Tam Thái Tử

Chương 465: Chương 465: Phá kén mà ra




Vệ Thanh Tuyền đã là Lục Phầm Võ Hoàng đỉnh phong, nếu muốn đột phá, chỉ có thể lĩnh ngộ lĩnh vực, bởi vậy lực lượng vô tận này rót vào thân thể của cô chẳng những không thể mang đến sự trợ giúp cho nàng, ngược lại giống như độc dược, khiến cho thân thể mềm mại này muốn căng nổ.

Khác với Vệ Thanh Tuyền. Lý Lân vốn đã đến giáp ranh tiến bậc. Trên đường núi lại càng đã dao động phong ấn Võ Hoàng, lại mượn sinh lực tinh thuần khổng lồ này, đột phá Võ Hoàng quả thực là chuyện nước chảy thành sông.

Nam nữ trong trầm mê tuyệt không biết nguy cơ bọn họ gặp phải. Đối với bất kỳ một cao thủ nào mà nói, đột phá Võ Hoàng đều là đột phá quan trọng nhất trong đời. Tích lũy chân nguyên hùng hậu cùng hoàn cảnh an toàn là ắt không thể thiếu. Làm sao giống như Lý Lân, mơ hồ đã bị sinh lực phá tan bức tường cản trở Võ Hoàng, trong vô thanh vô tức đã trở thành một tên cao thủ Võ Hoàng chân chính.

Tiên Thiên Nhất Khí Quyết trong nháy mắt đột phá, liền bắt đầu tiến vào tầng thứ ba, cảnh giới Luyện Thần Phản Hư. Sinh lực khổng lồ dường như có cửa đột phá, điên cuồng lao vào trong cơ thể Lý Lân.

Võ Hoàng nhất phẩm sơ cấp, Võ Hoàng nhất phẩm trung kỳ, Võ Hoàng nhất phẩm hậu kỳ, Võ Hoàng nhị phẩm...

Tiếng tiến cấp liên tiếp không ngừng vang lên trong cơ thể Lý Lân. Trong chớp mắt cảnh giới võ đạo của Lý Lân đã từ Nửa bước Võ Hoàng đẩy mạnh đến Võ Hoàng tam phẩm đỉnh phong. Cho dù là như vậy, bức tường cản trở Võ Hoàng tứ phẩm dưới sự trùng kích của sinh lực khổng lồ cũng bắt đầu lung lay sắp đổ.

Nếu Lý Lân có ý thức, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bản thân đột phá bức tường cản trở Võ Hoàng tam phẩm, dù sao con đường võ đạo cần phải bước từng bước một. Từng lần tiến cấp ba trình tự lớn như vậy cần Lý Lân không ngừng tích lũy mới có thể. Nếu như thực sự đột phá đến Võ Hoàng trung kỳ, điều này sẽ tổn hại rất lớn đến căn cơ võ đạo của Lý Lân, thậm chí có khả năng hủy diệt con đường võ đạo của hắn.

Đáng tiếc, hiện tại Lý Lân ở vào trạng thái hôn mê hoàn toàn, vài món thần vật trong cơ thể cũng đều ẩn nấp đi. Thanh Long Đao cùng Bạch Hổ Kiếm tựa hồ chỉ cảm thấy hứng thú đối với lực lượng lôi đình kia, thiếu thiếu hứng thú đối với sinh lực do Luyện Tâm đại trận góp nhặt được qua vô số năm này.

Ngay tại thời điểm lực lượng trong cơ thể Lý Lân sắp đột phá đến Võ Hoàng tam phẩm, Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh cũng bắt đầu vận chuyển đến. Sinh lực khổng lồ được chuyển thành Kim Cương lực màu vàng kim. Nhưng mà loại chuyển hóa này tuyệt không duy trì bao lâu. Khi Kim Cương lực góp nhặt đến lúc ngang hàng với Tiên Thiên chân khí, liền không gia tăng thêm chút nào nữa. Dường như có một bàn tay to vô hình bóp chặt lấy nó, ở giữa hai loại chân khí xuất hiện cân bằng hiếm thấy.

Bức tường cản trở Võ Hoàng tam phẩm dưới sự trùng kích không ngừng xuất hiện vết rách, tùy thời có thể bị sinh lực cuộn trào mãnh liệt này đập vỡ. Càng thêm không xong chính là, ở bộ vị hai người kết hợp, sinh lực trong cơ thể Vệ Thanh Tuyền cũng bắt đầu dẫn độ đến trong cơ thể Lý Lân. Tuy Vệ Thanh Tuyền cũng bị lôi đình hồng nhạt kéo vào đến bể dục, thế nhưng lôi đình hồng nhạt cắn nuốt thần hồn này tuyệt không quá nhiều, đã trải qua mấy canh giờ, ý thức đã bắt đầu trở về. Mặc dù nàng không hoàn toàn thanh tỉnh, cũng đã ý thức được sinh lực khổng lồ trong cơ thể mình là họa không phải phúc. Tiềm thức khu động chân khí vốn có trong cơ thể trục xuất cỗ sinh lực vô chủ này từ cửa khơi thông ra ngoài.

