Tam Thái Tử

Chương 541: Chương 541: Người Tinh Linh tộc.






Hộ bộ thượng thư rất đau đầu, y không biết do nguyên nhân gì mà khiến cho tiểu tử này khó ứng phó như vậy. Lúc trước cũng vì một khoản tiền đánh cuộc này, những đại lão trong triều đình như bọn họ đã có không ít tranh luận, thậm chí có người còn đưa ra ý kiến điều động cao thủ Võ Tôn ám sát Lý Lân, đáng tiếc tất cả những điều này còn chưa xác định chấp hành, Lý Lân đã đến trước, đòi tiền đánh bạc.

- Ba ngày sau, tất cả tinh thạch đều phải đưa tới, nếu chỉ thiếu một viên, ta sẽ đập nát nha môn bộ hộ của ngươi.

Lý Lân lớn tiếng nói.

Thượng thư hộ bộ bực tức, chòm râu bạc rung lên, chỉ thiếu chút nữa thì đã không nhịn được, điều động quân đội diệt cái đồ khốn kiếp, vô pháp vô thiên này.

Nếu là trước khi gặp Bích Lạc Hoàng, Lý Lân tuyệt đối sẽ không hành động như thế, dù sao thì tiền đánh cuộc nếu để qua hai tháng tổng cộng có thể đạt đến con số hàng nghìn, cho dù là cuối cùng thì vẫn là Bích Lạc Hoàng triều trả tiền, nhưng cũng không thế thống khoái như thế mà trả ra tinh thạch. Nhưng mà bây giờ thì không giống như trước đây nữa rồi, Lý Lân đã cảm nhận được nguy cơ từ Bích Lạc Hoàng, mặc dù nguy cơ này cũng mới chỉ là suy đoán của riêng hắn, mà thực ra cũng chưa có một căn cứ chính xác nào, nhưng mà cũng không phải là do Lý Lân đã không đối đãi cẩn thận. Bích Lạc Hoàng đã đưa cho hắn một vật, mặt ngoài thì dường như có thể bảo vệ được cho tính mạng của hắn, nhưng mà Lý Lân cũng chưa có thời gian tìm tòi nghiên cứu kỹ, dù sao thì cái con rối chết thay này cũng chưa có ai từng thấy bao giờ, nên cũng không ai có thể làm thế nào để phân rõ được thật hay giả, bởi vậy Lý Lân muốn tìm hiểu, hắn muốn thông qua bức bách Bích Lạc Hoàng triều để xác minh suy đoán của mình.

Hành động của Lý Lân đã đem đến một chấn động rất lớn ở nơi đế đô này, thậm chí binh bộ thượng thư của Bích Lạc Hoàng triều trước tiên đã phái binh bao vậy chặt chẽ phủ đệ mới được Bích Lạc Hoàng chuẩn bị của Lý Lân, có ý tứ nếu có một lời không hợp sẽ phái đại quân giảo sát. Thừa tướng Bích Lạc Hoàng triều bị hộ bộ thượng thư lôi từ trong nội viện Ôn Nhu Hương ra, hai lão già này thương lượng với nhau đến nửa ngày mà cũng không có được một chủ ý gì, cuối cùng chỉ còn cách đi vào hoàng cung bẩm lên Bích Lạc Hoàng quyết định.

Trong cung điện Bích Lạc Hoàng, thừa tướng cùng hộ bộ thượng thư vẻ mặt không yên đang chờ hoàng đế bệ hạ triệu kiến.

- Điều động tinh thạch trong quốc khố, trả cho hắn.

Âm thanh lạnh lùng nghe không ra ái, ố, hỉ, nộ, từ trong thâm cung đại viện truyền ra, thừa tướng cau mày muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn vào trong hoàng cung sâu không lường được thì vẫn chỉ im lặng mà không nói gì.

Rời khỏi hoàng cung, thần sắc Hộ bộ thượng thư có vẻ rất bất mãn nói:

- Bệ hạ đồng ý trả, nhưng số tiền đánh cuộc này chiếm tới một nửa quốc khố của hoàng triều, hơn nữa trực tiếp vận dụng tinh thạch trong quốc khố có rất nhiều khả năng dẫn tới rối loạn.

- Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ai có thể nghĩ tới một tên tiểu tử mới đến mà có thể đem cả cái hoàng triều bức đến mức này, nếu bệ hạ đã đồng ý trả, vậy thì cứ trả thôi, chỉ cần thực lực của hoàng thất mạnh mẽ, cho dù không có đến một viên tinh thạch nào cũng vẫn có thể trấn áp thiên địa.

Thừa tướng với nét mặt già nua tràn đầy chua xót nói.

- Cũng không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, vì sao bệ hạ lại dung túng cái tên Lý Lân này như thế.

Hộ bộ thượng thư tức giận nói.

- Cẩn thận lời nói, bệ hạ là người như thế nào ta và ngươi cũng không thể biết rõ được, muốn chiếm tiện nghi của bệ hạ e là cũng không phải dễ, tên tiểu tử này càng vui mừng nhảy nhót chỉ sợ rằng kết cục sẽ lại càng thảm, ta và ngươi chỉ có kiên nhẫn căng mắt ra mà chờ xem thôi.

Thừa tướng lắc đầu cùng với hộ bộ thượng thư đi đến trước quốc khố, đồng thời cùng với cả binh bộ thượng thư đem tinh thạch đang có, không ngừng vận chuyển đến phủ đệ Lý Lân đang ở tạm.

Vì cho là Lý Lân đã làm ra sự phiền toái này, ba người đã nghĩ ra một chiêu cay độc, đó là nhiều tới hơn mười triệu thượng phẩm tinh thạch, toàn bộ đối thành hạ phẩm tinh thạch vận chuyển đến phủ đệ của Lý Lân, nhưng lại không để lại một cái túi hay bất kỳ một cái đồ đựng nào.

Ở trên Thương long đại lục, tuy rằng các vật đựng thông thường, trên cơ bản tiên thiên võ giả đều có, nhưng không gian lớn nhỏ khác biệt cũng rất lớn.

Mười triệu thượng phẩm tinh thạch, tức là mười vạn triệu hạ phẩm tinh thạch, một lượng tinh thạch lớn như thế đủ để vùi lấp hơn một nửa thành Trung Châu. Bình thường những tinh thạch này hoàng triều dự trữ chất đống ở trong một khu vực rất khiêm tốn, nhưng hiện tại đem tất cả số lượng nhiều như thế này làm cho người ta khiếp sợ, cùng lúc đó thừa tướng đại nhân Bích Lạc Hoàng triều lại tự mình mệnh lệnh cho các hộ thương nhân trong thành Trung Châu không được bán đồ đựng cho Lý Lân, vài cái lão già chỉ nghe phong thanh, hình như làm như thế chẳng qua là không muốn để cho Lý Lân đem khoản tài phú thật lớn này rời đi ra ngoài.

Đáng tiếc, kết quả nhất định làm cho bọn họ thất vọng, vô số tinh thạch đưa đến phủ đệ của Lý Lân, sau đó liền biến mất không thấy gì nữa, giống như ở nơi đó Lý Lân có một không gian thật lớn để cất trữ tinh thạch vậy.

Tất cả các thế lực trong thành Trung Châu đều thờ ơ lạnh nhạt, đám lão gia quý tộc có thù oán với Lý Lân lại càng từng người từng người cười lạnh, họ chờ xem chuyện cười của Lý Lân, đồng thời động não, âm thầm an bài thủ đoạn chuẩn bị đối phó với Lý Lân. Tại cái thời khắc yên tĩnh trước khi bão táp đến, chẳng ai ngờ rằng lại có người đến thăm hỏi Lý Lân.

Đó là công tử thứ hai của Trần gia, danh xưng là công tử ăn hại nhất trong thành Trung Châu Trần Thanh Tùng, gã quy quy củ củ một màn đăng môn bái phỏng, làm cho tất cả các đại gia tộc trong thành giật mình không thôi, không biết từ khi nào mà công tử Thanh Tùng lại biết lễ phép thế này, hơn nữa lần tới cửa này là ý chí cá nhân của gã hay là người đại biểu cho thái độ của Trần gia, tất cả những người chú ý tới đều nghĩ không ra, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi kết quả.

