Tam Thái Tử

Chương 935: Chương 935: Chạy trốn.




- Lão già kia, ngươi giết không được ta, ngươi hãy đợi Giáo Đình Quang Minh cùng với gia tộc La Căn đến trả thù. Lý Lân từ rất xa quát vang, cả người hóa thành một dòng chảy nhanh chóng bỏ chạy.

Sa Thông Thiên điên cuồng đuổi theo, lại phát hiện rất xa không thể đuổi kịp.

- Tiểu tử đừng tưởng là chạy trốn nhanh là có thể đào thoát được, lão phu đã bố trí nhiều hậu chiêu, muốn chạy ra khỏi thiên la địa võng chỉ có mà nằm mơ. Sa Thông Thiên dừng lại không truy kích nữa, gã lắc mình đi vào dưới lòng đất, ở một chỗ bí ẩn có một tòa tiểu Truyền Tống trận.

Ông!

Truyền Tống trận chớp lên một tia sáng rực rỡ, Sa Thông Thiên biến mất không thấy gì nữa.

Cùng lúc đó, nhìn thấy Sa Thông Thiên biến mất Lý Lân cảm thấy bất an, nhưng mà hiện tại trạng thái của hắn thật không tốt, trong cơ thể độc tố quỷ dị đang ăn mòn thân thể hắn, hắn không những không lấy quyền trượng Quang Minh trấn áp. Cái này làm cho hắn mất đi một con bài chưa lật mạnh nhất, hơn nữa cường giả bộ tộc Tây Sa vừa rồi tự bạo làm cho hắn bị thương nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt nhìn kinh cả người.

- Bộ tộc Tây Sa các ngươi không giết được ta, sẽ phải thừa nhận lửa giận khôn cùng của ta. Trong mắt Lý Lân sát khí bắn ra bốn phía, trong lòng hắn đã đem bộ tộc Tây Sa xếp vào danh sách phải giết. Lý Lân không phải là chưa từng bị đuổi giết qua, nhưng lần đuổi giết này lại cố tình xuất hiện khi hắn vừa mới đột phá cấp Chí Tôn, đúng là đắc chí tràn đầy. Điều này không ngờ đối với hắn mà nói là một chậu nước lạnh, làm cho trong lòng hắn buồn bực không thôi.

Trong khi phi hành Lý Lân không phát hiện được, trên mặt đất một ánh mắt bí ẩn đem hành tích của hắn thu vào trong đáy mắt, đồng thời thông qua bí pháp truyền đi ra ngoài.

Ở một nơi phía trước Lý Lân mười dặm, dưới mặt đất có một tòa Truyền Tống trận mở ra, Sa Thông Thiên vẻ mặt cười lạnh từ dưới đất bay ra ngoài.

- Trong vòng ngàn dặm tấm địa vực này đểu đã bị lão phu trải khắp không gian truyền tống trận, mặc dù ngươi có tốc độ mau đi nữa thì cũng đừng nghĩ tới chạy trốn. Sự tình như thế này Sa Thông Thiên không phải mới chỉ làm một hai lần. Người này tâm tính cẩn thận giả dối, nơi này không phải là hang ổ của gã, không có biển cát khôn cùng tương trợ, gã liền chung sống dưới mặt đất, thành lập Truyền Tống trận, thông qua không gian truyền tống để bù đắp vào khi tốc độ không đủ. Không thể không nói cách nghĩ của gã rất chu đáo tỉ mỉ, cho nên đã rất nhiều cường già không biết tình huống đã phải chết ở dưới tay gã phục kích

Mà lần này Sa Thông Thiên chuẩn bị phục kích người tự nhiên lại là Lý Lân, gã tin tưởng tiếp cận Lý Lân làm cho Lý Lân bị thương nặng. Một khi Lý Lân bị thương nặng, cho dù dùng đến thánh khí Chúa Tể cũng chưa chắc đã có khí lực thúc dục, đó là thứ khiến cho các cường giả thèm nhỏ dãi, thánh khí Chúa Tể sắp trở thành vật nằm trong tay của gã.

Quả nhiên phía trước xuất hiện thân ảnh của Lý Lân, trên mặt Sa Thông Thiên lộ ra một nụ cười âm hiểm, cả người càng thu lại hơi thở cẩn thận hơn. Đến cấp Chí Tôn cảm ứng thân mình cực kỳ sâu sắc, một khi bị Lý Lân phát hiện, lấy tốc độ của đối phương tự nhiên có thể thong dong đào tẩu.

