Tam Thái Tử

Chương 448: Chương 448: Ngàn dặm đuổi giết




Nhưng kẻ địch phân tán trốn chạy, Triệu huynh có thể đuổi kịp bọn họ sao?

Lâm Vũ Vi nói.

- Triệu huynh nếu đã ra tay, tất nhiên có chút phần nắm chắc, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ là được.

Trương Thanh bình tĩnh nói.

- Mấy vị tiểu hữu mời. Bản tọa chính là Tam Sinh Điện Hộ Pháp Thiên Đế thành Phùng Dương, lần này đến đây hy vọng kết bạn với mấy vị tiểu hữu.

Một âm thanh từ sau lưng mấy người truyền tới. Mấy người quay đầu lại, phát hiện không ngờ là Tam Sinh Điện Hộ Pháp Phùng Dương. Người trước đó mắt cao hơn đầu bây giờ vẻ mặt tràn ngập ý cười thân thiện.

- Phùng Hộ Pháp khách khí rồi. Chúng tôi chỉ là tán tu. Không nhận nổi lễ ngộ thế này của Hộ Pháp đâu!

Trương Thanh có chút sợ hãi. Đến Thiên Đế thành này cũng có thời gian nhiều năm rồi, cũng có thể xem là thấy hết ấm lạnh nhân gian của giới tu sĩ cấp thấp rồi, không có thực lực thì sẽ không ai thèm để mắt đến. Bây giờ thì khác rồi, trong đồng bạn của hắn đã có một nhân vật không thể xem thường. Đến cao thủ Võ Hoàng nói chuyện với họ cũng phải khách khách khí khí.

- Tiểu hữu quá lời rồi. Không biết mấy vị tiểu hữu có thể giúp ta giới thiệu vị bằng hữu vừa nãy kia không. Tam Sinh Điện chúng tôi hy vọng kết bạn với vị bằng hữu kia.

Phùng Dương vẻ mặt tương cười, trong lòng khó chịu không nói ra, nếu không phải tên tiểu tử kia đại phát thần uy. Bản thân đâu cần cùng mấy tên tán tu lá mặt lá trái thế này.

- Chúng tôi không thể làm chủ thay Triệu huynh, kính xin Hộ Pháp tiền bối chờ cho một lát!

Trương Thanh nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, cũng tỏ vẻ mặt tươi cười nói.

Nhưng thật ra Phùng Dương có chút kinh ngạc, tên mập này cũng có chút long dạ, đối diện với mình không ngờ còn có thể điều chỉnh cảm xúc, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

- Không biết chư vị có thể giúp ta giới thiệu giới thiệu vị tiểu hữu kia không?

Phùng Dương rốt cuộc cũng nói ra mục đích của chuyến đi này.

- Điều này tất nhiên được, vị huynh đệ kia họ Triệu, tên Vô Cực. Vừa mới đến Thiên Đế thành không lâu. Về phần xuất thân lai lịch thì không phải chúng tôi có thể biết được. Tiền bối nếu có khó hiểu, có thể gặp mặt hỏi rõ sau đó.

- Triệu Vô Cực?

Phùng Dương nhăn mày, trong long cân nhắc trong các cao thủ thanh niên danh chấn đại lục căn bản không có cái tên Triệu Vô Cực này, chẳng lẽ người này che giấu tên thật hay trước đó là cao thủ ẩn nấp không xuất hiện?

- Đa tạ mấy vị. Bản tọa còn có việc, sau này lại đến quấy rầy!

Phùng Dương chắp tay cười, lui về đội ngũ của Tam Sinh Điện.

- Thế nào?

Phùng Hưng Hải trầm giọng hỏi.

- Người này tên Triệu Vô Cực, vừa đến Thiên Đế thành không lâu, chắc hẳn là do Thần Ma học viện khai viện nên đến. Về phần lai lịch cụ thể khác thì không rõ.

Phùng Dương lắc đầu nói. Ở Thiên Đế thành mỗi năm xuất hiện loại thiên tài không có lai lịch này không ít. Hầu hết đều là đệ tử của những cao thủ thành danh hoặc hạch tâm đệ tử do đại thế lực bồi dưỡng ra. Trong mắt Phùng Dương, Lý Lân có thực lực thế này thì xuất thân cũng sẽ như vậy.

