Tam Thái Tử

Chương 371: Chương 371: Khốn cảnh




- Không, Long Mạch thiên sư tuy là thiên địa chi địch, nhưng sự hấp dẫn chân chính đám Võ Hoàng đó không phải do thù hận, mà là sau khi giết được Long Mạch thiên sư thì sẽ nhận được sự cảm tạ của thiên địa. Nếu như nói tên Long Mạch thiên sư kia là kẻ bị thiên địa hận, thì người giết tên đó sẽ thành thủ hộ giả của thiên địa, cho dù không trở thành thủ hộ giả thì cũng sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt. Nhất là ở cái thời khắc tranh đoạt trọng bảo, ai được thiên địa bảo hộ thì tỷ lệ đạt được đồ tốt càng cao.

Triệu Ngọc Oánh thấp giọng nói.

- Thiên hữu chi nhân sao, đậu, cái thế giới này thực không đơn giản, đến cả lão thiên gia cũng có ý nghĩ nha.

Lý Lân bĩu môi nói.

- Lão thiên gia tất nhiên là có ý nghĩ rồi, chả lẽ ngươi nghĩ lão thiên gia là vật chết à?

Triệu Ngọc Oánh dùng ánh mắt ngốc trệ nhìn hắn.

- Không thể nào, lão thiên gia là sinh vật sống? Là sinh linh sao?

Lý Lân trợn tròn hai mắt.

- Đương nhiên, lão thiên gia chính là thiên đạo, thiên đạo thì phải có tư tưởng, thiên đạo chí công, bất kỳ việc gì ngươi làm đều sẽ bị ghi lại. Cho nên, về sau ít tạo sát nghiệp đi, bằng không tương lai nghiệp lực quấn thân, thiên đạo sẽ tìm ngươi thanh toán đó.

Triệu Ngọc Oánh nhắc nhở.

- Bố khỉ! Thế giới này thực là con bà nó tà môn.

Lý Lân há hốc mồm, nhất thời không biết nói gì. Nguyên bản hắn cho rằng kiếp trước bị đạo đức làm người trói buộc đã đủ bực bội rồi, tới cái thế giới thực lực vi tôn này thì có thể làm gì thì làm không cần kiêng nể. Nào biết nơi này còn có một lão thiên gia đang nhìn thấu mọi thứ, đây chả phải một ngày mười hai canh giờ đều bị người ta theo dõi liên tục sao, nghĩ tới đây Lý Lân cảm thấy cả người không thoải mái.

- Động thủ rồi! Nhìn kìa.

Triệu Ngọc Oánh vỗ vỗ Lý Lân, kéo Lý Lân ra khỏi nỗi buồn bực.

Chỉ thấy mười tên Võ Hoàng liên thủ công kích tên Long Mạch thiên sư kia, khí thế kinh khủng dường như muốn phá hủy không gian này thành bột mịn.

- Hừ! Không biết tự lượng sức mình, tiến vào lĩnh vực của bản tôn mà còn dám kiêu ngạo! Bách Long Đại Trận, mở!

Quát lớn một tiếng, núi non rung động, một con Cự Long phá không mà ra, sau đó hướng về đám cao thủ trên trời mà đánh tới.

- Nghiệp chướng!

- Muốn chết!

- Đáng giết!

- ……….

Không chỉ mười vị Cửu phẩm Võ Hoàng tức giận, mà đám Võ Hoàng chờ đợi bên ngoài cũng kinh sợ vô cùng. Bách Long Đại Trận cũng bao phủ bọn họ, Cự Long bằng đất có thê đối cứng với Cửu phẩm Võ Hoàng, đủ nói lên sự khủng bố của nó rồi, hiện giờ lại thấy tới một trăm con hùng hổ lao lên, đám Võ Hoàng hơi yếu một chút đều bị dọa cho vỡ mật.

- Mợ! Chuyện náo nhiệt quả nhiên không phải ai cũng có thể đứng nhìn.

Lý Lân cũng biến đổi sắc mặt, bởi dù ẩn thân trong không gian hư loạn như Lý Lân cảm thấy mình vẫn bị cái tên Long Mạch thiên sư trên Long thủ kia theo dõi, không quản được nhiều, Lý Lân đột nhiên kéo Triệu Ngọc Oánh chạy, đảo loạn không gian xung quanh, mau chóng chạy vào sâu bên trong không gian loạn lưu.

- Tại sao lại trốn?

