốn ăn vạ.

- Ngươi...

Các cao thủ của Liễu gia vô cùng tức giận, có ý muốn đánh đuổi hắn đi nhưng lại sợ đắc tội với một đế triều thượng cổ.

- Các người hãy ở đây xem chừng hắn, ta đi bẩm báo lại với lão tổ.

Cuối cùng Liễu Phong không còn cách nào khác mà vội vã đi tìm lão tổ của Liễu gia để hồi báo.

Với việc đi hồi báo này của Liễu Phong thì trong lòng Lý Lân biết rất rõ, y đang đánh cược, cược lão tổ của Liễu gia không hề có ở bên trong cấm địa kia. Nếu không thì với thực lực của một cường giả Thánh cấp thì lão nhất định phải nhận ra được sự điên cuồng của cây sinh mệnh trong khoảnh khắc kia và đuổi mình ra khỏi đây rồi. Nhưng đối phương lại không làm vậy và thậm chí còn không nhận ra được khí tức hiện tại của Lý Lân, điều này chứng minh là đối phương căn bản không hề quan tâm gì đến nơi này, trước đó chỉ là do thần niệm của lão đến xem xét qua mà thôi.

Thần thức của Lý Lân bắt đầu đi vào trong không gian của Lục Mang Tinh và trực tiếp nhập vào bên trong cây sinh mệnh.

Thần thức của Lý Lân truyền mệnh lệnh cho cây sinh mệnh mà nói :

- Sức mạnh ở nơi đây ngươi có thể tùy ý mà hút lấy, nhưng không được làm cho bên ngoài của nó xảy ra thay đổi gì, ít nhất cũng trước khi chúng ta thoát khỏi đây nhất định không thể để cho đối phương phát hiện ra, nếu không chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ.

Cây sinh mệnh phát ra những âm thanh tu tu, một ý thức phục tùng theo bản năng truyền vào ý thức của Lý Lân.

Điều này làm Lý Lân vô cùng nhẹ nhõm, không quan tâm đến việc nói vài lời với Tần Tuyết Linh nữa mà đưa thần niệm mình ra ngoài.

Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho đến cùng và phải diễn một cách chuyên nghiệp. Ở kiếp trước Lý Lân rất tinh thông tâm lý học, y sớm đã có thể tùy ý khống chế hỉ nộ của mình rồi. Đồng thời đã biểu diễn thì phải hiểu rõ phải diễn thế nào mới đạt được sự tin cậy tuyệt đối và làm đối phương không đề phòng mình.

Lý Lân cho gửi thần niệm của mình vào cả một khoảng hư không, dung hợp với thực vật và nguyên khí của thiên địa ở nơi đây, cả người Lý Lân hiện nay đã âm thầm tiến vào bên trong cảm ngộ như chốn không người vậy.

Lúc này phía bên ngoài, Liễu Phong đã quay lại, nhìn cảnh ngộ trước mắt mà hắn vô cùng đau đầu. Lý Lân rõ ràng là đang thể hiện bộ mặt của một tên lưu manh, điều này làm hắn không còn chút biện pháp nào để giải quyết được nữa.

Một cao thủ khác của Liễu gia trầm giọng hỏi :

- Liễu Phong, lão tổ nói thế nào?

Liễu Phong nét mặt bất an nói :

- Lão tổ đã nói rồi, cẩn thận phòng bị thì tốt hơn.

Liễu Phong vốn có một cảm giác nguy hiểm không nói thành lời về Lý Lân. Đây không phải chỉ đơn giản là sau khi Lý Lân biểu lộ ra thân phận của y mà trước đó hắn đã có cảm giác như vậy. Liễu Phong không thể biết được nguy cơ này đến từ đâu, điều hắn có thể làm hiện nay chỉ có thể là toàn tâm toàn ý giám sát Lý Lân, không để cho y phá hoại cấm địa truyền thừa này của Liễu gia mà thôi.

Đối với một cường giả Thần cấp mà nói thì khi đã bế quan thì phải đến vài năm, mười năm và thậm chí lên đến cả ngàn năm. Động thái này của Lý Lân đã làm cho những cao thủ của Liễu gia không còn chút tâm tình nào để bế quan nữa, đuổi thì không đuổi được hắn đi, xem chừng hắn thì lại rất mệt mỏi nên họ chỉ còn cách thay phiên nhau để mà giám sát hắn.

