Tam Thái Tử

Chương 770: Chương 770: Đột phá.




- Vãn bối có thể xác định, công pháp Thụy Vương tu luyện cần bạn lữ song tu, kẻ kế thừa lực lượng đại thần thông của cường giả thời thượng cổ như Tần Tuyết Linh, tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Tứ hoàng tử trầm giọng nói.

- Ngươi có thù oán với Tần Tuyết Linh sao?

Thụy Vương trí tuệ cực cao, liếc mắt đã thấy mục đích của tứ hoàng tử.

- Vãn bối không có thù oán với Tần Tuyết Linh, nhưng có thù oán với Lý Lân,

Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói.

- Tam thái tử Lý Lân? Hắn có quan hệ với Tần Tuyết Linh?

Thụy Vương cau mày. Thân phận người kế thừa Nguyên Tố Chi Tổ khiến hắn động tâm. Nhưng tam thái tử Lý Lân cũng không phải kẻ đơn giản.

- Lý Lân là vị hôn phu của Tần Tuyết Linh, mấy năm trước phụ hoàng từng hạ lệnh ban hôn cho hắn, hiện giờ phụ hoàng đã đi, hôn ước của hai người tất cũng không cần để ý.

Tứ hoàng tử thẳn thắng mở miệng.

- Ngươi muốn lợi dụng ta đối phó Lý Lân?

Thụy Vương càng cau chặt mày. Hắn đọc qua một lượt tư liệu của Lý Lân, trong lòng dần có chủ ý.

- Thụy Vương nói vậy là sai rồi, chúng ta là quan hệ hợp tác theo nhu cầu thôi.

Tứ hoàng tử Lý Kỳ cười nói. Nụ cười rạng rỡ lóe lên một tia sát ý nhàn nhạt.

- Ta sẽ đi gặp Tần Tuyết Linh kia xem thử, nếu không đạt được yêu cầu của ta, bản vương sẽ không ngại hủy nàng.

Trong mắt Thụy Vương lóe lên một tia tinh quang. Lời của hắn khiến tất cả mọi người bất giác run rẩy.

- Tự nhiên là thế, vãn bối cáo từ, chúc tiền bối mã đáo thành công, ôm được mỹ nhân về!

Tứ hoàng tử Lý Kỳ cung kính nói, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ngoài cửa Tần phủ, một chiếc xe ngựa vô cùng hoa lệ dừng trước cửa, trung niên văn sĩ râu cá trê đi tới đưa bái thiếp. Thiếp mạ vàng vương hầu thường dùng khiến người gác cổng Tần phủ không dám chậm trễ chút nào. Vương hầu Đại Đường hiện giờ không chỉ đại biểu thân phận, còn đại biểu cho năng lực thao thiên.

Sau đó cửa xe ngựa mở ra, một vương giả thanh niên có vẻ phong lưu phóng khoáng đi ra, thanh niên này khá anh tuấn, chỉ là một tia âm u giữa trán phá đi cảm giác chỉnh thể, làm người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

- Thụy Vương điện hạ, Tần gia đâu cần ngài tự mình tới, còn đưa cả bái thiếp nữa?

Một tùy tùng vẻ mặt nịnh hót bên cạnh Thụy Vương nói. Người này thực lực không mạnh, nhưng nhìn vị trí đứng tất nhiên rất được thanh niên vương giả tin tưởng.

- Không được nói bậy, địa vị Tần gia không hề bình thường, cho dù là Vũ Vương cũng cực kỳ coi trọng, chúng ta vẫn nên cẩn thận. Huống hồ bản vương là người thương hoa tiếc ngọc, há có thể làm chuyện đường đột với giai nhân.

Thụy Vương cười nói.

- Vâng, vâng, nô tài đáng chết!

Tùy tùng vẻ mặt ảo não nhận sai, nhưng dù thế nào cũng thấy hành động nịnh hót này khiến Thụy Vương cười lớn.

Tần phủ quản gia đi đi lại lại, mấy năm thời gian, thực lực của lão quản gia Tần phủ mạnh hơn trước vô số lần, hiển nhiên hắn cũng thu được chỗ tốt khó mà tưởng tượng sau khi Đại Tần đế triều giáng lâm. Dù sao hắn cũng là huynh đệ sinh tử của Tần Mục, cũng coi như lực lượng cốt cán của Tần gia, tự nhiên được để ý rất lớn.

- Mời Thụy Vương điện hạ!

Lão quản gia không kiêu không nịnh, đối với vương hầu thực lực cường đại của Đại Đường, hắn cũng chỉ giữ tôn trọng cơ bản nhất.