Lý Lân quả thật không phát hiện ra gã, lúc này tâm tình của hắn cũng có vài phần thả lỏng. Đối phương đuổi không kịp, núi rừng rộng lớn như vậy hắn luôn có thể đào thoát được.

Nhưng vào lúc này, một luồng đại nguy cơ xông thẳng lên não, thần sắc Lý Lân đại biến, hắn điên cuồng thúc dục lực không gian.

Xì một tiếng, một đạo huyết quang xuyên qua ngực của Lý Lân, Lý Lân lảo đảo suýt nữa thì từ trên hư không ngã thẳng xuống.

- Sa Thông Thiên. Thần sắc Lý Lân vô cùng âm trầm, may mắn Sa Thông Thiên cũng không biết Lý Lân vẫn chưa ngưng tụ thánh lực kết tinh, nếu không một kích kia gã sẽ không công kích vào trong ngực mà là vào mi tâm thức hải.

- Tiểu từ, ta nói rồi ngươi không thoát được đâu. Sa Thông Thiên nở một nụ cười lạnh lẽo, lưỡi lê hai rãnh dày đặc đao khí bao vây lấy Lý Lân, Sa Thông Thiên đã hấp thụ giáo huấn kiên quyết bất hòa, Lý Lân cẩn thận giao chiến.

Lý Lân tuy rằng không rõ ràng đối phương đã đuổi theo mình như thế nào, nhưng tình huống hiện tại của hắn vô cùng không tốt, hắn dựa vào tốc độ đào tẩu thì đã bị Sa Thông Thiên phá giải.

Lý Lân cũng không đánh bừa, lá bài tẩy của hắn đã bị lộ, lấy tính cách cẩn thận của Sa Thông Thiên, tuyệt đối gã sẽ không chọn cách đánh bừa cùng với hắn.

Lý Lân xoay người bỏ chạy, sau khi Sa Thông Thiên truy kích một đoạn, phát hiện ra khoảng cách càng ngày càng xa, không thể không dừng lại.

Lý Lân không dừng lại, hắn cân nhắc đối sách, làm sao đối phương có thể dễ dàng tìm được chính mình. Đây là vấn đề mà Lý Lân vẫn buồn rầu, thần niệm tra xét trăm dặm xung quanh không hề có sinh linh, không nhìn thấy người theo dõi ở nơi nào.

- Đợi một chút, trên mặt đất không có không có nghĩa là không có sinh linh, chẳng lẽ là bên dưới mặt đất? Rất nhanh Lý Lân nghĩ đến bộ tộc Tây Sa trên biển cát thế giới.

Thần sắc Lý Lân trở nên âm trầm, hiển nhiên đối phương ở chỗ này bố trí rất nhiều nhân lực, nhưng mà những người này đều trốn dưới mặt đất, bởi vậy mới có thể giấu diếm được thần niệm của Lý Lân.

Như đã hiểu được rõ ràng, trên mặt Lý Lân lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Một tiếng ầm vang, hắn hướng xuống dưới đất, hai tay vung lên nham thạch chắc chắn vỡ vụn trở thành một cái lối đi. Nếu đối phương tinh thông độn thổ, Lý Lân tự nhiên sẽ không tiến vào con đường tra tìm của địch nhân, hắn chỉ là đào bới thẳng về phía dưới.

Không biết hắn đã đào sâu xuống phía dưới bao nhiêu thước, tay phải Lý Lân đột nhiên đập lên một vật thể chắc chắn. Thần sắc Lý Lân vừa động, đào bới tầng đất ra, hắn phát hiện ra phía trước là một vách tường màu trắng, nhìn kỹ những đường vân trên mặt, thế nhưng giống như là hài cốt một loại sinh vật không biết tên.

Lý Lân lướt ngang dọc theo hài cốt, ước chừng đào bảy tám dặm nữa mới phát hiện một cái khe, sau đó Lý Lân tiếp tục hướng xuống phía dưới, hiện tại trạng thái của hắn không tốt, tự nhiên không muốn tiếp tục cùng đối phương dây dưa.