Lý Lân kinh ngạc nhìn công tử trang phục lòe loẹt biếng nhác trước mặt, hắn có chút đoán không ra, người này vì sao ở vào thời điểm mẫn cảm này mà lại đến thăm mình, mấy ngày nay ngoại trừ hắn ở trong phủ đệ tiếp thu tinh thạch, hắn chỉ có đi đến phủ đệ của Bát công chúa một chuyến, kể cả hắn đi đến phủ đệ của Bát công chúa làm cái gì thì cũng không ai biết. Tóm lại sau đó Bát công chúa có phái Ngao Vô Không đến phủ đệ Lý Lân một chuyến và có lấy mấy thứ từ nơi này mang đi.

- Lý huynh xin chào, lần trước tại hạ có đi xem Lý huynh cùng đại ca của tại hạ Trần Thanh Vân chiến đấu, nói thật thực lực của huynh là số một thế hệ thanh niên trong thành Trung Châu này, huynh chính là người thanh niên thần tượng của ta.

Trần Thanh Tùng lười biếng khen tặng nói.

- Ngươi tìm ta có việc gì?

Lý Lân lãnh đạm hỏi.

- Đương nhiên không có việc gì, cho dù có việc thì cũng không thể tới tìm ngươi vào lúc này, bản công tử tuy rằng quần áo lụa là nhưng cũng chưa bao giờ làm chim đầu đàn.

Trần Thanh Tùng vẻ mặt đau khổ nói.

- Vậy ngươi tới nơi này làm gì?

Thật ra Lý Lân đã bị những lời nói của gã khơi dậy một tia hứng thú.

- Ta đã nói, ta tìm ngươi không có việc, chỉ là có người tìm ngươi, nhưng y không muốn bị ngươi phát hiện nên dùng ta ngụy trang mà thôi.

Trần Thanh Tùng khoát tay, gã rất là tùy ý tìm được một cái ghế nằm xuống, bộ dạng tùy ý kia làm cho Lý Lân cảm thấy người đó mới là chủ nhân, còn mình chỉ là khách.

- Là ai?

Lý Lân nhìn mấy người đến cùng với Trần Thanh Tùng, nhưng không phát hiện ra một gương mặt quen nào.

- Là ta tới tìm ngươi, ta cảm nhận được hơi thở suối sinh mệnh trên người của ngươi.

Một giọng nói trong trẻo rõ ràng truyền đến, một người thanh niên tuấn mỹ, thuận tay chậm rì rì cởi bộ quần áo hộ vệ trên người rồi đi đến trước mặt Lý Lân, người này dáng người không được khôi ngô như Lý Lân nhưng lại cực kỳ có hình, vành tai nhòn nhọn không đem lại cho người ta một cảm giác quái dị, ngược lại lại mang lại một loại cảm giác đẹp tự nhiên và hài hòa. Một người nam nhân bộ dạng hoàn hảo hơn cả nữ nhân cũng không làm cho người ta sinh ra lòng ghen tỵ, người như vậy e rằng duy chỉ có người của chủng tộc Tinh Linh, chủng tộc sinh mệnh mới có thể có được.

- Ngươi là người Tinh Linh tộc, người thứ hai xuất thế từ Tinh Linh thần giới.

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Quả nhiên là ngươi biết, ngươi hãy nói, người nào đã bắt cóc thánh nữ của tộc ta.

Người thanh niên lớn tiếng nói, chỉ có điều là với vẻ dữ dằn như thế cũng vẫn chỉ đem lại cho người ta một cảm giác cao quý tao nhã.

- Người tộc Đọa Thiên sứ, A Lý Lộ Tây Pháp! Giọt suối sinh mạng của ta cũng là có được từ trong tay của y.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Nước suối sinh mạng đâu? Trên người của ngươi chỉ là lây dính hơi thở nước suối sinh mạng, cũng không có dùng đến, hãy giao nó cho ta.

Người thanh niên kia sắc mặt nghiêm túc nói.

- Thật có lỗi, giọt suối sinh mạng này ta đã dùng hết không có khả năng trả lại cho ngươi.

Lý Lân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.