Tam Thái Tử

Chương 401: Chương 401: Hắc Sát đại nhân




Tầng cấm chế này có thể yên ổn trong không gian tràn đầy man thú hoành hành, cũng có một quy mô to lớn như vậy, chỉ có thể nói lên một điều, đó là bên trong chí ít cũng có bốn năm vị Hoàng cấp cao thủ. Tuy thực lực của Lý Lân cũng không kém, nhưng cũng không tự đại đến mức bỏ qua mấy tên Hoàng cấp cao thủ.

Lý Lân không tùy tiện đi vào, chỉ cẩn thận dò xét vòng quanh cấm chế, trên mặt dần lộ vẻ ngưng trọng.

- Cấm chế thật kín đáo, trong nơi này chí ít cũng là một vị siêu cấp cao thủ tọa trấn.

Lý Lân thì thầm, sau đó rời khỏi nơi đó một khoảng cách, bởi nếu bị phát giác ra thì không hay ho gì.

Lý Lân trầm mặc hồi lâu, sau đó đi về phía rừng núi tràn đầy man thú khí tức. Hắn muốn biết người trong cấm chế là ai, nhưng không muốn người ta biết mình, thì cũng chỉ có thể để cho man thú đi dò xét, mấy cái chuyện mượn đao giết người là chuyện mà Lý Lân quen thuộc nhất.

Lý Lân tra xét phương viên trăm dặm, phát hiện nơi này không có linh thú nào cường hãn, dựa theo cảm giác của hắn thì man thú mạnh nhất cũng chỉ cấp bậc của Thiết Giáp Bối Tích Long, chỉ sợ như vậy không đủ uy hiếp đối với cao thủ bên trong cấm chế.

Ngay tại khi Lý Lân trầm ngâm nên làm thế nào thì ở phương hướng cấm chế đó bỗng truyền tới tiếng gào thét mãnh liệt, thanh âm đó Lý Lân rất rõ.

- Ý? Là con Hắc Giao đó sao? Sao nó lại bò đến cái chỗ chim không thèm ị đó nhỉ?

Lý Lân hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó như hiểu ra điều gì.

- Chẳng lẽ đầu Hắc Giao này theo dõi lão tử sao?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Lý Lân điều động lực lượng Lục Mang Tinh để ẩn nhập vào trong hư không, chuẩn bị tới tra xét một phen. Nếu thực sự như vậy thì đầu Hắc Giao không thể du đãng ở đây được.

Lúc này đám man thú xung quanh đã bị kinh động bởi Hắc Giao, đám man thú ngoài Hoàng cấp dường như nhận được lệnh triệu hồi nào đó, nhanh chóng phóng thẳng tới chỗ cấm chế bị che dấu đó. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tập hợp được mười cự thú Hoàng cấp, giống như nước lũ đang tràn tới.

Lý Lân đang ẩn nấp trong hư không bỗng lộ ra một tia kinh ngạc, bởi hắn thấy ở trong mười đầu cự thú kia có một thân ảnh quen thuộc. Đó chính là tọa kỵ đầu tiên khi hắn tiến vào đây, nó chính là Bạch Sắc Cẩu Vương có được huyết mạch của Thiên Cẩu.

Cẩn thận phát ra một đạo thần niệm, may mắn đám man thú này đang chú ý tới khu vực giao chiến cũng không phát hiện ra được đạo thần niệm đó, chỉ có Bạch Sắc Cẩu Vương là dừng lại sửng sốt, hồ nghi đánh giá bốn phía xung quanh.

Lý Lân phát ra một đạo thần niệm, sau đó lùi xa đám man thú, quay ngược lại mà đi.

Ấu!

Cẩu Vương kêu lên một tiếng, đột nhiên phóng ra từ đám man thú. Những Hoàng cấp man thú khác hồ nghi nhìn nó, nhưng không phát hiện gì khác, tự nhiên không ngừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.

Thấy Cẩu Vương thoát khỏi đám man thú mà chạy lại, Lý Lân hiện hình ra.

Ấu..!

Cẩu Vương rất hưng phấn, thân thể khổng lồ mạnh mẽ lao tới.

Lý Lân nhảy người lên, nhẹ nhàng đứng trên đầu Cẩu Vương, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái.

- Tiểu Bạch, không nghĩ tới mày cũng sống sót, thực là quá tốt rồi!

Lý Lân ngồi xuống, đưa tay gãi gãi phần lông mềm mại trên đỉnh đầu của Cẩu Vương.

- Ấu ấu…!

Cẩu Vương cũng hưng phấn vô cùng, một cái đuôi to lớn phe phẩy không ngừng. Thú thể dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con chó nhỏ, không ngừng quấn quýt bên chân Lý Lân.

- Ồ, trí tuệ của mày cũng tăng lên rồi ha.