- Nói với đệ tử trong điện, người này không được đắc tội. Thực lực thế này có rất nhiều khả năng sẽ gia nhập nội viện Thần Ma học viện.

Phùng Hưng Hải trầm giọng nói.

Phùng Dương gật đầu, hắn hiện tại làm sao còn có chút tâm tư xấu nào, vua không thấy Lục phẩm Võ Hoàng đều chết trong tay hắn.

Thượng Quan gia và Cung gia động tác cũng không chậm, đáng tiếc là bọn họ ngoài việc biết Lý Lân tên Triệu Vô Cực, ngoài ra cũng không có tình báo hữu dụng nào khác.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trải qua chuyện Lý Lân đại sát tứ phương, những người khác cũng không còn tâm tư tiếp tục tranh đấu. Tất cả mọi người đều đang kiên nhẫn chờ đợi ba ngày sau trận pháp bắt đầu.

Trong rừng, Lý Lân tùy tay bóp vỡ đầu của một cao thủ gia tộc Tây Môn, cả người trong nháy mắt di động không thấy nữa. Kiếp trước Lý Lân vốn xuất thân sát thủ nên tự nhiên tinh thông truy tung ẩn núp, huống chi có loại dị bảo có thể tùy ý xuyên qua không gian như Lục Mang Tinh, đuổi giết những tên đệ tử gia tộc Tây Môn cao nhất chẳng qua sơ cấp Võ Hoàng thì lại càng đơn giản.

- Tên thứ bảy!

Âm thanh của Lý Lân lãnh khốc, không hề có chút dao động trước lời cầu xin của người bị giết. Có lẽ những người này chưa từng phạm qua tội ác lớn nào, nhưng bọn họ là người của gia tộc Tây Môn, không giết bọn họ sẽ để lại tai họa ngầm cho chính mình.

- Còn ba người cùng với tên lão quỷ Tây Môn Bắc Phong!

Khóe miệng Lý Lân tràn ngập thần tình thị huyết. Chuyện hắn đã quyết tâm thì tuyệt đối sẽ không có chút thay đổi nào. Trong khoảnh khắc động thủ hắn đã tuyên bố sự diệt vong của những người gia tộc Tây Môn này, bởi vậy lặng lẽ hạ thủ đoạn trên người những người này.

- Người thứ tám chãy thật nhanh!

Một lần nữa xuyên qua hư không, di động hướng về nơi bản thân cảm nhận được hơi thở dao động. Lý Lân lưu lại trên người những người này một ít lực không gian không thể phát hiện. Đây là sức mạnh thuộc Lục Mang Tinh, đến Tây Môn Bắc Phong cũng không thể phát hiện, huống chi những đệ tử gia tộc Tây Môn thực lực yếu kém hơn vô số lần. Đây cũng là nguyên nhân giúp hắn có thể liên tiếp bộ sát bọn họ trong ma thú tùng lâm nguy cơ tứ phía.

Ở phương Tây Nam cách chỗ Lý Lân mười dặm, một người trung niên tóc bạc ngã xuống trong vũng máu, trước người gã có một ma thú cấp thứ tư đang trọng thương sắp chết. Khi Lý Lân từ trong hư không chạy ra, nhìn thấy tình huống này rõ ràng có chút ngây người.

- Người này chắc là thiên ky sư trong gia tộc Tây Môn! Không ngờ lại chết ở nơi này.

Lý Lân nhăn mày, lúc hắn đánh lén Tây Môn Bắc Phong thì chính người trung niên tóc bạc này mở miệng nhắc nhở. Lại cộng thêm bộ dạng chưa già đã yếu, Lý Lân làm sao không biết đây là kết quả của thiên ky phản phệ. Phiền toái của thiên ky sơ Lý Lân biết rất rõ, do đó người trung niên tóc bạc từ lúc bắt đầu đã là người hắn nhất định phải giết. Không ngờ hắn còn chưa động thủ, người trung niên này đã chết ở nơi đây.

