Tam Thái Tử

Chương 304: Chương 304: Luyện binh




Bản nguyên khí Tiên Thiên, chẳng lẽ là trong truyền thuyết cấu trúc thế giới, khí hỗn độn bất thành?

Lý Lân nhíu mày suy nghĩ sâu xa, nếu cuối cùng bản nguyên Tiên Thiên lại cũng chính là khí hỗn độn mà nói, vậy thì bây giờ ngay cả Tiên Thiên Nhất Khí quyết cũng sẽ không hoàn chỉnh, bởi vì tu luyện tới tầng thứ tư, luyện thần hoàn hư, luyện thành chẳng qua cũng chỉ là Tiên Thiên chí tôn thần khí. Căn cứ vào người đại thần thông đã sáng tác ra Tiên Thiên Nhất Khí quyết, người đã viết, chỉ cần tìm hiểu thấu suốt quy tắc chung, tất nhiên có thể thấy được công pháp diễn biến tiếp theo, cuối cùng sẽ luyện ra khí bản nguyên khai thiên tích địa.

- Hại bố mày! Tập đến nửa ngày Tiên Thiên Nhất Khí quyết, thế nhưng lại không hoàn chỉnh.

Lý Lân buồn bực, cơ sở tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí quyết chính là công pháp chủ tu của hắn, tiếp theo sau đó là phát sinh kim cương chân khí cùng ma khí biến dị dung hợp, cũng đều là căn cơ của Tiên Thiên Thuần Dương chân khí. Nếu là Lý Lân muốn thay đổi công pháp cũng không phải là không được, nhưng lại phải phế bỏ đi Tiên Thiên Thuần Dương chân khí mà mình đã vất vả tu luyện bấy nay, sau đó lại thay đổi tu luyện cơ địa công pháp. Lại bắt đầu từ tầng thứ nhất từng bước từng bước tu luyện lên, Tiên Thiên sơ cấp đối với một võ giả mà nói là tu luyện một khởi điểm mới, rất nhiều võ giả tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên đều phải chọn lựa từ bỏ công pháp bản nguyên để tu luyện lại một bộ công pháp mới hoàn chỉnh. Lúc này khi đã phế đi công pháp thì cũng giống như bắt đầu phải tu luyện lại từ đầu, vô cùng gian nan, dù sao thì thân thể cũng đã muốn đạt tới Tiên Thiên rồi, đối với võ đạo lý giải thì cũng bắt đầu cao xa, cho nên võ giả Tiên Thiên chỉ cần đến ba tháng hay là nửa năm là có thể đem công pháp mới tu luyện đến Tiên Thiên sơ cấp, bởi vậy đa số mọi người đều lựa chọn thay đổi công pháp sẽ rất tốt nếu ỏ cảnh giới này, điều này ở giới tu luyện đã trở thành một sự tình được ước định.

Đáng tiếc, Lý Lân mặc dù có tiện nghi là sư phụ Tư Đồ Thiên Xung rất hiểu đồng tử, nhưng Tư Đồ Thiên Xung là mới chỉ thu nhận hắn làm đệ tử, hoàn toàn chưa nói cho hắn biết nhiều về sự tình tu luyện. Trong hoàng thất lại càng không có người ra mặt dạy cho hắn, tất cả những tu luyện của hắn đều là hắn tự mình mày mò, cho nên hắn cũng hoàn toàn không rõ ràng còn có giai đoạn đổi mới công pháp này. Đến Tiên Thiên cảnh giới rồi, khả năng sống lâu của võ giả sẽ gia tăng lên gấp đôi, cho nên tự nhiên sẽ không để ý đến điều này, chỉ là nửa năm, dù sao thỉ một công pháp tốt có thể đem lại làm ít mà hiệu quả nhiều, nó làm cho con đường võ đạo của mình có thể đi xa hơn.

- Mẹ nó! Không nghĩ nữa. Dù sao thì hiện tại lão tử cũng chỉ mới tu luyện đến Tiên Thiên Nhất Khí quyết tầng thứ hai, khoảng cách đến tầng thứ ba đang còn cách xa vạn dặm, tự nhiên càng không cần lo lắng đến tầng thứ tư về sau.

