Tam Thái Tử

Chương 3: Chương 3: Bi kịch Tam hoàng tử




Thương Long Đại Lục rộng lớn vô cùng. Phía trên sinh sôi nảy nở vô số sinh linh. Vùng thiên địa này linh khí cực kỳ sung túc. Sinh linh thông qua hấp thu linh khí của thiên địa, tu luyện bản thân, cảm ngộ Thiên Địa, hóa thân võ đạo. Trong đó nhân vật nổi bật có thể rời núi lấp biển, thay trời đổi đất, có vô lượng thần thông.

Bởi vì cái gọi là hiệp khách dùng võ vi phạm lệnh cấm. Lực lượng cường đại ngoại trừ mang đến cho người ta cảm giác an toàn, còn không ngừng tranh đấu và náo động. Thương Long Đại Lục chính là một nơi cho các cường giả vi tôn náo động.

Trên mảnh đất này, Hoàng quyền được thế tục giao phó. Trong mắt của những kẻ võ đạo đại thần thông, hoàng quyền chẳng qua chỉ là trò đùa. Trong lịch sử vạn năm của Thương Long Đại Lục, Hoàng đế bởi vì đắc tội với kẻ đại thần thông mà số hoàng triều bị hủy diệt đếm không hết. Vô số năm bị chèn ép, Hoàng quyền đã hoàn toàn biến thành công cụ tài nguyên của cường giả trong thiên hạ. Mặc dù Hoàng quyền tại Thương Long Đại lục từ lâu đã mất đi quyền uy vô thượng, nhưng trong thế giới thế tục, Hoàng quyền vẫn ở địa vị cao, chỉ là địa vị cao này khiến bao nhiêu kẻ phải khúm núm nịnh bợ. Đại Đường hoàng triều, một Hoàng triều bậc trung ở phương Bắc Thương Long Đại lục.

Ở Thương Long Đại lục, Hoàng triều chia làm tứ đẳng, từ dưới lên trên, theo thứ tự là cấp thấp, cấp trung, cấp cao, siêu cấp. Đẳng cấp của Hoàng triều không phải dựa vào Hoàng triều to nhỏ để quyết định, mà dựa vào thực lực mà Hoàng triều đang nắm giữ. Hoàng triều cấp thấp phần lớn là tông phái, thế gia môn phiệt nắm giữ chính quyền bù nhìn, hoàn toàn là phục vụ cho thế lực lớn. Hoàng triều trung cấp lại đầu nhập vào một đại tông phái hoặc là thế gia cường đại, dựa vào đại bộ phận quốc nội thu lợi để đổi lấy thế lực lớn che chở, tương đương với tiểu quốc thế lực cường đại.

Bản thân Hoàng triều cao cấp vốn có thế lực không tệ, trong khu vực tồn tại có thể chống lại với thế gia tông phái nhị lưu, có tư cách hợp tác với thế gia tông phái. Về phần Hoàng triều siêu cấp, đó chính là Hoàng triều có thế lực đứng đầu và thực lực khiêu chiến ở Thương Long Đại lục. Cũng chỉ có quốc gia như vậy, Hoàng quyền mới có phong thái của đế quốc thượng cổ. Hiện tại ở Thương Long Đại lục, Hoàng triều siêu cấp chỉ có ba cái, đều tập trung ở khu vực Trung bộ Thương Long Đại lục. Hoàng triều cao cấp có hơn mười cái, rải rác bốn phương tám hướng. Hoàng triều trung cấp có mấy trăm cái. Hoàng triều cấp thấp nhiều không đếm xuể. Trường an nước Đại Đường, là Hoàng thành thế tục lớn nhất trong vòng ngàn dặm, nhân khẩu vượt quá ngàn vạn. Diện tích kéo dài hơn trăm dặm. Đại Đường kiến quốc đã quá năm trăm năm. Hoàng đế Lí Nguyên đời thứ nhất xuất thân từ Đại Diễn tông, là đệ tử hạch tâm của tông môn. Bởi vì lúc đi ra ngoài thí luyện, bị thương nặng, tổn thương đến bổn nguyên võ đạo, thực lực không thể nào tiến bộ. Về sau dưới sự ủng hộ của tông môn, toàn bộ khu vực này xưng thành Hoàng triều cấp thấp, thành lập Đại Đường Hoàng triều. Dựa theo kế hoạch trước của Đại Diễn tông, Đại Đường Hoàng triều cũng chỉ là Hoàng triều cấp thấp. Tuy nhiên thuỷ tổ Đại Đường là Lý Nguyên lại là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất. Dựa vào quan hệ nhân mạch của mình ở Đại Diễn tông, chuẩn bị nhiều mặt. Không ngờ lại gánh vác được xá lệnh tông môn, thành công khiến cho Đại Đường từ bù nhìn biến thành tiểu quốc. Lúc này mới có giang sơn Đại Đường mấy trăm năm.

