Tam Thái Tử

Chương 508: Chương 508: Cuồng vọng khiêu chiến.




- Chắc là nơi này! Nhưng bây giờ lại không cảm ứng được nữa rồi, thật là kì quái thay!

Thanh niên Sư tộc tự hỏi tự đáp, cất bước tiến lên, nhẹ nhàng đẩy, đại môn được trải rộng cấm chế của Tây Môn gia tộc kêu vang một tiếng, bỗng xuất hiện một lỗ thủng đủ để cho một người có thể thong dong đi qua, hơn nữa lỗ thủng rất nhẵn, tròn trịa dường như được cắt bằng lợi khí vậy.

- Lớn mật, người nào dám tự tiện xông vào Tây Môn gia tộc!

Một tên đệ tử Tây Môn gia tộc sắc mặt âm trầm nhảy ra ngoài, hắn làm nhiệm vụ canh giữ đại môn, vừa rời đi không quá mấy phút, thật không nghĩ tới phiền toái lại tìm tới tận cửa trong có mấy phút như vậy.

- Tây Môn gia tộc? Chưa từng nghe nói tới, nơi này là thế giới nhân loại, ta không muốn mở sát giới, ngươi tránh ra!

Thanh niên Sư tộc trầm giọng quát, nhẹ nhàng vung tay lên, một âm thanh bén nhọn vang lên, áp lực khủng bố nháy mắt bao vây lấy tên đệ tử Tây Môn gia tộc, lập tức khiến hắn biến mất không thấy nữa.

Mấy lão gia hỏa đang chú ý quan sát hít sâu một hơi, tùy tiện vung tay đánh bay người, phần thực lực này vượt xa siêu cao thủ cùng thời đại.

- Đứng lại, nơi này là trọng địa Tây Môn gia tộc, tiểu tử dị tộc ngươi muốn làm gì?

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, cao thủ Tây Môn gia tộc bị kinh động lập tức dừng bước, vẻ mặt sùng bái nhìn về tiểu viện phía sau không chớp mắt. Tây Môn gia tộc Nhị Tổ, một cái tên khiến cho cả Tây Môn gia tộc giống như được ăn thuốc an thần, một nam nhân trầm ổn. Có siêu cấp cao thủ này tọa trấn, Tây Môn gia tộc đã ổn định lại từ lần náo động trước.

- Ta đang tìm kiếm cao thủ của tộc ta, đã quấy rầy chỗ này, xin hãy tha lỗi!

Thanh niên thú nhân tộc biến sắc, nhìn về phía hậu viện Tây Môn gia tộc, thần sắc nhiều thêm một phần kiêng kị.

- Nơi này không có người mà ngươi muốn tìm, mau rút lui đi!

Thanh âm của Nhị tổ cũng mềm mỏng hơn, hiển nhiên áp lực mà thanh niên Sư tộc đem tạo cho hắn cũng rất lớn.

- Không được, ở chỗ này có khí tức của cao thủ tộc ta, mặc dù có cấm chế ngăn cách, nhưng tuyệt đối không sai.

Cao thủ Sư tộc trầm giọng nói.

- Ta đã nói không có thì không có, thối lui đi!

Thanh âm của Nhị tổ lập tức nghiêm nghị, giống như nếu cao thủ Sư tộc tỏ ra không đồng ý liền sẽ ra tay đại chiến một hồi vậy.

Cao thủ Sư tộc trẻ tuổi sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, thú văn thô cuồng trên mặt dao động không dứt, một cỗ khí thế kinh khủng từ trên người thanh niên cao thủ Sư tộc bộc phát ra.

- Nếu chủ nhà không muốn, vậy lão tử chỉ đành xông vào thôi! Tiếp chiêu!

Lông bờm trên cổ hắn xù lên, thú văn trong nháy mắt lan tràn ra hết toàn bộ đầu, kim quang hiện ra, đầu thanh niên Sư tộc hóa thành đầu sư tử mạnh mẽ, hướng Tây Môn gia tộc nội viện rít gào.

- Rống!

Một tiếng sư tử rống chấn động toàn bộ Tây Môn gia tộc, đồng thời âm ba cuồn cuộn giống như sóng biển hướng hậu viện mà tới.

- Lớn mật!

Một tiếng thét to vang lên, Tây Môn gia chủ từ hậu viện phản kích, đánh ra một chưởng về phía âm ba.

