Tam Thái Tử

Chương 330: Chương 330: Hoàng cấp hiện, Vương thành loạn (6)




Sự thật chứng minh, không chỉ là nhân loại mới bát quát (nhiều chuyện, tọc mạch), tâm tư của Thú vương cao giai cũng không đơn thuần gì. Tuy trong Hắc Thủy Tùng Lâm không có quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân như thế tục nhân loại, nhưng một nam một nữ trốn trong động trong khoảng thời gian dài như vậy mà không ra thì còn có thể làm gì? Liên tưởng với bản tính của Long tộc, đám Thú vương càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

- Nếu Long Nữ đại nhân cùng Thánh Long Vương đại nhân không tiện, bản tọa thối lui là được!

Cuối cùng, Ngao Vô Ba bỏ qua ý tưởng xông vào, dù sao lão mới tiến giai Thú hoàng, đơn đả độc đấu cũng chưa hẳn là đối thủ của Đế Thí Thiên hoặc Ngao Vô Tình. Huống chi hiện tại hai người ở chúng một chỗ, cho dù Ngao Vô Ba muốn xông vào cũng không dám.

- Đi thôi!

Nụ cười ôn hòa trên mặt Ngao Vô Ba đã biến mất. Khí tức trên thân đã trở nên lạnh, mọi người không dám phản bác, theo lão rời đi.

Trong Thánh Long động, Lý Lân khoanh chân ngồi trên tòa cự thạch mà lịch đại Thánh Long Vương thường nằm, Lý Lân biết cự thạch này không phải là tảng đá bình thường, là ngộ đạo thạch cực kỳ quý hiếm. Tại trong lúc cảm ngộ cảnh giới võ đạo thì có thể dựa vào nó mà làm ít công to. Lý Lân tham ngộ từ trước đến giờ đã qua một tháng.

Ở một bên khác, trước Địa Hỏa Dung Trì, Đế Thí Thiên cùng Ngao Vô Tình đều lộ vẻ mỏi mệt nhưng cẩn thận khống chế linh lực phát ra, trên hồ dung nham là một cái lò luyện chân khí màu lửa đỏ tản ra khí tức cực nóng. Tại trong lò luyện là một cây quạt nhỏ hình lục giác đang phát ra tia sáng yêu dị.

- Không nghĩ tới, ta và ngươi luyện chế Chiêu Yêu Phiên lại làm cho Ngao Vô Ba tìm được sơ hở.

Đế Thí Thiên có chút buồn bực, nếu không phải không thể phân thân, gã sẽ thừa dịp Ngao Vô Ba mới độ kiếp thành công, căn cơ không ổn mà xuất thủ. Giết lão thì không thể rồi, thực lực cao thủ Hoàng cấp rất trọng yếu. Về phần cao thủ Hoàng cấp Long Nữ bên cạnh, thực lực quá mạnh mẽ. Thực lực giữa song phương còn sai biệt không ít, chống lại nàng ta thì chỉ tìm tai vạ chứ không có tác dụng gì lớn.

- Lúc phụ vương còn ở thì đã từng nói Ngao Vô Ba này là kẻ có dã tâm, muốn ta phải cẩn thận. Hắc Thủy Tùng Lâm không thể rơi vào trong tay kẻ này. Đáng tiếc, Ngạo Thiên cùng Ngạo Kim quá mức bất tài, mấy trăm năm cũng không đụng tới bình chướng Hoàng đạo, chứ đừng nói chi là đột phá Hoàng cấp.

Ngao Vô Tình buồn bực nói.

- Nói như vậy, ngươi duy trì bản vương thượng vị chỉ là hi vọng không cho Ngao Vô Ba trở thành Thánh Long Vương?

Đế Thí Thiên nhướng mày, trên mặt lộ ra thần sắc ta hiểu được.

- Dù có một phần là nguyên nhân này, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Bất kể thế nào, ngươi đã là Thánh Long Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm, ngươi phải có trách nhiệm áp chế Ngao Vô Ba, bảo đảm ổn định cho Hắc Thủy Tùng Lâm.

Ngao Vô Tình không dấu diếm gì.

- Ngươi cho rằng thực lực của ta có thể là đối thủ của Ngao Vô Ba?

Đế Thí Thiên tò mò hỏi, từ lúc hóa hình, gã còn chưa giao thủ với cao thủ Hoàng cấp.

