Tam Thái Tử

Chương 339: Chương 339: Lời khiêu chiến của Ngao Vô Ba (2)




Vô Tình, ngươi thế này là ý gì?

Lý Lân nhíu mày. Dung hợp Đế Thí Thiên không phải là đơn thuần dung hợp thể cự long thần thánh vào trong cơ thể, đồng thời ý thức và kí ức thuộc về Đế Thí Thiên cũng dung nhập vào thần hồn của Lý Lân. Có thể nó Lý Lân hiện tại tính cách hoàn chỉnh, kí ức cũng tăng lên rất nhiều.

Lúc này một luồng thần niệm quét tới, ngay sau đó một bóng người phá ngang không gian xuất hiện trước sơn cốc.

- Ngao Vô Ba!

Lý Lân sắc mặt trầm xuống, đã biết lão già này sẽ không bỏ qua, nhưng không nghĩ đến việc mình vừa ra ngoài thì hắn đã kiêu ngạo tìm tới tận cửa rồi.

- Thánh Long Vương, Ngao Vô Ba muốn khiêu chiếu với ngươi, tranh đoạt vị trí Thánh Long Vương Hắc Thủy Tùng Lâm.

Ngao Vô Ba cao giọng nói. Âm thanh của hắn vang vọng khắp Long Cốc, tất cả linh thú cấp cao đều nghe được. Sau đó túm năm tụm bảy hướng về khu vực này mà chạy nhanh tới. Mặc dù rất nhiều linh thú cấp cao đã biết Ngao Vô Ba muốn khiêu chiến Lý Lân, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, tất cả linh thú cấp cao vẫn không thôi khẩn trương. Thân là một trong số ít cao thủ Hoàng cấp của Hắc Thủy Tùng Lâm, Đế Thí Thiên và Ngao Vô Ba đều là nhưng sự tồn tại không thể thiếu, hơn nữa thắng lợi của cuộc chiến giữa hai bên cũng trực tiếp ảnh hưởng đến phương hướng phát triển của toàn Hắc Thủy Tùng Lâm.

- Ngao Vô Ba, ngươi xác định muốn khiêu chiến với bản vương?

Trên mặt Lý Lân lộ ra nét cười kì quái. Đúng là đang buồn ngủ thì có người tặng gối. Hắn vừa đạt được đột phá cực lớn, vừa đúng lúc cần một trận chiến đển thử thực lực.

- Đó là đương nhiên, dựa theo nguyên tắc thép của Tùng Lâm, bản tọa thân là Tử Kim Thần Long, chính là hoàng tộc hoàn toàn xứng đáng, tự nhiên có tư cách kế thừa vị trí Thánh Long Vương.

Ngao Vô Ba nói với vẻ đương nhiên.

- Ha ha! Lão tử không biết nguyên tắc thép gì của Tùng Lâm, nhưng lão tử biết nắm đấm lớn mới là đạo lý, đến đây!

Lý Lân không liếc mắt đến Ngao Vô Ba một cái, đạp ngang không gian lao ra khỏi Long Cốc trước. Long Cốc vốn là đại bản doing của Long Tộc Nhất Mạch Hắc Thủy Tùng Lâm, tất nhiên không thể đánh nhau ở nơi này. Còn may là lãnh thổ Hắc Thủy Tùng Lâm cực kỳ mở mang, bên ngoài Long Cốc càng có nhiều núi non hoang vu, một chỗ tùy ý cũng là nơi quyết chiến tốt nhất.

- Vương Nữ đại nhân, người không đi xem cuộc chiến sao?

Ngạo Thiên đến nơi này, nói với Ngao Vô Tình.

- Không đi! Đế Thí Thiên đã không là Đế Thí Thiên nữa!

Ngao Vô Tình thở dài sâu sắc, phức tạp nói, sau đó cô đơn trở về tiểu viện của mình.

- Có ý gì?

Để lại Ngạo Thiên mờ mịt không hiểu. Cùng lúc đó, một luồng áp lực kinh khủng từ bên ngoài Long Cốc truyền đến.

- Là Ngao Vô Ba!

Ngạo Thiên thần sắc biến đổi. Ở chỗ này có thể cảm nhận rõ rang hơi thể dao động của Ngao Vô Ba, nhưng lại không phát hiện được khí của Thánh Long Vương đại nhân. Chẳng lẽ Thánh Long Vương đại nhân bây giờ đã bị đánh bại rồi sao? Ngạo Thiên muốn đi xem, nhưng lại sợ bị vạ lây. Nhìn Hạc Vương hóa thành bản thể đang chuẩn bị cất cánh ở nơi xa, sắc mặt Ngạo Thiên lộ ra một tia vui mừng.

