Tam Thái Tử

Chương 271: Chương 271: Coi trọng ngươi (1)




Trong địa thất dưới lòng đất ở phủ tổng đốc, năm đó phủ tổng đốc Hắc Thủy đã gian nan phát triển và khuếch trương từ trong nhỏ yếu, nên đã xây dựng nên kiến trúc rất rộng lớn dưới lòng đất. Có lẽ đối với kiếp trước thì khó mà xây dựng được như vậy, nhưng trong thời đại võ đạo hưng thịnh này, mọi người di chuyển mấy vạn cân dễ như trở bàn tay. Theo Lý Lân đoán, kiến trúc dưới này ước chừng rộng khoảng mấy vạn mét vuông, đủ để cung cấp cho hơn vạn người sinh sống, hơn nữa được chia ra làm mấy tầng, kết cấu kiến trúc cực kỳ hợp lý.

- Khi chúng ta đi khỏi đây, chỉ sợ nơi này cũng hoàn toàn trống không rồi!

Lý Chấn Uy cảm thán.

- Được rồi, đừng có được lợi mà còn khoe khoang nữa! Ai mà chẳng biết Hắc Thủy vương thành sắp bùng nổ chiến tranh toàn diện, mà phủ tổng đốc Hắc Thủy rút lui cũng không hoàn toàn là vì ta thụ phong Hán vương, nơi này trở thành đất phong của ta. Đại Đường vẫn có dã tâm với Hắc Thủy vương thành, chỉ là ngay lúc này vô lực bận tâm mà thôi. Ta mất đi nơi này có lẽ cũng là Đại Đường giữ vài phần tâm tư may mắn, hy vọng ta luôn tạo ra kỳ tích có thể tiếp tục kéo dài vận khí của mình, canh giữ một mảng trời đất ở Hắc Thủy vương thành này cho Đại Đường, để cho tương lai Đại Đường trở lại có thể dễ lấy cớ. Điểm này tuy không ai nói với ta, nhưng chính ta cũng có thể đoán ra được.

Lý Lân không chút khách khí nói.

- Đây là chuyện chẳng thể làm gì được nữa, suy cho cùng thì ta chỉ có thể nghe lệnh làm việc mà thôi. Lý Lân, bản vương khuyên ngươi một câu, khi chuyện không thể làm được nữa thì lập tức rời khỏi Hắc Thủy vương thành. Cùng lắm thì rời khỏi đế quốc. Thương Long đại lục này rộng lớn mênh mông, sẽ luôn có nơi cho ngươi phát triển. Chính là ý “vị nhân na tử, thụ na hoạt”. Ngươi ngàn vạn lần đừng dùng cơ bắp đi tới cùng.

Lý Chấn Uy tận tình khuyên bảo Lý Lân.

- Điểm ấy ngài có thể yên tâm, ta tự nhận là mình vẫn chưa có cái tinh thần vì Đại Đường mà hy sinh tất cả đâu. Trên thế giới này chẳng có thứ gì quan trọng hơn cả mạng sống của mình, đối với cái nào quan trọng hay chỉ là thứ yếu thì ta vẫn còn biết phân biệt. Hoàng thúc, ta và ngài kết giao một hồi, ta không muốn vì ta mà lại hại ngài. Lão già Vũ vương kia ta đã tiếp xúc qua, là kẻ có thù tất báo mà lại không dễ đối phó. Ngài đi gần ta quá rồi, cho dù hoàng thúc tổ có nguyện ý bảo vệ, đối mặt với áp lực của một cao thủ Hoàng cấp thì bao nhiêu người có thể chống được?

- Tựa như ngươi nói vậy, đi từng bước tình từng bước! Có lẽ đợi khi chiến sự phương bắc yên ổn, ta sẽ xin triều đình đi phía nam ổn định thân phận chuyên tâm dưỡng lão. Mấy thứ tranh đấu quyền lực này thật sự không thích hợp với ta chút nào!

Lý Chấn Uy có phần nản lòng thoái chí nói.

- Chỉ sợ hoàng thúc không phải người có thể chịu được cô đơn, nhưng nhìn từ phía Hân Hân cô nương, hoàng thúc cũng thay đổi rồi. Bất kể là thế nào, chỗ của ta vẫn luôn hoan nghênh hoàng

thúc trở về.