Trải qua mấy trăm năm phát triển, đặc biệt là quân vương mấy niên đại trước của Đại Đường đều là minh chủ. Giảm nhẹ lao dịch thuế má, khiến cho Đại Đường tích lũy được quốc lực không tệ. Bây giờ Hoàng đế cũng được xưng tụng là minh chủ, kế vị mười năm đã làm cho kinh tế Đại Đường càng thêm phồn thịnh. Trong lao ngục phủ tông nhân Đại Đường, một gã thiếu niên mặc hoa phục uể oải nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng co quắp, từng tiếng rên rỉ đau đớn truyền khắp toàn bộ đại lao. Thế nhưng bất kể là cai ngục hay các tù nhân khác đều thờ ơ, giống như đã quen với việc như thế rồi. PHỐC, thiếu niên mặc hoa phục phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt hoàn toàn mất đi tiêu điểm. Đúng lúc này, miếng đồng tiền màu xanh lam bên trong có ngôi sao sáu cánh đeo trên cổ thiếu niên mặc hoa phục bị nhiễm một ít máu của hắn. Không ngờ lại phát ra một đạo tinh quang màu lam, Ở giữa ngôi sao sáu cánh xuất hiện một đoàn khói đen như có như không nhập vào thân thể còn ấm của thiếu niên mặc hoa phục. Cách thiếu niên mặc hoa phục không xa, hai cai ngục một già một trẻ đang ngồi nói chuyện phiếm, nghe thấy thiếu niên mặc hoa phục mất đi tiếng rên rỉ, cũng không thèm để ý.

- Haizz! Lại một tên xui xẻo. Sinh trong hoàng thất thì thế nào, mặc kệ sinh tiền vinh hoa phú quý ra sao, sau khi chết chẳng qua cũng chỉ là một đống thịt nhão. Cai ngục già thấp giọng thở dài nói.

- Vương thúc, hãy thận trọng lời nói. Việc của Hoàng thất không phải việc chúng ta có thể nói mò. Cai ngục trẻ tuổi biến sắc, vội vàng nhắc nhở.

- Không sao, vương công đại thần tiến vào trong ngục lao này nhiều lắm. Mỗi năm có mấy người có thể sống xót ra ngoài đâu. Cũng không biết thân phận của người thanh niên này là gì, tuổi nhỏ như vậy đã phải chết. Cai ngục già không thèm để ý nói rằng.

- Rầm rầm! Một đội Ngự Lâm quân tiến vào đại lao, khiến cho hai cai ngục đang nói chuyện giật nảy mình.

- Đây là thủ lệnh của tông lệnh đại nhân, lập tức giao Tam hoàng tử cho chúng ta! Tham tướng dẫn đầu Ngự Lâm quân vẻ mặt lãnh khốc nói.

- Vâng, đại nhân! Nhìn tên hiệu thả người trên tấm thủ lệnh, cai ngục già hiểu rõ thân phận của thiếu niên hoa phục. Trên mặt tuy rằng hồ nghi, nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vàng mở cửa thiết lao của thiếu niên hoa phục Tham tướng Ngự Lâm quân nhìn thiếu niên hoa phục không nhúc nhích té trên mặt đất, đặc biệt là dưới người thiếu niên còn có một bãi máu tanh hôi, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc chán ghét.

- Đại nhân, Tam hoàng tử điện hạ khả năng... Cai ngục già ngắt lời nói. Tham tướng Ngự Lâm quân hung hăng trừng mắt, hù dọa cai ngục già nuốt lời nói xuống. Làm trong thiên lao nhiều năm như vậy, cai ngục già tinh thông quan sát lời nói sắc mặt. Tam hoàng tử này bị nhốt ở đây, người lại bị trúng độc, khẳng định có dính dáng đến tranh đấu nội bộ hoàng thân. Tuyệt đối không phải một gã cai ngục nho nhỏ có thể tham gia.

