Tam Thái Tử

Chương 100: Chương 100: Miếu thần cự nhân tộc




Trong Hắc Thủy tùng lâm có một mảnh địa vực quỷ dị, bởi phạm vi vài chục dặm của nơi này đều là đất cằn sỏi đá. Ở nơi này, sỏi đá vô cùng nhiều, mà nhỏ nhất cũng cao mười thước, một ít hòn đá vẫn còn giữ nguyên vẹn được một ít đồ án hoa văn cũ kỹ, chỉ là nội dung những thứ hoa văn này đã bị năm tháng ăn mòn nên không thể nhìn ra được gì, nhưng chỉ khung cảnh suy bại nơi đây đã đại biểu nói lên đã từng có một nền văn minh bị suy tàn.

Ở một vùng biên giới của khu vực cằn cỗi, từ hư không bỗng xuất hiện một cái hắc động, một đạo thân ảnh mặc trên mình chiến giáp hồng sắc chân khí từ bên trong chật vật chui ra, hồng sắc chân khí tán đi để lộ ra hai thân ảnh.

- Oa…!

Bạch y nữ tử há mồm phun ra một ngụm máu tươi rồi xấu hổ gỡ cái tên Lý Lân đang quấn chặt lấy người nàng như là bạch tuộc ra.

- Lưu manh…!

Bạch y nữ tử khẽ cắn hàm răng trắng như ngà, một cước sút cho tên Lý Lân bay thẳng tới vùng đất sỏi đá kia, đâm đầu thẳng vào một tảng đá lớn.

Lý Lân hét lên một tiếng, triệt để tỉnh táo lại.

- Mẹ nó! Ngươi chơi trò gì thế?

Lý Lân chật vật bò từ trong đống đá ra, phẫn nộ hướng về phía bạch y nữ tử quát lên.

- Ngươi hỏi ta làm cái gì hả? Ngươi thích chết phải không?

Ánh mắt nàng ta sắc như đao, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

- Ta đương nhiên là không muốn chết, cũng vì do ngươi tự nhiên nhảy trong không gian thông đạo, khiến cho ta phản ứng trong vô thức thôi.

Mặt Lý Lân đỏ ửng lên, khi hắn được đưa vào trong không gian thông đạo, do sợ hãi nên ôm cứng lấy tay bạch y nữ tử, tay hắn vô ý nên cầm nhầm vào chỗ không nên cầm. Cử động có chút vô ý đó khiến cho bạch y nữ tử có chút loạn, thiếu chút nữa ngất đi trong không gian thông đạo. Giờ trốn ra khỏi không gian thông đạo nàng ta không có giết hắn là đã nhịn lắm rồi.

- Hỗn đản….!

Bạch y nữ tử thẹn quá hóa giận, dường như muốn xuất thủ giáo huấn hắn.

- Đợi chút đã, là ta sai. Nhưng ta bảo chứng là ta không có tà niệm nha.

Lý Lân cảm thụ được sát khí của nàng ta, gấp gáp nói.

- Ngươi nói ngươi không có tà niệm?

Sắc mặt nàng ta đỏ hồng, cũng không phải do chân khí phản phệ, mà là bị sự vô sỉ của Lý Lân làm cho tức giận. Trong không gian thông đạo, Lý Lân toàn thân dán chặt lên người nàng ta, hắn có tà niệm hay không thì nàng ta còn rõ ràng hơn hắn nhiều.

- Ách? Đó là phản ứng tự nhiên của thân thể mà, ngươi xinh đẹp như thế, vóc người như thế khiến cho nam nhân bình thường đều có phản ứng mà!

Nét mặt hắn liền đỏ hơn nữa, giọng nói cũng có chút bất an.

- Ngươi…

Nàng ta triệt để tức giận rồi, Lý Lân nói cái gì mà vóc người đẹp, chả khác gì đã sờ soạng thân thể nàng ta từ đầu tới cuối rồi a! Điều này khiến cho tận đáy lòng nàng ta đã bốc lên sát khí.

