Tam Thái Tử

Chương 356: Chương 356: Huyết Hải Tu La Phiên




- Ha ha, phu quân ta không hy vọng xưng bá thiên hạ gì đó, chỉ cần nàng bình an là được rồi! Trong khoảng thời gian này, ta đã dùng thần long lực của ta cải tạo thân thể nàng, tạo nên trụ cột kiên cố trên phương diện võ đạo, không nên cô phụ khổ tâm của bản vương, bản vương hi vọng vẫn luôn có nàng làm bạn bên người.

Lý Lân cười cười nói.

Bạch Tố Tố thấy vậy, ánh mắt trở nên nhu tình như nước.

- Còn nữa, lần sau bản vương trở về còn có nhiều trò thể nghiệm với Tổ Tố thân ái của ta!

Lý Lân tiến tới gần Bạch Tố Tố, trên mặt lộ ra dâm đãng nói khẽ.

Bạch Tố Tố cực kỳ xấu hổ, Lý Lân nói ra làm nàng liên tưởng tới mấy ngày hoang đường vừa qua, cảm nhận được vật cứng rắn chọc bên lưng, thân hình mềm mại của Bạch Tố Tố chậm rãi bủn rủn.

- Chụt!

Lý Lân hôn nàng môt cái rồi nhẹ nhàng buông ra, bình ổn dục vọng thân thể, cười cười rời đi.

Ôn nhu hương là mộ chôn anh hùng, Lý Lân ý chí kiên định, dù yêu thích nhưng không sa đọa, Bạch Tố Tố cũng không phải là nữ tử bình thường, hai người cũng biết tính cách của mình, cùng giữ mình trong thời gian dài, đôi khi sẽ quý trọng nhiều hơn, không cần thiết phải thiên trường địa cửu.

- Người đâu, mang chiến giáp tới cho bản tướng quân!

Bạch Tố Tố bình phục xao động trong lòng, trở lại tính cánh nguyên bản…

Bên ngoài Địch Sơn tiểu thành, Lý Lân dạo bước trên hư không.

- Này! Ngươi rốt cuộc là Hán vương Đại Đường hay là Thánh Long Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm? Rốt cuộc thì người nào mới là ngươi chân chính?

Hỏa Viên ngồi trên đầu vai hắn mở miệng hỏi.

- Khác nhau sao? Đế Thí Thiên chính là Lý Lân, Lý Lân chính là Đế Thí Thiên!

Lý Lân bình tĩnh nói, mang Hỏa Viên đi ra rồi thì Lý Lân cũng không nghĩ lừa gạt nó.

- Không hiểu được, bất kể là nhân loại hay là linh thú đều có tính bài ngoài cực lớn, tại sao ngươi lại như quái thai thế, chẳng lẽ ngươi là hậu duệ của nhân loại cùng linh thú?

Hỏa Viên lại hỏi tiếp.

- Ngươi không cần biết mấy chuyện này, ngươi chỉ cần biết rằng, ta là Thánh Long Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm các ngươi, ngươi phải nghe lời ta là được!

Lý Lân không muốn dây dưa về vấn đề này, ngay cả Ngao Vô Tình cũng chấp nhận sự tồn tại của Lý Lân, Lý Lân không cần phải để ý tới nghi vấn của Hỏa Viên.

- Bỏ đi! Nói đến cùng thì đó cũng là chuyện của nhân loại và linh thú, liên quan gì tới lão tử!