Tiếp tục đào sâu, Lý Lân rất kiên trì đào xuyên đến đáy.

Không biết lúc này trên mặt đất đã xảy ra lộn xộn.

- Khốn kiếp, ngươi nói cái gì? Làm sao lại có thể không có? Sa Thông Thiên gầm thét lên với Sa Lâm. Tập trung toàn bộ nhân lực của cả gia tộc, thậm chí ngay cả một người đang trọng thương cũng không phát hiện được, chả trách Sa Thông Thiên nổi giận.

- Tộc trưởng, ngươi nói La Căn- Tư Kha Đạt có thể chết ở một nơi nào đó rồi hay không? Sa Thông Thiên có lý do để nói như vậy, dù sao thì trên mặt lưỡi lê hai rãnh của tộc trưởng có chứa chất độc hỗn độn, hơn nữa từ vết máu bên ngoài bãi cát mà xem thì trên tiệc rượu Lý Lân cũng không phải là hoàn toàn không trúng độc.

- Còn chưa nhìn thấy thi thể tất cả đều có thể, lệnh cho tất cả mọi người đi tìm, nếu tìm không thấy hắn mọi người phải chết hết. Sa Thông Thiên giận dư hét lên.

Những người Bộ tộc Tây Sa giấu ở dưới đất phân ra một đám hoạt động, rất nhanh báo cáo phản hồi về khắp nơi đều không phát hiện được tung tích Lý Lân, ngay cả vật truy tung kia cũng mất đi cảm ứng.

- Vật chúng ta lưu lại ở trên thân La Căn- Tư Kha Đạt chỉ có vượt qua một ngàn km mới không cảm ứng đến, chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi như vậy hắn đã chạy ra ngoài ngàn dặm rồi sao? Thần sắc Sa Hà Thông vô cùng ngưng trọng nói.

Sa Thông Thiên lắc đầu, đôi mày gắt gao nhíu lại.

- Tình huống của hắn hiện tại cũng không tốt, cho dù chỉ dùng lực không gian cũng không có thể thoát đi ra ngoài ngàn dặm thần tốc như thế. ta hoài nghi hắn không phải lên trời mà là xuống đất. Sa Thông Thiên rất nhanh tỉnh táo lại, sau đó phân tích hướng đi của Lý Lân.

- Trên cao bầu trời có cấm chế của chúng ta, nếu tiểu từ đó muốn không động vào cầm chế của chúng ta rời đi cũng không dễ dàng, huống chi trên không trung chúng ta còn có người ẩn núp không có khả năng một chút cũng không phát hiện đươc. Nhưng thật ra ở dưới đất đối phương muốn ẩn thân lại không dễ dàng tìm được. Sa Hà Thông khó sử nói. Dưới đất dù sao thì cũng không giống với trên mặt đất, độn thổ cũng không phải vĩnh viễn sinh hoạt ở dưới mặt đất, bởi vậy ở dưới mặt đất lớn ẩn thân dễ dàng, nhưng muốn tìm được thì lại cực kỳ vất vả.

- Ngươi đi lên bầu trời nhìn xem, không thể để tiểu tử đó ẩn nấp ở trong những đám mây trên bầu trời, ở dưới đất hãy để cho ta. Sa Thông Thiên trầm giọng nói.

Sa Hà Thông gật gật đầu thúc dục thánh lực phóng lên cao.

Còn Sa Thông Thiên thì lại khoanh chân ngồi xuống, từ trong lòng gã trân trọng lấy ra một khúc xương màu trắng ngà, thoạt nhìn thì hình như là khúc xương của một nửa ngón tay út.

- Tiền bối quấy rầy ngài nghỉ ngơi, ta cần phải biết bên dưới lòng đất này có người thâm nhập hay không? Nói xong Sa Thông Thiên dùng bí pháp thúc dục, nửa khúc xương ngón tay út màu trắng ngà này đột nhiên bộc phát ra một đạo bạch quang, bạch quang cũng không dật tán mà là nhập sâu vào trong lòng đất. Một lát sau mặt đất phát ra rung động rất nhỏ, ngay sau đó rung động ngày càng kịch liệt, một luồng bạch quang to không biết bao nhiêu lần tù dưới đất lao ra, được Sa Thông Thiên cẩn thận hấp thu vào trong thức hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.