Nhưng lời này còn chưa dứt thì nàng ta đã hét lên một tiếng vô cùng chói tai.
- Ngươi cái tên khốn nạn này, cái tên háo sắc này, cái tên vô lại này….
- Xuống ngay, nếu không xuống thì chẳng ai đảm bảo được là bản đại gia sẽ làm gì ngươi đấy!
Lý Lân cố nhịn đau nhức trên lỗ tai, rút đôi tay tặc ra khỏi chỗ kín
của nữ tử che mặt. Hành động đê tiện như thế Lý Lân đã làm quen rồi, hơn nữa lại vô cùng tự nhiên. Đây có lẽ là vì hiện giờ hắn đã dịch dung
thành một người khác, vài động tác bình thường bị ước thúc nay lại làm
ra một cách vô cùng dễ dàng.
- Ngươi… Ngươi…
- Ta
biết thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng cũng là vì thân phận của ngươi
dường như không thể động tới. Ta cảnh cáo ngươi, đừng có thách thức giới hạn của ta!
Lý Lân nói vô cùng khí phách. Tuy rằng nữ tử che mặt ghé vào lưng hắn, nhưng Lý Lân không phải là không thể hoàn thủ được.
Ma đao đã được chuyển qua khiếu huyệt ở sau lưng, nếu nữ tử che mặt có
bất kỳ hành động gây rối nào thì sẽ gặp phải phản kích lanh lợi nhất của ma đao.
- Xin ngươi đấy, dẫn ta rời khỏi đây đi mà!
Nữ tử che mặt nghe được vẻ cường ngạnh trong lời của Lý Lân nên thái độ cũng mềm dần đi.
- Sao ngươi cứ cho là ta có năng lực đi khỏi đây thế? Ta chỉ là một tên Nhất phẩm Vương Tọa mà thôi, không có khả năng chạy ra khỏi Không gian
bị phong tỏa này đâu. Ngươi hãy đi tìm Phó viện trưởng của Thần Ma học
viện đi. Ông ta là Cửu phẩm Vương Tọa đỉnh phong, lại có linh bảo trong
người, hẳn là có thể thoải mái dẫn ngươi đi.
Lý Lân không hề suy
nghĩ mà mở miệng cự tuyệt ngay. Chính là vì nhìn thấy khuôn mặt của nữ
tử này mà Lý Lân quyết định không dây vào.
- Đúng là Quách Uy là Cửu phẩm Vương Tọa, lại đã luyện hóa Linh bảo Tam Sơn Ấn nên thực
lực tăng mạnh, nhưng dù sao y vẫn chưa chạm tới Hoàng Đạo pháp tắc,
không thể phá được đại trận phong tòa không gian này. Ngươi hẳn đã nhận
ra ta là ai rồi nhỉ? Nếu như vậy thì ngươi chắc hẳn biết rằng ta không
thể ra tay, nếu không chẳng những ta gặp nguy hiểm mà tất cả mọi người ở đây đều không thoát được.
Nữ tử che mặt khẽ nói.
- Ta quả thật không nghĩ rằng ngươi sẽ xuất hiện ở đây, nhưng ta nghĩ với
thủ đoạn của ngươi, hoàn toàn có thể phá vỡ đại trận phong tỏa không
gian này rồi vẫn còn năng lực rời khỏi Hắc Thủy vương thành. Mà người
đuổi bắt ngươi khi phát hiện ngươi bỏ đi rồi thì chưa chắc đã làm gì bất lợi với bọn ta. Tóm lại là, ngươi tự mình ra tay cũng chẳng nguy hại gì lắm với bọn ta cả. Nhưng nếu tin tức giúp đỡ ngươi bị tiết lộ thì hậu
quả nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều. Toàn bộ các thế lực ở địa vực
Đông Bắc chưa chắc có đủ thực lực để gánh chịu hậu quả đó.
Sắc mặt Lý Lân lạnh lẽo như băng, không hề dao động vì lời khẩn cầu của nữ tử trên lưng.
- Ngươi…
Nữ tử che mặt định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói nên lời.