Ngay tại thời khắc thân hình Lý Lân bắt đầu bành trướng, ma thai vẫn yên lặng ở huyệt mệnh môn đột nhiên rung động một chút, ngay sau đó bên trong ma thai phát ra một cỗ lực hút kinh khủng, sinh lực vô biên nhanh chóng hội tụ từ đan điền hướng về huyệt Mệnh Môn.

Thình thịch! Thình thịch!

Một trận tiếng tim đập mỏng manh truyền đến từ bên trong ma thai ở huyệt Mệnh Môn, ở trung tâm bao bọc của ma khí bản nguyên nhất, một trái tim màu máu chậm rãi trở nên hoàn chỉnh, cũng từ trong trái tim kéo dài ra mạch máu vô tận. Những mạch máu này sau khi trải qua sự quấn quanh huyền ảo, hóa thành một hình thái trẻ con cuộn mình. Một thoáng kia khi hình thái trẻ con hình thành, một cỗ sinh cơ nồng đậm phát ra.

Sáu canh giờ trôi qua, kén khổng lồ hồng nhạt trở nên càng nồng đậm hơn, cuối cùng thế mà ngưng kết thành sợi tơ hồng nhạt dày dày. Lúc này chiến hồn chờ đợi ở phía trước bắt đầu đề phòng. Gã biết thời gian đối phương phá kén mà ra đã còn không xa.

A!

Một tiếng tiếng thét chói tai truyền đến. Kén khổng lồ hồng nhạt ầm ầm sụp đổ hơn phân nửa. Một đường quang hoa màu đen lóe qua, một mỹ nữ dáng người cao gầy, một thân váy dài màu đen vóc người ngạo nhân khôn kể đầy mặt hoảng sợ xấu hổ giận dữ lao ra từ trong cái kén khổng lồ.

- A! Tại sao có thể như vậy! Điều đó không có khả năng!

Mãn Lam không thể tin hóa thành gào thét cuồng loạn. Mỹ nữ váy đen chính là Vệ Thanh Tuyền. Nàng bằng vào cảnh giới võ đạo hơn người tỉnh táo lại trước tiên. Khi nàng phát hiện mình trần truồng bị một người nam nhân ép ở dưới thân thể, nàng trước tiên bạo phát. Chẳng những lý nên bầm thây vạn đoạn nam nhân trên người nát bấy, còn đánh nát hơn phân nửa tầng kén khổng lồ chết tiệt bên ngoài kia.

- Nữ nhân chết tiệt, đi chết đi!

Chiến hồn cũng mặc kệ vì sao chỉ xuất hiện một người, hiện tại gã chỉ muốn giết hết hết thảy những khách không mời mà đến này.

- A! Giết!

Sát khí làm cho người ta sợ hãi bộc phát ra từ trên người Vệ Thanh Tuyền, nàng gần như chịu chết nhằm phía chiến hồn thần bí. Hiện tại Vệ Thanh Tuyền bởi vì phẫn nộ cùng kinh hoảng sớm đã mất đi lý trí.

Một tiếng ầm vang, một Cương Thi Chi Vương toàn thân tản ra màu đồng xanh đột nhiên phát động công kích hướng về Vệ Thanh Tuyền. Bàn tay to khô quắt mọc đầy lông xanh hung hăng chụp hướng cổ họng Vệ Thanh Tuyền.

- Thanh Loan Tam Thức, Thanh Loan Khiếu Thiên!

Toàn thân Vệ Thanh Tuyền bắt đầu khởi động ra ánh xanh vô tận cũng hóa thành một loại quầng sáng màu xanh quỷ dị, ở bên trong quầng sáng màu xanh xuất hiện một con chim khổng lồ màu xanh vô tận. Thân hình mấy con chim khổng lồ này có vẻ hư ảo, không thể thấy rõ tướng mạo cụ thể, thế nhưng một đôi lợi trảo cùng chiếc mỏ bén nhọn của nó lại tràn ngập uy hiếp.

Một tiếng ầm vang, Cương Thi Chi Vương đao thương bất nhập lại bị mấy con chim quái dị này đối mặt xé nát.