Trong mắt Lý Lân đầy vẻ kinh ngạc, lúc Cẩu Vương bị hàng phục, Lý Lân cũng đã phát hiện ra trong không gian này có một loại cấm chế vô hình áp chế thần hồn. Đối với dạng cấm chế này Lý Lân cũng là lần đầu tiên thấy, vì thử nghiệm, Lý Lân đã dùng lực lượng của Lục Mang Tinh để tẩy lễ cho Cẩu vương, bởi vì lúc ấy không xuất hiện hiệu quả cho nên Lý Lân cũng bỏ qua. Nhưng lần này may mắn gặp lại Cẩu Vương, Lý Lân mới thấy được việc làm lần trước không phải không có tác dụng.

- Ấu ấu…!

Trong mắt Cẩu Vương hiện lên sự hưng phấn. Nếu như nói lúc trước Cẩu Vương chỉ như tiểu hài tử có hai ba tuổi, thì bây giờ đã giống như bọn nhóc ba bốn tuổi rồi. Không thể xem thương sự biến hóa về một tuổi đó, bởi đám man thú sinh hoạt nhiều năm trong thượng cổ Diễn Thiên tông thì thường đần độn vô cùng. Chúng muốn khai phá trí tuệ thì khó hơn việc tăng trưởng thực lực nhiều. Trí tuệ như Cẩu Vương chỉ có đám Hoàng cấp hậu kỳ nơi này mới có.

- Xem ra Lục Mang Tinh quả là có tác dụng rồi.

Trong lòng Lý Lân rất là hưng phấn, có Lục Mang Tinh và Thú Đạo Thiên Thư trong tay, Lý Lân càng thêm tin tưởng với ý tưởng thành lập man thú quân đoàn.

- Âu âu…!

Cẩu Vương vui vẻ nhìn Lý Lân, thú thể lớn tới vài chục trượng, cung kính cúi người.

Lý Lân cười cười, cũng không từ chối.

- Tiểu Bạch đi thôi, chúng ta tới đó xem sao.

Lý Lân thực sự muốn biết đám người bên trong cấm chế là ai. Nếu như là luyện dược sư mà Hương Lân bảo hắn thì càng tốt, càng đỡ tốn công hắn đi tìm.

Tiểu Bạch khi tới nơi thì Lý Lân đã biến mất rồi, tuy vậy trong mắt nó vẫn hiện lên vẻ mờ mịt, rõ ràng vẫn cảm nhận được chủ nhân tồn tại, nhưng lại không thể nhìn thấy được.

Ở tiền phương, nơi cấm chế bị đánh ra một cái động lớn, ở trong động khẩu có một nam nhân toàn thân mang giáp, dưới chân hắn đầu Hắc Giao kia đang sắp hấp hối rồi. Cái sừng có thể đánh vỡ được bản mạng tiêm thứ của Thiết Giáp Bối Tích Long đã gãy, máu huyết vàng lợt chảy dài.

Rống….!

Mấy đầu Hoàng cấp trung cấp man thú gào lên, phóng thẳng hắc giáp nam tử mà đi.

- Hừ! Đám súc sinh không biết sống chết.

Hắc giáp nam nhân vung trường kiếm lên, không dùng thần thông, chỉ bằng vào lực lượng thân thể mà tàn sát đám Hoàng cấp trung giai man thú.

- Cửu phẩm Võ Hoàng đỉnh phong, quả nhiên là có cao thủ mạnh mẽ như thế tọa trấn.

Lý Lân ở trong hư không bỗng ngưng trọng sắc mặt, truyền âm cho Tiểu Bạch mau lui lại. Hoàng cấp đỉnh phong không phải là nhân vật mà Lý Lân có thể chống lại, Hoàng cấp càng về sau chênh lệch càng lớn. Nhất là Võ Hoàng tam phẩm trở ra, mỗi phẩm là một lần chênh lệch. Tựa như Doãn Thiên Tà có thể bằng vào thực lực Thất phẩm Võ Hoàng mà đánh bại được Bát phẩm Võ Hoàng thì cũng chỉ là trường hợp đặc biệt.

Ô ô….!

Cẩu Vương thét lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên trời tru lên một tiếng. Đám man thú còn sống cũng ngẩng đầu lên hú, bọn chúng đang triệu hồi đồng bạn, đây là tín hiệu mà các man thú vương giả định sẵn với nhau.

- Nghiệt súc, to gan đấy!

Hắc giáp nam tử phát lạnh, một đoàn hắc vụ từ trong tay phóng ra, dần dần sơ hình lại…

Trên mặt Cẩu vương lộ ra thần sắc sợ hãi, quay đầu bỏ chạy nhưng đáng tiếc suy nghĩ xong thì quá chậm. Tuy tốc độ của nó nhanh, nhưng sao bì kịp được tốc độ của thế giới chứ, thế giới của Hắc giáp nam tử đã sơ hình rồi, không phải thứ mà một Hoàng cấp sơ giai man thú có thể tránh được.

