Tam Thái Tử

Chương 911: Chương 911: Hắc ám nguyền rủa




- Cuồng vọng!

Lão già đầu bạc sắc mặt giận dữ, thái độ ngạo mạn của đối phương tỏ rõ là đang khinh thường y. Nếu như là ở bên ngoài, y còn cố kỵ thân phận người thừa kế gia tộc La Căn của đối phương, nhưng ở chiến trường được ngầm đồng ý này, giết hắn ngược lại là có công.

- Lão già kia một đầu tóc bạc làn da lại non mịn, hiển nhiên là tu luyện tà công, bổn thiếu gia giết ngươi thật ra cũng yên tâm thoải mái.

Lý Lân chỉ liếc một cái đã nhìn thấu lão già đầu bạc. Đối với người như vậy, Lý Lân sẽ giết không nương tay chút nào.

- Tư Kha Đạt thiếu gia, ngươi muốn chọc giận lão phu sao?

Lão già đầu bạc thần sắc trở nên cực kỳ âm trầm.

Lý Lân cười cười, thái độ không sao cả kia làm cho lão già đầu bạc nổi giận.

- Ta muốn bắt giữ ngươi, cho ngươi nếm thử tất cả thủ đoạn của ta!

Cường giả đầu bạc giận dữ hét.

Cầm trong tay một hạt châu màu hồng nhạt, đánh ra, ầm một tiếng hóa thành sương mù hồng nhạt vây lấy Lý Lân.

- Mê Vụ Thiên Võng, thu lại cho ta!

Lão già đầu bạc cười lạnh. Mê Vụ Thiên Võng này chính là dùng mê dược lợi hại nhất trộn lẫn với vô số độc dược luyện chế mà thành, cường giả Đế cấp bị nhốt vào trong đó cũng bất tỉnh nhân sự trong nháy mắt, lúc trước, ba sư huynh muội kia là bị bắt như thế.

Rầm một tiếng, thanh âm giống như tiếng vật nặng rơi xuống đất từ trong sương mù truyền ra. Bạch lão thần sắc vui vẻ, thôi động thánh lực chuẩn bị thu lưới, sương mù hồng nhạt vốn rất nghe lời vậy mà vẫn chưa co rút lại theo ý muốn của Bạch lão.

- Làm sao có thể, thu lại cho ta! Thu! Thu!

Bạch lão rống giận, nhưng sương mù hồng nhạt vẫn không có phản ứng.

Ngay khi Bạch lão đang tuyệt vọng, sương mù hồng nhạt đột nhiên nhanh chóng co rút lại.

Bạch lão thần sắc mừng rỡ, sau đó trên mặt hiện lên sát khí dầy đặc.

Nhưng rất nhanh, sát khí trên mặt hắn đọng lại, khiếp sợ nhìn xuống ngực, một bàn tay to, thon dài trong suốt đang xuyên thấu qua ngực của y, gian nan nghiêng đầu lại, hắn thấy phía sau chính là Lý Lân đang bình thản tươi cười.

- Làm sao ngươi... Làm sao có thể không việc gì?

Bạch lão trong lòng tràn đầy khó hiểu, đồng thời trước tiên phá vỡ hơn phân nửa lồng ngực, ý đồ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Lý Lân. Đối với cường giả Đế cấp mà nói, thân thể bị hủy diệt cũng không chết được.

- Lão già kia, đừng phí công vô ích!

Lý Lân vươn cánh tay còn lại, bắt được mái tóc bạc trên đầu Bạch lão. Đồng thời, lực lượng thời không bản nguyên từ lòng bàn tay hắn tiến vào trong thức hải của Bạch lão.

Một tiếng ầm vang, thần hồn của Bạch lão trong thức hải, vọt ra từ mi tâm, hình dáng thần hồn này hoàn toàn giống Bạch lão, chỉ là tóc không phải màu trắng, mà là màu vàng. Lúc này trên mặt thần hồn tràn đầy vẻ hoảng sợ. Nếu không phải hắn buông bỏ thân thể nhanh chóng, chỉ sợ chậm một giây sau sẽ bị Lý Lân giam cầm, muốn chết cũng khó.