Trong lòng Lý Lân hạ quyết định, bắt đầu an tâm từng điểm tửng điểm thể ngộ quy tắc chung của Tiên Thiên Nhất Khí quyết, sau đó kiên nhẫn làm mạnh mẽ đại Tiên Thiên Thuần Dương chân khí. Trong ma đao trấn áp đại lượng tinh khí võ đạo Lý Lân cũng không có sử dụng, nếu quyết định lấy Tiên Thiên Nhất Khí quyết làm công pháp chủ tu, tự nhiên không thể để cho những điều nhỏ nhặt này có thể áp trụ chủ thể.

Trước phủ viện Hán vương, một khu vực lớn trước sân đã được san bằng, hiện tại đã làm thành một diễn võ trường thật lớn. Trước kia thực lực phủ tổng đốc Đại Đường cũng đã lên bảng xếp hạng của Hắc Thủy vương thành, có làm cái sân lớn này thì cũng không coi vào đâu, đối với điều kiện ăn ở Lý Lân lại cũng không chú ý, mỹ quan cũng không bằng thực dụng, bởi vậy khi phủ binh Hán vương phủ được thành lập, Trương Hạo và mọi người liền nhanh chân lẹ tay lập nên diễn võ trường này.

Trên diễn võ trường, một thanh niên Hán tử trên thân cởi trần đang to tiếng gào thét, bóng dáng một đám người mặc quân trang Đại Đường trên người đang chật vật chạy qua chạy lại, điều làm cho mọi người rung động là, cả một đám những người này đều thở dốc, thở hồng hộc như trâu, như thế này thì còn làm sao còn có võ công cao thủ khí định thần nhàn.

- Tất cả nhanh một chút cho lão tử, các ngươi có phải là đàn ông hay không đấy, những người nào không có trứng thì cút đi cho lão tử nhờ.

Hán tử thanh niên lên tiếng gầm gừ cách đến mấy trăm dặm cũng có thể nghe thấy.

Ở một phía khác của Hán vương phủ, một đám cỏ được cải tạo thành một diễn võ đường loại nhỏ, trên cái tiểu võ đường này cũng có người thao luyện, nhưng mà cũng chỉ có khoảng hơn mười người, nhìn kỹ những người này thì phần lớn đều là eo nhỏ lưng thon, khi bước đi thỉ giống như cảnh liễu lung lay trước gió, thế nhưng lại đều mặc trang phục võ sĩ nữ. Nhìn kỹ trong những nữ binh này thì có cả Mạc Phi Linh và Ny Ny cô nương, chỉ có điều là trên mặt hai đại mỹ nữ này hiện tại không được nhẹ nhàng, trang phục võ sĩ trên thân người đều lấm lem bùn đất, đứng trước mặt các cô gái này là bốn nữ binh sắc mặt nguội lạnh, có lẽ là thực lực các nàng cũng không thật mạnh, nhưng mà trên người các nàng thì lại lăng liệt sát khí, không hề yếu hơn chút nào so với các nam binh bách chiến.

Ở trung tâm hai diễn võ đường này đều có một lương đình, Ngao Kim đang lười nhác nằm ở nơi đó, một bên người hầu của Hán vương phủ đang cẩn thận hầu hạ, đây là mệnh lệnh của Lý Lân. Để cho Cửu phẩm Vương Tọa Ngao Kim tọa trấn ở chỗ này, ai dám làm loạn liền xử.

Phốc! Một cái thân ảnh chật vật vọt vào lương đình, một tay túm lấy thứ đồ uống trong tay của Ngao Kim, đưa lên miệng uống luôn một hơi, tiếp theo thân thể mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất.

- Sảng khoái, con mẹ nó thực sảng khoái.

Người mới tới nấc lên một cái, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hưởng thụ.

- Lỗ mũi trâu, các giáo quan đang nhìn ngươi kìa.

Ngao Kim không có chút phật ý, thậm chỉ còn tốt bụng nhìn tiểu thiên sư Trương Hạo cả người cũng đảo trên mặt đất, xụi lơ giống như bùn.

- Khổ vậy! Điện hạ lại đưa đến giáo quan ma quỷ như vậy.

Trương Hạo buồn bực đứng lên, nhe răng trợn mắt đi lại phía đại võ đường.

- Trương Hạo, lại là ngươi một mình rời khỏi vị trí, phạt ngươi chạy xung quanh diễn võ trường mười vòng, hết ngày hôm nay không chạy đủ không được ăn cơm.

Giáo quan lớn tiếng hét lên, một đôi chuông đồng giống như mắt hổ gắt gao theo dõi gã.