- Hừ! Tiểu nha đầu có chút thủ đoạn, thế nhưng ngươi không may gặp phải bản tọa!

Chiến hồn rét căm căm nói. Đột nhiên nhảy vào trong quầng sáng màu xanh Vệ Thanh Tuyền nắm trong tay, vô số chim khổng lồ phát động công kích hướng về chiến hồn thần bí.

Phốc phốc! Phốc phốc!

Một kích nhẹ nhàng của chiến hồn thần bí đã đập nát chim quái dị vừa mới xé rách Cương Thi Chi Vương, bộ dạng thong dong kia làm cho sắc mặt Vệ Thanh Tuyền kinh hãi.

- Nữ nhân đều là đáng ghét, ngươi hôm nay đi chết đi!

Chiến hồn thần bí vài bước đã xuất hiện ở trước người Vệ Thanh Tuyền, vô luận Vệ Thanh Tuyền trốn tránh như thế nào cũng khó mà né qua được. Một đôi bàn tay đẫy đà như ngọc chuẩn xác không lầm bắt lấy cổ thon dài trắng mịn của Vệ Thanh Tuyền, chỉ cần cái tay này thoáng dùng sức Vệ đại mỹ nữ sẽ hương tan ngọc nát.

- Không!

Trên gương mặt đẹp của Vệ Thanh Tuyền hiện lên một chút tái nhợt. Nhưng trong lòng đau khổ nói không nên lời. Chẳng lẽ mình đường đường thiên chi kiêu nữ, chẳng những không hiểu ra sao mất đi thân thể trong sạch, còn phải chết ở trong tay người trung niên lần đầu tiên gặp mặt ngay cả thân phận cũng không biết này hay sao.

Răng rắc một tiếng, hai tròng mắt Vệ Thanh Tuyền nhắm chặt đột nhiên mở. Bởi vì nàng kinh dị phát hiện cổ của mình không hề bị bẻ gãy, ngược lại cánh tay nóng cháy nắm lấy cổ mình đã bị người chặt đứt.

- Ngươi là đứa còn lại!

Chiến hồn thần bí lạnh nhạt xoay người, trên mặt tuyệt không có sự thống khổ nên xuất hiện bởi vì mất đi cánh tay.

- Lấy ra cái tay bẩn thỉu của ngươi, đó là nữ nhân của lão tử!

Một thân ảnh hùng tráng đi ra từ trong kén không lồ vỡ vụn hồng nhạt. Thân thể của hắn cao hơn so với trước kia không ít, bả vai càng rộng, trên thân trần tràn đầy cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn tràn ngập lực lượng tính chất bạo tạc. Tính trẻ con trên tướng mạo biến mất hầu như không còn, thấy thế nào đây cũng là một thanh niên hùng tráng thành thục.

- Hừ! Nói khoác mà không biết ngượng. Hôm nay mặc kệ ngươi hay là nữ nhân này, chỉ cần đi lên đỉnh núi, đều đi chết đi cho lão tử!

Chiến hồn thần bí cười lạnh nói. Cánh tay bị đao mang của Lý Lân chặt đứt vậy mà lại đang sinh trưởng ra từng tấc từng tấc, thời gian chừng gần mấy hô hấp, cánh tay của chiến hồn thần bí đã khôi phục hoàn hảo vô khuyết, thủ đoạn tùy ý như vậy làm cho Lý Lân cũng không khỏi ngẩn người.

- Ngươi không phải thân thể huyết nhục!

Thần sắc Lý Lân ngưng trọng. Hắn cảm nhận được khí tức linh hồn nồng đậm từ trên thân người trước mắt, nói rõ người này nhìn như chân thực chẳng qua là thân thể thần hồn. Có thể tu luyện thân thể thần hồn tới loại trình độ này, chỉ sợ đã sắp đạt tới trình độ Võ Hoàng đỉnh phong.

- Ánh mắt của tiểu tử ngươi không tồi, mặc dù thân xác này của ngươi không có mạnh như bảo thể có thể triệu hồi Thượng Cổ Chiến Hồn trước kia, nhưng cũng là thân thể khai phá tương đối không tồi. Cái tên tiểu tử đã chạy kia, lão tử chỉ là bắt ngươi chấp nhận. Đừng tưởng rằng chém đứt một cánh tay của bản tọa thì coi như khá, ngươi chỉ là đánh lén mà thôi, hơn nữa bản tọa cũng là cố ý không tránh né.

Vẻ mặt chiến hồn thần bí xem thường nói. Giống như trong mắt gã, cho dù Lý Lân chém đứt cánh tay gã cũng khó mà thay đổi bản chất của con kiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.