- Cá chạch cụ!

Lý Lân thở dài, lão đầu này rõ ràng là loại giảo hoạt trong số cường giả Đế cấp, tốc độ phản ứng cực nhanh, cũng cực kỳ quyết đoán tàn nhẫn.

Lý Lân phá nát thân thể lão già, thu thánh lực kết tinh tu luyện cả đời của lão già vào trong cơ thể.

Bạch lão cảm nhận được sự khủng bố của Lý Lân, không dám đối kháng nữa, thần hồn hóa thành kim quang xông về bên người La Căn- Tư Phi, sau đó dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy vào trong cơ thể nam tử hèn mọn lúc trước.

- Bạch lão, ngươi không thể...

Nam tử hèn mọn quá sợ hãi, Bạch lão lại muốn đoạt xá gã.

- Lão phu cho ngươi nhiều chỗ tốt như vậy, bây giờ là thời điểm ngươi phải báo ân rồi!

Bạch lão lãnh khốc nói. Lực lượng thần hồn Đế cấp nháy mắt nghiền nát thần hồn của nam tử hèn mọn, nam tử hèn mọn mở to mắt, khí chất trên người đại biến, hiển nhiên đã hoàn toàn bị đoạt xá. Những người chung quanh thân thể phát lạnh, nhất là có vài người sắc mặt càng tái nhợt dọa người.

- Bạch lão, sao lại thế này?

La Căn- Tư Phi vẻ mặt khiếp sợ, hắn không hiểu nổi, rõ ràng đã bị Mê Vụ Thiên Võng bao phủ, làm sao Lý Lân có thể chạy đến phía sau Bạch lão, còn kịp phát động một kích lôi đình, nổ nát thân thể lão, ép thần hồn ly thể, phải đoạt xá trọng sinh.

- Thiếu gia, chúng ta đều bị lừa rồi, thiếu gia Tư Kha Đạt tuy rằng không phải cường giả Đế cấp, nhưng thân thể hắn cực kỳ cường đại, chiến lực tuyệt đối không thua Đế cấp.

Trên khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười gượng khó coi hơn cả khóc. Nếu y đủ cẩn thận, tuy rằng không nhất định có thể chiến thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không chật vật như thế này, bây giờ đã mất đi thân thể, toàn bộ gia tài bản thân trong túi không gian đều trở thành chiến lợi phẩm của Lý Lân, nhìn Lý Lân vui rạo rực, tra xét túi không gian của y, trong lòng Bạch lão như rỉ máu.

- Hắc lão! Thỉnh cầu ngươi ra tay.

La Căn- Tư Phi nói với một nam tử đầu đầy tóc đen, trầm mặc giống như cương thi. Người này là thủ hạ của La Căn- Tư Phi, cường giả Đế cấp thứ hai, cũng là vương bài trong tay hắn.

Một đầu đầy tóc đen, Hắc lão gật đầu, không thấy gã di động như thế nào, thế mà cả người giống như lợi kiếm bắn về phía Lý Lân.

Lý Lân không nghĩ ngợi, lập tức ầm ầm đánh ra một quyền.

Một tiếng ầm vang truyền ra, Hắc lão bị đánh bật trở lại với tốc độ còn nhanh hơn, trong con ngươi xám trắng hiện lên vẻ kinh ngạc.

- A? Ngươi không phải Nhân loại?

Lý Lân kinh ngạc mở miệng, trong khoảnh khắc va chạm đó, hắn nhận thấy đối phương căn bản không giống như là Nhân loại.

Hắc lão liếc mắt một cái không nói gì, lại xông lên, dường như lựa chọn cứng đối cứng với Lý Lân.

Lý Lân cười lạnh, đây đúng là việc mà hắn cầu còn không được. Hai đấm vung lên, vẫn chưa sử dụng bí kỹ gì, song phương đánh quyền ở dạng nguyên thủy nhất, từng quyền va chạm, bộc phát ra tiếng gầm rú dữ dội.