- Giáo quan, chạy năm vòng thôi được không?

Trương Hạo cò kè mặc cả nói.

- Chạy hai mươi vòng, thiếu một vòng ngươi hãy đợi bản tọa ma luyện cho.

Giáo quan âm trầm nói.

- Không cần! Ta chạy là được chứ gì.

Trương Hạo thê thảm kêu lên, cả người lúc lắc chạy đi. Một tiếng cười vui sướng từ trong đám người truyền đến, tiếng cười vui sướng khi có người gặp họa.

- Mạnh Như Tùng, thấy người ta bị trách phạt như vậy ngươi vui vẻ lắm phải không? Ta thấy trời đang muốn cho ngươi biết cái gọi là tội liên đới. Các người hôm nay mỗi người chạy hai mươi vòng, thiếu một vòng lão tử sẽ cộng thêm mười vòng.

Hán tử thanh niên lớn tiếng nói, mọi người đều kêu rên lên nhìn về phía Mạnh Như Tùng đang đứng trong đám người, ánh mắt tràn đầy tức giận. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì hôm nay khẳng định là Mạnh Như Tùng phải vỡ nát mà chết không có chỗ chôn.

- Nhìn cái gì vậy, còn không chạy mau đi, lại tăng thêm mỗi người thêm mười vòng.

Hán tử cường tráng kia gầm lên như hổ, gần ba trăm người mặc dù tiếng oán dậy đất cũng có thể chỉ có chạy.

- Nhanh chút, mẹ nó sao mà giống như đàn bà vậy, lão tử thấy các ngươi hiện tại ngay cả đàn bà cũng không bằng.

Hán tử cường tráng kia vừa chạy vừa gầm lên, kết quả này làm cho mọi người thấy giống như mình là những con vịt đang bị đuổi, vì vậy bước chạy càng trở nên vô cùng chật vật.

- Phi Linh tỷ, quân đội Đại Đường đều huấn luyện như thế này hay sao?

Nhìn sang phía đối diện tiếng kêu rên không dứt, theo bản năng cái thân thể mềm mại của cô nương Ny Ny cũng phải phát lạnh.

- Quân đội khác của Đại Đường khẳng định là không huấn luyện như thế này, ta đã hỏi qua hai nữ giáo quan, loại phương thức huấn luyện này chỉ có trong các vệ sĩ của điện hạ, năm đó để huấn luyện vệ sĩ điện hạ tự mình chế định ra kế hoạch huấn luyện này, còn cái ma quỷ giáo quan đang gầm thét kia đúng là thân vệ đội trưởng của điện hạ từ khi đó.

Mạc Phi Linh nhỏ giọng nói.

- Trời ạ! Con người tư tư văn văn như điện hạ mà làm sao lại có thể nghĩ ra một kế hoạch huấn luyện tàn khôc đến như thế. Phong ấn thực lực võ đạo, tăng cường rèn luyện thân thể, nghe nói chờ đến khi cơ thể thích ứng với huấn luyện thực tại sẽ còn gia tăng phụ trọng trên người, như thế này thì có còn để cho người ta sống hay không?

Cô nương Ny Ny là thánh nữ do Lăng Tiêu các bồi dưỡng, trên hai bàn tay ngay cả nước mùa xuân cũng còn không dính, từ trước đến nay chưa từng làm gì sống chứ đừng nói gì đến phải thao luyện ở trong bùn lầy mà bơi lội, nếu chuyện này mà truyền ra khẳng định sẽ làm cho trưởng bối sư môn rớt vỡ mặt kính, sau đó sẽ vì thể diện của Lăng Tiêu tông mà gọi nàng trở về. Quay đầu lại nhìn thần sắc nghiêm túc thực sự của Mạc Phi Linh, trên mặt cô nương Ny Ny không khỏi lộ ra vẻ khâm phục, tưởng rằng Mạc Phi Linh được nuông chiều từ bé, lại còn là cao thủ Tiên Thiên, nhưng khi lần đầu tiên đối mặt với sân huấn luyện đầy bùn đất, Mạc Phi Linh lại là người đầu tiên nhảy xuống, cũng chính bởi vì có Mạc Phi Linh đi đầu, Ny Ny cô nương tuy rằng thấy thật là ghê tởm, nhưng toàn bộ kế hoạch huấn luyện vẫn được tiếp tục kiên trì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.