Đồng thời lúc này Liễu Phong cũng đưa tin đến cho gia chủ đương nhiệm của Liễu gia, kêu hắn huy động lực lượng đi do thám thân thế của Lý Lân và việc hắn có liên quan hay không đến đế triều đại Tần chuyển thế là thật hay giả. Liễu gia tuy ẩn cư chốn thâm cốc và không màng thế sự, nhưng điều đó không có nghĩa là họ đối với thế giới bên ngoài không hề hay biết gì. Chính vì hành động biết mình biết người, trăm trận trăm thắng này mà Liễu gia mới có thể duy trì vị thế siêu nhiên hiện tại của mình.

Thời gia từng ngày từng ngày trôi qua, Lý Lân vẫn tiếp tục cảm ngộ, trên thực tế thì y vẫn nhân những lúc cao thủ của Liễu gia lơ là giám sát mà mở mắt ra, những ngày sau đó chẳng qua cũng chỉ là đang làm bộ mà thôi. Dẫu sao thì cây sinh mệnh vẫn đang tiếp tục hút lấy tinh lực, Lý Lân cũng không biết được là đến khi nào nó mới hoàn thành nữa, nếu đối phương mà biết được Lý Lân đã thức tỉnh thì nhất định sẽ hối thúc y rời khỏi đây, đến lúc đó mà kéo dài thì nhất định sẽ bại lộ thân phận. Những kẻ có tu vi Thần cấp thì nhất định cũng không phải là kẻ ngu ngốc đâu.

Suy nghĩ của Lý Lân là rất đúng, trong lúc cây sinh mệnh vẫn chưa dừng lại thì y tuyệt đối không bao giờ thức tỉnh. Còn về việc duy trì trạng thái khổ cực này so với việc chịu đói chịu khát mà mai phục ba ngày ba đêm trên một cánh đồng dày đặc muỗi độc ở Châu Phi trong kiếp trước của Lý Lân thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Trong không gian của Lục Mang Tinh thì cây sinh mệnh đang từng ngày biến đổi, nó không to ra mà thậm chí còn thu nhỏ lại nữa. Cây sinh mệnh vốn to đến vạn dặm nay đã thu lại còn mười dặm mà thôi, không những vậy nó vẫn còn đang tiếp tục thu nhỏ lại. Cả thân cây sinh mệnh phát tán ra một khí tức vô cùng dày đặc. Hồ sinh mệnh bên dưới cây sinh mệnh cũng phát sinh biến hóa, cả hồ đã khô cạn và thu nhỏ lại còn không đến một phần mười trước kia, những giọt sinh mệnh trong nó hiện nay đã hàm chứa tinh khí nhiều gấp mấy chục lần trước kia.

Không gian trong Lục Mang Tinh không ngừng được nới rộng ra, phía trên không của nó nay cũng đã xuất hiện những chòm sao, trong đó có hai ngôi sao rất lớn và vô cùng chói sáng. Tần Tuyết Linh lúc này đang khoanh chân ngồi dưới cây sinh mệnh, khác với Lý Lân đang diễn kịch ngoài kia, nàng thu được rất nhiều lợi ích từ điều này.

Cây sinh mệnh trong quá trình thu nhỏ cũng đã không ngừng hút lấy vô số những sức mạnh bản nguồn, loại sức mạnh này là vô cùng thuần khiết, dưỡng khí trong không khí bây giờ giống như có thể làm người khác tùy ý hấp thu và lợi dụng. Tần Tuyết Linh sau khi đã luyện hóa thành công sức mạnh mà Lý Lân đã đoạt được từ Liễu Phúc nay cũng đã cảm ngộ được cảnh giới Thần, điều này khiến cho tu vi của Tần Tuyết Linh một bước lên tận trời. Nàng nay đã phá vỡ được cấm chế trong cơ thể mà triệt để hồi phục lại những di chứng từ tu vi kiếp trước của mình.

Thực lực của Tần Tuyết Linh từ Võ Tôn tam phẩm đã đột phá một mạch, gần như là ngày nào cũng có đột phá, đến ngày thứ bảy thì nàng đã đạt đến Võ Tôn cửu phẩm, đến ngày thứ chín thì đột phá đến bán Thần cấp. Kết quả này đã làm cho Lý Lân ở bên ngoài kinh ngạc không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.