Một tiếng ầm vang, âm ba phân tán ra bốn phía, Tây Môn gia chủ bị đánh bật trở về, ở trên không phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

Tất cả mọi người bị cảnh này làm cho hoảng sợ rồi, phải biết rằng người bị đánh bay là gia chủ Tây Môn gia tộc, cao thủ Võ Hoàng thất phẩm đỉnh phong. Thực lực này ở trong Thần Ma học viện có lẽ không coi vào đâu, nhưng ở Thiên Đế Thành tuyệt đối có thể xưng bá một phương. Nhưng một nhân vật như thế lại không thể ngăn cản được một kích tiện tay của thanh niên cao thủ Sư tộc.

Một cỗ lực lượng nhu hòa từ hậu viện dâng lên, lực đạo khủng bố trên người Tây Môn gia chủ trong nháy mắt bị khử sạch, mặc dù như vậy, sau một kích này, Tây Môn gia chủ cũng đã mất đi sức chiến đấu, chỉ có thể yên lặng lui qua một bên. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đối phương không hạ sát thủ, tỏ rõ không muốn có kết cục người chết ta sống, nếu lại ra tay, có thể còn sống sót hay không lại là chuyện khác.

- Nhân tộc cao thủ, cũng ra tay đi! Nếu ngươi thắng lão tử, lão tử lập tức bước đi!

Hai mắt cao thủ Sư tộc gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hậu viện.

- Cảnh giới Võ Hoàng bát phẩm đỉnh phong, có chiến lực Võ Hoàng cửu phẩm, không hổ là hoàng tộc của Thú nhân tộc thượng cổ, thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã có thực lực cao như thế.

Thanh âm của Tây Môn Liệt Phong truyền tới. Trong tiếng nói có tán thưởng, cũng có bất đắc dĩ.

- Ngươi có thể thấy rõ thực lực của ta, vì sao không dám hiện thân chiến một trận?

Thanh niên Sư tộc tiến lên từng bước, chiến ý phấn chấn bừng bừng.

- Lão phu không bằng ngươi, muốn tìm, ngươi tự đi tìm đi! Đệ tử Tây Môn gia tộc không ai được ngăn cản.

Một lát sau, Tây Môn Liệt Phong bất đắc dĩ truyền âm nói.

- Nhị tổ!

Tây Môn gia chủ sắc mặt khẩn trương, nếu quả thật để cho thú nhân này tùy ý vào điều tra, vậy thì thể diện của Tây Môn gia tộc xem như hoàn toàn bị hủy. Nghĩ đến đây, Tây Môn gia chủ muốn tập hợp toàn bộ lực lượng cao thủ Tây Môn gia tộc, dùng trận pháp vây giết người này.

- Dừng tay, ngươi muốn làm cho cả Tây Môn gia tộc diệt vong hay sao?

Thanh âm Nhị tổ truyền đến, làm cho Tây Môn gia chủ sắc mặt cứng đờ, tay đã giơ lên cao cũng không thể hạ xuống.

- Đa tạ!

Thanh niên cao thủ Sư tộc thu hồi khí thế trên người, thần thức bao phủ toàn bộ Tây Môn gia tộc, một lát sau, nhanh chóng hướng về một chỗ trong Tây Môn gia tộc đi đến. Ở nơi đó có một tòa tiểu cung điện mới xây, cao thủ Sư tộc sau khi xác định lại khí tức, nhanh chóng đi vào trong đó.

- Nhị tổ, hắn đã phát hiện cửa vào tiểu thế giới phía dưới!

Tây Môn gia chủ cắn chặt răng nói.

- Không sao, tiểu thế giới kia đã bị cố hóa, trừ phi là cao thủ cấp Võ Tôn tự mình xuất thủ, nếu không không người có thể lay động. Hơn nữa lão phu cũng nghĩ mượn tay hắn mở ra nơi bế quan, nhìn xem cao thủ gia tộc còn sống hay không.

Nhị tổ trầm giọng nói.