- Làm phiền rồi!

Thụy Vương biểu hiện nho nhã lễ độ.

Trong phòng khách Tần gia, Tần Mục nhìn vương hầu Đại Đường mạo muội tới thăm mà không nhịn được cau mày.

- Điện hạ đến Tần gia là vì chuyện gì?

Tần Mục trầm giọng hỏi.

- Nghe nói Tần nguyên soái có một cháu gái đang tuổi thanh xuân, bản vương đặc biệt tới xin gặp.

Thụy Vương mở miệng nói.

- Thụy Vương điện hạ thứ lỗi, cháu gái lão phu đã hứa gả cho tam thái tử Lý Lân, đây là hôn ước năm đó bệ hạ và lão phu định ra.

Sắc mặt Tần Mục biến đổi, trầm giọng nói.

- Lý Chấn Viễn đã không còn là hoàng đế Đại Đường nữa, Đại Tần mới là chính danh, tất cả mọi thứ của Đại Đường đã thành quá khứ, hôn ước này cũng không còn giá trị gì.

Thụy Vương cười nói.

- Điện hạ có ý gì? Lẽ nào cho rằng Tần gia ta gió chiều nào che chiều ấy sao?

Tần Mục lạnh lùng nói.

- Tần soái hiểu lầm rồi, bản vương biết Tần soái không phải là người thời thượng cổ. Tuy cưỡng ép kế thừa lực lượng cường giả thượng cổ, nhưng dù sao cũng không phải bản thân có được, không thể kết hợp hoàn mỹ với bản thân. Trong tay bản vương có một viên Bổ Thiên Đan, nghe đồn là tác phẩm của Luyện Dược Chi Tổ thượng cổ, bản vương nguyện dùng nó làm sính lễ hỏi cưới cháu gái của ngài.

Thụy Vương vẻ mặt tự tin, Bổ Thiên Đan doLuyện Dược Chi Tổ thượng cổ lưu lại, hiệu xưng có thể bổ khuyết cả thiên địa.

Trong mắt Tần Mục lóe lên một tia tinh quang, lão tổ Tần gia quả thực có ý khôi phục dòng họ Mông gia của Đại Tần thượng cổ, nhưng bản thân Tần Mục không đồng ý, dù sao xét trên huyết mạch, bọn họ đã không còn là người Mông gia năm đó nữa. Đáng tiếc lão tổ trong tộc ý chí dứt khoát, một khi Đại Đường hoàn toàn thay đổi quốc hiệu, khôi phục uy danh Đại Tần đế triều, Tấn gia tất nhiên sẽ không còn tồn tại. Đây cũng là nguyên nhân Tần Mục khong muốn Tần Tuyết Linh bị cuốn vào, hắn muốn Tần gia giữ lại một chi huyết mạch truyền thừa. Còn về Bổ Thiên Đan, nói không động tâm là giả.

- Hảo ý của điện hạ lão thần ghi nhớ, nhưng một gái không thể có hai chồng, Tuyết Linh đã hứa gả cho tam thái tử, vậy nó chính là nữ nhân của tam thái tử. Huống hồ tam thái tử ít ngày nữa sẽ về đế đô cưới Tuyết Linh, xin thứ lão phu không thể đáp ứng.

Tần Mục trầm giọng nói.

- Nếu hắn không tới được nữa?

Nụ cười trên mặt Thụy Vương biến mất, trên người lộ ra khí tức nguy hiểm.

- Thụy Vương điện hạ có ý gì?

Sắc mặt Tần Mục trầm xuống, không kìm được tức giận hỏi.

- Không có ý gì, chỉ là một tam thái tử chưa thức tỉnh huyết mạch hoàng tộc, chỉ là hư danh mà thôi.

Thụy Vương vẻ mặt khinh thường nói.

- Xin điện hạ về cho, yêu cầu của ngài Tần gia không thể đáp ứng.

Tần Mục trầm giọng nói.

Vẻ mặt Thụy Vương có phần khó coi, hắn đột nhiên bạo phát thần thức, quét về phía hậu viện Tần gia. Cảnh tượng trong hậu viện Tần gia thì không đáng nói, nhưng Tần Tuyết Linh đang bế quan lại vừa vặn bị nhìn trộm. Tần Tuyết Linh đang xung kích cảnh giới Thần cấp sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt chân khí hỗn loạn, đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Trong lòng Tần Tuyết Linh kinh sợ, cảnh Ngao Vô Tình tẩu hỏa nhập ma khiến nàng khẩn trương. Chân khí trong cơ thể nàng chạy ngược, xung phá kinh mạch. Ngay lúc nàng chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma, trong bụng đột nhiên xuất hiện một tia kim quang, trong kim quang mang theo một lưới tơ kim sắc, tiến vào trong tất cả kinh mạch trong cơ thể Tần Tuyết Linh, những chân khí hỗn loạn kia nhanh chóng bị tấm lưới kim sắc cắn nuốt. Cơ hồ trong nháy mắt, dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma của Tần Tuyết Linh đã bị trực tiếp thay đổi.

