Tam Thái Tử

Chương 451: Chương 451: Chiến công tử (2)




Tiểu tử, không biết nên nói ngươi ngu dốt, hay là nói ngươi là nghé con mới đẻ không sợ cọp. Ta cho ngươi biết, Chiến công tử chính là Đệ nhất công tử của Thiên Đế thành, hơn nữa còn là cao thủ trong Thần Ma học viện. Hiện tại ngươi biết Chiến công tử là người nào rồi, ta khuyên ngươi vẫn nên lập tức thối lui, miễn cho lại giống người phía dưới, không duyên cớ đánh mất tính mạng.

Thanh niên nói, một dáng vẻ giọng điệu muốn tốt cho người.

- Không nghe nói qua người có cái gì đáng sợ! Con đường của ta, tự ta quyết định, không nhọc tôn giá quan tâm!

Dứt lời, Lý Lân không có ý định dừng lại nghỉ ngơi, tiếp tục cất bước đi lên.

- Hả?

Lão giả dùng thương đột nhiên mở to mắt, hơi kinh hãi nhìn Lý Lân. Hai gã thanh niên cũng bị một màn này hấp dẫn, có chút khoa trương há mồm.

- Ngươi vậy mà dựa vào sức lực mà đi tới nơi này? Điều này sao có thể!

Đến nơi này, uy áp đã muốn vượt qua trăm ngàn cân, cho dù là cao thủ Võ Hoàng đi từng bước cũng cực kỳ cố sức. Hai gã thanh niên cũng là cao thủ trẻ tuổi thành danh, đi đến nơi này cũng bởi vì áp lực khủng bố mà không thể không buông tha. Lão giả lại còn là một trong những cao thủ thế hệ trước, tuy rằng hắn còn dư lực bước tiếp, nhưng lựa chọn buông tha. Bởi vì Chiến công tử lúc trước đi lên, đã làm cho cao thủ thế hệ trước như hắn cảm thấy không thể địch nổi. Truyền thừa của Võ Tôn Cửu phẩm cũng không phải để bọn họ kế thừa.

Bọn họ không phải Chiến công tử, không có thực lực cùng ý chí như thế. Cho dù đi lên cũng không phải là đối thủ của Chiến công tử, cướp đoạt cũng không được vật gì hữu dụng, chẳng bằng lưu lại chân khí rèn luyện, hoặc là quay lại đường cũ, đi tới trong kiến trúc tìm kiếm mấy linh bảo đan dược.

Lý Lân đối với kinh ngạc của bọn hắn từ chối cho ý kiến, đối với Chiến công tử đi trước lại có chút kiêng kỵ. Có thể làm cho một Võ Hoàng ngũ phẩm đỉnh đánh mất niềm tin tranh đoạt, danh tiếng Chiến công tử không nhỏ, thực lực lại càng không thể xem nhẹ. Hơn nữa thân phận của hắn là đệ tử trong Thần Ma học viện, Lý Lân cũng không thể không để ý.

Lại đi về phía trước khoảng mấy trăm trượng, Lý Lân gặp được một người quanh quẩn trên đường đá. Lúc này quanh thân Lý Lân bắt đầu khởi động kim quang. Hắn đã muốn điều động chân khí Kim Cang, tăng cường lực lượng bản thân, mặc dù như vậy, tốc độ hắn đi tới vẫn như cũ. Sau khi nhìn thấy người phía trước, ước chừng nửa canh giờ sau, Lý Lân đến bên cạnh người đó.

Đây là một trung niên mặt trắng không râu, quanh thân tản ra một loại hương vị cổ xưa. Quần áo cũng không biết là kiểu dáng người thời kỳ nào. Hơn nữa, nhìn tuổi thì rõ ràng không phải là Chiến công tử như mấy người phía dưới nói. Lúc này ánh mắt nam nhân trung niên trống rộng, toàn bộ khuôn mặt là kiểu cứng nhắc, chết lặng, giống như pho tượng thể xác không có linh hồn, dựa vào bản năng du đãng trên đường đá.