- Nhìn xem còn sống hay không? Tham tướng Ngự Lâm quân nói với binh lính phía sau. Một gã Ngự Lâm quân trẻ tuổi ngồi xổm xuống xem ky một chút, ngẩng đầu nói:

- Tào đại nhân, còn sống.

- Dẫn đi! Tham tướng Ngự Lâm quân vẻ mặt chán ghét phất phất tay, giống như hoàn toàn không muốn ở chỗ này thêm một phút đồng hồ nào nữa. Thiếu niên hoa phục bị dẫn đi một cách thô bạo. Cái bộ dạng thô bạo kia khiến cai ngục trẻ kinh ngạc không ngớt.

- Vương thúc, đây chính là Tam hoàng tử sao! Vị tham tướng này ghê thật, dám đối xử như thế với hoàng tử. Cai ngục trẻ nói.

- Thôi đi... cũng chính vì là Tam hoàng tử nên mới thế. Nếu như là các hoàng tử khác, cho tham tướng này một trăm lá gan, gã ta cũng không dám như vậy. Lão Vương nói.

- Vương thúc, vị Tam hoàng tử này có gì khác sao? Cai ngục trẻ vẻ mặt hiếu kỳ hỏi. Vừa nhìn thấy bộ dạng của cai ngục trẻ, máu bát quái của cai ngục già bốc lên, vẻ mặt đắc ý nói:

- Ta cũng chỉ là nghe người ta nói. Vị Tam hoàng tử này là con riêng, là mầm mống để lại của bệ hạ thời tuổi trẻ phong lưu. Mẫu thân hắn là một nữ tử thanh lâu. Sự tồn tại của Tam hoàng tử là gièm pha lớn nhất của hoàng thất. Hơn nữa tư chất của Tam hoàng tử rất kém, không luyện võ lại thích xa hoa, không được hoàng đế bệ hạ yêu thích. Nghe nói là vì thể diện của hoàng thất, hắn bị nhốt trong hoàng cung. Chỉ là không biết vị Tam hoàng tử đáng thương này đắc tội với đại nhân vật nào, lại bị nhốt vào đại lao phủ tông nhân.

- Vương thúc, lúc nãy ta thấy bộ dạng của Tam hoàng tử thật không bình thường. Nếu như hắn chết, có trách cứ chúng ta hay không? Trên mặt cai ngục trẻ có chút lo lắng. Dù sao tất cả cũng dính dáng đến hoàng thất, có lý cũng biến thành không có ly.

- Yên tâm đi, cho dù Tam hoàng tử chết, cũng không thể tìm chúng ta gây phiền phức. Vả lại phía trên chẳng phải có tông lệnh đại nhân đỡ đòn sao! Hơn nữa phủ tông nhân là nơi nào? Đây chính là nơi chuyên trừng trị thành viên hoàng thất, nước ở trong này sâu lắm. Cai ngục nho nhỏ như chúng ta, chỉ cần làm tốt việc nên làm là được. Chuyện gì khác cũng đừng quản. Cai ngục già ý vị sâu xa nói. Cai ngục trẻ cái hiểu cái không gật gật đầu, quay đầu nhìn các tù nhân trong lao ngục bởi vì Tam hoàng tử bị dẫn đi mà thần thái phức tạp, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu. Tại một cửa nhỏ góc Tây Nam hoàng cung Đại Đường, một đội Ngự Lâm quân lén lút tiến vào. Vứt Tam hoàng tử sắp chết trước cửa một tiểu điện tối mờ, sau đó rời đi rất nhanh. Ở đây mặc dù là nơi hẻo lánh nhất Hoàng cung, nhưng cũng là trọng địa của hoàng cung. Ngự Lâm quân không có xá lệnh, cũng không thể dừng lại lâu.

- Điện hạ, điện hạ, người thế nào? Người bị làm sao thế này? Một tiểu cung nữ mười hai mười ba tuổi thần sắc hoang mang rối loạn chạy đến bên người Tam hoàng tử. Dùng sức kéo thân thể hắn, muốn kéo hắn dậy, nhưng nàng lực yếu, làm sao có thể nâng được Tam hoàng tử giống như một tử thi.

- Nước... , nước... Giọng nói yếu ớt phát ra từ trên người Tam hoàng tử đang hôn mê.