Bên trong một dãy núi cách Long Cốc trăm dặm, Lý Lân giằng co cùng Ngao Vô Ba. Trên đỉnh đầu Lý Lân lơ lửng một cây quạt nhỏ màu vàng, chính là Chiêu Yêu Phiên. Hiện tại Chiêu Yêu Phiên không gió mà động, áp lực Võ Hoàng cấp mà Ngao Vô Ba phóng thích dễ dàng bị thổi bay, không thể làm tổn thương Lý Lân một chút nào.

- Báu vật tốt!

Vẻ tham lam chợt lóe lên trong mắt Ngao Vô Ba. Nhưng không dám dung thần thức cướp đoạt.

- Đế Thí Thiên, ngươi tới thử lĩnh vực thiên phú của bản tọa!

Ngao Vô Ba muốn tốc chiến tốc thắng, thét dài một tiếng, dâng lực thần long màu đỏ lửa xung quanh người Lý Lân, sau đó một ngọn lửa màu tím xuất hiện từ hư không, phát ra sức nóng dữ dội. Với thân thể cường hãn của Lý Lân cũng cảm nhận được đau đớn.

Vù vù!

Lửa bành trướng mãnh liệt, lấy Lý Lân làm trung tâm, phạm vi mười thước hoàn toàn bị Tử Sắc Thiên Hỏa chiếm cứ, sau đó thiên hỏa cuồn cuộn, bao vây Lý Lân ở bên trong.

- Đây là Thiên Hỏa Thần Vực mà bản tọa vừa mới lĩnh ngộ, Đế Thí Thiên, mùi vị thế nào!

Mặc dù vô cùng tự tin với lĩnh vực của mình, nhưng Ngao Vô Ba không tự đại cho rằng thủ đoạn thế này đã có thể dễ dàng xử lý Lý Lân.

- Chút tài mọn mà thôi!

Âm thanh lạnh lùng của Lý Lân truyền đến, một thân ảnh màu vàng, bình tĩnh từng bước một bước tới. Tử Sắc Thiên Hỏa vừa đến gần Lý Lân đã bị hấp thu bởi Chiêu Yêu Phiên màu vàng trên đỉnh đầu Lý Lân.

- Thế này… sao có thể thế này!

Ngao Vô Ba thần sắc đại biến. Dù đã biết Tử Sắc Thiên Hỏa này không thể thiêu chết Lý Lân, nhưng Lý Lân đi ra dễ dàng thế này vẫn khiến Ngao Vô Ba bị đả kích mạnh.

- Không có gì là không thể. Ngươi dám khiêu chiến bản vương chính là ỷ vào lĩnh vực quái quỷ này à! Đáng tiếc, thứ này vô hiệu đối với bản vương.

Lý Lân không thèm để ý nói. Giống như lĩnh vực hỏa thiên mà Ngao Vô Ba tiêu hao mất ba phần thần lực để hình thành này cực kỳ vô dụng.

- Ngươi rốt cuộc là thứ gì, Tử Sắc Thiên Hỏa này cho dù là võ sĩ Hoàng cấp cao nhất không có phòng hộ cũng không thể nào kháng cự chỉ dựa vào thân trần.

Ngao Vô Ba thần sắc trở nên vô cùng nghiêm trọng.

- Ha! Làm sao ngươi biết Hoàng cấp cao thủ không thể kháng cự thiên hỏa, chẳng phải là liệt hỏa luyện kim thân, bản vương bản thể cường hãn, Kim Cương Bất Phôi, vừa khéo khắc chế thần thông gà mờ này của ngươi.

Lý Lân vẻ mặt trào phúng nói. Trào phúng thế này thiếu chút nữa đã chọc Ngao Vô Ba tức đến nổ phổi.

- Nhất định là cây quạt nhỏ màu vàng này, bản tọa sẽ đoạt lấy nó xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào.

Ngao Vô Ba không phải kẻ ngốc, sớm đã nhìn thấy cây quạt nhỏ màu vàng lơ lửng trên đầu Lý Lân không ngừng chớp động vào lúc thiên hỏa ở gần thân.

- Lắm lời, cho bản vương lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi đi!

Ngao Vô Ba nói không sai. Sở dĩ Lý Lân có thể bước ra từ thiên hỏa lĩnh vực dễ dàng thế này, ngoài bản thể cường hãn, Chiêu Yêu Phiên là một nguyên nhân rất lớn. Vừa vận dụng Chiêu Yêu Phiên khiến Lý Lân phát hiện một thần thông khác của Chiêu Yêu Phiên, đó chính là có thể miễn dịch thần thông thiên phú của linh thú, chỉ cần là chủng tộc linh thú dưới sự khống chế của Chiêu Yêu Phiên, bất kể thực lực mạnh thế nào, thần thông đáng sợ thế nào, Chiêu Yêu Phiên cũng có thể khắc chế dễ dàng.