La Căn- Tư Phi miệng há cực to, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

- Thiếu gia không cần lo lắng, hắn dám cứng đối cứng với lão Hắc chính là muốn chết.

Đoạt xá trọng sinh, Bạch lão trầm giọng nói.

- Ta không phải lo lắng cho Hắc lão, chỉ là Tư Kha Đạt từ khi nào lại trở nên khủng bố như thế, chẳng lẽ lúc trước hắn luôn luôn che dấu thực lực?

Nghĩ đến khả năng này, Tư Phi thấy lạnh sống lưng. Gã cũng là hạng người lòng dạ thâm trầm, nhưng so với Lý Lân thì kém không chỉ một điểm.

- Chỉ sợ không đơn giản như vậy, con đường luyện thể so với con đường tu luyện càng thêm khó khăn, thực lực luyện thể của thiếu gia Tư Kha Đạt bây giờ, cho dù là từ trong bụng mẹ bắt đầu luyện cũng không thể đạt tới được. Chỉ sợ...

Bạch lão không nhiều lời, nhưng La Căn- Tư Phi vẫn hiểu được.

- Ngươi muốn nói hắn không phải La Căn- Tư Kha Đạt, vậy thì hắn là ai, và làm như thế nào có thể giả mạo huyết mạch của gia tộc La Căn?

La Căn- Tư Phi trầm giọng nói. Thân phận có thể làm giả, nhưng huyết mạch thì không thể giả được, trên người Lý Lân có huyết mạch trực hệ của gia tộc La Căn, điều này đã được lão tổ tự mình xem xét, nếu có vấn đề, căn bản sẽ không có việc thí luyện như bây giờ.

- Lão nô không nói hắn không phải người của gia tộc La Căn, chỉ nói là hắn không phải La Căn- Tư Kha Đạt.

Bạch lão trầm giọng nói.

La Căn- Tư Phi có chút khó hiểu. Nhưng rất nhanh, trong mắt đã hiện lên vẻ chợt hiểu.

- Ngươi nói hắn là người của gia tộc La Căn nhưng không phải truyền nhân trực hệ. Rốt cuộc là ai, trong gia tộc còn có hạng người như vậy sao?

La Căn- Tư Phi cảm thấy không thể tin được, tộc nhân trực hệ của gia tộc La Căn có được tài lực cực kỳ dư thừa, những nhánh chi thứ khác không thể so sánh được, tu luyện cũng không phải chỉ nhìn vào tư chất, còn cần có tài lực hùng hậu duy trì.

- Thiếu gia, mặc kệ hắn xuất thân như thế nào, hắn không chết thì ngài vĩnh viễn không có khả năng trở thành thiếu tộc trưởng.

Bạch lão thần sắc vô cùng âm trầm nói. Chỉ bằng việc đối phương hủy diệt thân thể của y, đã kết thù lớn.

- Không sai, hắn phải chết!

La Căn- Tư Phi kiên định quyết tâm.

- Hắc lão, giết hắn!

Hắc lão im lặng không nói gì, nhưng nhìn tình thế cũng thấy gã đang bị Lý Lân đánh tối tăm mặt mũi, bởi vì mỗi một lần va chạm với Lý Lân gã đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng kỳ lạ càng đánh càng hăng khiến cho Lý Lân cũng phải tò mò.

- Có cổ quái, ta đã sử dụng lực chấn động, nếu là người cho dù thân thể cường đại, thì nội tạng cũng bị chấn nát rồi, nhưng quái nhân tóc đen này quả thật không bị bất cứ thương tổn gì.

Lý Lân lần đầu tiên gặp phải đối thủ khiến hắn buồn bực.

Hắc lão lại bị Lý Lân đánh bay, đôi môi khô quắt đột nhiên mở ra, lộ ra tiếng rít còn khủng bố hơn tiếng quỷ rít.

- Chết!

