Tam Thái Tử

Chương 322: Chương 322: Lỗ hổng của Hoàng Đạo Minh Ước (1)




- Điều này sao có thể?

Ngao Vô Tình càng nhìn càng ngạc nhiên, từ lúc Đế Thí Thiên động thủ tới giờ, khí tức bừa bãi tùy ý, không có ý tứ thu lại. Dựa theo ước thú của Hoàng Đạo Minh Ước, hành vi của Đế Thí Thiên sớm đã phá hủy ước định, không nói Hoàng Đạo Thiên Thư có thể trừng phạt hay không, cho dù các lão già của nhân loại bị kinh động thì không nên trầm mặc như vậy chứ.

- Long Nữ đại nhân, chuyện gì mà kinh ngạc vậy?

Hạc Vương vừa trở về, thấy Ngao Vô Tình nhăn mày thì hỏi.

- Ngươi đã vững chắc ở tu vi nửa bước Hoàng cấp, theo lý thuyết hẳn là có tư cách biết tồn tại của Hoàng Đạo Minh Ước, hành vi này của Đế Thí Thiên đã hoàn toàn xúc động minh ước mới đúng, nhưng bản tọa cảm ứng nửa ngày nhưng không thấy Hoàng Đạo Minh Ước động tĩnh. Giống như là bị người che mắt hoặc là vẫn không thu được khí tức của Đế Thí Thiên vậy. Chuyện này rất bất thường, ngươi nghĩ thế nào?

Thần sắc Ngao Vô Tình cực kỳ khó hiểu, Hoàng Đạo Minh Ước đã tồn tại không phải một ngày hai ngày, mà đó là khế ước cao nhất được ký kết giữa linh thú nhất mạch cùng đế quốc nhân loại. Đương thời thì Đại Thương đế quốc đại biểu cho cả nhân loại, rất có lực ước thúc đối với các cao thủ Hoàng cấp của cá thế lực. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu làm cho Ngao Vô Tình không rời khỏi Long cốc. Dù sao, có một thứ đang theo dõi mình trong mọi lúc mọi nơi, tất sẽ làm cho tất cả cao thủ Hoàng cấp đều có cố kỵ, Ngao Vô Tình cũng khó thật sự không kiêng kỵ gì mà ra tay.

- Hoàng Đạo Minh Ước không xuất hiện? Chẳng lẽ bị cao thủ siêu cấp che dấu thiên cơ? Hoặc là bản thân Đế Thí Thiên đại nhân có thần thông như vậy?

Hạc Vương suy đoán nói, dù sao loại chuyện này chưa từng xảy ra khi thành lập Hắc Thủy vương thành trong mấy vạn năm qua, vậy thì nguyên nhân rất có thể nằm trên người Đế Thí Thiên.

Ngao Vô Tình trầm tư nửa ngày, theo bản năng mà nhìn Lý Lân bình tĩnh ngồi trên lưng Hạc Vương.

- Hán vương đến từ thế giới loài người, bản tọa biết trong tay nhân loại có nắm giữ nhiều phù triện cùng linh bảo mà bộ tộc linh thú chúng ta không biết. Không biết Tam hoàng tử có biết tình huống dị thường phát sinh trên người Thánh Long Vương hay không?

Đôi mắt Ngao Vô Tình sắc bén, dường như muốn nhìn thấu Lý Lân.

- Bản vương chỉ là võ giả Tiên thiên sơ cấp, sao có thể tiếp xúc được lĩnh vực mà cao thủ Hoàng cấp của các ngươi chứ! Có lẽ đúng như lời của Hạc vương, Đế Thí Thiên có thần thông che dấu thiên cơ cũng chưa biết chừng.

Lý Lân không trả lời câu hỏi của Ngao Vô Tình, chỉ lặp lại lời của Hạc Vương.

- Giảo hoạt!

Ngao Vô Tình theo bản năng cắn môi, có chút tò mò hỏi:

- Không biết Hán vương đột phá võ đạo lúc nào? Gần hai tháng đột phá tam phẩm, tốc độ tu luyện như thế, ở trong nhân loại đúng là phi thường lợi hại.

Lý Lân kinh ngạc, nhưng trên mặt không chút biểu tình, hắn trầm tư một lúc rồi nói:

- Bản vương may mắn mời chào được một vị Luyện Dược sư, từ trong tay vị này mà lấy được đan dược tu luyện. Cho nên võ đạo tiến nhanh, hiện tại bản vương đã có ước định với Đế Thí Thiên, thành lập một căn cứ luyện dược trong Hắc Thủy Tùng Lâm. Đến lúc đó, Long Nữ tiền bối có thể đạt được đại lượng đan dược cao cấp của nhân loại, rất có ích đối với phát triển võ đạo.

