Tam Thái Tử

Chương 369: Chương 369: Long Mạch thiên sư (1)




- Bản vương không hiểu cái gì gọi là yêu, nhưng nội tâm của ta nói cho ta biết, nàng là người mà ta thích, cũng là nữ nhân mà ta lúc nào cũng có thể dựa vào.

Thần sắc Lý Lân trở nên kiên định, ở một thế giới xa lạ, phải bỏ qua tất cả những chấp niệm kiếp trước, khiến cho bản thân hắn như được thoát thai hoán cốt, có thể theo đuổi cuộc sống của riêng hắn. Ở kiếp này, cho dù là võ đạo, hay nữ nhân, hắn đều thích, hắn đã không phải cái tên lính đánh thuê khổ sở vì tình Triệu Vô Cực nữa rồi, mà là kẻ có được thiên phú võ đạo mạnh mẽ, tu luyện nghịch thiên, Tam hoàng tử Đại Đường Lý Lân.

- Ngươi…

Đối mặt với sự bá đạo của Lý Lân, Triệu Ngọc Oánh không biết nói gì, trên dung nhan chỉ hiện lên sự ngượng ngùng.

- Chuyện của hai ta sau này hãy nói, hiện tại chúng ta phải bàn cách làm sao xử lý lão thái bà kia. Ta tuy không biết các người có tranh đấu thế nào, nhưng mụ ta quả thực đã chọc giận ta rồi. Cho dù không phải là vì nàng, ta cũng không bỏ qua cho mụ.

Từ lúc sống lại tới nay, Lý Lân cũng bị người ta đuổi giết nhiều rồi, lần này cũng không phải là chật vật nhất. Nhưng lại khiến cho hắn buồn bực nhất, hơn nữa thái độ của Triệu Ngọc Oánh càng khiến cho lòng hắn bốc lên một cỗ lệ khí.

- Không thể được, Trương trưởng lão tuy là nhân phẩm không ra gì, nhưng thực sự là Bát phẩm Võ Hoàng, ta và ngươi cho dù có liên thủ cũng không phải đối thủ của nàng ta. Ta đề nghị chúng ta tạm thời lánh đi, chờ thời cơ tới thì rời khỏi mảnh không gian này.

Triệu Ngọc Oánh không đồng ý việc Lý Lân muốn mạo hiểm, dù sao thì cấp bậc quá xa, nàng ta cũng hiểu rõ được sự chênh lệch của cảnh giới là sao. Tuy trong lòng thực không muốn thừa nhận, nhưng Lý Lân đã là nam nhân của nàng, nàng cũng không hy vọng hắn gặp phải chuyện không may.

- Bản vương cũng không có ngốc tới mức đi đối cứng với bà nương đó, nhưng không phải chuyện gì thực lực cũng có thể giải quyết được, bản vương không có bản sự lớn gì, nhưng nếu nói tới giết người thì chỉ sợ đại lục này không có mấy người tinh thông hơn ta.

Vẻ mặt Lý Lân tràn đầy tự tin, lần này hắn cũng không phải bốc phét. Kiếp trước khi chính phủ các quốc gia không chịu thừa nhận hắn là lính đánh thuê quốc tế, hắn đã nhận hạng mục huấn luyện còn tàn khốc hơn so với bộ đội đặc chủng của một quốc gia, là chương trình bắt buộc cho mỗi sát thủ. Hơn nữa Lý Lân còn ma luyện chính mình, kỹ thuật giết người đã thăng đến trình độ nghệ thuật, nếu không hắn cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà sáng tạo ra pháp môn che giấu khí tức được. Thực lực giữa hắn với Trương trưởng lão dù có khác biệt, nhưng cũng không phải là không có cơ hội. Dù sao ở trong không gian này Hoàng cấp cao thủ không hề thiếu, lại còn có một tên Độc Nhãn Cự Nhân thực lực sâu không thể lường nữa. Cũng không biết là bị nhốt bao nhiêu năm, thực lực cũng không còn nhiều lắm, nhưng lúc Lý Lân chạy trốn khỏi tên đó thì biểu hiện của hắn khiến cho Lý Lân cảm thấy tên này phải mạnh hơn cả Hoàng cấp cao thủ, thậm chí Lý Lân còn đoán rằng tên Độc Nhãn này là một cao thủ lánh đời, chỉ vì bị nhốt nhiều năm mà giai vị bị rớt xuống mà thôi. Nghĩ vậy, Lý Lân thấy đối phương đối với chuyện giết Bát phẩm Võ Hoàng cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

- Lại nói khoác rồi! Quên đi, chúng ta cứ rời khỏi nơi này trước đi, Trương trưởng lão bản tính đa nghĩ, có khi bà ta sẽ quay lại kiểm tra, chúng ta sẽ không thể nào chạy thoát dễ dàng như vậy đâu.