Lý Lân đầu đầy mồ hôi, thế nào mà càng giải thích thì nữ nhân này sát khí lại càng thịnh hơn đây? Nàng ta mà muốn giết hắn thì có muốn chạy trốn cũng không thể.

Bạch y nữ tử vừa lau mặt, đột nhiên thét lên, sau đó xoay người quay lưng đi.

Qua một lúc, thanh âm bạch y nữ tử lạnh lùng truyền đến.

- Ngươi thấy hình dáng của ta khi nào?

Lý Lân sững sờ, không rõ được bạch y nữ tử có tâm tư gì, vừa rồi còn bộ dạng muốn chém giết hắn, giờ thì quay ra hỏi hắn nhìn thấy tướng mạo nàng lúc nào.

- Lúc chạy trốn mà! Lúc đó ta bị dọa tới giật mình rồi.

Lý Lân thản nhiên nói.

Bạch y nữ tử xoay người lại, tầng khí bảo vệ trên mặt đã biến mất từ lúc nào, liền lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ, có chút non nớt. Với sự kết hợp khí chất cao thủ trên người nàng, rất dễ câu dẫn được lòng chinh phục của nam nhân.

Cho dù cũng đã nhìn qua vài lần, nhưng lần chính diện đối mặt này lại khiến cho trái tim Lý Lân nhảy nhót không ngừng.

- Ta thật muốn giết ngươi!

Bạch y nữ tử bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói có nhiều thêm một cỗ lạnh lùng.

- Ngươi giết ta thì không có ai lấy đồ giúp ngươi rồi. Chuyện vừa rồi xảy ra chỉ ta với ngươi biết, tuyệt đối sẽ không có kẻ thứ ba.

Lý Lân kiên trì giải thích, nữ nhân này thực không dễ chọc, Lý Lân sợ rằng nàng ta mà tức giận thì sẽ giết người diệt khẩu.

Vừa nhắc tới vật kia, sắc mặt nàng ta ngẩn ra, thần sắc vô cùng phức tạp nhìn hắn.

- Tốt, ngươi giúp ta lấy được thứ đó vào trong tay thì chuyện này coi như xóa bỏ, nếu không lấy được thì đừng trách ta độc ác vô tình.

Bạch y nữ tử cuối cùng cũng không hạ sát thủ nữa.

Lý Lân thở dài, biết rằng mình đã trốn được từ Quỷ Môn về rồi. Lúc trước hắn cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra, có lẽ là khi vào trong không gian thông đạo do sợ hãi nên hắn đã làm ra cử chỉ có chút khinh bạc. Lý Lân cũng không có nói khi hắn ôm lấy nàng ta thì sự hoảng loạn trong lòng liền triệt để biến mất. Cũng may nàng ta không có phẫn nộ tới mức choáng váng đầu óc, không thì hắn chỉ có thể ô hô ai tai mà thôi.

- Thứ chúng ta muốn tìm ở nơi này hả?

Lý Lân kinh ngạc nhìn phiến thổ địa sỏi đá trước mắt, nhất là những hòn đá đồ sộ đã ăn mòn theo năm tháng kia.

- Đúng thế, theo tin tức của ta thì nơi này chính là một di chỉ của cự nhân tộc, mà thứ mà chúng ta muốn tìm chính là ở trung ương thần miếu.

Bạch y nữ tử trả lời.

- Cự nhân tộc? Chẳng lẽ chính là mấy kẻ thân cao trăm mét à?

Lý Lân hiếu kỳ nói.

Bạch y nữ tử tức giận lườm hắn một cái rồi nói:

- Cự nhân tộc bình thường cao tầm mười đến hai mươi thước, ngoại hình khá giống nhân tộc. Nhưng cự nhân tộc với nhân loại không có quan hệ gì hết, thời thượng cổ khi mà bọn họ đang vào lúc huy hoàng nhất thì nhân loại vẫn còn đang phụ thuộc vào chủng tộc cường đại khác.