Chuyện Hương Lân tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm thành lập căn cứ luyện đan, tuy Lý Lân cùng Đế Thí Thiên đều đã rõ ràng, nhưng nếu không có Ngao Vô Tình đồng ý thì chuyện cũng khó làm. Dù sao, Ngao Vô Tình không chấp chưởng Hắc Thủy Tùng Lâm, nhưng là người thủ hộ Hắc Thủy Tùng Lâm mấy trăm năm, thân phận địa vị cao cả. Rất nhiều linh thú tuy nhận phục tùng Đế Thí Thiên, nhưng đáy lòng càng để ý tới tồn tại của Ngao Vô Tình. Không phải vì Đế Thí Thiên có thực lực không mạnh, mà là Đế Thí Thiên xuất hiện trong thời gian quá ngắn, rất nhiều linh thú đều không biết. Thế giới linh thú hiện thực hơn so với nhân loại, tất cả đều lấy thưc lực vi tôn. Lực lượng Đế Thí Thiên mới xuất hiện, trong lúc linh thú chưa hiểu gì thì đã tiếp nhận vị trí Thánh Long Vương, điều này làm cho căn cơ của gã chưa được ổn định. Cũng may là Ngao Vô Tình không lợi dụng cơ hội này mà làm chuyện bất lợi với Đế Thí Thiên, ngược lại nàng còn ra tay giúp đỡ, vì vậy mới làm cho cao tầng trong Hắc Thủy Tùng Lâm không phát sinh nội loạn. Nếu bây giờ Lý Lân bỏ qua Ngao Vô Tình, tuy vẫn có thể thiết lập căn cứ luyện đan nhưng sẽ thiếu vài phần bảo đảm. Hơn nữa, như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới cách nhìn của Ngao Vô Tình đối với Đế Thí Thiên, đó chính là cái được không bù nổi cái mất.

- Ngươi có thể mời chào Luyện Dược sư? Bản tọa đã xem thường ngươi rồi!

Trong mắt Ngao Vô Tình lộ ra tinh quang, đại danh Luyện Dược sư nhân loại thì Ngao Vô Tình tự nhiên đã nghe qua, đồng thời nàng cũng biết Luyện Dược sư là kẻ cao ngạo cỡ nào. Một hoàng tử nước nhỏ như Lý Lân lại có thể mời chào được Luyện Dược sư, nghĩ thế nào cũng cảm giác không được chân thật, nhưng xem bộ dạng Lý Lân tràn đầy tự tin, giống như là không phải nói dối.

- May mắn mà thôi, kính mong Long Nữ tiền bối giúp đỡ nhiều hơn! Lý Lân không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa, tương lai nhất định sẽ có hậu báo!

Lý Lân khom người nói.

- Chỉ cần Thánh Long Vương đại nhân đáp ứng,bản tọa tự nhiên không có ý kiến gì. Nhưng có mấy lời bản tọa phải nói trước, luyện dược cũng được, nhưng không thể phá hư hoàn cảnh của Hắc Thủy Tùng Lâm, càng không thể để nhiều nhân loại tiến vào. Dù ngươi đã được Thánh Long Vương tán thành, nhưng nơi này vẫn là địa bàn của linh thú nhất mạch chúng ta. Chúng ta duy trì gia viên mấy vạn năm, sẽ không vì ngươi mà thay đổi.

Ngao Vô Tình trầm giọng nói.

- Điểm này thì có thể yên tâm, bản vương không phải là người có lòng tham không đáy.

Lý Lân gật đầu, hắn càng coi trọng Ngao Vô Tình thêm vài phần. Nữ nhân này có ý nghĩ rõ ràng, có nàng bên người, dù cho Đế Thí Thiên kế thừa ác niệm của mình, e rằng cũng sẽ không làm chuyện tình tàn sát thiên hạ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là giữa hai người không xuất hiện ngăn cách, nếu không thì sự tình càng dễ phát triển theo chiều hướng tệ hại hơn.

- Ha ha….

Một tiếng cười lớn đặc biệt kiêu ngạo vang tới.