Đối mặt với thế cục trước mặt, cho dù Ngao Vô Ba vạn phần không muốn, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn cận chiến. Một con thần long tứ trảo màu vàng tím dài mấy chục thước xuất hiện trên không trung chỗ núi non đã bị tàn phá. Đuôi rồng mạnh mẽ quất về phía Lý Lân.

- Cận chiến, vừa đúng lúc!

Lý Lân hổ gầm một tiếng, toàn thân người hiện đầy vảy vàng, đến trên mặt cũng không ngoại lệ, trên trán cũng xuất hiện một cặp sừng ngọc dài một thước, sau lưng phọt ra một chiếc đuôi rồng mạnh mẽ dài hơn ba thước, bản thể trong nháy mắt từ một thước tám tang vọt đạt đến hơn ba thước. Một luồng khí tanh tưởi máu thịt khủng khiếp hướng thẳng lên trời cao.

- Ngươi là quái vật gì!

Ngao Vô Ba sắc mặt đại biến. Bởi vì hắn phát hiện sau khi Lý Lân biến thân, thần lực trên người khủng khiếp giống như đại dương mênh mông. Khác với Hoàng cấp cao thủ bọn họ, sức mạnh của Lý Lân không tập trung chủ yếu ở đan điền và thức hải, mà tản ra khắp tứ chi bách hài. Đâu rõ ràng là trạng thái trước khi linh thú tiến hành hóa hình thiên kiếp.

- Khặc khặc! Đối phó với ngươi không cần hoàn toàn hóa thành nguyên hình, hình thái này là đủ rồi!

Thân hình Lý Lân phá nát hư không, trực tiếp xuất hiện trên cổ Ngao Vô Ba. Người ta vẫn nói đánh rắn đánh giập đầu, rồng tuy không phải là rắn, nhưng vị trí trọng yếu của nó cũng chính là khu vực này. Bởi vì nơi này hóa thành hình người cũng chính là cổ họng, một khi đánh trúng chính diện, cho dù là Hoàng cấp cao thủ cũng chết chắc.

Móng vuốt của Ngao Vô Ba chộp thẳng về hướng Lý Lân, lực trên đó đủ khiến một tòa núi tạo thành từ hắc thiết khoáng thạch tan thành bột mịn.

Một tiếng ầm vang lên, Lý Lân hai đấm cùng ra, một đấm đập vào long trảo mà Ngao Vô Ba vung tới , nấm đấm kia nện vào người Ngao Vô Ba.

Lão quái vật dù sao cũng đã sống không biết bao nhiêu năm, thực lực lại cực kỳ cường hãn, Ngao Vô Ba tránh được chỗ trọng yếu vào lúc nguy cấp nhất. Thoát được vận mệnh bị Lý Lân một đòn đánh chết.

Đấm này trực tiếp đánh Ngao Vô Ba bay ra ngoài, một tòa núi nghìn trượng bị đục thủng một cái lỗ.

Rống!

Một tiếng rồng ngâm, Ngao Vô Ba từ trong đống đá đổ nát phóng lên không trung. Chỗ bị đấm mơ hồ một mảnh máu thịt, lớp vảy chắc chắn lại không hề có chút lực phòng hộ khi đối mặt với mặt với nắm đấm của Lý Lân.

- Ngao Vô Ba, bản vương không thể không nói, vận may của ngươi quả là không tốt. Ngay lúc bản vương muốn lập uy thì xông đến. Ngươi tự tìm cái chết thì không thể trách bản vương thủ đoạn độc ác.

Khóe miệng Lý Lân lướt qua một tia cười lãnh khốc. Cả người trong nháy mắt biến mất lại xuất hiện, mà mỗi lần biến mất xuất hiện đều đánh bay Ngao Vô Ba, Ngao Vô Ba cực kỳ uất ức, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được vị trí Lý Lân di chuyển trong không gian, nhưng về tốc độ lại không thể bì kịp nên chỉ có thể bị động chịu đòn. Không qua bao lâu, thân rồng của Ngao Vô Ba đã vết máu loang lổ. Hỗn hợp máu tươi vảy rồng vỡ vụn văng tứ tung.

Ngao Vô Ba gào thét phẫn nộ, nhưng rốt cuộc cũng không có cách nào đối kháng với tốc độ của Lý Lân. Bất đắc dĩ, Ngao Vô Ba thu hồi thân thể khổng lồ, hóa thành hình người tác chiến với Lý Lân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.