Tây Môn gia chủ sắc mặt vừa động, trong lòng âm thầm bội phục. Quả nhiên gừng càng già càng cay, Tây Môn Liệt Phong hành động nhìn như yếu thế, trên thực tế là một cử chỉ sáng suốt. Tây Môn gia chủ tỉnh táo lại, tự nhiên biết rõ nếu Nhị tổ xuất thủ, rất có khả năng ảnh hưởng tới vận mệnh Tây Môn gia tộc. Dù sao nhị tổ bởi vì khi luyện công xảy ra rủi ro, có thể sống tới giờ cũng đã là vạn hạnh rồi, hơn nữa cả đời không thể rời khỏi nơi bế quan.

- Ông!

Mấy đạo thân ảnh xuất hiện ở bên trong Tây Môn gia tộc, cầm đầu chính là mặt lạnh như kim cương, Tống Nguyên. Ở phía sau hắn có mấy lão giả râu tóc bạc trắng, từng người thực lực đều sâu không lường được.

- Tống viện trưởng, ngài làm sao lại tới đây?

Tây Môn gia chủ biến sắc, vội bước lên phía trước khẽ cười nói.

- Hừ! Cái tên Sư tộc kia đâu?

Tống Nguyên không để ý đến hắn, mặt lạnh như tiền, biểu lộ ra bộ dáng hoàn toàn giống như vì giải quyết việc chung. Dù sao trước đây Tây Môn gia tộc tự tung tự tác đã làm cho Thần Ma học viện bất mãn. Nếu không phải có một trưởng lão nội viện là tộc nhân Tây Môn gia tộc, chỉ sợ lúc trước Tây Môn gia tộc đã sớm bị diệt.

- Tên Sư tộc kia đã đi vào mật địa của gia tộc, mời theo tại hạ!

Tây Môn gia chủ điệu bộ nhún nhường cực điểm, nếu như là lúc trước, Tây Môn gia chủ tuy rằng khách khí, nhưng tuyệt đối sẽ không cung kính như vậy.

Mọi người theo Tây Môn gia chủ đi vào trong mật thất dưới lòng đất, vừa mới vào liền nhìn đến thấy một đạo thân ảnh kim sắc bị đánh bay ra ngoài, một bàn tay to che trời đen thui từ trong hư không mò mẫm chụp tới thân ảnh màu vàng kia.

- Không tốt, là khí tức của cường giả thượng cổ!

Tống Nguyên sắc mặt đại biến, vội vàng cùng ba vị bạch phát lão giả phía sau đồng thời ra tay, hướng về phía cự chưởng một hơi đánh ra hơn mười quyền. Cao thủ Võ Hoàng cửu phẩm đỉnh phong toàn lực công kích cũng chỉ ngăn trở được che trời bàn tay khổng lồ trong chốc lát. Thừa dịp này, mọi người nhanh chóng theo động khẩu xông ra ngoài. Mà đạo kim quang kia cũng không chậm, thậm chí xét về tốc độ còn muốn vượt hơn Tây Môn gia chủ một bậc.

Một tiếng ầm vang!

Lối vào tiểu cung điện của Tây Môn gia tộc ầm ầm sụp đổ, một đoàn sáu người nhanh chóng vọt ra, cả đám trong lòng còn sợ hãi nhìn xuống phía dưới.

- Hỗn đản, ngươi vừa mới làm cái gì?

Tây Môn gia chủ sắc mặt âm trầm, hướng về phía kim quang cao thủ Sư tộc quát.

- Khốn kiếp, các ngươi dám bẫy lão tử!

Cao thủ Sư tộc phản ứng nhanh hơn, trực tiếp chỉ vào Tây Môn gia chủ mắng to.

- Bẫy ngươi, rõ ràng là ngươi ở bên trong làm cái gì đó cho nên mới xuất hiện hỗn loạn như vậy!

Tây Môn gia chủ tự nhiên không cam lòng yếu thế, mật địa gia tộc đang yên lành làm thế nào sau khi thú nhân kia đi vào lại biến thành tu la địa ngục, nếu không phải là bọn hắn phản ứng nhanh, từ nguy hiểm trốn thoát, chỉ sợ hiện tại sớm bị bàn tay lớn che trời biến thành máu đen. Từ khí tức của tiểu thế giới mà suy đoán, người của Tây Môn gia tộc bế quan tại bên trong chỉ sợ không một ai may mắn thoát khỏi, bị đối phương hạ độc thủ, điều này không thể nghi ngờ làm cho thực lực Tây Môn gia tộc vốn đã tổn hao nhiều lại gặp họa vô đơn chí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.