Tam Thái Tử

Chương 354: Chương 354: Đói khát




Grào…

Bạch Hổ trên không trung mở ra cái miệng cực lớn, một luồng năng lượng màu trắng ngà hình thành trong miệng nó.

- Hổ Sát Yên Diệt Đan!

Theo một giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ vang lên, đạn năng lượng màu trắng nện xuống đầu Đại Tu La đang chiến đấu với Hỏa Viên, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.

- Ah….

Đại Tu La hét thảm một tiếng, toàn bộ lông tóc trên đỉnh đầu như bị gọt sạch, trên làn da khô quắt lộ ra một cái lỗ thủng khủng bố.

- Ah… Đáng chết!

Đại Tu La không ngừng kêu rên thảm thiết, vừa cố hết sức vọt ra khỏi động máu.

- Ngươi đã muốn thoát ra, bản vương liền giúp ngươi một tay!

Trên mặt Lý Lân không giống nói giỡn, trên Ma Đao màu đen đột nhiên đồng thời xuất hiện bốn loại ánh sáng, trắng đen vàng lam. Cuối cùng, bốn loại ánh sáng này hợp thành một luồng đao mang rực rỡ, một đao như cầu vồng, không để ý cách trở không gian mà chém xuống thắt lưng Đại Tu La.

- Cuồng vọng! Bộ tộc Tu La ta là chiến sĩ trời sinh, thân thể cường hãn, một Vương Tọa nhỏ nhoi như ngươi há có thể chém đứt thân thể bản tọa!

Đại Tu La không càm nhận được bất kỳ đau đớn gì, tưởng Lý Lân là tốt mẽ giẻ cùi, mở miệng trào phúng nói.

- Hừ!

Lý Lân hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì.

Phốc một tiếng, Đại Tu La đang giãy dụa muốn thoát ra, thân thể đột nhiên khựng lại, dưới bụng xuất hiện một vệt máu, sau đó vệt máu không ngừng mở rộng, máu tươi bắt đầu chảy ra. Dù Tu La có diện mạo xấu xí, nhưng máu cũng giống như nhân loại, đều có màu đỏ.

- Không, không có khả năng, sao một Vương Tọa bát phẩm nhỏ bé như ngươi có thể chặt đứt võ thể của bản tọa!

Chính vì khinh thường cảnh giới võ đạo của Lý Lân, dù trong tay có Ma Đao làm mình kiêng kỵ, nhưng Đại Tu La cũng không quá mức để ý. Ngược lại, Hỏa Viên cùng Bạch Hổ trên không trung có khả năng gây phiền toái cho lão thì lại suy yếu đi rất nhiều.

- Không có gì là không thể, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết, dù trên thế giới này có rất nhiều chuyện tận mắt nhìn thấy nhưng chưa chắc là sự thật.

Lý Lân bình tĩnh nói, nhưng tình huống thực tế thì không đơn giản nhẹ nhàng như vậy. Một kích này đã gần như rút hết thuần dương chân khí trong cơ thể hắn. Dùng cả Kim Cương chân khí, càng bức ra một phần lực lượng trong Thú Đạo Thiên Thư cùng Lục Mang Tinh, từng đó mới phát huy ra một kích cường đại mà tà dị như thế. Cũng vì do thân thể hắn cường hãn đến biến thái, nếu không, một kích này có thể làm cho thân thể hắn hoàn toàn vỡ nát phân giải.

- Răng rắc….

Thân hình Đại Tu La lệch đi, nửa khúc trên rơi khỏi động máu, còn nửa dưới thì bị động máu cắn nuốt, chậm rãi lùi vào trong Huyết Hải Tu La giới.

- Ah… Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi đã làm gì?!

Đại Tu La không vì mất đi nửa thân thể mà chết đi, ngược lại, thần lực màu máu trên thân bắt đầu khởi động, mất đi nửa thân thể, Đại Tu La không phải là không có sức hoàn thủ, điều này làm cho Lý Lân cảm khái không thôi, bộ tộc Tu La có sinh mệnh lực thật là ương ngạnh.

