Tam Thái Tử

Chương 707: Chương 707: Người khiêu khích phủ lĩnh chủ.




Lý Lân gật gật đầu hỏi:

- Khi nào thì y tới?

Ngô Mẫn Đức lắc đầu nói:

- Ta cũng là chỉ dùng bí pháp thông tin cho y, đến khi nào thì y đến nơi, điểm ấy ta cũng không rõ ràng.

- Lấy thực lực cường giả bán Thần cấp mà nói, nếu như muốn thì chỉ sợ lão đã sớm đến rồi, nếu lão không lộ diện hiển nhiên là đã biết việc này có nguy hiểm, chúng ta đi thôi, chờ đợi thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Nghe lời của Lý Lân Ngô Mẫn Đức gật gật đầu, có thể đạt tới được trình độ cường giả bán Thần cấp, mỗi người đều là người có số mệnh bất phàm. Nếu trước đây Ngô Mẫn Đức không phải do quá khinh địch, chưa chắc đã không thể dự cảm trước được nguy cơ, cũng sẽ không khinh địch trong chiến đấu để cho Lý Lân đánh cho bị thương nặng, hiện tại ngay cả mình đều đã phải tiến vào rồi.

Một canh giờ sau, thực lực của Ngô Mẫn Đức bắt đầu khôi phục, sau một nửa ngày thì khôi phục tu vi bán Thần cấp, đối với loại kết quả này Ngô Mẫn Đức tự nhiên dâng lên một tâm tư khác. Đáng tiếc gã đã đánh giá thấp khế ước chủ tớ Lý Lân hạ , ý niệm này vừa dâng lên trong đầu gã thì bên trong thần hồn vô hình trung sinh ra một luồng khí hủy diệt, hơi thở này phát sinh ra kỳ lạ dị thường, có khả năng cắn nuốt được thần hồn làm cho Ngô Mẫn Đức vạn kiếp bất phục, kết quả này dọa cho Ngô Mẫn Đức cũng không dám có chút di động nào nữa, cả người đành phải thành thành thật thật làm nô bộc cho Lý Lân.

Tần Tuyết Linh lại đi ra, tốc độ ba người so với lúc trước nhanh hơn vô số lần, chưa đến ba ngày ba người đã bước vào lãnh địa Hỗn Loạn Lĩnh.

Lý Lân cũng không lập tức trở về Vô Cực thành, mà hạ xuống nơi lập nghiệp đó là Yển thành trước. Thời gian Lý Lân rời khỏi Yển thành cũng đã khá lâu, nhưng mà Yển thành biến hóa thật lớn, quy mô thành trấn so với lúc trước lớn hơn gấp mười mấy lần, tuy rằng còn chưa có thể coi là siêu cấp thành thị, nhưng cũng đã là một thành phố có quy mô của một thành thị hàng đầu, lấy thực lực của đoàn người Lý Lân, thần thức đảo qua là có thể xem qua toàn bộ Yển thành, nếu không làm được như thế thì cũng sẽ chẳng có ý tứ gì.

Tâm tình tốt của Lý Lân cũng không duy trì được bao lâu, khi hắn bước vào một tửu lâu lớn nhất Yển thành thì lập tức được mọi người truyền đến những tin tức làm hấp dẫn tâm thần.

- Nghe nói hiện tại Vô Cực thành đang nghênh đón một đoàn người khiêu chiến, có cao thủ vạn tộc thượng cổ, cũng có cường giả của các lĩnh vực khác, những người này chỉ mặt gọi tên muốn khiêu chiến lĩnh chủ đại nhân, tạo ra cho Vô Cực thành một phiền toái thật lớn.

Một tán tu cấp Võ Hoàng trầm giọng nói.

- Ta cũng nghe nói, lúc trước Thần Thiên Tông xuất động vài vị cường giả bán Thần cấp nghênh chiến, đáng tiếc đều đã thất bại, trận tiếp theo tông chủ Thần Vọng Ngữ tự mình ra tay, đây chính là một trận chiến sôi nổi hiếm có, chúng ta nhất định phải đi xem xem.

Một vị tán tu khác hưng phấn nói.

- Hiện tại toàn bộ cao thủ Hỗn Loạn Lĩnh đều tập hợp về Vô Cực thành, đều muốn nhìn một chút xem người phủ lĩnh chủ rốt cuộc ứng đối như thế nào, nhưng ta nghe nói người khiêu chiến lần này trong đó có người đã từng đánh thắng phủ lĩnh chủ, đánh cho phủ lĩnh chủ không dám ứng chiến.