- Xuống đi! Ta biết ta và ngươi không cùng một loại người, nên ngươi hãy thả ta đi!
Lý Lân mở miệng nói.
Nữ tử che mặt im lặng hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng nói:
- Tiểu tử kia, bản cô nương thừa nhận là ngươi nói có lý, nhưng ngươi
có nghĩ tới rằng một khi hành tung của bản cô nương bị bại lộ, chỉ bằng
hành vi ngươi vừa làm với bản cô nương thì dù cho thế lực sau ngươi có
mạnh đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có cái kết cục tan thành cát
bụi. Đừng nghĩ rằng ai cũng giống ngươi, bản cô nương không có thói quen gì, nhưng vẫn là rất thù dai. Chiếm tiện nghi của bản cô nương mà còn
muốn chạy, trên thế giới này không có chuyện tốt như vậy đâu.
- Ngươi uy hiếp ta?
Sắc mặt Lý Lân lập tức sa sầm xuống, không ngờ nữ tử che mặt lại khó chơi đến thế.
- Như nhau thôi! Điều bản cô nương muốn chẳng qua là chạy khỏi nơi đây, với người khác mà nói thì rất khó, nhưng với ngươi thì chưa chắc. Bản
cô nương cảm nhận được một tia ma khí từ trên người ngươi, nếu không có
gì bất ngờ thì hẳn là ngươi có một món ma binh trên người. Tuy không
biết ngươi làm thế nào để luyện hóa được ma binh vào cơ thể mà không
đánh mất thần trí, ta nghĩ bằng sự lợi hại và sắc bén của ma binh, đừng
nói là cái cấm chế không gian gà mờ này, cho dù là lồng giam không gian
của võ giả Hoàng cấp cũng chưa chắc là không thể phá được.
Lời của nữ tử che mặt khiến Lý Lân cả kinh trong lòng, không ngờ nàng
lại linh giác mẫn tuệ như vậy. Ma khí ẩn trong chân khí mà nàng cũng có
thể cảm giác được.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Mà đừng cho là ngươi thật sự hiểu ta!
Lý Lân đáp lại một câu, trong lòng thì không ngừng nghĩ xem nên đối phó với cô nàng khó chơi này như thế nào.
- Ha ha, hãy mau dẫn bản cô nương rời khỏi nơi này đi, lời hứa hẹn lúc
trước vẫn không thay đổi. Mà chuyện ngươi sỉ nhục bản cô nương cũng có
thể xóa bỏ.
Nữ tử che mặt nở nụ cười chiến thắng.
- Đưa nó cho ta trước đã!
Lý Lân cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng quyết định giúp cô ta chạy khỏi
nơi đây, dù sao thì Binh trận tàn đồ thật sự quá hấp dẫn người ta.
- Hừ! Đồ đàn ông kẹt sỉ!
Nữ tử che mặt tùy ý nói một câu, cũng cực kỳ tùy ý quẳng Binh trận tàn
đồ cho Lý Lân. Cái dáng vẻ giàu nứt đố đổ vách đó khiến Lý Lân nhịn
không được mà nhe răng. Nếu không phải biết rõ thân phận của nàng ta, có lẽ Lý Lân sẽ giết người cướp của rồi. Dù sao hắn vẫn còn nhiều quân át
chủ bài, làm tốt thì chưa chắc là sẽ không thể lật cô ta xuống.
- Đồ ta đã nhận được, cam đoan là sẽ dẫn ngươi đi khỏi nơi đây. Giờ ngươi hãy mang theo mặt nạ da người đi.
Lý Lân lấy ra một chiếc mặt nạ mỏng như cánh tằm ném cho nữ tử che mặt. Đối với nữ tử mặc áo choàng này, Lý Lân thật sự chẳng tin tưởng gì. Nếu có người lại xốc áo choàng lên rồi để lộ hình dáng nữ nhân kia thì e
rằng sẽ lớn chuyện mất.