- Ngươi có tình huống đặc thù, cường độ thân thể vượt xa cao thủ Hoàng cấp bình thường, nhưng thần hồ pháp tắc lại quá yếu. Luận về cảnh giới thần hồn, e rằng ngay cả Hoàng cấp ngươi cũng không đạt tới, đây là uy hiếp lớn nhất đối với ngươi. Nếu khai chiến với Ngao Vô Ba, ngươi chỉ có thể áp chế lão trước khi lão phóng ra thần hồn.

Ngao Vô Tình trầm giọng nói.

- Thì ra ngươi đã nhìn ra! Không sai, linh hồn của bản tọa đã bị trọng thương ở thời kỳ thượng cổ, tuy rằng khó khăn mà sống lại, nhưng lực thần hồn đã thoái hóa xuống Vương Tọa trung cấp. Làm người thủ hộ của Hắc Thủy Tùng Lâm, ngươi có quyền lợi hủy bỏ địa vị Thánh Long Vương của bản vương. Tại sao ngươi lại không làm vậy?

Đế Thí Thiên ngưng trọng hỏi. Biết không gạt được Ngao Vô Tình, bây giờ gã thật sự để ý tới quyết định của Ngao Vô Tình.

- Dù thế nào thì người đã là Thánh Long Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm, ta tất nhiên phải hết sức giúp ngươi. Chỉ hi vọng ngươi không nên đẩy Hắc Thủy Tùng Lâm vào vực sâu!

Ngao Vô Tình nghĩ một chút rồi nói.

- Vì sao?

Ánh mắt Đế Thí Thiên sáng quắc nhìn Ngao Vô Tình, muốn nhìn rõ suy nghĩ trong nội tâm của nàng.

- Tất cả là vì Hắc Thủy Tùng Lâm! Năm đó phụ hoàng tiến vào Bạch Sơn cấm địa thì đã có nói, Hắc Thủy Tùng Lâm phải tiếp nhận một lần lột xác, việc ta phải làm là dụng tâm phụ tá. Về phần Hắc Thủy Tùng Lâm đi vào huy hoàng hay hủy diệt, ngay cả thực lực Hoàng cấp đỉnh phong như phụ hoàng vẫn không tính được.

-Ngươi cho rằng bản vương chính là kẻ mang Hắc Thủy Tùng Lâm đi theo cong đường không vận mệnh?

Đế Thí Thiên tò mò hỏi. Không nghĩ tới Ngao Vô Tình lại là người cứng nhắc như thế, vì một lời không xác định mà bỏ sức ra duy trì chính mình.

- Dù sao ngươi không phải là Ngao Vô Ba, lão luôn mang theo tư tưởng chủng tộc, điều này chỉ mang đến tai nạn cho Hắc Thủy Tùng Lâm.

Ngao Vô Tình lộ ra thần sắc kiên định nói.

- Ha ha… Ngươi là người thứ hai được bản vương thưởng thức! Hy vọng ta và ngươi cùng nhau dẫn dắt Hắc Thủy Tùng Lâm càng ngày càng cường đại.

Đế Thí Thiên nhìn sâu vào mắt nàng một cái, liền thoải mái cười to.

- Người thứ hai? Vậy người thứ nhất là ai?

Ngao Vô Tình tò mò hỏi. Nữ nhân luôn để ý tới vấn đề thứ nhất thứ hai này. Tuy Ngao Vô Tình không phải là nữ nhân bình thường, nhưng cũng khó mà nhịn được hiếu kỳ.

Đế Thí Thiên xoay người nhìn Lý Lân một cái, thần sắc lộ ra chút than thở. Mình vẫn luôn ngồi trên Ngộ Đạo Thạch, nhưng cục đá này không chút tác dụng gì, vậy mà lại có tác dụng thật lớn đối với Lý Lân, điều này làm cho phân thân như gã nghẹn họng mà nhìn. Trong việc luyện chế Chiêu Yêu Phiên, tác dụng của Lý Lân không lớn, Đế Thí Thiên chỉ để hắn ở đây quan sát. Sau nửa tháng, Lý Lân quan sát phần lớn thủ đoạn thần thông của cao thủ Hoàng cấp Ngao Vô Tình liền bắt đầu ngồi trên Ngộ Đạo Thạch mà ngộ đạo. Rốt cuộc Lý Lân ngộ cái gì thì gã cũng không biết, nhưng cảnh giới võ đạo của Lý Lân từ từ tăng lên, điều này thì gã vẫn cảm giác được.