Một vị tán tu cất tiếng nói.

- Vị huynh đài này ngươi cũng đã biết, những người này lai lịch ra sao chứ? Làm càn như thế chẳng lẽ lại không sợ lĩnh chủ đại nhân xuất động đại quân tiêu diệt bọn họ sao?

- Đây là ngươi không hiểu, đối phương đến đây là tiên lễ hậu binh, cùng với phủ lĩnh chủ đã ký kết minh ước hòa bình, sau đó thông qua cao thủ luận võ làm suy yếu uy vọng của phủ lĩnh chủ, nếu phủ lĩnh chủ mà thật sự thất bại, như thế không phải dễ dàng thông qua đại chiến tích lũy ảnh hưởng rất lớn đến lòng dân. Một điểm trọng yếu nhất, đối phương lên tiếng khiêu chiến lĩnh chủ đại nhân thực lực cũng không mạnh, nếu như là cầm binh tác chiến chỉ sợ không có người là đối thủ của lĩnh chủ đại nhân.

Một vị tán tu trầm giọng nói.

- Đúng vậy, lĩnh chủ đại nhân chính là quân thần chuyển thế, cầm binh tác chiến thiên hạ vô song. Ta muốn nói phủ lĩnh chủ cũng không cần phải khách khí với những người này, trực tiếp xuất động quân đoàn Bất Tử , tạo thành binh trận tiêu diệt bọn họ là được.

- Trước đây ta có nghe được một tin tức nho nhỏ, nói lĩnh chủ đại nhân căn bản là không ở Hỗn Loạn Lĩnh, đây hết thảy là xử lý của Châu trưởng sử.

Lại có một vị tán tu khác ra nhập cuộc thảo luận, tuy rằng theo như lời bọn họ đại bộ phận cũng chưa dùng.

- Theo như những hành vi trước đây của phủ lĩnh chủ mà nói, hẳn là chưa đến thời điểm cuối cùng thì người sẽ chưa xuất hiện, ngươi cứ chống mắt mà, nếu trận chiến này Thần tông chủ bại trận, phủ lĩnh chủ tất nhiên sẽ áp dụng thủ đoạn.

- Bản thân ta rất muốn nhìn xem, lĩnh chủ đại nhân sẽ làm như thế nào?

Một vị tán tu hưng phấn nói.

- Di? Người vừa mới ở bàn bên cạnh kia đâu rồi? Như thế nào mà nháy mắt đã không thấy tăm hơi?

Vị tán tu thứ hai mê man cất tiếng nói.

- Chẳng lẽ ba vị vừa rồi là võ giả mạnh hơn chúng ta? Trời ạ, thế giới này là thế nào, những thứ siêu cấp cao thủ này như thế nào mà lại mọc lên như một đám nấm vậy, dựa vào thực lực Võ Hoàng trung kỳ, lúc trước gã lớn nhỏ gì cũng còn là một nhân vật, vậy mà giờ đây đến một cái rắm cũng không phải.

- Đừng quản nữa, ăn cái gì đó đi, ăn cơm chiều xong chúng ta sẽ đi tới phủ thành chủ xem, nghe nói nơi đó đã từng là chỗ ở của lĩnh chủ đại nhân, sau đó chúng ta sẽ cố gắng toàn lực chạy tới Vô Cực thành để xem vở tuồng phấn kích, cường giả bán Thần cấp khiêu chiến.

Một vị tán tu trầm giọng nói.

Bọn họ đã không biết rằng, câu chuyện của bọn họ đã đem đến cho Lý Lân rất nhiều tin tức hữu dụng, cũng khiến cho Lý Lân không còn có tâm tư du ngoạn nữa, hắn rất nhanh tiến về phía Vô Cực thành.

Trên không Vô Cực thành bao phủ ánh sáng vàng vô tận, một người thanh niên áo trắng ngửa mặt lên trởi quan sát hết thảy nơi này, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười tà ác, quanh thân hơi thở lượn lờ thoạt nhìn phiêu nhiên như tiên, nhưng trên thực tế lại cảm nhận tràn đầy từng trận tà ác khó nói được

- Tốt, lực số mệnh nồng đậm, phủ lĩnh chủ này không đơn giàn đâu, vậy mà có thể tụ tập khí vận công đức lực như thế, đợi một thời gian nữa cho khí thể phát triển này đi xuống đã, lúc đó mới có khả năng khống chế ngăn cản.

