Tam Thái Tử

Chương 481: Chương 481: Cửa ải cuối cùng




Tiến vào ngoại viện là mục tiêu trước mắt của ba người, hiện tại kể như là họ đã thành công, đương nhiên là ba người sẽ không thể tiếp tục ở lại chỗ này, hơn nữa ba người Trương Thanh còn biết rõ rằng, sau mười ngày này trên tiên đảo không những sẽ không an toàn mà ngược lại còn càng thêm nguy hiểm. Tuy nhiên những người không rời đi mà đang còn tiến sâu vào khảo nghiệm, đó là những người bừng bừng dã tâm, là những cao thủ muốn tiến sâu vào trong nội viện, nếu phải chống lại những người này thì ba người Trương Thanh không hề nắm chắc. Dù sao thì trong số ba người, người có thực lực mạnh nhất đó là Lãnh Băng thì cũng mới bước chân vào Võ Hoàng, thần long màu vàng chung quy cũng chỉ là ngoại vật, nó có thể giúp cho bọn họ có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu muốn tranh bá thì hãy còn kém xa nhiều lắm.

Thu hồi ba con thần long, Lý Lân nhìn thấy ba người đều đã bị tiên đảo hút ra, trong nháy mắt hắn cảm giác thấy cả người vô cùng thoải mái

Kiếp trước khi làm lính đánh thuê hắn cũng có làm đến chức tiểu đội, mỗi cá nhân ở đấy đều là cao thủ, nhưng khi vào thời điểm chấp hành nhiệm vụ ám sát thì một người một mình mới là thủ đoạn tốt nhất, suy cho cùng thì số người càng nhiều khả năng bị bại lộ sẽ càng lớn. Ở trong kiếp trước Lý Lân có thể trong cái thời đại đó mà giành được thành tựu lớn như vậy cũng là do cá tính của hắn bền gan vững chí, cộng với nghị lực kiên cường là không thể thiếu.

Trên đường đi về phía trước, Lý Lân bắt đầu dùng thủ đoạn của mình săn bắt nguyên linh thú. Ba con thần long đã được Lý Lân cố ý nuôi dưỡng nên lại càng thêm lớn mạnh, nhất là con thần long đã tiến vảo trong cơ thể của Lâm Vũ Vi kia lại càng hung mãnh dị thường, hình thể của nó so với hai con kia rõ ràng tráng kiện hơn nhiều, trọng yếu nhất là hai tròng mắt của nó đã có mười phần linh tính.

Tăng!

Một đạo thương mang sắc bén đánh lén phóng ra, đối phương ra tay với một góc độ xảo quyệt, lực lượng và tốc độ cũng cực kỳ khủng bố, cảm ứng mẫn cảm Lý Lân đột nhiên di động tránh đi được một kích vô cùng âm hiểm này.

- Ha ha, tìm ngươi lâu như vậy, cuối cùng vẫn để ta tìm được ngươi rồi.

Một công tử mặc cẩm bào từ trong núi đi ra.

Lý Lân chỉ nhìn gã một cái thì sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống.

- Người gia tộc Tây Môn?

- Không sai, bản công tử là đại công tử của gia tộc Tây Môn gọi là Tây Môn Nhạc.

Công tử ăn mặc hoa hoét kia trên mặt tràn đầy ngạo mạn nói.

- Thật sự là dai như đỉa đói, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Trên cơ bản Lý Lân có thể đoán được ý đồ của đối phương, nếu là gặp nhau ở hoàn cảnh bên ngoài Lý Lân tuyệt đối sẽ không có ý tưởng buông tha cho gã, dù sao thì hắn và Tây Môn gia đã muốn kết thù, nhưng ở nơi này thì khác. Tại đây, ở trên tiên đảo này, mặc dù là tranh đấu kịch liệt như thế nào thì cùng không có nguy hiểm đến tính mạng, một khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì tiên đảo sẽ chủ động đưa người nguy hiểm ra ngoài, mà nếu không thể giết chết đối phương thì Lý Lân cũng không muốn động thủ với đối phương, trừ bỏ lãng phí chân khí thì không có chút ý nghĩa nào.

- Nếu ta đoán không sai, đánh tam đệ của ta, giết nhị đệ của ta chính là ngươi, Phần Thiên Tuyệt thần, hôm nay gặp ta coi như là ngươi không hay ho rồi.