Trưởng lão Đại Diễn tông Tiêu Vũ hiện giờ rất phiền muộn, bản thân đã không có thực lực cường hãn, lại bắt
không được Lý Lân với cô gái che mặt trơn như lượn kia. Hiện giờ ông ta
cũng dần nhận ra điều không đúng, Lý Lân cho dù có giàu đến mấy thì cũng không thể có được nhiều Không Gian Truyền Tống phù như vậy, cho dù Cửu
phẩm Vương Tọa cũng chẳng dám xa xỉ như thế. Điều này chỉ có thể nói rõ
rằng trên người Lý Lân có linh bảo có được thần thông không gian, mà
loại linh bảo này còn quý giá hơn cả loại linh bảo thuộc tính công kích
rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ thấy lòng hừng hực nhiệt
huyết, càng quyết tâm phải tiêu diệt cho bằng được Lý Lân. Mà người bịt
mặt được Lý Lân cõng trên lưng kia có khi còn giàu có hơn nữa, dù sao
thì người có thể bước vào phòng chữ Thiên chắc chắn không phải hạng tầm
thường.
- Bản tọa ngược lại muốn xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!
Tiêu Vũ âm trầm mặt, chuẩn bị dùng tới linh bảo mà Đại Diễn tông dùng trấn áp Hắc Thủy vương thành.
Ông….
Một dao động mênh mông mà quỷ dị truyền đến, khiến sắc mặt Tiêu Vũ biến đổi, đây là khí tức của tự bạo, hơn nữa còn là cao thủ cùng cấp với ông ta.
- Là tên điên nào mà lại chọn tự bạo thế này!
Tiêu Vũ sắc mặt đại biến, xoay người nhìn lại thì thấy Tam Sơn Ấn trong
tay phó viện trưởng Quách Uy của Thần Ma học viện đang tản ra những dao
động dị thường.
- Tự bạo linh bảo! Quách Uy tên điên này!
Tiêu Vũ hít sâu một hơi. Nên biết rằng điều kiện để thúc giục linh bảo
là rất cao, Cửu phẩm Vương Tọa cũng không thể phát huy được toàn bộ uy
lực của nó. Căn cứ vào những gì Tiêu Vũ biết, cái giá cho tự bạo linh
bảo là rất lớn, chẳng những thần thức của người luyện hóa linh bảo bị
tổn thương, ngay cả bản thân y có thể tránh được sóng trùng kích sau khi nổ mạnh tạo nên hay không thì vẫn còn là ẩn số. Huống chi hiện giờ
không gian này đã bị phong tỏa, người dưới Hoàng cấp vốn không thể trốn
thoát được. Đây chính là thủ đoạn ngọc thạch câu phần.
- Chết tiệt!
Sắc mặt Kim Lợi và Phượng Vô Lương đều biến đổi, cả người nhanh chóng
lùi ra sau. Cho dù bọn họ có linh bảo hộ thân thì cũng chưa chắc có thể
không bị thương tích gì. Điều quan trọng nhất là phẩm chất của Tam Sơn
Ấn trong tay Quách Uy kia không hề kém linh bảo trấn áp nhất phương
trong môn phái bọn họ, lần tự bạo này tất sẽ khiến linh bảo trong tay
Kim Lợi và Phượng Vô Lương đứng mũi chịu sào. Cho nên Kim Lợi cùng
Phượng Vô Lương chỉ có thể kéo dài khoảng cách, hy vọng có thể giảm
thương tổn tới mức thấp nhất có thể.
- Quách viện trưởng, không thể!
Gia chủ Lý gia Lý Hằng đang bị Dư Thương Hải đè ra đánh kia cũng sắc
mặt đại biến. Tự bạo linh bảo chính là hành vi giết địch một ngàn mà tự
tổn hại tám trăm. Lý Hằng có linh bảo hộ thân nên khả năng sống sót là
không nhỏ, nhưng ở nơi này có không ít con cháu Lý gia, bọn họ lại chẳng có thủ đoạn như vậy. Huống chi tình hình trước mặt mà cứ tiếp tục chiến đấu như vậy thì chưa chắc là không có cơ hội đánh bại đối thủ, sau đó
lại từ từ phá vỡ đại trận phong tỏa không gian này. Thủ đoạn cương liệt
mức đó thật sự là không cần thiết.