- A? Người này là bị lạc bên trong ngộ đạo. Có thể ở dưới áp lực như vậy tự do hành động, thực lực tuyệt đối bất phàm, đáng tiếc lại lâm vào bên trong ý cảnh không thể tự kiềm chế. Nếu như không có ngoại lực tác động, e rằng, cả đời sẽ trở thành cái xác không hồn, cho đến khi tinh khí sinh mệnh hao hết mà ngã xuống.

Nhìn chấp nhất trên khuôn mặt trống rỗng, trong lòng Lý Lân hiện lên chút vẻ không đành lòng. Tất cả mọi người trên con đường võ đạo này đều là khách độc hành, mỗi lúc đạt được đều kèm theo giá thật lớn, cho dù là hạng người tâm tính kiên nghị cũng chưa hẳn có thể đi xa. Lý Lân không biết kết cục của mình là cái gì, là đi đến đỉnh cao, hay là vẫn lạc trên đường vì phong thái của người khác trên đường tu luyện. Nghĩ đến đây, Lý Lân khẽ thở dài, tâm tình thế nhưng vì một lần tự hỏi này mà có phần tăng lên. Bức tường Võ Hoàng giam cầm cảnh giới của hắn vậy mà xuất hiện buông lỏng.

- Thật sự là nhân họa đắc phúc a!

Lý Lân cũng không ngờ tới, bản thân một phen cảm thán trong lòng vậy mà vô hình trung hóa giải được bản thân, đột phá bình cảnh Võ Hoàng. Nếu hiện tại, hắn tìm được chỗ an tĩnh bế quan, gần như nắm chắc chín phần có thể đột phá lên Võ Hoàng.

Lý Lân bình phục tâm tình, nhìn bóng người có chút suy yếu cùng tiều tụy trước mắt, đột nhiên hai tay kết ân, một pho tượng Minh Vương màu vàng chậm rãi dâng lên đằng sau lưng. Dưới áp lực trên đường đá, vận dụng thân pháp Minh Vương còn khó hơn hắn nghĩ.

- Minh Vương rít gào, người trầm mê còn không tỉnh lại!

Tiếng gầm vô hình xông vào thức hải người mặt trắng không râu, đem thức hải trống rỗng kích khởi lên. Một cỗ ý thức mỏng manh đột nhiên từ chỗ sâu trong thức hải phục hồi lại. Ngay sau đó người trung niên phù phù một tiếng, ngồi dưới đất, trên hơi thở có chút xám bại.

- Người tốt làm đến cùng! Gặp gỡ ta là vận khí của ngươi!

Lý lân lấy ra mấy viên đan dược khôi phục chân khí cùng điều động một luồng tinh khí sinh mệnh đưa vào trong cơ thể người trung niên. May mắn Lý Lân lúc trước bởi vì ma đao cắn nuốt một lượng lớn tinh nguyên sinh mệnh, trong đó hắn hấp thu cực ít, đại đa số đều dự trữ trong cơ thể hắn. Điều động một tia bổ sung cho người trung niên căn bản không ảnh hưởng gì đối với hắn.

Nhìn thấy hơi thở người trung niên khôi phục ổn định, linh hồn cũng dần dần sống lại. Trên mặt Lý Lân hiện lên chút mỉm cười thản nhiên, xoay người đi về phía trước. Nếu phía trước có Chiến công tử gì đó, Lý Lân đương nhiên không thể trì hoãn thêm nữa.

- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!

Một cỗ thần thức dao động mỏng mảnh từ sau Lý Lân truyền tới.

Lý Lân cũng không quay đầu lại, chỉ khoát tay liền tiếp tục đi lên. Khi hắn nhìn thấy người này cũng đã lấy được cơ duyên, nên mới cứu hắn, những cái khác cũng không có tính toán.

Hai tròng mắt người trung niên chậm rãi mở, lưu lại trong mắt hắn chỉ có bóng lưng sắp biến mất.

- Không nghĩ tới, ta còn có một ngày tỉnh lại, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, thiếu niên này không phải người của sơn môn, chẳng lẽ sơn môn đã xuống dốc rồi sao? Hả? Không chỉ có sơn môn không còn, ngay cả tiểu thế giới này cũng muốn phá hủy hoàn toàn rồi.