- Mười đến hai mươi thước, cũng rất là khủng bố nha, hiện tại còn có cự nhân nữa không?

Lý Lân như một đứa trẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi.

Bạch y nữ tử tuy không muốn để ý tới hắn nhưng không tài nào chịu nổi ánh mắt hiếu kỳ của hắn nên đành bất đắc dĩ trả lời:

- Trên thế gian này tự nhiên là không có. Nghe đồn là sau khi nhân loại quật khởi thì cự nhân tộc liền biến mất tăm hơi. Sau đó có biết bao chủng tộc thượng cổ cũng đồng dạng biến mất hoàn toàn. Có người cho rằng bọn họ đã tuyệt tử hết, có người thì nói bọn họ tránh né nhân loại nên di chuyển tới thập đại cấm địa. Nếu như những chủng tộc này mà còn tồn tại thì nhân tộc chúng ta không thể nào chiếm được phiến đại lục này dễ dàng như thế.

Lý Lân gật gù, đột nhiên hắn thấy bản thân đối với cái “Thần thoại thời đại” thời thượng cổ kia có hứng thú vô cùng.

Tốc độ của hai người rất nhanh, trong chớp mắt liền tiến nhập vào bảy tám dặm rồi. Trên đường đi toàn là nhưng căn nhà đã sụp xuống, dần dần có những bức tường cực lớn hiện lên phía trước.

- Nơi này chính là di chỉ thần miếu, vượt qua tường thành chính là lối vào thần miếu, mà đường vào cổ trận pháp ở đâu, thậm chí là cụ thể tác dụng của nó thì ta cũng không biết.

Nàng ta lên tiếng giải thích.

Lý Lân gật đầu, đột nhiên dừng bước, hỏi:

- Thực lực của ngươi hơn xa ta, lại còn có sát chiêu là không gian truyền tống phù, hẳn là không cần ta tới lấy đồ! Đại Địa Bạo Long đã bị cắt đuôi rồi, sao mà ta cứ thấy bản thân quá thừa rồi, ta muốn biết nguyên nhân.

Bạch y nữ tử cũng chả thèm nhìn hắn nữa:

- Ngươi ngây thơ quá đấy, ngươi cho rằng truyền tống phù có thể cắt đuôi được Đại Địa Bạo Long à? Chỉ cần chúng ta không ra khỏi khu vực này thì dù cho có truyền tống bao nhiêu lần thì cũng sẽ bị hắn phát hiện, bị đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, nơi này dù sao cũng là Hắc Thủy tùng lâm, là địa bàn của chúng. Thế nên đừng bao giờ coi thường thực lực của một vị vương giả linh thú.

- Cho dù như thế thì ngươi cũng có thể tự đi vào mà lấy đồ mà. Ta tin với loại truyền tống phù này thì thoát khỏi Hắc Thủy tùng lâm là chuyện quá dễ dàng…

Lý Lân vẫn không tài nào hiểu nổi, bởi một số quyết định của nàng ta khiến cho người khác quá ư là khỏ hiểu.

- Ngươi cho rằng không gian truyền tống phù là rau cải trắng muốn dùng sao thì dùng à?

Bạch y nữ tử tức giận nói:

- Chỉ có cao thủ cấp Võ Hoàng mới có thể cảm thụ được không gian ba động, mà muốn vẽ được không gian truyền tống phù thì còn cần tinh thông trận pháp. Riêng hai mặt hạn chế này thì phải biết không gian truyền tống phù trân quý ra sao! Huống chi không gian thần phù mà cao thủ Võ Hoàng làm có tính ổn định kém, rất dễ bị không gian loạn lưu xé nát, thế nên không phải vạn bất đắc dĩ thì không ai nguyện ý dùng không gian truyền tống phù đâu.