Đại Tu La điên cuồng hét lên, khí tức trên nửa thân tàn không những không giảm, ngược lại còn có xu thế tăng lên.

- Đây là cái quỷ gì thế? Chẳng lẽ nó cũng có bất tử thân như bản tọa?

Hỏa Viên nhìn nửa thân thể Đại Tu La vẫn không yếu đi liền chắc lưỡi hít hà, vốn còn muốn đánh chó mù đường nhưng lại không thể không ngừng lại.

- Bất tử thân thì không có khả năng, e rằng bọn họ có năng lực điều khiển năng lượng màu máu quỷ dị kia. Nếu ta không nhìn lầm, bên trong năng lượng màu máu kia có sinh mang tinh hoa, còn có linh hồn lực.

Thần sắc Lý Lân trở nên vô cùng ngưng trọng, Thần Thánh Cự Long cực kỳ mẫn cảm với thuộc tính Mộc, hiện tại bản thân Lý Lân được coi là sinh mệnh chi nguyên sống động. Tuy bên Năng lượng màu máu có tính chất ăn mòn mãnh liệt, nhưng năng lượng sinh mệnh trong đó lại không hoàn toàn biến mất. Còn linh hồn lực bên trong đó, Lý Lân xác định là do oan hồn ngưng tụ thủy chung không tiêu tan. Đây là thần hồn ấn kỳ của người chết oan uổng bất khuất không chịu tan biến, người bình thường mà dính phải thì phiền phức cực lớn.

- Vậy phải làm thế nào? Tiếp tục chém thành tám khối?

Hỏa Viên có chút buồn bực nói, võ thể Đại Tu La cường hãn không kém hơn nó, hơn nữa, trên phương diện kinh nghiệm chiến đấu thì Hỏa Viên thúc ngựa cũng không kịp người ta. Nếu vừa rồi Lý Lân không đắc thủ, e rằng Đại Tu La đã có thể xuất hiện với một thân hình đầy đủ rồi. Đến lúc đó, với thực lực sâu không lường được kia, mấy người căn bản không phải là đối thủ.

- Đừng nói nhảm nữa, giết!

Lý Lân cảm nhận được không gian chi lực bắt đầu vận chuyển trên người Đại Tu La, biết lão muốn chạy trốn, liền gầm lên một tiếng.

Hỏa Viên cũng không cam lòng rớt lại phía sau, hành động cực nhanh, nhưng tốc độ của Đại Tu La càng nhanh hơn.

Rầm một tiếng, không gian sụp đổ, Đại Tu La oán độc nhìn Lý Lân một cái, sau đó không quay đầu bước vào khe không gian.

- Mẹ nó chứ, trốn chỗ nào!

Hỏa Viên hét lớn một tiếng, đại bảng đen thùi lùi trong tay nện xuống không gian, một mảng lớn không gian trước người nó liền sụp đổ.

Phốc một tiếng, một cánh tay mơ hồ huyết nhục từ trong khe không gian rơi ra, tiếng gào thét thê lương dù ngăn cách không gian vẫn mơ hồ nghe được.

- Đáng tiếc, một gậy này không nện trúng đầu, làm cho cái thứ quỷ dị kia chạy mất!

Hỏa Viên tiếc nuối nói, nó cũng không biết sự đáng sợ của bộ tộc Tu La, đối với nó mà nói, vì một đối thủ ngang tay chạy trốn mà tiếc hận thôi.

- Mất đi một cánh tay cùng với nửa người dưới, dù lão may mắn thoát được một mạng thì cũng không tạo thành uy hiếp gì rồi. Sớm muộn cũng có một ngày bản vương sẽ suy tính ra chỗ của lão, hoàn toàn giải quyết ẩn hoạn này.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Nếu lão dám ra, Viên gia gia ta không đập nát đầu mới là lạ.

Hỏa viên vung đại bảng, kiêu ngạo nói.

Lý Lân không nói gì, đi tới chỗ Đại Tu La bị đứt thân hình, thu thập toàn bộ máu tươi từ trong Huyết Hải giới trào ra.