Đế Thí Thiên tóm lấy cái cổ mềm oặt của Lâm Giai, trên mặt gã mang theo nụ cười kiêu ngạo.

- Vậy mà tu luyện độc công, may mắn bản tọa có thân bất độc bất xâm, nếu không thì thật sự có chút phiền phức!

Đế Thí Thiên tùy tiện ném sang một bên, dùng chân khí tiêu trừ kịch độc màu đen trên cánh tay. Tiếp theo, gã bắt đầu thu thập không gian giới chỉ của những người này. Đây toàn là cao thủ tiên thiên của ba đại thế lực, bất kỳ không gian giới chỉ nào đều có tài nguyên không tồi, tập hợp lại thì đó là một khoản tài phú xa xỉ.

- Ha ha… Thống khoái! Thống khoái! Ngạo Thiên, tập hợp Thú vương vệ đội có mặt, xử lý sạch những con rệp này cho lão tử!

Đế Thí Thiên sát khí lẫm liệt nói.

- Tuân lệnh!

Đại Địa Bạo Long Vương hưng phấn hô lớn. Y rống một tiếng, giống như là cự thú tiền sử mang theo mấy trăm Thú vương cấp năm đuổi về phía xa. Những con linh thú này giống như nước lũ mà diệt sạch những tên tán tu tới tham gia náo nhiệt.

- Chỉ là tán tu nhân loại mà thôi, không cần đuổi tận giết tuyệt chứ?

Ngao Vô Tình cau mày.

- Tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm, sinh tử do bản tọa quyết định, dù cho bọn chúng may mắn thoát được cũng phải làm chúng nhớ kỹ, cả đời cũng không dám tới lần nữa!

Đế Thí Thiên lộ vẻ dữ tợn nói, phối hợp với máu tươi trên người, thoạt nhìn phi thường tàn bạo, máu tanh.

- Ta vẫn càm giác làm vậy không được tốt!

Ngao Vô Tình lắc đầu, trong lòng xuất hiện vài phần bất an.

- Yên tâm đi, bản tọa tự biết!

Đế Thí Thiên cười cười, gã bay lên lưng một con linh thú cấp năm, để nó mang theo chính mình tuần tra bốn phía. Một khi phát hiện cao thủ nhân loại ẩn núp, kết quả tất nhiên là bị gạt bỏ hoàn toàn.

- Long Nữ tiền bối! Hoàng Đạo Minh Ước thật sự có lực ước thúc lớn như vậy sao?!

Lý Lân mở miệng hỏi.

- Không sai! Ngươi chưa tới tầng thứ này, đối với những chuyện này không hiểu nhiều lắm. Linh thú tiến vào Hoàng cấp phải độ qua thiên kiếp hóa hình, vượt qua biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay. Độ không qua thì háo thành tro bụi, tu hành ngàn năm tan biến trong chốc lát. Nhân loại tiến giai lên Hoàng cấp cũng phải độ thiên kiếp, chỉ là thiên kiếp của nhân loại thủy chung vẫn không lớn bằng linh thú. Độ nguy hiểm cũng không thể so với linh thú, điều này làm cho Hoàng Đạo Minh Ước không được nổi tiếng trong nhân loại. Cái gọi là thiên kiếp cũng chính là khảo nghiệm của thiên đạo đối với chúng sinh, thiên đạo vô tình, lấy thiên kiếp khảo nghiệm chúng sinh. Cao thủ hoàng cấp có thể mơ hồ cảm nhận được thiên kiếp tồn tại, càng có thể dùng nó để thôi diễn thiên cơ. Mỗi lần cảm ứng được thiên đạo, bất kể là có thôi diễn thiên cơ hay không thì cũng sẽ lưu lại ấn ký trong thiên đạo. Mà Hoàng Đạo Minh Ước là linh bảo đặc thù được căn cứ vào loại cảm ứng thiên đạo của vạn vật mà luyện chế ra. Không ai biết bản thể của linh bảo này ở nơi nào, nhưng một khi có người làm ra hành động vi phạm Hoàng Đạo Minh Ước, thi Hoàng Đạo Minh Ước sẽ thông báo với cao thủ Hoàng cấp ở khu vực gần đó. Mà trong đó, có khả năng rất lớn là thế lực đối địch, bởi vậy, mỗi lần Hoàng Đạo Minh Ước phát động, tất nhiên sẽ dẫn tới đại chiến giữa cao thủ Hoàng cấp, tạo nên nguy hại thật lớn.

Long Nữ trầm giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.