Triệu Ngọc Oán bị Lý Lân ôm vào ngực chợt nhíu mày, trên khuôn mặt đẹp lộ nên sự khó hiểu.

- Hắn thấy được ta!

Khuôn mặt Lý Lân đầy vể u ám, mặc dù thân thể có thể không ngừng di chuyển qua không gian thông đạo, nhưng cảm giác bị bám theo kia không hề biến mất.

- Cái gì? Điều đó là không thể mà!

Triệu Ngọc Oánh khẽ nói, Hoàng cấp cao thủ còn chưa có năng lực nhìn thấu không gian.

- Không có gì là không có khả năng, ngay cả lão thiên gia còn là vật sống, thì tên Long Mạch thiên sư kia có thể nhìn thấu ẩn thân của chúng ta cũng không có gì đáng ngạc nhiên hết. Nắm chặt lấy ta, ta thuấn di khoảng cách dài.

Lý Lân trầm giọng nói, quanh thân dần dần hiện lên ánh sáng màu lam. Đã lâu không thúc giục năng lượng của Lục Mang Tinh, Lý Lân cũng không biết bản thân mình sẽ truyền tống tới đâu. Nhưng hắn không thể không truyền tống, Vũ Hoang đỉnh phong còn không đối phó được tên kia, thì hắn với Triệu Ngọc Oánh không thể nào động vào được.

Uỳnh oàng, không gian sụp đổ, thân ảnh hai người Lý Lân dường như tan biến trong không gian này.

- Hả?

Long Mạch thiên sư đang đứng trên đầu Cự long ngàn trượng hiện lên một chút kinh ngạc, đôi mắt vàng vọt nhìn chằm chằm vào chỗ hai người Lý Lân biến mất.

- Chạy thoát hay là chết rồi đây?

Thanh âm khàn khàn từ bên trong hắc bào truyền ra, cuối cùng Long Mạch thiên sư chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, biến số này xem ra chuyện mình muốn che dấu tin tức đã bị làm cho thất bại.

- Quên đi, đại chiến sau vài chục vạn năm, Long Mạch thiên sư nhất mạch đã ẩn thân bao nhiêu năm, cũng sắp đến lúc xuất thế rồi, tuy tin tức có lộ ra thì chỉ cần có được Thiên mạch chi tâm thì chuyện gì cũng được.

Long Mạch thiên sư khẽ thì thào, ánh mắt nhìn về phía Bách Long đại trận đang giao chiến với đám Võ Hoàng cao thủ.

- Trên thiên mạch mà dám giao chiến với Long Mạch thiên sư, thật sự không biết sống chết! Thiên Long đại trận, lên!

Sau tiếng hô của Long Mạch thiên sư, trong vài chục dặm gần đó, một loạt tiếng rồng gầm truyền ra, rồi từng ngọn núi biến hóa thành Cự Long tấn công tứ phía.

- Trời ạ! Thế này là sao?

- Sao núi lại sống lại?

- Cứu mạng a! Ta còn chưa muốn chết….!

Từng tiếng kêu rên từ bốn phương tám hướng truyền tới, phần đông là các cao thủ Vương Tọa của Hắc Thủy vương thành, man thú trên núi biến thành trở ngại của bọn họ. Không nghĩ tới đám man thú không có diệt bọn họ, mà đám Võ Hoàng khi tiến vào cũng không ra tay, cho nên khi núi lớn đột nhiên sống lại thì cho dù là man thú hay nhân loại, thì đều biến thành mục tiêu công kích của Cự Long. Trong chu vi vài chục dặm quanh đó đã biến thành chiến trường địa ngục khủng bố vô cùng.

- Phong thủy đại trận của Long Mạch thiên sư! Chó chết, không phải những thứ đó đã bị tiêu hủy ở thời thượng cổ rồi sao?

Đại Tu La biến thân thành huyết hải đang không ngừng tránh né công kích của Cự Long, Cự Long có thể bị đập nát, nhưng không thể tiêu diệt triệt để được. Đại Tu La vốn muốn kiếm chút tiện nghi, nào ngờ lại rơi vào bên trong Phong thủy đại trận.

- Hống….! Mau giết tên Long Mạch thiên sư đó! Hắn chính là trận nhãn của Phong thủy đại trận này!

Một tiếng gào lớn kèm theo đao quang chói mắt, hơn mười con Cự Long bị chém thành mảnh vụn. Một thân ảnh màu vàng kim, tựa như tia chớp phóng thẳng tới chính giữa của đại trận.