Một tháng, tuy chân khí trong cơ thể Lý Lân không thay đổi gì, nhưng cảnh giới thì tiến bộ nhảy vọt. Hơn nữa, Đế Thí Thiên đã nhờ Ngao Vô Tình, trong lúc luyện chế thì dạy cho Lý Lân không ít võ đạo. Dù hai người tu luyện không giống nhau, nhưng trong thế giới này đều có pháp tắc võ đạo giống nhau, mặc cho nhân loại hay linh thú lựa chọn tu luyện theo con đường nào, cuối cùng thì trăm sông đổ về một biển mà thôi.

- Cái tên Lý Lân này đúng là không tầm thường! Vốn chỉ giảng đạo cho ngươi, nhưng không ngờ lại tiện nghi lớn cho hắn!

Ngao Vô Tình cảm khái nói. Thiên phú của nhân loại thật là khủng bố, giống như Lý Lân, cảnh giới võ đạo Lý Lân đạt được trong vòng một tháng này, thậm chí có thể so với linh thú bế quan khổ vài chục năm.

Đế Thí Thiên cười cười, không ai biết trong nụ cười của gã có hàm nghĩa gì.

- Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, Chiêu Yêu Phiên có thành công hay không thì phải xem thời khắc mấu chốt này. Vô Tình, một bước cuối cùng này thì do ngươi tới đi, tu vi cảnh giới của bản vương còn hơi kém một chút!

Đế Thí Thiên mở miệng nói.

Ngao Vô Tình gật đầu, lần này nàng cũng không từ chối. Dù sao, hiểu biết cách luyện chế Chiêu Yêu Phiên, Ngao Vô Tình càng thêm chờ mong tác dụng của kiện linh bảo này. Chiêu Yêu Phiên không có lực công kích, cũng không có lực phòng thủ, nhưng có thể ngưng tụ sức chiến đấu của bộ tộc linh thú. Chỉ cần bỏ máu huyết của chủng tộc linh thú nào vào trong Chiêu Yêu Phiên, toàn bộ linh thú của bộ tộc đó đều bị chủ nhân của Chiêu Yêu Phiên khống chế. Tùy không thể nói là khống chế sinh tử, nhưng cũng có lực ước thúc rất lớn. Có phiên này trong tay, dù Ngao Vô Ba đột phá Hoàng cấp cũng không dám làm càn, cách cục vận mệnh của Hắc Thủy Tùng Lâm cũng sẽ nghênh đón cục diện mới.

Nơi phủ binh tập kết trong Hắc Thủy Tùng Lâm, Hương Lân nhàm nhán ngồi trong lều, sau lưng nàng là một thân ảnh điềm đạm nằm trên giường, nhưng hiện tại thì người này có chút chật vật, trên người quấn đầy băng vải trắng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

- Khục, khục…

Một tiếng ho nhẹ vang lên, nữ tử trên giường chậm rãi mở mắt.

- Ta đang ở đâu vậy?

Nữ nhân kia nói giọng khàn khàn, giống như đã lâu không nói rồi.

- Ngươi đã được cứu về, hiện tại đang ở trong lều của bản cô nương. Ny Ny, không phải bản cô nương nói ngươi, vì cái gì mà ngươi lại liều mạng như vậy?

Hương Lân quay người, khó hiểu nhìn thân ảnh trên giường hỏi.

- Đã trở lại? Ta không chết?

Nữ nhân này đúng là Ny Ny tu luyện trong rừng, chỉ là hiện tại nàng rõ ràng không phản ứng kịp.

- Đương nhiên ngươi không chết, có bản cô nương ở đây, ngươi muốn chết cũng khó!

Hương Lân bĩu môi, một bộ chỉ cần ngươi còn một hơi thì ta có thể cứu ngươi.

- Đa tạ Hương Hương cô nương! Đúng rồi, làm sao cứu ta về được? Bộ hạ của ta sao rồi?

Trong mắt Ny Ny hiện lên chút thanh tỉnh, cả người đột nhiên vùng dậy, nhưng vì đau nhức mà khuôn mặt xinh xắn trở nên vặn vẹo.

- Không muốn chết thì nằm xuống! Ai bảo ngươi kích động như vậy!

Hương Lân liếc nhìn nàng một cái, mạnh mẽ đè xuống.

Phạch một tiếng, cửa lều bị đẩy ra, một thân ảnh võ sỉ cao gầy đi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.