Hỏa Viên thấy Lý Lân không chịu nói liền không thèm hỏi tiếp. Ấn ký linh hồn của nó nằm trong tay Lý Lân, tự nhiên không thể phản kháng ý chí của Lý Lân. Hơn nữa, Hỏa Viên càng hiểu biết về Lý Lân thì càng sợ hãi, đã tu luyện với Lý Lân hơn một năm, mình tu luyện vạn năm mà tu vi như sống trên thân chó. Hắn mới một năm, như vậy sau này thì sao? Lý Lân có thể đạt tới Võ Hoàng Võ Tôn hay không, thậm chí là Võ Thần? Đối với phân chia võ đạo của nhân loại, Hỏa Viên phi thương tin phục, cũng vì hiểu rõ, biết phía sau còn nhiều cảnh giới cao thâm như vậy mà nó mới thu hồi rất nhiều tâm tư cuồng vọng. Thấm chí, nó đã có chút tiềm thức thần phục, đây là bản năng, cúi đầu nghe theo cường giả. Tuy hiện tại Lý Lân chưa lợi hại hơn Hỏa Viên, nhưng luận về tiền đồ, dù rèn luyện thân thể huyết nhục tới viên mãn, tiềm năng của Hỏa Viên cũng không thể sánh với Lý Lân.

Đi được một lúc, Lý Lân đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn xuống núi non phía trước nói:

- Trước khi đi Hắc Thủy vương thành, phải giải quyết một cái tai họa ngầm đã!

Lý Lân vừa nói xong, trong Thú Đạo Thiên Thư phóng ra một đồng huyết thủy, trong đống máu huyết màu còn phát ra từng tiếng kêu rên, giống như có sinh linh đang bị tra hỏi, làm cho người ta nghe mà run sợ.

- Đây là máu từ trong Huyết Hải không gian chảy ra? Ngươi vẫn còn giữ lại?

Hỏa Viên sửng sốt, không nghĩ tới đến bây giờ mà Lý Lân vẫn chưa xử lý cái này.

Trên mặt Lý Lân có chút xấu hổ, mấy ngày nay toàn làm chuyện nam nữ với Bạch Tố Tố, nhất thời sa vào trong đó mà quên mất chuyện này. Nếu không ra khỏi Địch Sơn tiểu thành, nghĩ lại mọi chuyện, lại liên tưởng tới đại địch Vũ vương, có lẽ Lý Lân đã hoàn toàn quên mất chuyện này.

- Lúc trước không có cơ hội!

Lý Lân thuận miệng nói ra lý do, mặc kệ Hỏa Viên có tin hay không.

- Thứ này thoạt nhìn không phải là huyết thủy bình thường, rốt cuộc là thứ gì tạo thành chứ?

Hỏa Viên tò mò đưa tay chạm vào, ngón tay vừa tiếp xúc thì nó liền hét lên một tiếng, chỉ thấy ngón tay bị ăn mòn một mảng lớn.

- Con mẹ nó! Đây là cái quái gì, mau ném đi!

Hỏa Viên không nghĩ tới mình chỉ đụng nhẹ một chút, thân thể cường hãn lại bị thương tổn, nếu dùng thứ này đối phó với mình, e rằng mình có khả năng bị thứ quỷ dị này hóa thành hư ảo. Vừa nghĩ tới đây, Hỏa Viên nhìn về đống máu thật lớn trên hư không, lộ ra thần sắc hung lệ.

- Đợi một chút, trước để cho bản vương nghiên cứu một chút!

Lý Lân ngăn cản Hỏa Viên đang muốn bạo tẩu, hắn đi tới cạnh đống máu, cẩn thận phóng ra thần thức dò xét.

- Ah! Cứu mạng a! Thả ta ra!...

Từng đợt ba động tinh thần hỗn loạn truyền ra, Lý Lân cảm thấy từng sợi linh hổn mỏng manh nhanh chóng lao về phía thần hồn của mình, bên trong mang theo điên cuồng làm cho Lý Lân kiếp sợ không thôi.

- Hừ!

Lý Lân hừ lạnh một tiếng, thần thức hóa thành thiên đao, lăng không chém ra, cắt nát những tia linh hồn tàn phá này.

- Dòng máu này quả nhiên dung luyện tàn hồn của người, dường như bọn họ rất thống khổ, luôn luôn gào thét, bị huyết hải nô dịch.