- Chư vị đạo hữu còn muốn lưu thủ sao? Nơi này có một thiên mạch, là chiến trường riêng dành cho Long Mạch thiên sư, ở nơi này hắn có lực lượng liên tục không ngừng. Ta chỉ cần một cơ hội duy nhất để có thể chém rụng hắn.

Lại thêm một cỗ khí thế mạnh mẽ khác bùng nổ, đánh cho đám Cự Long quanh thân bị nát bét, sau đó bay thẳng về phía trung tâm.

Grao…!

Hú….!

Từng tiếng gào, rống, từng thân ảnh mang theo khí tức khủng bố hướng thẳng về đại trận mà đến. Vốn bọn họ còn muốn bảo tồn lực lượng bản thân để tranh đoạt cự bảo bị phong ấn, nhưng cửa ải hiện tại còn khó có thể vượt qua. Có thể đạt được tới Võ Hoàng thì làm gì có ai không phải là lão hồ ly tinh, trước những vấn đề như này thì đều có thể phân biệt được nặng nhẹ.

- Hừ! Võ Hoàng cũng chỉ là Võ Hoàng! Cho dù có thực lực mạnh hơn thì cũng không thể nghịch thiên được!

Ánh mắt Long Mạch thiên sư băng lãnh như cũ, thân hình bỗng nhiên có biến động. Một cỗ long mạch màu vàng từ phía dưới phóng lên, bao phủ lấy hắn, hóa thành bụi bay đầy trời che phủ tứ phương.

Uỳnh, một vị Võ Hoàng đỉnh phong lao vào trong đó, đại chiến liền nổ ra kịch liệt. Đao mang hoàng kim từ bên trong sương mù bay loạn, nhưng không ai biết tình hình chiến đấu ra sao.

Vị thứ hai lao vào thì đại chiến cũng nổ ra vô cùng mãnh liệt.

Một đám cao thủ Võ Hoàng lòng đầy tự tin nhảy vào, thế nhưng ai cũng kịch liệt chiến đấu, điều bất thường này khiến cho những kẻ đến sau phải dừng bước.

- Bên trong có người!

Có kẻ khẽ nói.

- Hừ! Chân Ngã đại trận được dung hợp với Phong thủy long mạch trận biến thành Chân Long đại trận, không kẻ nào có thể thông qua được.

Long Mạch thiên sư âm trầm cười, sau đó điều động pháp quyết, ngàn con Cự Long gầm thét phóng lên, đẩy đám Võ Hoàng cao thủ bên ngoài vào trong sương mù.

- Có Chân Long đại trận này, cũng đủ để bản tọa có thêm thời gian rồi.

Long Mạch thiên sư thúc giục Cự Long, hướng về không gian đằng xa phóng đi.

- Thượng cổ thiên mạch bị phá vỡ, Thiên mạch chi tâm bị các thế lực lớn cướp đi, khiến cho Long Mạch thiên sư chúng ta tàn lụi, phải vài chục vạn năm, cuối cùng chúng ta lại phát hiện được tung tích của Thiên mạch chi tâm, vì danh dự của Long Mạch thiên sư, cho dù có dùng mạng ta để đổi, ta cũng không ngại ngần.

Trong mắt Long Mạch thiên sư đầy vẻ kiên định.

Uỳnh ùng ùng…!

Cả phiến không gian hơi run rẩy, núi non ngàn trượng sụp đổ ầm ầm.

- To gan! Kẻ nào dám động vào thiên mạch?

Một tiếng rít gào truyền tới, một thân ảnh không lồ ngăn ở trước mặt Long Mạch thiên sư.

- Thượng cổ độc nhãn cự nhân sao? Ngươi là thủ hộ giả nơi này? Ngươi cũng muốn ngăn ta?

Long Mạch thiên sư âm trầm hỏi.

- Long Mạch thiên sư, ngươi tới vì Thiên mạch chi tâm phải không?

Hai mắt Độc nhãn cự nhân co lại, hắn đã thấy được đại trận phía sau, thần sắc đầy vẻ dè chừng.

- Không sai! Xem ra ngươi biết khá nhiều về thời thượng cổ, nếu biết thì cũng hiểu vì sao bản tôn đến đây. Tránh ra đi!

Thanh âm của Long Mạch thiên sư càng thêm một phần kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.