Thanh niên áo trắng cười quỷ quái nói, sau đó lắc mình một cái bay về một cái đấu trường thật lớn phía ngoài cửa phủ lĩnh chủ

- Lĩnh chủ không ở tại đó, toàn bộ Hỗn Loạn Lĩnh đều thiếu khuyết lực lượng có thể khiêu chiến.

Thanh niên kia hạ xuống bên cạnh diễn võ trường, nhìn tông chủ Thần Thiên Tông Thần Vọng Ngữ tác chiến cùng với một trung niên ục ịch. Cái chính là tình hình chiến đấu lại gian nan một cách không ngờ, cảnh giới của đối phương tương đương với Thần Vọng Ngữ, nhưng lực lượng ra tay nhiều hơn Thần Vọng Ngữ rất nhiều, cũng chính là do nguyên nhân này mà Thần Vọng Ngữ ngược lại lại phải nhận áp chế.

Một tiếng ầm vang, song phương ầm ầm đẩy ra, sắc mặt Thần Vọng Ngữ vô cùng khó coi, bởi vì trên mặt của y có một cái dấu màu đỏ cực lớn, vừa ở trong một nháy mắt đối oanh, đối phương vẫn còn dư lực cho mình một cái bạt tai, dựa vào thực lực võ đạo của Thần Vọng Ngữ, một cái bạt tai mặc dù dùng đủ khí lực cũng không thể làm tổn thương được y, đây là một sự nhục nhã trắng trợn.

- Vô liêm sỉ.

Thần Vọng Ngữ phẫn nộ, một gậy chìm nổi ầm ầm ra tay, ba ngàn tơ trắng trong nháy mắt đại phóng, giống như ba ngàn cây mâu hung hăng đâm về phía đối thủ ục ịch kia.

- Phách thiên thủ.

Cao thủ ục ịch đột nhiên hét lớn, bàn tay béo thô ngắn hung hăng chụp về phía ba ngàn mũi thương, máu tươi văng ra khắp nơi cũng không thấy xuất hiện như dự liệu, ba ngàn cây mâu oanh kích vào trong bàn tay lớn vậy mà ầm ầm bị chụp cong, bàn tay to màu trắng vậy mà không có bị thương một chút nào, giống như ba ngàn mũi mâu kia chỉ là ảo giác, vẫn chỉ là tơ trắng mềm mại bình thường.

Nhìn thấy hiệu quả của Phách Thiên thủ, trên mặt cường giả ục ịch kia lộ ra một nụ cười lạnh, hai tay ầm ầm xuất ra hai cái Phách Thiên thủ thật lớn, hung hăng chụp về phía Thần Vọng Ngữ.

Một tiếng ầm vang, bụi bặm cuồn cuộn, Thần Vọng Ngữ bị oanh bay ra ngoài, cả người đã ngã văng ra bên ngoài quầng sáng, điều này biểu thị chiến đấu đã thua.

- Còn có người khiêu chiến nữa không? Hỗn Loạn Lĩnh các ngươi đều là những kẻ nhu nhược sao? Ngay cả lão tử khiêu khích mà cũng không dám tiếp.

Đối phương kiêu ngạo cười to, hiển nhiên kết quả này làm cho gã có chút cuồng vọng, các cao thủ phe đối phương đều lớn tiếng hoan hô, tiếng cười nhạo Hỗn Loạn Lĩnh vang lên không hề dứt.

Mắt không nhìn thấy có người tham gia, trên mặt cao thủ ục ịch lộ ra một vẻ thất vọng, cái gì chó má tông chủ siêu cấp Thiên Tông, chút thực lực ấy cũng dám cầm rìu mà múa trước cửa Lỗ Ban.

Nhưng vào lúc này, một cái chân to đột nhiên từ trên hư không đạp xuống, đạp bay cao thủ ục ịch đang cười khoa trương, không biết là vô tình hay cố ý, người vừa ra một cước này nếu không lầm thì vừa vặn bạt tai trên mặt cao thủ ục ịch, thậm chí lực đạo kinh khủng kia đã đánh bay cả người gã ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.