Đại công tử Tây Môn gia tộc vẻ mặt đầy sát khí nói.

- Hừ, Là Tây Môn gia tộc gieo gió gặt bão mà thôi, lão tử chỉ là bảo vệ mình, nếu như ngươi không muốn hiểu thì lão tử cũng không ngại đưa ngươi đi gặp các đệ đệ ma quỷ kia của ngươi.

Lý Lân biết là tình hình là không thể cải thiện được, đối phương đã tỏ rõ sớm có chuẩn bị, hơn nữa có thể chuẩn xác tìm được chính mình để đánh lén, điều đó khẳng định đối phương đã có con đường tình báo đặc biệt của mình.

- Ha ha! Đúng thật là người không biết thì không sợ, bản công tử chính là một trong chín đại cao thủ hạt giống, ngươi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt bừa bãi, mặc dù cũng có một chút thực lực nhưng làm sao có tư cách nói những câu mạnh miệng này. Hôm nay, ngươi hãy để cho ta đem ngươi đi chôn cùng với nhị đệ của ta đi, kiếp sau nếu có đầu thai cần nhớ kỹ, không được đắc tội với người của Tây Môn gia tộc.

Tây Môn Nhạc trầm giọng nói.

-Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Lý Lân rút ra nửa thanh long đao, dựa vào một kích vừa rồi của đối phương đánh ra, xem ra cái tên gọi là Tây Môn Nhạc này so với hai đệ tử của gã thì gã mạnh hơn nhiểu lắm, hơn nữa có thể trúng cử vào trong cửu đại cao thủ, chiến lực của gã chỉ sợ rằng không kém gì Võ Hoàng lục phẩm đỉnh.

Đương!

Đao thương chạm vào nhau, sắc mặt hai người đều trầm xuống, thần sắc Lý Lân thì ngưng trọng, sắc mặt Tây Môn Nhạc thì có chút khó coi, trong lòng gã đang đem cái tên đệ tử truyền tin của Tây Môn gia tộc mắng một câu cay độc, cái đồ phun máu chó, cái gì mà thực lực Lý Lân không tới cảnh giới Võ Hoàng, mẹ nó chứ, như thế này mà nói là không tới cảnh giới Võ Hoàng sao? Đây rõ ràng chính là cửu đại siêu cấp cao thủ rồi, mặc dù là tự phụ như mình cũng không có thể cam đoan rằng nhất định sẽ chiến thắng.

- Âm dương tương phân!

- Âm dương tương hợp!

- Âm dương tương dung!

Ba chiêu mạnh nhất bổ ra, sắc mặt Tây Môn Nhạc đại biến, trong lòng thầm mắng, đồ điên, rồi cả người điên cuồng rút lui. Vừa rồi Lý Lân công kích ra chính là một kích mạnh nhất, Tây Môn Nhạc đối mặt với Lý Lân, loại đấu pháp mạng đổi mạng này là rất bất đắc dĩ. Dù sao thì trong mắt của gã, tính mạng của gã so với Lý Lân là cao quý hơn rất nhiều, hơn nữa gã tuy rằng có giật mình với thực lực của Lý Lân nhưng không có hoàn toàn coi trọng, bởi vậy trong khi hành động khó tránh khỏi khinh địch.

Ầm ầm!

Đao khí khủng bố bao phủ cả một vùng núi ngàn thước, một tòa núi cao mấy trăm trượng đầu tiên là bị mũi đao chém thành hai nửa, tiếp theo đó lại bị một lực lượng không hiểu được đè ép xuống cùng một chỗ, cuối cùng hoàn toàn nứt vỡ thành bùn đất và bột phấn, kết quả này khiến cho ánh mắt Tây Môn Nhạc nhìn chăm chú đăm đăm.

- Cửu đại cao thủ cũng không hơn gì thế này.

Vẻ mặt Lý Lân khinh thường nói, ngay khi thời điểm hắn lại chuẩn bị ra tay, ngọc bội bên hông hắn đột nhiên phát ra một đường ánh sáng, một cửa không gian màu máu mở ra trước mặt Lý Lân.

Rầm!

Một thân ảnh hơi có vẻ chật vật từ trong thông đạo vọt ra, trên áo choàng màu máu của thân ảnh này có vài cái lỗ hổng, chỉ là vì cái áo choàng màu máu của gã, mọi người không biết là làm sao mà gã lại bị thương.