- Nước, ah, nô tì lập tức đi lấy. Tiểu cung nữ vội vàng hấp tấp chạy vào. Uống một ít nước, sắc mặt tái nhợt của Tam hoàng tử thoáng chuyển biến tốt hơn. Chỉ là trong con mắt ngập tràn một màu tối mơ hồ.

- Ngươi... Ngươi là ai? Tam hoàng tử khó nhọc nói.

- Điện hạ, điện hạ, người thế nào rồi? Nô tì là Dao Cơ! Người không nhận ra nô tì sao? Tiểu cung nữ sốt ruột sắp khóc. Tam hoàng tử tuy rằng thường xuyên bị ức hiếp, bị thương càng là chuyện thường. Thế nhưng nghiêm trọng như vậy vẫn là lần đầu tiên, quả thực chỉ còn lại một hơi thở.

- Dao Cơ?... Tam hoàng tử thì thào lẩm bẩm vài câu, lại tiếp tục rơi vào hôn mê.

. Triệu Vô Cực mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất dài. Hắn mơ thấy thân thể của mình héo mòn biến mất dưới lục mang tinh tản ra ánh sáng màu xanh dịu dàng. Linh hồn lại biến thành cường đại không gì sánh bằng. Sau đó lục mang tinh bùng nổ, linh hồn hắn bị kéo vào trong hắc động. Tại trong hư không phiêu bạt thật lâu, sau đó lại bị một phần lực lượng kéo xuống một chỗ ấm áp. Thời điểm khôi phục ý thức, có một tiểu cô nương xinh đẹp gọi mình là "Điện hạ". Thật nực cười, mình chỉ là lính đánh thuê quốc tế, chứ không phải là hoàng tử điện hạ gì cả. Sau đó trong đầu Triệu Vô Cực lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh xa lạ, trong tấm hình là một chàng trai thân phận bất phàm đang gian nan sinh tồn tại trong một tòa cung điện rất lớn. Người trong cung điện rất nhiều, nhưng hắn vẫn không có bạn bè, cũng không có ai quan tâm. Cái hắn có ngoại trừ chán ghét chính là nhục nhã.

Sau đó trong hoàng cung lại xuất hiện một thiếu nữ, nói một cách chính xác cho hắn biết là một thiếu nữ Trung Hoa rất đẹp, rất đẹp. Anh em của chàng trai đều vây quanh bên người thiếu nữ kia. Chàng trai biết thân biết phận, không dám tới gần. Sự xa lánh này lại khiến cho thiếu nữ hứng thú. Từ trong tấm hình hỗn loạn trước mắt, Triệu Vô Cực cảm thấy chàng trai rất ghét thiếu nữ tuyệt sắc kia. Thân phận thiếu nữ hình như bất phàm, tướng mạo lại xuất chúng, tự nhiên đến vô cùng cao ngạo. Chàng trai không nhìn khiến cho nàng gợi tâm lý trêu cợt. Sau đó anh trai của chàng trai vì vỗ mông thiếu nữ, lại chỉ huy Ngự Lâm quân nhốt hắn vào nhà lao phủ tông nhân. Ở trong lao tử bốn ngày, mỗi ngày chàng trai đều ho ra máu, dĩ nhiên cho đến lúc chết. Sau đó giữa tối tăm Triệu Vô Cực tiến nhập thân thể này, mượn xác hoàn hồn. Hình ảnh rất nhỏ vụn, đều là chút chấp niệm sinh tiền của chàng trai. Cho dù sau khi chết linh hồn tiêu tán cũng không hoàn toàn tiêu biến trong người.

- Haizz! Không ngờ Triệu Vô Cực ta lại mượn xác hoàn hồn. Nếu như ông trời không cho ta chết, ta đây chỉ đành sống tiếp. Triệu Vô Cực mở mắt, dùng giọng chỉ có mình có thể nghe được nói.

- Điện hạ, người tỉnh rồi. Tata không nâng nổi người! Ngồi bên người Triệu Vô Cực chính là tiểu cung nữ hắn đầu tiên nhìn thấy.

- Dao Cơ, đỡ ta đứng lên, không thể nằm ở đây được. Tuy rằng không chết, nhưng đi tới một không gian và thời gian khác, trở thành một người khác. Các chấp niệm kiếp trước cũng theo sự biến hóa sinh tử tiêu tán triệt để. Hiện tại Triệu Vô Cực chỉ muốn dựa vào thân phận mới sống tiếp. Thế nhưng hắn cảm giác, thân thể này tồi tệ tới cực điểm. Sợ rằng không chống đỡ được lâu nằm trên mặt đất lạnh buốt.