Rầm một tiếng, Bạch Hổ cực lớn trong không trung đột nhiên giải thể, hóa thành chi chít ánh sáng trắng. Bên ngoài Địch Sơn tiểu thành xuất hiện Chu Thắng Nam với sắc mặt tái nhợt cùng mười vạn Vệ binh tiêu hảo không nhỏ.

Trên mặt Chu Thắng Nam lộ ra thần sắc an tâm, cả người liền xụi lơ ngã xuống.

Lý Lân lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt Chu Thắng Nam, ôm lấy thân hình mềm mại vào trong lòng, sau đó lấy chút Long Đản Dịch cho nàng uống vào. Rất nhanh, Chu Thắng Nam đã khôi phục tinh thần, khi thấy mình con đang nằm trong lòng Lý Lân thì sắc mặt tái nhợt đỏ lên một chút.

- Tỉnh rồi! Bản vương đã thấy được uy lực của Bạch Hổ đại trận, sau này ta sẽ tìm kiếm Trận Pháp sư có thực lực mạnh hơn, ngươi không cần tự mình tham gia.

Quân sư chỉ cần làm tốt hiệp trợ chủ soái thống lĩnh đại quân là được, không cần phải làm lính tốt.

- Trước mắt bên trong Vệ Binh thì trình độ trận pháp của ta tốt nhất, trừ ta ra thì không có ai chủ trì được. Huống chi Binh trận này không phải là pháp trận bình thường, là thành tựu cao nhất của binh gia thượng cổ. Nếu như bị lộ ra thì chúng ta phiền toái lớn.

Chu Thắng Nam cố thoát ra khỏi lòng ngực Lý Lân, giả bộ trấn định nói.

- Trận pháp là chết, nhân tài thì phải sống. Về phần Bạch Hổ đại trận này, dù sao không tốn một xu mà lấy được, tiết lộ thì tiết lộ. Một ngày nào đó, Vệ Binh chúng ta có được Binh trận đồ đầy đủ, không cần thiết phải để ý pháp trận không trọn vẹn này.

Thu thập đủ công pháp không trọn vẹn thì dễ dàng hơn nhiều so với tìm kiếm một bộ trận pháp đầy đủ. Đây là nguyên nhân chủ yếu làm cho Lý Lân không quá mức coi trọng Binh trận này. Tuy Bạch Hổ đại trận hình thành có chút lợi hại, nhưng khuyết điểm cũng rất nhiều, tỷ như tính linh mẫn không đủ, chỉ có một thủ đoạn công kích, những khuyết điểm này sẽ trở thành nhược điểm trí mạng khi gặp phải trận chiến sinh tử chân chính.

- Điện hạ! thực lực của ngươi?

Chu Thắng Nam đột nhiên nghĩ tới một đao kinh thái tuyệt diễm kia của Lý Lân, dù nàng mượn năng lực của hai mắt Bạch Hổ nhìn thấy cũng cảm thấy cực kỳ rung động. Một đao như vậy, dù không thể đả giết được cao thủ Vũ Hoàng sơ cấp, nhưng cũng có thể trọng thương. Hơn nữa, được Ma Đao tăng thêm, uy lực càng không thể đo đếm, Chu Thắng Nam cùng những người khác đều khó mà tiếp nhận được, trong khoảng thời gian ngắn, Lý Lân lại đột phá thực lực tới mức này.

- Có chút kỳ ngộ, có chút đột phá, không có gì ngạc nhiên!

Lý Lân cười cười, không thèm để ý nói.

- Nói như vậy, ngươi .. thật sự đạt tới trình độ Vũ Hoàng.

Chu Thắng Nam kinh hãi nói, cao thủ Hoàng cấp mười lăm tuổi, dù là tại Trung Vực đỉnh cao tu luyện, đây cũng là thành tích gần như thần thoại.

- Cảnh giới chỉ là Vương Tọa bát phẩm, nhưng nếu như sinh tử chiến đấu, dù là Võ Hoàng tam phẩm thì bản tọa cũng không sợ.

Lý Lân tự tin nói.

Chu Thắng Nam mở to mắt, giống như đang nhìn một quái vật ngoài hành tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.