Lý Lân lại gật gù, nhưng trong lòng thì sợ hãi vô cùng với cái từ “xuyên qua không gian” này. Bởi nếu phù trong tay nàng ta mà kém thì hắn có lẽ đã phải tạm biệt cuộc đời rồi.

Lý Lân đi theo bạch y nữ tử vượt qua bức tường cao lớn đã sụp đổ, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt trấn trụ.

Phía sau bức tường là một mảnh sân rộng, trên sân có tới một trăm linh tám cây thạch trụ, mỗi cây đường kính quá trăm mét, chọc thẳng vào trong mây. Quỷ dị ở chỗ chính là không hề thấy được vết tích nào trên thạch trụ, tựa như nó là một khối núi hoàn chỉnh nhô ra từ trong mây vậy. Đi qua đám thạch trụ chính là một cánh cổng vòm đã sứt mẻ, chất liệu của nó cùng với thạch trụ kia giống hệt nhau, tỏa ra ánh thất sắc lưu ly. Phía trên thạch trụ và cổng vòm đều vẽ đầy các bức bích họa, nhờ có tường cao ngăn trở cho nên các bức họa không bị ăn mòn quá nghiêm trọng, có thể lờ mờ nhìn ra được nội dung của nó. Phía trên đó khắc họa hình ảnh một pho tượng ba đầu sáu tay, mang trên mình bộ chiến giáp tử sắc, sáu cánh tay phân biệt cầm đao, thương, côn, bổng, kiếm, kích. Trung tâm của bức bích họa chính là tên ba đầu sáu tay này, hắn đứng nơi đó dù không làm gì cũng toát lên một cỗ chiến ý xông thẳng lên trời.

- Đây là Chiến Thần mà cự nhân tộc tín ngưỡng, rất nhiều Tiên Thiên chủng tộc đều tín ngưỡng Chiến Thần, nhưng mà hình tượng Chiến Thần thì không giống nhau lắm.

Bạch y nữ tử giải thích.

Lý Lân gật đầu, thu liễm tâm thần, rồi hỏi:

- Trận pháp ở đâu? Sao ta không nhìn thấy chỗ nào dị thường hết?

- Có thấy ánh thất thải lưu ly ở cổng vòm đó không? Đó là do trận pháp sản sinh ra đó. Ngươi đừng có mà coi thường nó nha, chính ta lần trước cũng bị vây ở chỗ này đó.

Bạch y nữ tử trả lời, rồi hướng về cổng vòm đánh một quyền, ánh sáng lưu ly chợt lóe lên, liền dễ dàng trung hòa một kích kia của nàng ta.

Lý Lân thầm hít một hơi, một quyền kia của nàng ta có bao nhiêu lợi hại hắn đều rõ, chỉ là một kích tùy ý như vậy nhưng ma thú tứ giai chưa chắc đã có thể tiếp được. Thế nhưng cái cổng vòm thất sắc lưu ly này lại có thể dễ dàng hóa giải được.

- Trừ đánh vỡ lưu ly quang ra thì còn có cách nào đi vào không?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

Bạch y nữ tử lắc đầu.

- Ngươi rốt cục là muốn cái gì đây, tới đây rồi thì cũng nên nói cho ta biết chứ!

Lý Lân trầm giọng hỏi.

Bạch y nữ tử hơi chần chờ, gật đầu lên tiếng:

- Ở trong thần miếu tế tự có một toàn cốt sơn tạo nên từ hàng vạn hàng nghìn thi hài, ở trên đỉnh có một gốc cây mặt quỷ. Theo sự suy tính của một vị trưởng bối của ta thì hiện tại chính là lúc quỷ châu quả chín muồi, nên ta ắt phải lấy được nó.

- Quỷ châu quả?

Lý Lân ngạc nhiên, thứ này hắn tới giờ mới được nghe qua. Nhưng sinh trưởng ở nơi hài cốt chồng chất thành núi, không biết là cái dạng thiên tài địa bảo gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.