Lý Lân mở miệng nói, thần sắc có chút ngưng trọng. Huyết Hải Tu La, chẳng lẽ thật sự là một thế giới huyết hải vô biên sao. Sẽ không có một Minh Hà lão tổ trong đó chứ. Nếu thật có người hét lên câu “Huyết hải không khô, Minh Hà bất tử”, Lý Lân sẽ cho rằng mình đi vào thời kỳ hồng hoang trong truyền thuyết địa cầu rồi. Đương nhiên, đây chỉ là một cái phỏng đoán của Lý Lân mà thôi, còn phải đợi hắn đi kiểm tra.

- Đây quả nhiên là một thứ khủng bố, ta đề nghị lập tức mạt sát!

Hỏa Viên lộ ra vẻ mặt kiêng kỵ, cho tới bây giờ, nó không nghĩ tới thế giới bên ngoài lại nguy hiểm như vậy. Chẳng những có nhân loại có thực lực cường đại hơn mình, còn có thứ có thể hoàn toàn khắc chế chính mình.

Lý Lân gật gật đầu, bản nguyên Hỏa Viên chính là Hỏa linh lực tinh thuần, dù đã ngưng tụ ra thân thể huyết nhục, nhưng thân thể huyết nhục này so với cha sinh mẹ dưỡng thì khác nhau nhiều, tối bản nguyên chính là thuộc tính hỏa diễm, gặp phải loại máu dơ bẩn này thì liền trực tiếp tiêu ma thân thể của nó, tạo thành tổn thương cực lớn cho nó. Còn đối với Lý Lân mà nói, hiện tại có Chiêu Yêu Phiên khống chế thần hồn của Hỏa Viên, không cần thiết phải dùng thứ này để chế ước nó, hủy diệt gần như là lựa chọn tốt nhất.

Hỏa Viên mừng rỡ, trong lòng tăng thêm chút cảm kích đối với Lý Lân. Dù sao, thứ này có thể khắc chế hỏa linh thân thể như Hỏa Viên, đối với võ giả thuộc tính Hỏa khác cũng có tính khắc chế như thế, nếu luyện hóa thành linh khí thì tất có hiệu quả kỳ dị.

Hỏa Viên há mồm phun ra một ngọn lửa mà xanh lam, hỏa diễm đón gió bùng lên, bao trùm lấy đống máu kia.

Tách tách…

Âm thanh làm cho người ta ê răng truyền ra, ngọn lửa cùng đống máu cắn nuốt lẫn nhau, trong đó còn vang lên tiếng gào khóc thê lương hỗn loạn là người ra rợn gáy.

Ah….

Một tiếng kêu thảm cực kỳ chân thật từ trong đống máu truyền ra, không giống với những tiếng gần như rên rĩ hỗn loạn kia, tiếng hét này cực kỳ chân thật, quan trọng nhất là giọng hét này có chút quen thuộc.

- Hỏa Viên, chậm đã!

Lý Lân hô lên, một luồng Tiên thiên chân khí thuần dương hóa thành một bàn tay cuốn lấy hơn phân nửa đống máu lên.

- Sao vậy?

Hỏa Viên nhướng mày, nó cũng nghe được tiếng thét bất thường kia, chỉ là nó không để ý như Lý Lân mà thôi.

- Xem ra chúng ta gặp thời rồi, bên trong thứ này có khả năng còn cất giấu thứ tốt a!

Lý Lân cười cười nói.

- Thứ tốt!? Không phải chỉ là một đống máu thôi sao! Trong đó có thể dấu được cái gì?!

Hỏa Viên không hiểu nói, thứ này áp chế thần hồn có hạn, chỉ cần có thể ngăn được đám tàn hồn đần độn trong đó, không để chúng xâm nhập vào thần hồn của mình thì không có chuyện gì. Lý Lân có thể làm được thì Hỏa Viên tự nhiên không có vấn đề.

Lý Lân không nói gì, hắn đi tới gần đống máu, thần thức lần nữa tra xét, nhưng thủy chung không phát hiện được gì, hắn càng cau chặt mày.

- Thánh Long Vương, rốt cuộc là chuyện gì?

Hỏa Viên trầm giọng nói, thứ này khắc chế nó, nó không thích thứ này tồn tại trên thế gian này lâu hơn một khắc nào.