- Tu la?

Lý Lân biến sắc, hắn đã sớm biết cái huyết sắc ngọc phù này trong đó có một đoạn tọa độ, nhưng hắn lại không nghĩ rằng đối phương có thể bằng vào huyết sắc ngọc phù mà trực tiếp truyền tống lại đây, chẳng lẽ là trong tay Tu La cũng nắm được trọng bảo không gian Lục Mang Tinh này hay sao?

- Khụ khụ! Con mẹ nó thật là xui xẻo, lão tử đã đoán được cái cửa ải cuối cùng, nhưng lại đụng phải Trần Chiến, cái tên điên ấy, nếu không chạy trốn mau lần này thật sự có khả năng chết ở trong tay gã rồi.

Tu La trong lòng còn rất sợ hãi nói.

- Người đã xông vào cửa ải cuối cùng rồi?

Sắc mặt Lý Lân trong nháy mắt âm trầm, xem ra Tu La liên kết với quá nhiều người, Lý Lân thì hoàn toàn không thể tin tưởng.

- Khụ khụ! Ta cũng chỉ là thưởng thức một chút, thực lực vô song của tứ đại đệ tử nội viện, nếu lấy thực lực của chúng ta thì cũng không thể sống quá trăm chiêu.

Tu La thoáng một chút xấu hổ nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường nói.

- Hừ!

Lý Lân hừ lạnh một tiếng tỏ rõ sự bất mãn của mình, sau đó không hề để ý đến gã, hắn quay đầu về phía Tây Môn Nhạc ở phía đối diện.

- Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may, một khi ra khỏi tiên đảo đợi ngươi sẽ là sự đuổi giết của Tây Môn gia tộc .

Nói xong Tây Môn Nhạc xé rách hư không mà chạy, vừa rồi gã nhìn thấy Lý Lân cùng với cửu đại cao thủ Tu La, gã cũng đã sinh ra ý định đào tẩu trong đầu, về phần cuối cùng chẳng qua là vãn hồi một chút mặt mũi, nên nói mạnh một vài tiếng mà thôi.

- Bây giờ muốn chạy thì đã muộn rồi.

- Muốn ngăn cản ta, chỉ có mà nằm mơ.

- Vậy thêm ta nữa nhé?

Không biết từ khi nào Tu La đã phóng ra ngăn đường đi của gã.

- Tu La, ngươi muốn là kẻ địch của Tây Môn gia tộc chúng ta sao?

Sắc mặt Tây Môn Nhạc trở nên vô cùng khó coi, hai gã đối thủ đặc biệt cửu đại siêu cấp cao thủ, Tây Môn Nhạc tuy rằng tự phụ nhưng cũng biết là không thể địch lại được.

- Tây Môn gia tộc thì là cải thá gì, ngươi khi dễ đồng minh của lão tử, hôm nay lão tử sẽ tiêu diệt ngươi.

Tu La lãnh đạm tàn khốc nói.

- Hừ, ngươi đừng nằm mơ, trên tòa tiên đảo này không có chỗ cho ngươi thực hiện đâu.

Tây Môn Nhạc cũng không hề sợ hãi, nếu chính mình có bề nào nguy hiểm đến tình mạng thì tiên đảo tự nhiên sẽ đem chính mình truyền đưa đi ra ngoài, chỉ là không muốn phải vạn bất đắc dĩ, Tây Môn Nhạc tuyệt đối không hy vọng chính mình bị mặt xám mày tro mà bị truyền đưa đi ra ngoài như vậy.

- Lý huynh, ngươi muốn thể nào? Nếu ngươi muốn giết y, ta có thể giúp ngươi.

Tu La thực sự để ý đến thái độ của Lý Lân, đối với Tây Môn Nhạc gã hoàn toàn không có để ở trong mắt.

Lý Lân hơi trầm ngâm trầm giọng nói:

- Không cần, tôm tép nhãi nhép mà thôi, một mình lão tử có thể giải quyết được.

Trong mắt Tu La hiện lên một chút tinh quang, cuối cùng vẻ mặt cũng tươi cười gật đầu.

- Vô liêm sỉ, ngươi sẽ phải hối hận.

Dứt lời Tây Môn Nhạc trực tiếp triển khai thân pháp biến mất ở phía xa trên không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.