Lý Lân ở trong hư không cũng sợ hãi, cho dù có không gian ngăn trở thì hắn vẫn bị cuốn vào bên trong đám khói đen đó.

- Ồ? Bên trong lại còn một tên nhân loại ư, thật là không biết sống chết.

Trong mắt hắc giáp nam tử hiện lên sự khinh thường, bởi đối với kẻ rình coi hắn chiến đấu, thì đến giết cũng chả có hứng nữa.

Sau khi thế giới duyên vân tạo thành rồi co lại, dần dần thu vào trong thể nội của hắc giáp nam tử. Lúc này ở trước cấm chế đã có hơn mười đầu Hoàng cấp man thú biến mất hoàn toàn. Ở trong cấm chế cũng đi ra mấy người, trong đó có sáu Hoàng cấp, hai người bán bộ Võ Hoàng, năm Vương Tọa đỉnh phong. Bảy người này hẳn là bộ hạ của hắc giáp nam tử trên không kia, bởi sau khi bọn họ đi ra đều quỳ một chân hành lễ. Còn sáu vị Hoàng cấp thì tùy ý chắp tay chào, bởi nhìn quần áo cũng không phải người cùng một thế lực.

- Hắc Sát tiền bối, mười đầu man thú đó đều bị giết rồi sao?

Sáu vị Võ Hoàng cũng phân chia địa vị, trong đó lão giả tóc bạc trắng thực lực mạnh nhất, lời này cũng do lão ta nói.

- Bây giờ thì còn chưa chết, nhưng rơi vào trong thế giới hắc sát của ta, sinh tử chỉ có thể do ta quyết định. Bản tọa đã đụng đến bình chướng Tôn cấp, đám man thú này có thể làm sinh linh đầu tiên trong thế giới của ta. Man thú có được thượng cổ huyết mạch thực là đáng bồi dưỡng.

Hắc giáp nam tử hạ xuống, hắc giáp trên người hắn biến mất, lộ ra hình dáng một vị thanh niên tuấn lãng. Chỉ thấy người này một đầu tóc đen tùy ý xõa xuống, trên mặt có một vết sẹo dài nhưng không làm mất đi vẻ anh tuấn, ngược lại khiến cho hắn thêm vài phần dương cương sát khí.

- Chúc mừng tiền bối, chúc mừng tiền bối!

Mấy tên Hoàng cấp cao thủ khác cũng rối rít chúc mừng. Trong mắt bọn họ không dấu được sự hâm mộ, võ đạo càng về sau càng gian nan. Hoàng cấp hậu kỳ cho dù là từng bước tiến lên, có thể đạt tới Tôn cấp không khỏi là tuyệt đại thiên kiêu rồi. Vài vị Hoàng cấp cao thủ luận tuổi đều lớn hơn vị hắc giáp nam tử này, lúc trẻ cũng là nhất phương thiên kiêu. Chẳng qua đến Hoàng cấp thì thực lực lại chậm lại không tăng lên, cuối cùng bị hắc giáp nam tử vượt qua. Lần này vào trong không gian này nếu không phải hắn cố ý mời chào bọn họ thì bọn họ có thể sống được hay không cũng không biết nổi.

- Chúc mừng chúa thượng!

Một vài vị Vương cấp cao thủ thần sắc như điên, thực lực chúa thượng tăng lên thì bộ hạ cũng nước đẩy thuyền lên.

- Vương Lãng, ngươi vẫn không muốn gia nhập dưới trướng bản tọa sao?

Thanh niên bình tĩnh nhìn lão giả, từ tướng mạo hai người có thể thấy được sự chênh lệch thiên phú là không nhỏ.

- Tiền bối vẫn nên cho tại hạ suy nghĩ một phen!

Lão giả Vương Lãng cười khổ.

- Bản tọa biết suy nghĩ của ngươi, bản tọa có thu thập được man thú máu huyết, đối với việc khôi phục máu huyết có hiệu quả lớn, ngươi cầm đi!

Nói xong thanh niên lấy ra một bình ngọc tùy ý ném cho Vương Lãng.

Trên mặt Vương Lãng không những không vui mà còn thêm vài phần chua xót, bởi đối phương quyết đoán thì bản thân mình sẽ càng khó cự tuyệt, chẳng lẽ võ đạo chi lộ của bản thân dừng tại đây? Bởi một khi đầu phục đối phương thì vận mệnh sẽ không còn là của chính mình nữa, trầm ngâm hồi lâu, Vương Lãng quyết định đổ một lần, hắn nhanh chóng cất đi máu huyết, cung kính hành lễ với thanh niên tóc đen.

- Đa tạ Hắc Sát tiền bối thành toàn.

Mặc dù không có đổi xưng hô nhưng thái độ của Vương Lãng thực đã biến hóa đi nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.