- Ra đi! Nếu không thì không ai cứu được ngươi đâu! Chỉ có kết cục hồn phi phách tán!

Lý Lân nhìn đống máu, trầm giọng nói.

Đống máu không có động tĩnh gì.

Lý Lân đánh mắt với Hỏa Viên một cái, Hỏa Viên không hiểu gì nhưng vẫn phun ra một ngọn lửa màu lam, đống máu lại sôi trào lên, tàn hồn gào thét thê lương, sau đó chậm rãi ảm đạm tiêu tán.

Hỏa Viên nghi hoặc nhìn Lý Lân, thấy ánh mặt kiên định của Lý Lân, cuối cùng nó không kiên nhẫn mà thiêu đốt đống máu này.

Ah…

Lại một tiếng thét bất thường vang lên, thần thức Lý Lân bắt đầu khởi động, lôi từ trong đống máu ra một cái huyết châu cực kỳ nồng đậm. Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hỏa Viên, cái huyết châu này như có sinh mạng mà không ngừng mấp máy.

- Nếu bản vương không nhìn lầm thì ngươi chính là Tháp La a!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Tháp La, là tên nhân loại Vương Tọa bát phẩm kia!?

Hỏa Viên biến sắc, tu vi của Tháp La thì không vào mắt cao thủ Hoàng cấp như Hỏa Viên, nhưng có thể gọi ra khong gian Huyết Hải làm cho Hỏa Viên kiêng kỵ, nhất là sau khi nó bị đống máu khắc chế hoàn toàn thể thể hỏa linh của nó, Hỏa Viên càng thêm để ý.

Huyết châu vẫn mấp máy nhưng không hề có khí tức linh hồn nào phát ra, giống như là một cái huyết châu bình thường.

- Hừ!

Lý Lân dùng chân khí hóa thành một cái đao nhỏ sắc bén, đột nhiên chém lên huyết châu.

Ông…

Huyết châu mấp máy một hồi rồi hóa thành một con chim sẻ màu máu, trong chốc lát nó liền phá tan chân khí giam cầm của Lý Lân rồi bay lên không trung.

- Hiện tại còn muốn chạy, muộn rồi!

Lý Lân vung tay phải lên, một luồng ánh sáng màu lam cầm cố lại không gian phía trước. Chim sẻ màu máu kia kiệt lực giãy dụa nhưng không thể làm gì được.

- Thả ta ra! Ta không phải là Tháp La, mau thả ta ra!

Một tiếng cầu xin mềm nhẹ từ trong miệng chim sẻ màu máu truyền ra, nhìn thật quỷ dị không nói ra lời.

- Ngươi không phải là THáp La? Khí tức Linh hồn lại giống nhau!

Lý Lân kinh ngạc nhìn, đối phương không giống nói dối, chuyện này làm cho Lý Lân càng thêm hứng thú.

- Ta là khí linh của Huyết Hải Tu La phiên, chỉ là cắn nuốt thần hồn và trí nhớ của Tháp La. Mong điện hạ cho ta một con đường sống!

Chim sẻ màu máu giương đôi mắt trông mong nhìn Lý Lân.

- Huyết Hải Tu La phiên? Nói như vậy ngươi chính là cái cờ nhỏ mà Tháp La đã hiến tế, không phải là Phệ Huyết Phiên sao?

Lý Lân nhướng mày, không nghĩ tới lá cờ kia lại tiến giai trong thời khắc bị hủy diệt. Còn thông qua cắn nuốt chủ nhân mà có được khí hồn đầy đủ. Loại tình huống này có thể nói là vạn không được một.

- Phệ Huyết phiên chính là hình thái sơ cấp của Huyết Hải Tu La phiên, chỉ có thể cắn nuốt đầy đủ máu huyết mới có thể tiến hóa lên đẳng cấp cao hơn là Huyết Hải Tu La phiên. Cũng vì sự xuất hiện của ta mới có thể gọi về Đại Tu La. Đáng tiếc, Đại Tu La bị các ngươi đả thương, ta cũng vì vậy mà bị vứt bỏ.