Người trung niên cảm ứng một chút, tiếp đó sắc mặt đại biến. Từ ngữ của hắn cực kỳ quái dị, cùng từ ngữ thông dụng lưu hành trong đại lục khác biệt rất lớn. Hơn nữa trong hai tròng mắt tràn đầy hơi thở tang thương, làm cho người nhìn ra người trung niên kia không phải người thường.

- Thánh sơn vẫn như trước, xem ra trong hậu nhân vẫn không có người kế thừa được. Đáng tiếc cho tấm thượng cổ truyền thừa này!

Người trung niên thong thả đứng dậy, hai tay mở ra, một cỗ nguyên khí thiên địa kinh khủng khởi động, điên cuồng lao đến hướng này, trong nháy mắt thực lực của hắn liền tăng từ Võ Hoàng nhất phẩm, đến nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm.... liên tục tăng tới Võ Hoàng lục phẩm đỉnh, cỗ nguyên khí thiên địa này mới chậm rãi tiêu tán.

- Vạn năm tranh đoạt, ta cũng chỉ là đạt được một phần nhỏ quyền khống chế thế giới. Hy vọng người lần này mới trèo lên có thể kéo dài thời gian, làm cho tiểu thế giới chậm sụp đổ một chút.

Cuối cùng người trung niên nhìn thoáng qua phía trước, uy áp ngăn cách thần thức trên thánh sơn đối với hắn không có tác dụng gì. Bóng cô độc của Lý Lân đương nhiên rơi vào trong mắt hắn.

- Không nghĩ tới, người thức tỉnh ta lại là một thiếu niên trẻ tuổi thời nay. Gặp gỡ ngươi chính là cơ duyên của ta, thật sự là tiểu tử thú vị!

Trên mặt người trung niên hiện ra một chút ý cười, hắn không có tâm tư đi lên, mà là xoay người theo thềm đá đi xuống.

Mấy người ngồi khoanh chân trên nhà chòi, nghe thấy tiếng bước chân thong thả, trên mặt cũng hiện lên một chút vẻ, quả nhiên như vậy.

- Chắc là tiểu tử đó, ta đã sớm nói, thánh sơn này không phải chỗ một thể tu như hắn có thể đi lên. Hắn cho hắn là tuyệt thế thiên kiêu như Chiến công tử hay sao!

Thanh niên mở miệng khuyên Lý Lân nói. Chỉ là lần này, trong lời nói của hắn nhiều hơn một chút ý trào phúng. Nhìn thái độ Lý Lân lúc trước không nghe lời khuyên, làm cho hắn rất là khó chịu.

Khác với hắn, tên vẻ mặt luôn lạnh lùng cùng lão giả dùng thương đột nhiên biến sắc, nhanh chóng bắt lấy trường thương bên người, tinh thần cả người bỗng nhiên khẩn trương lên.

- Trần lão. Xảy ra chuyện gì?

Gã thanh niên khác phát hiện sự tình có chút không đúng, nhưng tốc độ phản ứng của hắn mặc dù không nhanh như lão giả, lại cũng không phải quá chậm.

- Đang xuống là một cao thủ, ít nhất là trên Võ Hoàng lục phẩm!

Lão giả trầm giọng nói.

- Cái gì? Trên sơn đạo vốn hoàn toàn không có cao thủ lục phẩm đỉnh nào a!

Tên thanh niên này còn chưa dứt lời, người trung niên mặt trắng không râu liền hiện ra ngay trong tầm mắt bọn họ.

- Vị tiền bối này là người nào? Có từng nhìn thấy Chiến công tử đi lên?

Thanh niên lúc trước lớn tiếng hỏi.

- Chiến công tử? Không nghe nói qua!

Trên mặt trung niên mặt trắng lộ ra chút kinh ngạc. Không nghĩ tới những người này cũng không sợ hãi mình, như vậy làm cho hắn hơi cảm thấy hứng thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.