Lý Lân cười nói. Thiên phú và thực lực của Lý Chấn Uy đều không tệ, nếu không phải tính cách quá phóng túng tùy ý thì có lẽ thực lực chắc chắn là đã cao hơn bây giờ rồi. Hơn nữa tuổi của y mới hơn bốn mươi, cứ ẩn cư tránh đời như vậy thì thật đáng tiếc. Từ khi tới thế giới này, những người có thể khiến Lý Lân tín nhiệm thật sự không có nhiều lắm, Lý Chấn Uy có thể coi là một trong số đó.

- Tiểu tử ngươi lòng tham không nhỏ nhỉ, còn muốn bản vương tới bán mạng cho ngươi nữa! Nhưng tính cách tiểu tử ngươi thì bản vương cũng khá thích, nếu mai sau thật sự có một ngày như vậy, hoàng thúc đến chỗ nơi tìm nơi nương tựa, ngươi không được đuổi hoàng thúc ra đâu đấy.

Lý Chấn Uy cười nói.

- Điểm ấy xin ngài hãy yên tâm, Lý Lân ta không có ưu điểm gì, đã hứa hẹn là chắc chắn sẽ làm.

Hai người bật cười, chút xa cách vì thế cục luôn chuyển biến theo chiều hướng xấu đã hoàn toàn biến mất.

Vừa đến cửa của địa thất, vài tiếng nói truyền đến.

- Này! Tên đoán mệnh kia, rốt cuộc là ngươi có tính chuẩn không đấy! Nếu Tam hoàng tử không trở về, ta thật sự sẽ đi đấy!

Một giọng nói đầy bất mãn truyền đến.

- Đừng vội, đừng vội. Theo những gì quái tượng hiện lên thì Tam hoàng tử tất sẽ trở về, mà còn mang theo một tin tốt khiến các ngươi an tâm.

Một giọng nói tự tin vang lên.

- Như Tùng, đã nói bao lần rồi, phải kiên nhẫn. Ngưu Tị Tử tuy trông giống lừa đảo thế thôi, nhưng coi bói chuẩn lắm.

Một giọng nói mát rượi vang lên.

- Đúng thế, không thì chúng ta đã chẳng tập trung ở đây rồi.

Một âm thanh ồm ồm phụ họa.

Lý Lân vừa đi tới cửa thì dừng bước lại, hỏi Lý Chấn Uy:

- Là bọn họ?

- Bất ngờ chứ! Bản vương cũng không hiểu vì sao Tiểu thiên sư lại giúp ngươi như vậy, mấy người này cũng là do Tiểu thiên sư tìm đến, nguyên nhân là gì thì ngươi tự tìm hiểu đi.

Lý Chấn Uy cười nói.

Lý Lân gật đầu, cuộc trò chuyện ở cửa đã kinh động người bên trong, nhưng bọn họ không ai đi ra xem, thoạt trông có vẻ rất trấn tĩnh.

Lý Lân đẩy cửa vào, thạch thất này rất rộng rãi, đủ ánh sáng. Đối với phủ tổng đốc Hắc Thủy mà nói, dạ minh châu không được coi là hàng xa xỉ.

- Bái kiến Tam hoàng tử.

Trương Hạo mặc một thân đạo bào đứng dậy đầu tiên, cúi người thi lễ với Lý Lân.

- Không dám, nghe hoàng thúc nói thời gian này Tiểu thiên sư đã chạy vạy kêu gọi khắp nơi vì bản vương, triệu tập các vị thiên tài đến nơi đây, không biết là vì sao? Hình như giữa chúng ta không có giao tình thâm hậu như vậy.

Lý Lân không có vòng vo với Trương Hạo mà trực tiếp hỏi.

- Tam hoàng tử quả nhiên thẳng thắn, vậy ta cũng không cần phải che giấu nữa. Một tháng trước ta bói một que cho mình, phát hiện ta vì Thần Lang giáo mà chọc phải một mối phiền toái cực lớn, nếu không bổ cứu thì sẽ có tai họa ngập đầu, cho nên ta bí mật tiết lộ tin tức về mưu đồ bí mật của Thần Lang giáo ra ngoài, cũng tới Ngụy gia gặp ngài, hy vọng có thể hóa giải nguy cơ. Sau khi gặp ngài rồi, ta lại bói cho mình một quẻ, phát hiện ra ta với ngài lại bị buộc cùng một chỗ, nếu lựa chọn đối địch với ngài thì kết quả sẽ là chết không chỗ chôn. Đệ tử Thiên Cơ bọn ta thuận theo thiên cơ mà sống, giỏi nhất chính là xu cát tị hung. Căn cứ theo đạo quái này, ta đoán rằng Tam hoàng tử chính là ân chủ mà từ nay về sau ta phải phụ trợ, đương nhiên phải chuẩn bị trước cho ngài rồi.