Huyết Hải Tu La phiên run rẩy nói.

- Nói vậy thì ngươi chắc là đồ của thế giới Huyết Hải gì đó? Vì sao lại được luyện chế tại Thương Long đại lục? Hơn nữa luyện chế thành công thì còn triệu hoán được cao thủ từ không gian Huyết Hải tới đây?

Trên trán Lý Lân tràn đầy dấu chấm hỏi, hiện tại đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.

- Tuy rằng Thế giới Huyết Hải rất bất phàm, nhưng cũng không phải là thế giới hoàn mỹ chân chính, chỉ có thể phụ thuộc vào THương Long đại lục mà tồn tại. Bởi vậy, Huyết Hải Tu La phiên luyện chế ở trong thế giới Huyết Hải có uy lực kém hơn nhiều so với luyện chế ở đây. Vì có thể tạo ra binh khí có uy lực cường đại hơn, cao thủ trên Đại Tu La của thế giới Huyết Hải có thể xé rách không gian, bọn họ sẽ đưa Huyết Hải Tu La phiên do mình luyện chê đưa đến Thương Long đại lục, một khi có người nào đó dùng đủ loại thủ đoạn mà luyện chế Huyết Hải Tu La phiên thành công, cao thủ trong không gian Huyết Hải sẽ mở không gina thống đạo trong thời gian ngắn, cướp lấy Huyết Hải Tu La phiên sắp thành phẩm về lại thế giới Huyết Hải.

- Nói như vậy, nhân loại tu luyện thủ pháp chế luyện Huyết Hải Tu La phiên đều là đỉnh lô của bộ tộc Tu La?

Thần sắc Lý Lân có chút khó coi, xem ra thế giới này không an toàn như mình nghĩ, thế giới Huyết Hải lại có thể phải cao thủ Hoàng cấp ra vào trong chốc lát, một khi đối phương đánh vào, tình huống thật sự không ổn.

- Không phải đỉnh lô, chuẩn xác mà nói thì là người hầu, phàm là nhân loại luyện chế ra Huyết Hải Tu La phiên đều bị cao thủ Tu La độ hóa thành người hầu, dẫn vào thế giới Huyết Hải, được tu luyện thần thông cao thâm hơn của không gian Huyết Hải.

Huyết Hải Tu La phiên cũng không giấu diếm, ngược lại còn kiêu ngạo nói.

- Hừ, chỉ sợ là không phải tu luyện thần thông Huyết Hải gì, mà là bị luyện chế thành chiến nô không có ý thức!

Lý Lân lạnh lẽo nói, Huyết Hải Tu La phiên hóa thành chim sẻ màu máu lộ ra chút hoảng sợ.

Lý Lân lấy từ trong cơ thể ra một lá cờ nhỏ, trong nháy mắt lá cờ xuất hiện, Huyết Hải Tu La phiên cũng là con chim sẻ kia kinh hô:

- Ngươi cũng có Phệ Huyết Phiên? Ngươi cũng tu luyện Huyết Hải Tu La Biến?

- Bản vương không có hứng thú biến thành bộ dáng ghê tởm như Tu La, nhưng bản vương có hứng thú rất lớn đối với Huyết Hải Tu La phiên. Vừa vặn bản vương may mắn đoạt được một cái Phệ Huyết Phiên chưa luyện chế thành công, tin tưởng một khi ngươi tiến vào, rất có khả năng sẽ làm cho nó tiến hóa thành Huyết Hải Tu La phiên!

Khóe miệng Lý Lân lộ ra chút ý cười.

- Không… không! Phương pháp tế luyện bất đồng thì không thể dung hợp lẫn nhau. Ngươi thả ta rồi, ta sẽ truyền cho ngươi Huyết Hải vô thượng thần công chân chính.

Chim sẻ màu máu lớn tiếng nói. Đáng tiếc, nó không biết, thứ Lý Lân không thiếu nhất chính là công pháp cùng thần thông, làm sao lại có hứng thú với thứ thần thông ghê tởm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.