Đồng thời một cỗ chân khí tinh thuần xuất hiện từ bên trong lưới tơ, sau đó không ngừng đổ vào chân khí của Tần Tuyết Linh. Khí tức quanh người Tần Tuyết Linh tăng vọt, một cỗ khí tức đột phá sinh ra.

Tần Tuyết Linh không để ý xem đạo thần thức vừa rồi ở đâu ra, hiện giờ nàng toàn tâm đột phá. Đột phá đến Thần cấp chính là thời khắc quan trọng nhất trong cả đời của võ giả, vì đột phá có khả năng rất lớn thức tỉnh ký ức kiếp trước, nếu ký ức kiếp trước cực cao, có thể khiến người ta thu được thu hoạch lớn nhất. Tuy không thể khôi phục toàn bộ cảnh giới kiếp trước, nhưng lại có thể khai phá tiềm lực bản thân đến cực đại. Kiếp trước Tần Tuyết Linh từng là cao thủ Thánh cấp, cho dù thức tỉnh ký ức không thể đạt đến trình độ đó, cũng nhất định sẽ trở thành cường giả trong Thần cấp.

Ầm ầm!

Trong cơ thể Tần Tuyết Linh truyền ra tiếng biển rộng mênh mông, chân khí thủy lam sắc nhìn như mềm mại thực tế lại ẩn hàm dương cương khó mà tưởng tượng. Nội thế giới của Tần Tuyết Linh nhanh chóng mở rộng, thiên địa nguyên khí điên cuồng rót vào trong cơ thể Tần Tuyết Linh.

Răng rắc, chân khí Tần Tuyết Linh từ lượng biến trở thành chất biến, khí chất bản thân trong nháy mắt trở nên mờ ảo.

Tần Tuyết Linh nhắm chặt hai mắt, cấm chế trong linh hồn bị phá vỡ, ký ức kiếp trước nhanh chóng dung nhập vào ký ức kiếp này. Nhất thời cảnh giới của Tần Tuyết Linh nhanh chóng tăng lên, trong thời gian cực ngắn đã trải qua tất cả các cảnh giới trong Thần cấp, đạt đến Thần cấp đỉnh phong.

Ầm ầm!

Trên bầu trời Tần phủ truyền đến từng tiếng ầm ầm, khắp bầu trời lôi đình hội tụ, lại muốn hình thành thiên kiếp khảo nghiệm Tần Tuyết Linh.

Gào...!

Một tiếng rít gào nổi lên, trong biển mây khí vận trên bầu trời đế đô truyền ra một đạo kim quang. Kim quang kia trong nháy mắt tiến vào trong lôi đình. Lôi đình ẩn chứa thiên uy vô tận bỗng nhiên ầm ầm tan vỡ, sau đó trời đất dường như tức giận, thiên kiếp vốn là mây đen một lần nữa thăng cấp, trên đó tràn đầy lôi đình màu tím, một cỗ khí tức hủy diệt tất cả sinh ra.

- Thiên phạt, trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thánh thổ như đế đô làm sao lại có thể dẫn đến thiên phạt?

Có người gào lên, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Trong hoàng cung bay lên mấy đạo thân ảnh, bọn họ không lẫn vào mọi người, chủ dửng dưng nhìn lôi vân thiên phạt khủng bố hội tụ trên trời.

Đúng vào lúc mọi người cho rằng thiên phạt không thể tránh khỏi, biển mây khí vận lại một lần nữa truyền ra một tiếng gào thét, sau đó mọi người nhìn thấy đạo thân ảnh mơ hồ chính giữa biển mây khí vận sản sinh ra một đôi mắt lạnh lùng. Đôi mắt nhìn lên trời, nhìn thẳng vào thiên phạt đang hội tụ kia. Sau đó trong ánh mắt xuất hiện một tia ô quang, trong nháy mắt đánh tan thiên phạt lôi kiếp. Đồng thời một con mắt khác phát ra một cỗ khí tức cắn nuốt tất cả, lôi đình khủng bố kia bị cắn nuốt toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.