- Đúng, đúng! Tiểu cung nữ thấy sắc mặt Triệu Vô Cực tuy rằng tái nhợt, nhưng trong lời nói vô cùng tức giận, không giống bộ dạng sắp chết, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ mừng rỡ. Thân phận chủ nhân trước của thân thể này tuy rằng không tầm thường, nhưng nơi ở lại rất nhỏ. Hơn nữa bên trong cũng nhiều năm không tu sửa, so với cùng cung điện lộng lẫy ở nơi xa quả thực là khác nhau như thiên đường và địa ngục. Bên trong trừ một giường lớn, còn lại gần như đều là đủ loại y phục hoa mỹ.

- Đây... Đây là nhà ta sao? Triệu Vô Cực cười khổ nói.

- Đúng vậy, điện hạ. Người mất tích đã mấy ngày nay. Dao Cơ lo lắng muốn chết. Nhưng ta tin điện hạ nhất định sẽ trở về, cho nên những y phục này ta đều chuyên tâm dọn dẹp. Điện hạ có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Dao Cơ dâng vật quý nói. Đôi mắt to dường như híp thành Nguyệt Nha. Các thiếu nữ đều thích vật xinh đẹp, cái đó không liên quan với tuổi tác. Mà ở trước mắt Triệu Vô Cực, mấy trăm bộ y phục hoa mỹ. Tuy rằng đều là của thân thể tiền nhậm, thế nhưng Dao Cơ mỗi ngày đều dọn dẹp, cũng rất vui vẻ.

- Oh! Triệu Vô Cực kịp thời đáp lại một tiếng, trong lòng cười khổ. Không ngờ thân thể tiền nhậm lại là một tên giả gái, tốt nhất cũng là có khuynh hướng giả gái. Mà kiếp trước Triệu Vô Cực ghét nhất chính là những tên giả gái. Làm quân nhân chiến trận, Triệu Vô Cực tôn sùng đơn giản thực dụng, cực kỳ ghét những thứ hư không.

- Điện hạ, trước tiên người hãy nghỉ ngơi thật tốt. Ta đi chuẩn bị y phục ngày mai mặc cho người. Dao Cơ đỡ Triệu Vô Cực ngồi vào chỗ duy nhất trên giường không có y phục diễm lệ.

- Không cần. Hãy thu những thứ này lại đi! Ta sau này sẽ không mặc chúng nữa. Triệu Vô Cực mở miệng nói. Bảo hắn mặc thành một cô nương, còn không bằng bảo hắn đi chết.

- Điện hạ, người nói cái gì? Dao Cơ giật mình há to mồm.

- Thôi đi. Ngươi lui xuống trước đi. Ta muốn nghỉ ngơi. Triệu Vô Cực khoát tay bảo Dao Cơ rời khỏi. Dao Cơ vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn, phát hiện không có gì khác thường , chỉ có thể ôm nghi hoặc rời đi. Nhìn Dao Cơ rời đi, Triệu Vô Cực khó nhọc khoanh chân ngồi, bắt đầu điều chỉnh hơi thở của mình. Triệu Vô Cực mười bảy tuổi chấp hành nhiệm vụ, khi đuổi giết một đám trộm mộ, đã nhặt được một quyển điển tịch Đạo gia Trung Quốc thời cổ. Phía trên chép một loại công pháp nội gia, tên là Tiên Thiên Nhất Khí Quyết.

Ôm ấp thái độ thử xem, Triệu Vô Cực bắt đầu tu luyện. Có lẽ kiếp trước tư chất của Triệu Vô Cực không tệ, cũng có lẽ là quyển công pháp này thật sự dị thường thần kỳ. Trong thời gian nửa năm, Triệu Vô Cực đã tu luyện được chân khí nội gia, khiến thân thủ hắn tăng lên nhiều. Sau khi nếm được điểm tốt của công pháp nội gia, Triệu Vô Cực nảy sinh hứng thú lớn đối với võ thuật Trung Quốc cổ đại. Trong khe hở nhiệm vụ, hắn lẻn vào cái nôi võ thuật Trung Quốc, xưng thiên hạ võ công xuất xử Thiếu Lâm tự. Đáng tiếc, bởi vì vấn đề truyền thừa, võ công của Thiếu Lâm tự cũng chỉ còn lại có một ít, điển tịch nội gia chân chính sớm đã bị thất truyền. Lúc ấy Triệu Vô Cực mới tròn hai mươi tuổi, rất hăng hái, không quản thời gian. Hắn lẻn vào hầm mộ Chủ trì Lịch Đại Thiếu Lâm tự, liên tục đào móc vài chục ngôi. Cuối cùng từ trong mộ của một vị Thiếu Lâm phương trượng triều Đường trộm được một quyển điển tịch Phật gia. Khiến cho Triệu Vô Cực mừng rỡ hơn cả, quyển điển tịch này chính là Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh nổi danh nhất Thiếu Lâm hay còn gọi Kim Cương Bất Hoại Thần Công.