Triệu Ngọc Oánh đối với cái kiểu tự kỷ của Lý Lân cũng không biết nói sao, nhưng là một nữ nhân thông minh, nàng biết không nên tranh cãi cái vấn đề này với Lý Lân làm gì, nàng muốn rời khỏi nơi này là nhanh nhất.

- Được rồi! Đối phó với lão thái bà này thực sự phải dùng đến mưu kế đây!

Lý Lân gật đầu, xác định chuẩn phương hướng rồi chạy đi rất nhanh.

Gần nửa giờ sau, Lý Lân tiến tới một ngọn núi, giết chết một đầu Xuyên Sơn thú có thực lực Cửu phẩm Vương Tọa đang chiếm đóng ở đây, sau đó hắn mang Triệu Ngọc Oánh vào sào huyệt của Xuyên Sơn thú.

- Oa oa oa…! Lão thái bà chết tiệt, Viên gia gia với ngươi thế bất lưỡng lập.

Một trận gầm gừ từ trong huyệt động truyền đến, đám tiểu Xuyên Sơn thú yếu kém từ trong huyệt động lao ra ngoài, đưa ánh mắt to vô tội đầy vẻ sợ hãi nhìn vào trong. Một cỗ uy áp của Võ Hoàng bỗng dưng phóng ra khiến cho đấm Xuyên Sơn thú con bị đánh chết.

- Được rồi, được rồi! Không phải chỉ là mất đi thân thể thôi sao? Đối với đám hỏa linh các người chẳng khác nào cởi một đám xiềng xích ra, ngươi làm sao phải để ý đến mức đó chứ?

Lý Lân lạnh nhạt nói, chẳng quan tâm xem con Hỏa Viên đang lộn nhào, trợn mất trừng trừng bên trong Chiêu Yêu Phiên.

- Ngươi nói có vẻ dễ nhỉ, đây chính là thân thể ta phải hao tốn hai trăm năm mới luyện thành công. Giờ luyện lại thì biết đến bao lâu đây?

Hỏa Viên bi phẫn nói. Tất nhiên, sự thật có phải như lời con khỉ này nói không thì còn phải tranh cãi nhiều.

- Thì ra ngươi là hỏa linh, chả trách tự bạo nhiều lần mà vẫn bình yên vô sự, ta nghe nói Hỏa Viên đều xuất hiện ở xung quanh Thiên Hỏa, chẳng lẽ ngươi đã chiếm được một đóa Thiên Hỏa rồi sao?

Triệu Ngọc Oánh tò mò.

- Nàng cũng biết tới Thiên Hỏa sao?

Lý Lân kinh ngạc, Hương Lân là luyện dược sư nên biết cũng chẳng có gì lạ, Triệu Ngọc Oánh biết lại khiến cho Lý Lân có chút tò mò đối với thân phận của nàng.

- Đương nhiên, Thiên Hỏa chính là biểu hiện cho Thiên địa pháp tắc, phía trên còn ghi đầy đủ lại pháp quy. Ở trung vực có ghi chép lại, Thiên Hỏa lực không thể nào bị thôn phệ, cho nên ngươi đừng có cái ý nghĩ tìm Thiên Hỏa nhé. Ta khuyên ngươi vẫn nên quên đi, từ xưa tới nay, cao thủ muốn nhất bộ đăng thiên quá nhiều, nhưng kết quả cuối cùng lại chỉ có thể hóa thành tro bụi. Cho tới giờ vẫn chưa có ai có thể thành công thôn phệ được Thiên Hỏa, ngươi cũng nên tránh xa nó ra.

Triệu Ngọc Oánh lắc đầu.

Hỏa Viên lại trầm mặc không nói, Lý Lân phát hiện mỗi lần nói tới Thiên Hỏa, Hỏa Viên lại im lặng liền, điều này khiến cho Lý Lân có chút máy động, âm thầm ghi nhớ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

- Ta cũng không có cái can đảm đó, hơn nữa điều đó cũng không cần, bản vương nắm giữ võ đạo chi lộ của mình, làm sao lại phải ỷ vào ngoại vật.