Tiện tay cầm lấy túi không gian của người trung niên, lại một chưởng đập nát của ma thú cấp bốn, lấy ra một quả ma tinh màu vàng đất. Thân hình Lý Lân thoáng cái đã biến mất không thấy, tiếp tục truy kích những người gia tộc Tây Môn khác.

Sau nửa canh giờ, phía dưới thi thể tóc bạc lạnh như bang kia đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, nhìn bộ dạng không ngờ giống hệt thi thể tóc bạc đang nằm trên đất. Nếu Lý Lân ở đó e là cũng phải giật mình, không ngờ thế giới này còn có loại thần thông thoát thân quỷ dị thế này.

- May mà ta có thế thân đỡ nạn, nếu không lần này thật sự là lành ít dữ nhiều rồi.

Người trung niên tóc bạc hơi thở cực kì mong manh. Hắn liếc nhìn thi thể dưới đất một cái, tùy tay thu nó lại. Cả người thay đổi phương hướng, nhanh chóng thoát đi.

Sau khi Lý Lân xử lý xong đệ tử thứ mười của gia tộc Tây Môn, mặt trời của ngày thứ hai đã bắt đầu dâng lên.

- Được rồi, bây giờ giải quyết những phiền toái này, nên đến phiên Tây Môn lão quỷ rồi!

Bất tri bất giác hắn đã truy đuổi ra ngoài khoảng cách ngàn dặm, bây giờ Kim Cương chân khí trong người cũng đã gần như khôi phục hoàn toàn. Lý Lân cảm thấy đã đến lúc xử lý Tây Môn Bắc Phong, giải quyết lão già không biết xấu hổ kia.

Cảm nhận cẩn thận lực không gian Lục Mang Tinh, trên mặt Lý Lân lộ ra một chút ngạc nhiên, sau đó xoay người hướng về nơi Thượng Cổ động phủ xuất thế.

- Lão già kia không chết lại không trốn chạy, còn tiềm phục ở gần Thượng Cổ động phủ!

- Lý Lân có chút giật mình, nhưng ngẫm lại cũng bội phục sự gian xảo của Tây Môn Bắc Phong. Bởi vì nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất. Nếu Tây Môn Bắc Phong chạy trốn về hướng Thiên Đế thành. Tính không kĩ thật sự bị Lý Lân đuổi theo đánh đến chết. Lão hiện tại thân bị trọng thương, lại mất một tay, không còn dung khí giao chiến chính diện với Lý Lân.

Khi Lý Lân trở lại sơn mạch nơi Thượng Cổ động phủ, vẫn bị tình huống trước mắt làm cho giật mình. Vì dưới quầng sang hội tụ rất nhiều người, hầu hết đều là tán tu, cũng có một ít tiểu thế lực phục sức đồng ý, thực lực không tệ lẫn trong đó.

- Không ngờ lại có nhiều người thế này biết được tin tức, tiếc là lục đại thế lực còn tưởng rằng lần biến mất này vô cùng bí ẩn!

Lý Lân nhìn những người của tứ đại thế lực khoanh chân ngồi nơi sườn núi, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng khi thấy người gặp họa. Tán tu tuy bị người của đại thế lực xem thường, nhưng có cái gọi là rồng có đường rồng, chuột có đường chuột. Tán tu tuy là không nhập lưu, nhưng tin tức của họ cực kì linh thông, rất nhiều tin tức Thượng Cổ động phủ xuất thế đều không che giấu được ánh mắt của tán tu. Cũng có rất nhiều tán tu vận khí tốt trong những lúc Thượng Cổ động phủ xuất thế này đạt được lợi ích, từ đó trổ hết tài năng, trở thành cao thủ một phương.

Ngoại trừ tán tu tin tức linh thông, cũng có rất nhiều đại thế lực khi có được tin tức sẽ đồng thời cố ý vô tình tiết lộ cho tán tu biết, xem tán tu như chuột bạch dò xét Thượng Cổ động phủ. Dù sao bên trong Thượng Cổ động phủ xuất thế cũng có rất nhiều nguy hiểm chưa biết được, có tán tu lót đường thì họ có thể giảm được nhiều tổn thất. Dù sao thứ tốt thật sự xuất thế thì tán tu làm sao tranh giành nổi với thế gia tông phái thực lực lớn mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.