Thanh âm khàn khàn khô khốc giống như tiếng kim loại ma sát từ trong miệng Hắc lão phát ra.

Dường như ứng nghiệm với chữ chết kia, trên nắm tay của Lý Lân đột nhiên xuất hiện dày đặc ký hiệu màu đen, giống như hắc xà quỷ dị bám trên cánh tay Lý Lân, dần dần lan tới lồng ngực của hắn.

Lý Lân sắc mặt đại biến, ngay sau đó trở nên vô cùng âm trầm:

- Hắc ám nguyền rủa, ngươi tới từ Giáo Đình Hắc Ám?

- Đây là lão thi vạn năm của Giáo Đình Hắc Ám, cả người đao thương bất nhập, trong ngoài như một, cho dù thân thể của ngươi có cường đại hơn nữa cũng không thể mạnh hơn gã.

La Căn- Tư Phi đắc ý nói. Hắc lão là do y giao dịch với một nhân vật cao tầng của Giáo Đình Hắc Ám mới có được, tuy rằng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng sử dụng cũng rất thuận tay.

Lý Lân hít sâu một hơi, thúc dục thánh lực quang minh trong cơ thể chống cự lại sự ăn mòn của hắc ám nguyền rủa.

- Vô dụng thôi, trừ phi Quang Minh Pháp Điển của ngươi có thể tu luyện tới tầng thứ mười hai, nếu không ngươi không thể chống lại loại hắc ám nguyền rủa này.

La Căn- Tư Phi nhìn thánh lực quang minh bắt đầu khởi động quanh người Lý Lân, cười lạnh nói.

La Căn- Tư Phi không nói dối, thánh lực Quang Minh pháp điển tầng chín của Lý Lân cũng chỉ có thể làm chậm lại tốc độ ăn mòn của hắc ám nguyền rủa, nhưng muốn trục xuất nó căn bản không có khả năng.

- La Căn- Tư Phi! Ngươi cho là dựa vào một cỗ thi thể là có thể giết chết ta?

Lý Lân lạnh giọng nói.

- Hừ, ta không cần biết ngươi là ai, trúng phải hắc ám nguyền rủa chỉ có thể chờ chết. Bản công tử cho ngươi một con đường sống, thần phục ta, ký kết khế ước chủ tớ với ta thì ta có thể giải lời nguyền cho ngươi.

La Căn- Tư Phi ngạo nghễ nói, dường như đã nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay.

Nụ cười lạnh trên mặt Lý Lân đã hoàn toàn biến mất, cả người trở nên lạnh lùng vô tình, đồng thời một quyền trượng màu vàng từ trong cơ thể Lý Lân xuất hiện, một luồng thánh lực quang minh bản nguyên từ đó bộc phát ra, lập tức thổi quét qua song quyền của Lý Lân. Màu đen nguyền rủa như gặp phải thiên địch không thể chống lại, trong nháy mắt bị đuổi ra, như vật sống, thét chói tai, từ song quyền của Lý Lân bay trở về trên người Hắc lão.

La Căn- Tư Phi trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng được thứ được xưng là Hắc Ám nguyền rủa khó có thể giải vậy mà bây giờ lại bị phá một cách đơn giản như thế. Trọng yếu nhất quyền trượng vừa lóe lên đã biến mất kia, đối với y có chút quen mắt, nhưng bởi vì nó đang ở trong tay Lý Lân, nhất thời y không thể nghĩ ra.

- Một cỗ thi thể mà thôi, xem bản thiếu gia tự tay đánh nát ngươi.

Trong lòng Lý Lân thầm kêu may mắn, may mắn quyền trượng Quang Minh không chỉ để làm đồ trang sức, nếu không hắn cũng chỉ có thể lợi dụng khí huyết tràn đầy trong thân thể mạnh mẽ xóa bỏ, mặc dù có thể cuối cùng sẽ xóa bỏ sạch sẽ được lời nguyền, nhưng lại không thể đảm bảo cơ thể còn lành lặn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.