- Vậy tiếp theo ngươi muốn làm gì? Ta thấy không bằng chúng ta cứ ở lại nơi này chờ mọi chuyện kết thúc nhé.

Triệu Ngọc Oánh đánh giá bốn phương, trên mặt hiện lên vẻ khá vừa lòng.

- Vậy không được, thật vất vả mới tới đây được, sao có thể lãng phí như thế. Bản vương biết thượng cổ tông phái này lai lịch lớn, ở trung ương hẳn là có bảo bối vô giá, ta và nàng không thể nào buông tha được. Huống hồ Trương trưởng lão phòng ngừa hai chúng ta lén lút chạy trốn, chắc chắn sẽ canh ở lối ra, chúng ta nếu như lợi dụng thời gian này tìm kiếm cẩn thận nơi này, có lẽ sẽ tìm được biện pháp đối với Trương trưởng lão đó.

Lý Lân lắc đầu, làm con rùa đen rút đầu hắn không làm được. Mặc dù lực lượng địch ta cách biệt, nhưng Lý Lân cũng sẽ nghĩ biện pháp để xoay chuyển thế cục, đó là sự tự tin của một lính đánh thuê, bản năng của một kẻ bao năm liều mạng trong sinh tử…

- Lão tử cũng muốn ngưng tụ thân thể lần nữa, nếu như trong động phủ có linh vật thủy chúc tính thì chúng ta tuyệt đối không thể buông bỏ được.

Hỏa Viên ở trạng thái như này thì không thể nào đi săn Đại tu la để lấy huyết đan được, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nơi động phủ này, mong rằng nơi này có vật dẫn thủy linh chi thể, như thế nó có thể dùng thủy dẫn hỏa, một lần nữa ngưng tụ lại thân thể.

Triệu Ngọc Oánh ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu nói:

- Được rồi, chẳng qua chúng ta càn phải cẩn thận, tận lực không xung đột với những Hoàng cấp cao thủ khác.

Lý Lân cũng gật đầu, mục đích lần này của hắn chủ yếu là tới xem bí mật của thượng cổ tông phái này, đồng thời có thể tạo nên vài lần chém giết giữa đám cao thủ Hoàng cấp, nếu có trừ bỏ được đám cao thủ Hoàng cấp của các thế lực lớn nơi Hắc Thủy vương thành. Chuyện hắn tiếp thu vương thành sẽ thuận lý thành chương, vô cùng có lợi. Nhưng không nghĩ tới đám thế lực lớn chưa có thấy thì chính mình đã chọc phải đại phiền toái rồi, cho dù không có Triệu Ngọc Oánh, Trương trưởng lão chỉ cần biết thân phận của hắn là cũng đủ để Lý Lân bị đem ra làm thịt rồi.

Đoàn người đi về mê cung dưới lòng đất, hương về phía sơn mạch hình long thủ mà bay đi. Ở một số nói khác, các Hoàng cấp cao thủ cũng không có tìm được gì nên cũng chạy về phía trung tâm không gian này.

Thứ được gọi là Thiên mạch, chính là linh mạch được thiên địa linh khí tạo thành lúc sơ khai, chẳng qua đến cuối của Thần Thoại thời đại thì phân ra làm bình thường linh mạch, phân tán vào trong thiên địa. Thiên mạch và linh mạch có sự khác biệt chính là linh khí linh mạch trong quá trình phóng xuất thì sẽ chậm rãi biến mất, mà Thiên mạch thì khác, nó có thể hấp thu thiên địa nguyên khí bổ sung cho chính mình. Thậm chí Thiên mạch còn có cơ hội sinh ra linh trí, hóa thân thành người, nếu có được một cái Thiên mạch làm sơn môn, có thể thấy được sự cường thịnh của thượng cổ tông phái này rồi.

Uỳnh uỳnh, đại địa đột nhiên rung động mạnh mẽ, cách Thiên mạch không xa đang bạo phát ra đại chiến của cao thủ Hoàng cấp đỉnh phong. Ảo ảnh thần miếu hoàng kim cùng hắc sắc trường thường đầy trời khiến cho đám người xung quanh sợ hãi, chỉ sợ hai người kia mà đánh quá lên thì khiến những người đang đứng xem như bọn họ ăn quả đắng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.