Tiên Thiên Nhất Khí Quyết là điển tịch Đạo gia, chủ yếu tu luyện bên trong, chú ý từ trong ra ngoài, cuối cùng đạt được Thiên Nhân Hợp Nhất. Còn Kim Cương Bất Hoại Thần Công lại tương phản. Trước tiên tu ngoại công, sau đó từ ngoài vào trong. Hai đại công pháp thoạt nhìn hỗ trợ cho nhau. Lúc đó Triệu Vô Cực vô cùng hưng phấn, cho là mình có hai đại thần công này trong tay, tất nhiên có thể trở thành cường giả thiên hạ đều biết. Thế nhưng không biết có phải là bởi vì Phật đạo không bao dung hay không, sau khi bắt đầu tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh , tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí Quyết thì hoàn toàn dừng lại. Cho đến khi Triệu Vô Cực bị chết, Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh cùng Tiên Thiên Nhất Khí Quyết đều bị rơi vào hoàn cảnh nửa chết nửa sống. Đến tầng thứ nhất công pháp cũng không có đột phá. Mặc dù như vậy, Triệu Vô Cực vẫn dựa vào hai đại thần công trở thành vương bài tập đoàn lính đánh thuê quốc tế

"Thiết thủ".

- Khụ khụ, oa! Triệu Vô Cực phun ra một ngụm máu đen tanh hôi. Sắc mặt biến thành vô cùng khó coi.

- Mẹ kiếp, khó trách Tam hoàng tử sẽ chết, trúng độc nghiêm trọng như vậy cơ mà. May mà lão tử có Tiên Thiên Nhất Khí Quyết , hơn nữa Tiên Thiên Nguyên Dương khí của Tam hoàng tử không mất, bằng không khẳng định chịu không quá ba ngày. Triệu Vô Cực cuối cùng cũng hiểu Tam hoàng tử vì sao mỗi ngày đều ho ra máu trong đại lao, căn nguyên vốn ở chỗ này.

- Vô tình nhất là bậc Đế Vương. Chết tiệt, không ngờ mình vừa chuyển kiếp đã dính phải phiền toái lớn như vậy. Có thể hạ độc hoàng tử không kiêng nể gì, riêng phần can đảm này đã không nhỏ rồi. Hơn nữa ở trong trí nhớ linh tinh của Tam hoàng tử, có quan hệ với hắn ngoài mấy vị hoàng tử, cũng chỉ có thiếu nữ tuyệt sắc kia. Liên tiếp phun ra ba ngụm máu độc, trên khuôn mặt trắng bệch của Triệu Vô Cực cuối cùng cũng xuất hiện màu máu. Thế nhưng ngay sau đó một ý nghĩ giết người đáng sợ đã từ trên người Triệu Vô Cực phun trào ra. Bất kể là ai, hiện tại lão tử chính là Tam hoàng tử. Muốn lấy mạng của lão tử ư, vậy lão tử muốn lấy mạng của các người trước tiên.

Trải qua mấy thập niên sát phạt máu tanh, thần kinh của Triệu Vô Cực còn cứng hơn cả sắt thép. Lính đánh thuê số một quốc tế không phải là khoác lác, mà là được tích lũy từ máu tươi và hài cốt. Phát tiết lệ khí trong lòng, Triệu Vô Cực bình tĩnh lại tâm tình, bắt đầu vận hành một lượt quyển Tiên Thiên Nhất Khí Quyết , chữa trị thân thể và tinh khí hư tổn. Về phần Kim Cương Bất Hoại Thần Công, dựa vào trạng thái thân thể bây giờ của Triệu Vô Cực căn bản không thích hợp để tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.