Trương Hạo nói như là lẽ tất nhiên.

- Chỉ bằng một quẻ là nhận ta làm chủ nhân?

Lý Lân ngạc nhiên, không ngờ lại có loại người cực phẩm đến vậy. Chẳng lẽ mình thật sự có khí chất Bá vương trong truyền thuyết kia sao? Thiên cơ ở thế giới này tuy khác với mánh khóe lừa bịp ở kiếp trước, nhưng Lý Lân vẫn rất kiêng kỵ nó. Hắn không tin thần, tất nhiên cũng không quá tin vào vận mệnh, chính là vì “mạng ta do ta chứ không do trời”. Hành vi này của Trương Hạo có phần đột ngột và bất ngờ đối với Lý Lân.

- Tam hoàng tử mệnh số vô song, đi theo ngài tuy nguy hiểm, nhưng sẽ có kỳ ngộ rất lớn, tương lai sẽ lên như diều gặp gió. Đệ tử thiên cơ bọn ta tuy ra sức tránh vượt nhập hồng trần, nhưng một khi thiên cơ đến thì đương nhiên là sẽ không ngồi chờ chết. Cho nên Tam hoàng tử không cần phải hoài nghi dụng tâm của ta, Trương Hạo bây giờ là thật tình mưu hoa cho ngài đó.

Trương Hạo nói với sắc mặt bình tĩnh, dường như sự không tin tưởng của Lý Lân từ đầu tới cuối chẳng hề ảnh hưởng tới quyết định của gã.

- Vậy còn các ngươi? Cứ tin tưởng Tiểu thiên sư như vậy sao?

Lý Lân quay sang nhìn mấy người khác. Ngụy gia công tử Ngụy Duyên, Mạnh gia Nhị công tử Mạnh Như Tùng, Ngô gia Tứ công tử Ngô Nhân Địch, Thiên Lôi môn thiếu chủ Trương Thiên Lôi, đương nhiên còn có Mạc Phi Linh thần sắc vô cùng bình tĩnh cùng Ny Ny cô nương nhu thuận ngọt ngào kia.

- Ta nói rồi, Ngụy gia được cứu, ta tất sẽ tùy tùng bệ hạ cả đời!

Ngụy Duyên bình tĩnh nói. Trong số những người ở đây, chỉ có gã là lạnh nhạt nhất, cho dù Lý Lân có ở tình cảnh thế nào thì gã cũng quyết tâm đi theo, đương nhiên không có quá nhiều ý nghĩ.

- Ta cũng chẳng tin lời Mũi trâu kia lắm, nhưng mà lão gia tử nhà ta lại tin, nói là vì tương lai của Mạnh gia nên hy sinh một mình ta, để ta đi theo ngươi!

Mạnh Như Tùng bĩu môi, buồn bực nói.

- Ta cũng vậy!

Ngô Nhân Địch vốn trầm tĩnh ít lời nói một câu rồi không nói gì thêm.

- Đây là quyết định của chính ta, bốn thế lực lớn thì có gì đặc biệt hơn người chứ. Thiên Lôi môn nhiều năm khúm núm như vậy cũng chẳng phát triển được là bao, cho nên ta mới quyết định như vậy! Có lẽ đi theo ngươi còn tạo nên thành tựu ấy chứ.

Trương Thiên Lôi ồm ồm nói. Trương Thiên Lôi này tuy thô lỗ, nhưng chắc chắn không phải là mãng phu, xem ra y cũng suy nghĩ tường tận trước khi quyết định như thế.

- Ta tin tưởng và quái tượng của Mũi trâu, càng tin vào ánh mắt của mình. Tam hoàng tử là người phi thường, hiện giờ tuy là hổ lạc đồng bằng, cá bơi bãi cạn, nhưng sẽ có một ngày hóa rồng bay lên cửu thiên.

Mạc Phi Linh đứng lên, khẩn trương nói. Lý Lân đương nhiên phát hiện Mạc Phi Linh đã khác lúc trước rất nhiều, xem ra thời gian này là lúc để bước ra một bước quan trọng.

- Tiểu nữ tử không nhà để về, kính xin Tam hoàng tử thu nhận!

Ny Ny cô nương điềm đạm đáng yêu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.